Thú Tùng Chi Đao

Chương 14: Chương 14




Những truyện mà có beta thì tốc độ không chỉ phụ thuộc vào mình thôi. :”> Nhân tiện thì vẫn còn hơi sốc với việc Hoại đạo xuất bản bên Tàu bị đẽo ráo cả =_,= Nhân tiện cái nữa là nếu tuần sau thấy mình lặn mất tăm thì hãy hiểu rằng vừa thi rớt nên phải quay mặt vào tường tự kỷ sám hối. -_-

Chương 14: “Kiều hoa”

Sau một mùa đông giá rét, khi cây quỳnh tương đâm chồi nảy lộc, Trường An rốt cuộc chặt được cành cây đầu tiên từ lúc chào đời.

Nó rốt cuộc có thể nếm thử chất lỏng có vị ngọt bên trong, Trường An nghĩ, nhất định phải ngọt ngào thơm tho hơn xa viên kẹo Bắc Thích tùy tay ném cho.

Bắc Thích chỉ thấy đứa trẻ như một động vật nhỏ, ngồi xổm dưới đất, dùng hai tay bưng nhánh cây, chẳng thèm chú ý mình mặt xám mày tro, thoạt tiên cẩn thận ngửi thử, sau đó dốc “ực” như con mèo tham ăn, sắc mặt tức khắc từ trắng hóa đỏ, lại từ đỏ thành xanh, rốt cuộc phun ra cái “phụt”, ho sặc sụa.

Bắc Thích nhìn thấy hình ảnh chờ đợi đã lâu, không nhịn được cười rộ lên.

Trường An nước mắt lưng tròng quay đầu nhìn ông ta đầy bi phẫn – nó rốt cuộc hiểu được, mình bị lão khốn nạn Bắc Thích này lừa rồi, chảy trong cái cây quỷ này nào phải nước đường ngon lành gì, rõ ràng vừa cay vừa hắc!

“Nhóc con, phung phí của trời, không biết tốt xấu.” Bắc Thích vừa nói như vậy vừa đi đến dưới một gốc quỳnh tương, bàn tay thuôn thuôn đột nhiên biến thành vuốt thú, móng vuốt sắc bén dễ dàng đâm xuyên qua vân cây, lấy xuống một cành, ngửa đầu uống cạn, rồi thở một hơi thật dài, “Quỳnh tương thiên nhiên, so với thứ một số kẻ ngu dốt dùng gạo ủ không biết cao minh hơn bao nhiêu lần, hương truyền trăm đời, một chén có thể khiến người quên sầu, hai chén khiến người thoải mái, năm ba chén là có thể say ngàn thu muôn đời, ngay cả chân thần đã rơi xuống rất lâu trong truyền thuyết kia, từng có thời điểm khoái hoạt như vậy sao”

Bắc Thích nói như thế, cúi đầu liếc Trường An một cái, trên khuôn mặt hỉ nộ vô thường Trường An đã nhìn quen dường như thoáng qua vẻ gì đó bất đồng, Trường An ù ù cạc cạc ngẩng đầu nhìn lão sư thích lừa bịp, hoàn toàn chẳng hiểu ông ta có ý gì.

Ông ta dường như đang nói nước cây này là thứ tốt, nhưng giọng điệu lại hoàn toàn không giống như vậy.

Trường An nhíu mày, suy xét một lúc lâu, rốt cuộc quyết định để sự thật lên tiếng, nó phải tự mình nếm thử xem thứ này rốt cuộc là cái gì.

Lần này nó cẩn thận hơn, chỉ nếm một ngụm nho nhỏ, ngậm trong miệng một lúc, định thưởng thức ra chút vị khác từ trong mùi vị vừa hắc vừa cay kia, nhưng mà nó đăm chiêu ủ dột nếm cả buổi trời, rốt cuộc khuôn mặt bé teo vẫn nhăn lại, gian nan nuốt xuống, cay từ họng đến dạ dày, nó cảm thấy cả người mình đều bị thiêu cháy.

Đám cây thẳng tắp kia lúc ẩn lúc hiện trước mắt, một khắc cũng không ngừng, Trường An còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã xiêu xiêu vẹo vẹo đi mấy bước như cua bò, đầu cắm xuống, say đến bất tỉnh nhân sự.

