Chương 22: Địch ta bất phân
Hoa Nghi kéo thi thể thú nhân nọ vào lùm cây cách đó không xa, không hề phí tâm che giấu, vẻ mặt thờ ơ như thể sự tình chẳng liên quan đến mình.
Sau đó y không chút hoang mang xoay mũ trên đầu, tiếp tục tiến bước, lúc này cũng chẳng đi gấp nữa, chậm rì rì lắc lư phía trước, theo nơi xảy ra chiến tranh bộ lạc thảm thiết càng lúc càng xa bọn họ, Hoa Nghi thậm chí còn ngâm nga khúc ca sai nhịp.
Trường An hiếu kỳ nhìn y, rốt cuộc phát hiện chỗ cổ quái của vị “ân nhân” này – hoàn toàn là nói một đằng làm một nẻo.
Trường An liền hỏi: “Vì sao ngươi lúc thì nói không có bổn sự cứu, lúc lại ra tay”
Da mặt Hoa Nghi thoáng co rút.
Trường An lại gật gù: “Bắc Thích nói đây gọi là khẩu thị tâm phi, giống như miệng nói thích người này, trong lòng kỳ thật rất ghét hắn, ngoài miệng làm bộ không cho là đúng, trong lòng lại rất thích, nữ nhân càng hay như thế… Vì sao ngươi cũng như vậy”
Hoa Nghi định bảo “Ngươi tự mình nói xem, ngươi hỏi cái này gọi là tiếng người sao”, nhưng mà y nhìn Trường An một cái, rồi lại dở khóc dở cười không muốn nói thế nữa, đối mặt với Trường An, y phát hiện mình dường như chẳng bao giờ cáu nổi.
“Đạo lý này ngươi cũng không hiểu sao” Hoa Nghi vừa nói vừa trợn mắt một cái, ra vẻ cao thâm lắc lư bảo, “Dã hài tử vô tri trên núi, ngươi biết bài ta hát tên là gì không”
Trường An thành thật lắc đầu.
Hoa Nghi nói: “Đây là một khúc hát ở nơi cực hàn, đám điểu nhân đó hát, ngươi xem đầu bọn họ đều nhỏ như vậy, chính bản thân cũng cảm thấy nhỏ đến không thành thể thống, cho nên hễ đến thời điểm ăn tết sẽ cắm một vòng hoa trên cổ, cắm mình hệt như bông hoa hướng dương mặt dẹt, lắc lư là có thể làm người ta cười rụng răng. Biết bọn họ hát là ý tứ gì không”
Lực chú ý của Trường An rất dễ bị những chuyện mới mẻ chuyển dời, y thoạt nhìn giống như đã quên nghi vấn vừa rồi, theo sự dụ dỗ cố tình của Hoa Nghi hỏi: “Ý tứ gì”
“Điểu nhân có thể hát cái gì Khẳng định là chút chuyện đẻ trứng đó thôi!” Kỳ thật chính Hoa Nghi cũng không hiểu ngôn ngữ riêng của thú nhân có cánh, chỉ đoán bừa rồi thuận miệng bịa chuyện lừa gạt Trường An, nhìn thiếu niên nọ lại còn cảm thấy khá có đạo lý mà nghiêm trang gật đầu, y liền tiếp tục nói xằng, “Đám điểu nhân này, kể cũng đáng thương, người tộc bọn họ, bất kể nam nữ lão ấu, tất cả đều là từ trứng bò ra, người trông như quái thai, hóa thành thú vẫn là quái thai, trên đời này chỉ có một tiểu chi bọn họ là đồng tộc, cả ngày tránh né người khác, sống ở nơi cực bắc lạnh vô cùng kia, làm bạn với độc dược cổ quái, cũng thật là đáng thương.”