Từ đó về sau, Trường An liền minh bạch – Bắc Thích là một đại quái thai.

Dần dần, Trường An đã quen với cuộc sống trên núi, quen với màn trời chiếu đất mà ở trên nóc nhà, quen với thân thể mỗi khi trở nên nghiêm trọng sẽ khiến nó không chịu nổi, thậm chí gần chết – nó đã tìm được quy luật, chỉ cần lưng tay bắt đầu tê một cách cổ quái, là ngay lập tức buông đao, tự mình đi uống một bát thảo dược, sau đó trở lại nóc nhà nằm một hồi, chờ không còn tê nữa thì tiếp tục luyện tập.

Nhân lúc này, nó có thể nắm chặt thời gian ngủ một giấc, như vậy đợi đến buổi tối là có thể bò dậy tiếp tục luyện đao, không để lỡ.

Bắc Thích ban đầu dăm ba hôm lại nghiên cứu thân thể nó, tìm thảo dược mới cho nó uống, nhưng thảo dược mới không phải luôn dùng được, một lần nọ uống phương thuốc ông ta mới chế bị đau bụng ba ngày liền, từ sau đó Trường An không bao giờ chịu tin tưởng lão này nữa.

Trường An cuối cùng hiểu được vì sao Bắc Thích ở trên núi một mình – chắc chắn là ở dưới chân núi làm y sư gà mờ chữa chết người, bất đắc dĩ đành lên núi trốn cừu gia.

Nó không hề kiêng kỵ nói ra suy đoán đại bất kính này với sư phụ, kết quả bị Bắc Thích xách gậy đuổi đánh cả một buổi trưa trong rừng quỳnh tương.

Đợi đến mùa thu năm nay, thời điểm lúa mạch bắt đầu thu hoạch, Trường An rốt cuộc có căn nhà gỗ nhỏ của mình, thanh đao thứ tư cũng đã cong – Trường An đương nhiên cho rằng đây là do kỹ thuật rèn đao của Bắc Thích không tinh.

Nó còn uống hết sạch thảo dược Bắc Thích giấu cả một mùa xuân, Bắc Thích không ngờ mình nhặt về một tên nhãi ranh bại gia như vậy, hối hận đến tím cả gan ruột.

Nhưng mà bất kể nói thế nào, Trường An đã có thể cầm đại đao dài hơn hai thước.

Năm thứ ba, đao trong tay Trường An lại dài thêm một thước, sắp dài hơn cả nó, được Bắc Thích thả cho ra khỏi khu rừng nhỏ, có thể đi gây hại khắp nơi trên Vũ Phong sơn.

Ban đầu Bắc Thích sẽ đi theo, chờ sau khi Trường An tự mình giết một con cốt sí đại bang thì Bắc Thích không còn xuất hiện trong lúc nó đi săn nữa, săn thú thường ngày cũng thành việc của Trường An, vừa có thể thêm thịt ăn, vừa có thể luyện đao, sau này Trường An hồi tưởng tháng ngày thơ ấu thời điểm học đao, phát hiện trong cả quá trình mình luyện đao, bầu bạn dường như chỉ hai chữ “ăn uống”.

Truyền thuyết khi tiểu ưng học bay, đều là bị lão ưng nhẫn tâm đẩy xuống vách đá, nhưng Trường An chưa từng đợi lão ưng lên tiếng, luôn vào thời điểm lão ưng còn ngủ, tự chủ trương mà cắm đầu nhảy xuống, còn vô tâm vô phế tự cảm thấy hết sức tiêu dao khoái hoạt.

Thảo dược của Bắc Thích vẫn không cứu được mạng cũng chẳng chữa được bệnh, Trường An đã được mười bốn mười lăm tuổi, bắt đầu có dáng dấp thiếu niên, ngũ quan dần nảy nở, mặc dù vẫn khuyết thiếu huyết sắc nhưng từ từ có dung nhan tuấn mỹ khiến người ta nhìn mà nhớ tới bốn chữ “điêu mài tinh tế”.

Bắc Thích cho rằng khi y ngồi đó không nói năng cũng không động đậy, quả thực giống như một đóa kiều hoa soi bóng dưới nước.

Chỉ thấy đóa kiều hoa này im lặng ẩn nấp rất lâu, đột nhiên ánh mắt chợt lóe, cả người nhảy lên, rút ra một thanh đại mã đao gần dài gấp đôi mình, thứ cồng kềnh kia ở trong tay y lại không mảy may có vẻ nặng nề.

Cùng lúc đó, một cái bóng cự đại từ dưới nước vọt lên, đó là một con rắn hai đầu màu xanh, nó ngoác cái miệng khổng lồ như che cả bầu trời, cắn xuống nhóc con không biết tự lượng sức mình cả gan khiêu chiến với nó.

Trường An không chút hoang mang lui về sau một bước, trong tích tắc, đao trên tay cực chính xác xuyên qua khe hở nhỏ phía dưới răng nọc của đại xà, mũi đao xuyên thẳng qua miệng nó, đại xà đau đớn ngẩng đầu lên, mũi chân của Trường An điểm thân rắn một cái, theo chuôi mã đao quay người mà lên, nương sức lực lao đến như vậy, mã đao xuyên qua một cái đầu độc xà không lưu tình chút nào.

Một cái đầu khác dưới cơn đau đớn càng nổi giận, hung tợn lao đến, Trường An nhảy lên chuôi mã đao bị kẹt ở đầu rắn, trèo lên theo chuôi đao hắc thiết kia linh hoạt hơn cả khỉ.

Đại xà lập tức vồ hụt, quay đầu cắn đến chuôi đao của y.

Trường An nhảy xuống, hai tay bấu chuôi đao, nhờ tư thế từ trên cao như vậy mà đè xuống, lưỡi mã đao kẹt trong đầu rắn xé rách da và xương nó, máu thịt tanh hôi bắn ra khắp nơi, nhuộm đỏ nước dưới dòng sông nhỏ, mã đao trong tay y khoảnh khắc đó đổi phương hướng ngay trên không một cách quỷ dị, sắc bén vô cùng mà chém đến cái đầu rắn còn lại.

Hai tiếng rơi xuống nước, một là Trường An, một là đầu rắn đồng thời bị chém xuống.

Giây lát sau, “kiều hoa” từ dưới nước bơi lên, vác đại mã đao của y, để lại phía sau xác của một con rắn hai đầu, cùng với hai cái đầu bị chém nát. Y tùy ý vắt nước trên người, cứ thế chân trần ướt đẫm, quen đường quen lối băng qua một cánh rừng, chạy vào tiểu viện của Bắc Thích nơi lưng chừng núi, kêu lên: “Sư phụ, ta đã chém một con rắn.”

Bắc Thích đang mài đao, nghe vậy chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ chuyên chú đánh giá lưỡi đao nọ, thuận miệng nói: “Ngươi chém rắn thì có gì mới lạ”

Trường An ngẫm nghĩ, thấy cũng chẳng có gì mới lạ, bèn nói: “Ta không kéo được nó, sư phụ, ông nhặt nó về, chúng ta nấu canh rắn ăn đi”

Bắc Thích nghe vậy, theo y ra khỏi phòng, định xem thử con rắn mà tên sói nhóc này không kéo được… Kết quả nhìn thấy con rắn hai đầu cuộn lại còn to hơn căn nhà gỗ của tên nhóc đó ở bên bờ sông.

Bắc Thích ngây người ngửa đầu nhìn quái vật to lớn này một lúc, lại quay đầu nhìn nhìn đóa kiều hoa hung tàn mình tự tay nuôi dưỡng, rốt cuộc thở dài một hơi, ra sức ấn đầu Trường An một cái, mắng: “Một thân thú tính.”

Trường An ngơ ngác chớp chớp mắt, không rõ nguyên do.

“Trông cũng đàng hoàng mà vì sao chẳng có một chút vị người gì cả” Bắc Thích vừa than thở vừa xả thi thể rắn hai đầu thành từng khúc, hóa thành cự thú, kéo thịt rắn trên người, mang về nhà – ông ta không sợ mùi máu tanh sẽ dẫn dã thú khác đến, trên đời này thứ cả gan thèm muốn rắn hai đầu thật sự không nhiều… Ngoại trừ tên sói con to gan lớn mật kia.