Trường An cư nhiên tin chuyện y nói bừa, còn nghe rất chăm chú, nghe đến đó bắt được vấn đề mấu chốt, hỏi: “Hôm ấy miệng bọn họ phun ra chính là thứ có độc Vì sao thứ có độc có thể ngậm trong miệng Những thú nhân đó vì sao lại đi cùng bọn họ”
Chỉ cần Trường An đừng ngang bướng hỏi mấy vấn đề khiến người ta không biết trả lời như thế nào, Hoa Nghi cực kỳ bằng lòng nói chuyện với y. Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt giống như sâu trong ký ức đó, tâm tình luôn trở nên rất tốt.
Hoa Nghi thấy y đã quên chuyện vừa rồi, lập tức biết nghe lời phải mà giải thích: “Điểu nhân toàn thân trên dưới, ngay cả trong máu đều có độc, lấy độc trị độc, tự nhiên không sợ dược do chính mình chế. Vẫn nói kết minh chẳng qua vì lợi ích, nhưng mà cho dù nhất thời kết minh, lại có ai thật lòng tin tưởng bọn họ đâu Không phải tộc loại của ta, thủy chung phải đề phòng một chút.”
Trước kia chưa từng có ai nói với y chuyện phức tạp như vậy, Trường An nghe thế, cau mày suy nghĩ một hồi, cảm thấy chuyện này rất vô lý – có kẻ mắt to, có kẻ mũi dài, có kẻ miệng nhỏ, mọi người đều không giống nhau, vì sao chỗ khác lớn hay nhỏ đều chẳng hề gì, độc mỗi đầu nhỏ thì không phải là tộc loại của ta
Chẳng lẽ là bởi vì đầu quan trọng hơn những chỗ khác
“Năm đó mười hai thiên thần khai thiên lập địa, để nơi cực hàn có điểu nhân, trên đại lục có thú nhân, dưới đại hải có giao nhân. Người ở nơi bất đồng tin thờ thần bất đồng, nếu thần có thể tường an vô sự, người cũng tường an vô sự, nếu thần tranh cãi khai chiến, người phải phơi thây ngàn dặm, máu chảy thành sông.” Hoa Nghi dường như nhìn ra nghi vấn của y, tựa như một lão đại ca cực đáng tin, dùng thanh âm trầm thấp giải thích, “Rồi sau đó truyền thuyết kể rằng mười hai chân thần này lần lượt rơi xuống, thiên hạ đại loạn, trên mặt đất đóng băng ngàn dặm, trên biển cá chết thành đàn, những người may mắn sống sót không còn tín ngưỡng nữa, không cần bởi vì thần mà tranh đấu lẫn nhau nữa, nhưng thù hận lại khắc vào trong xương cốt.”
Trường An tròn mắt, theo lời y thuật mà nín thở.
“Giữa các tộc không có chuyện nhỏ, nếu hai đại lục xung đột thì tất là đất rung núi chuyển, không phải chuyện một hai mạng người, phàm là nợ thì nhất định là nợ máu, sao có thể xong hết được” Hoa Nghi nhìn đôi mắt trong veo đến mức chừng như trông thấy đáy của y, thở than, “Ngàn vạn năm qua, chúng ta chính là sống trong thù hận như thế này.”
Y nói với ý tứ sâu xa, Trường An như hiểu mà không, nghe cả buổi trời, chỉ suy xét rõ được một việc – những chuyện cấu xé ngàn thu muôn đời này, thì ra toàn là thời điểm viễn cổ những chân thần chó má không biết rốt cuộc là tồn tại hay không tồn tại đó gây ra, nhưng đã là thần thì vì sao không làm chính sự mà cứ muốn làm cái cây chọc cứt
Y không nhịn được hỏi: “Thật sự có thần sao”
“Điều này thì ta không biết, bất quá ta có một bằng hữu, cả ngày sống đến thần thần thao thao, ngươi có thể hỏi thử y – nhưng mà cho dù là không có thần thì cũng có thứ khác, chỉ cần muốn đánh nhau thì luôn đánh được.”
Hoa Nghi nói rất không rõ, Trường An đâu ngờ trên đời còn có chuyện không nói lý lẽ như vậy, liền truy hỏi: “‘Thứ khác’ là cái gì”
Hoa Nghi nhìn y một cái, trong lòng cơ hồ có chút yêu thương thầm nghĩ: tiểu tử ngốc này, ngay cả bối đáp và châu thạch cũng chẳng phân rõ, chỉ biết một người ăn no cả nhà không đói, đâu thể cảm nhận được dục vọng vô biên trong lòng những người đó
Y không nói rõ, lại từ trong câu hỏi của thiếu niên mà cảm thấy làm người hơi thê lương, liền lắc đầu, qua một lúc lâu mới nói: “Có một số việc là không cần hỏi đến cùng, tỷ như sói phải ăn thịt, chim phải đẻ trứng vậy, ngươi chỉ có thể đi không ngừng, gặp nhiều người, chuyện hiếm lạ nhiều dần, rất nhiều việc không minh bạch cũng minh bạch, hiểu chứ”
Mấy lời không đâu vào đâu này thật sự là Hoa Nghi đang đáp lấy lệ, có thể nói ra tinh hoa trong rắm, quả nhiên thành công khiến cho Trường An rối hết cả đầu.
Hoa Nghi thành công chuyển hướng đầu đề khiến y xấu hổ của Trường An, đắc ý thầm nghĩ, bản thân vị huynh đệ này cũng thật là kỳ nhân dị sự – y thực sự quá dễ lừa.
Y đắc ý như vậy, bất giác lại ngâm nga khúc hát chẳng biết ý nghĩa của tộc có cánh, rảo bước đi đằng trước, càng nghĩ càng cảm thấy dẫn theo Trường An thật là tuyệt, tuyệt hơn tất cả đồng bạn trước kia – lúc đánh nhau có thể giúp đỡ, lúc không có việc gì còn có thể lừa bịp tiêu khiển, xem ra ngay cả hành vi khoanh tay đứng nhìn đáng giận cũng có thể được tha thứ.
Kết quả Hoa Nghi còn chưa đắc ý xong, đã nghe thấy Trường An ở phía sau hỏi một cách kỳ lạ: “Nhưng cái này với cái vừa rồi ta hỏi ngươi thì liên quan gì”
Hoa Nghi vấp phải rễ đại thụ nhô lên, ngã úp mặt với thanh thế to lớn.
Hoa Nghi lăn dưới đất, ngửa mặt lên trời, nhìn thấy Trường An vẻ mặt không hiểu cúi đầu nhìn mình.
Thiếu niên ngược sáng, tuấn mỹ đến mức cơ hồ khiến người ta ngẩn ngơ, Hoa Nghi biết mình là hạng hiếu sắc, vừa thấy tình cảnh này liền mềm lòng, thầm nghĩ, ôi mỹ nhân, dù tên này là mỹ nhân quá thật thà, mình lại vẫn không đành lòng chỉ trích, cuối cùng y dừng giây lát, chỉ đành than vãn một tiếng, dùng tay bưng kín mặt mình.
Nhưng mà đúng lúc này, mặt đất truyền đến tiếng chấn động từ phương xa, Hoa Nghi ngừng động tác, trong đôi mắt bị tay che lướt qua tia sáng lạnh – y có thể thông qua chấn động kiểu này để phán đoán nhân số và tốc độ của đối phương, đây hiển nhiên là một đội ngũ thú nhân hơn trăm người, thế tới rào rạt, theo tốc độ này thì tuyệt đối không phải người bán dạo.
Hoa Nghi định mở miệng cảnh báo, nhưng mà vừa ngẩng đầu đã chẳng thấy Trường An đâu, y ngây ra giây lát, phát hiện mình lại không lưu ý đến thiếu niên kia nấp đi từ lúc nào, và nấp ở đâu.
Hoa Nghi nhíu mày, mắt nhìn tứ lộ tai nghe bát phương mà quét xung quanh, rốt cuộc phát hiện Trường An trên một gốc đại thụ – đối phương cố ý lộ ra một tay, hiển nhiên là đặc ý cho biết chỗ mình ẩn thân.