Bắc Thích tự mình kiểm điểm – một đứa trẻ đàng hoàng, ở trong tay mình chẳng qua bảy tám năm, sao mà càng ngày càng không ra gì

Nhưng mà Bắc Thích suy nghĩ một hồi lâu, thật sự chẳng nghĩ ra mình có vấn đề gì, cuối cùng quy về “trời sinh” – tiểu tử Trường An này trừ không thể hóa thú thì trời sinh chính là một con thú.

Trường An đi theo, vẻ mặt ù ù cạc cạc hỏi: “Sư phụ, vị người là gì”

Vấn đề này đã làm khó được Bắc Thích, ông ta dừng một chút, không biết phải trả lời thế nào – vị người là gì đây Người biết sợ hãi, biết bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, biết tiếu lý tàng đao, nhưng cũng không hề bởi vậy mà cao minh hơn động vật bao nhiêu, khi họ hóa thành thú thì càng không còn khác biệt với súc sinh bình thường, sai sử họ chẳng qua vẫn là thức ăn và sắc dục mà thôi.

Vừa nghĩ như vậy, vị người… thật sự cũng chẳng có gì hay, ngược lại càng không biết liêm sỉ hơn một chút.

Chập tối, Trường An mang theo một tảng thịt rắn chưa ăn hết, dùng hoàng diệp thảo chống thối rữa bọc lại, đi xuống núi.

Bắt đầu từ khi y có thể cầm đại mã đao cán hắc thiết, Bắc Thích không hạn chế y nữa, mặc cho y đi đâu thì đi, kể từ lúc đó Trường An cứ cách mười bữa nửa tháng là sẽ xuống núi một chuyến, đưa da thú và thịt đã xử lý cho người nào đó dưới chân núi, có đôi khi còn mang theo một bó hoa nở rực rỡ nhất.

Lúc Trường An lên núi chẳng qua bảy tám tuổi, bảy tám năm nữa qua đi, y lại vẫn còn nhớ người từng chăm sóc y mấy tháng ngắn ngủi – chỉ có lúc này, Bắc Thích mới cảm thấy Trường An là đứa trẻ ngoan, ít nhất y tri ân báo đáp, thật sự hơn xa đại đa số mọi người trên đời này.

Chờ khi Trường An được mười bảy tuổi, có một ngày từ dưới chân núi trở về, nhìn thấy Bắc Thích ngồi một mình chỗ cổng viện, bưng một bát rượu trong cây quỳnh tương, nhưng không uống, bát rượu đó bị ông ta bưng trong tay không biết bao lâu, một chiếc lá rơi xuống cũng chẳng hay.

Trường An láng máng cảm thấy đã xảy ra chuyện gì rồi.

Quả nhiên, Bắc Thích nhìn thiếu niên mình một tay nuôi nấng trưởng thành mà thở dài nói: “Nhóc à, ngươi theo ta học đao cũng mười năm rồi, ngày mai, ngươi hãy thu dọn một chút rồi xuống núi đi.”

Trường An không liệu được Bắc Thích nói như vậy, có phần bất ngờ không kịp chuẩn bị, ngây người ra đó.

Bắc Thích nhẹ nhàng nói: “Trên Vũ Phong sơn, chỉ có súc sinh chẳng hiểu cái gì, ngay đến rắn hai đầu ngươi cũng giết rồi, không còn thứ gì có thể rèn luyện ngươi nữa, nhưng trên đời này có rất nhiều thứ mạnh hơn súc sinh, ngươi không thể cả đời không đi mở mang…”

Trường An ngồi xổm xuống, đột nhiên cắt ngang hỏi: “Sư phụ, ông có chuyện gì sao”

Bắc Thích đưa tay sờ đầu y – Trường An không ngốc, thậm chí rất thông minh, chỉ là thường niên ở trên ngọn núi hoang này với mình, thủy chung không học được làm người như thế nào, ông ta ngừng giây lát rồi thản nhiên nói: “Ta cũng phải đi rồi, về sau nếu có duyên, ngươi còn có thể gặp lại ta, nếu…”

Nói đến đây thì ngừng lại, Bắc Thích đứng dậy, thoáng nhìn bát rượu đã bẩn, tùy tay hắt ra cửa, một lần nữa vò đầu đồ đệ thành tổ quạ.

“Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tan, rồi ngươi sẽ quen thôi.” Ông ta nhìn Trường An, chợt cười, “Ta vẫn rất không nỡ xa tên nhóc nhà ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.