“Mỹ nhân” này kỳ thật là yêu quái sao Nhất định là yêu quái rồi
Hoa Nghi mang theo cảm giác thất bại vô hạn, cũng nhanh nhẹn nhảy lên cây theo.
Rất nhanh, đội nhân mã nọ hùng dũng chạy tới bên này, Hoa Nghi nhìn thấy cờ bộ lạc quen thuộc, cơ hồ lập tức sửng sốt – đó là lá cờ của người thuê y, mà ở trong đám đông, y còn trông thấy một người quen thuộc.
Người nọ hai mắt đã mù, trên mặt nửa thú hóa, gần mũi mọc lông rậm, chính là bộ dáng người không ra người thú chẳng ra thú, lão đột nhiên khoát tay, đám thú nhân đang lao nhanh tức khắc dừng lại với kỷ luật nghiêm minh.
Chỉ thấy chóp mũi người mù này khẽ rung rung, nhanh chóng tập trung vào vị trí của Hoa Nghi, quay đầu sang phương hướng y ẩn thân.
Hoa Nghi biết người này, biết tuyệt chiêu thiên hạ dựa vào mũi của lão, có lẽ sớm nghe được mùi của mình, vì thế cũng không che giấu nữa, nhanh chóng nhảy xuống, đứng ở nơi trước mặt người mù nọ hai bước, hơi do dự hỏi: “Lão mù Sao lão lại ở đây Đám Sách Lai Mộc đâu”
Trên khuôn mặt cổ quái của lão mù lộ ra nụ cười, lão nói khàn khàn: “Hắn là một á thú, theo tới làm gì Ngươi yên tâm, bọn họ hiện tại đều ở chỗ Lạc Đồng, Sơn Khê Lục Tuyền hai người đã tới rồi, chỉ là không có bản lĩnh như ngươi, dọc đường còn nhảy nhót được, những người khác đại khái còn đang ở giữa đường, thủ lĩnh Lạc Đồng phái ta và đại trưởng lão tới đón ngươi một đoạn.”
Lão vừa dứt lời, một lão thú nhân gạt đám đông bước ra, một tay đặt trước ngực, hơi khom người chào Hoa Nghi.
Hoa Nghi đáp lễ, từ trên vẻ mặt không nhìn ra manh mối, nhưng mà một tay y để sau lưng lại hơi xua xua với Trường An nấp trên đại thụ.
Đại trưởng lão nói với Hoa Nghi: “Mời!”
Hoa Nghi mới vừa nhấc chân, mũi lão mù lại rung một chút, lão nhíu mày, một lần nữa quay mặt đến phương hướng đại thụ, hỏi: “Nơi đó… còn có một bằng hữu”
Mùi á thú nhẹ hơn thú nhân rất nhiều, nhưng không ngờ vẫn để lão mù này phát hiện.
Hoa Nghi mặt không đổi sắc đáp một tiếng, nói: “Một đứa trẻ gặp gỡ trên đường, rất có duyên với ta, ta liền dẫn y về đây, chỉ là y đột nhiên gặp đại biến, không muốn gặp người khác lắm, xin đừng chê trách – Trường An, xuống đây!”
Trường An từ trên cây nhảy xuống, ánh mắt quét một vòng trên mặt những người này.
Đại trưởng lão sửng sốt, đánh giá Trường An một phen, ngạc nhiên nói: “Một… á thú”
Trường An chỉ cúi đầu nhìn ngón chân mình, chẳng hề lên tiếng, y không rõ những người này rốt cuộc đang làm gì, bởi vậy không định tùy tiện mở miệng, Hoa Nghi nói y “gặp đại biến, không muốn gặp người khác”, y liền thuận nước đẩy thuyền bày ra bộ dáng “không muốn gặp người khác” – may mà việc này không hề khó, có thể nói là y diễn bằng bản sắc.
Hoa Nghi hời hợt ôm vai Trường An, nói: “Ta đưa y theo, không cần lo lắng.”
Ánh mắt đại trưởng lão như đao, quét Trường An một vòng, thấy y ăn vận chỉnh tề, không nhìn ra một chút chật vật của người đi đường, diện mạo lại đẹp, liền hiểu được điều gì đó, sáng tỏ mà gật đầu, nói với Hoa Nghi: “Mời!”
Hoa Nghi quay đầu nói với Trường An: “Ngồi lên lưng ta.” Liền biến thành cự thú, cúi xuống.
Trường An cũng không khách khí, đặt mông ngồi lên người Hoa Nghi.
Thú nhân trời sinh sức mạnh, trọng lượng một mình Trường An vốn cũng chẳng là gì, nhưng đợi đến khi Trường An vác cái gói vốn cắm dưới đất lên thì không còn như thế nữa.
Hoa Nghi mua dây buộc mình, đâu ngờ thanh đại mã đao của tiểu tử này lại là thứ không giả chút nào, cõng một người một đao, quả thực như khiêng một con lợn rừng cỡ lớn có thể húc đổ nhà.
Nhưng mà trước mặt người khác, Hoa Nghi không thể lộ ra dấu vết, chỉ đành cắn răng thồ y đi, thầm nghĩ, nếu vạn nhất đánh nhau, tên nhóc này thấy mình dọc đường vất vả mất sức, phải nể mặt một chút, bỏ ra chút sức lực nha.
Lão mù lại hơi chần chừ, lão từng biết một á thú còn thần kỳ hơn, cho nên luôn cảm thấy, những á thú nhân này hoặc là phế vật triệt để, hoặc chỉ sợ là loại quái vật nào đó.
Lão mù từng qua lại với Hoa Nghi vài lần, biết vong khách Ngân Nha là kẻ tâm cơ thâm trầm, tuyệt đối không bị sắc dục mờ lòng đến mức còn nhiệm vụ mà nửa đường đã kiếm lấy một người không rõ ràng. Lão sợ Hoa Nghi lại nhặt về một Sách Lai Mộc nữa, thế là dọc đường hữu ý vô ý nấn ná bên cạnh Hoa Nghi, muốn thăm dò thiếu niên này.
Ai ngờ lão mù nhanh chóng phát hiện, thiếu niên này như là một đứa câm, mặc lão mài nát miệng quấn lấy như thế nào, đối phương đều không hề phản ứng, cúi gằm xuống chẳng hé răng một tiếng.
Trên mặt thiếu niên á thú này thiếu huyết sắc, hình như là chứng không đủ cái gì đó, y cứ cúi đầu suốt, lật qua lật lại ngắm nghía cái gói to đến quá mức trong tay, sau đó ngồi một hồi, dường như không thoải mái lắm, hô hấp hơi dồn dập, vô thức đưa tay dằn ngực.
Còn là một con quỷ bệnh tật
Lão mù đàn gảy tai trâu một lúc lâu, chẳng được đáp lại một chữ, đành ngượng ngùng lui sang bên. Trường An cúi mắt, thành thạo lấy vài miếng thảo dược bỏ vào miệng nhai.
Y cảm thấy hình như lão mù đang đề phòng mình, lại dường như là sợ mình, nói chuyện tuy rằng lấy lòng, trong đó lại có một chút hiểm ác dè dặt. Trường An không thể lý giải loại hiểm ác và sợ hãi này, y từ nhỏ đến lớn, ít có thể cảm nhận được cảm giác “sợ”, nghĩ mãi không ra, qua một lúc giống như rốt cuộc hiểu được ý tứ của việc Bắc Thích bảo y xuống núi gặp người ta.
Dưới chân núi thật là lắm chuyện.
Vị đắng của thảo dược chậm rãi lan ra toàn thân, cơn đau ngực do đi vội mấy ngày liền tạo thành khiến y mệt mỏi, Trường An buồn chán vô cùng, dứt khoát ôm đao cuộn mình nằm trên lưng Hoa Nghi, một lần nữa không biết sợ mà ngủ thiếp đi.