Thú Tùng Chi Đao

Chương 2: Chương 2




Chương 2: Hoa Nghi

Á thú nam nhân may mắn sống sót tên là Triết Ngôn, hắn dùng một mảnh vải thô, buộc đứa trẻ vào trước ngực mình, dù sao hắn chỉ còn một cánh tay, cho dù địch nhân rời khỏi theo phương hướng ngược lại, trong rừng vẫn có đủ loại nguy hiểm – mà hắn chỉ là một á thú thời điểm kiện toàn còn chẳng có bao nhiêu sức chiến đấu.

Triết Ngôn từ lúc còn rất nhỏ vẫn có một nghi vấn, rằng vì sao mình lại sinh ra là một á thú, vì sao những thiên thần từng không gì không làm được đó cho con người chia thành ba bảy loại, để hắn và các đồng bào chỉ khác một chữ từ nhỏ đã có hào rộng như trời vực.

Nhưng sau này hắn trưởng thành, học được cúi đầu làm công, không thừa lời.

Oán trách, là không thể giúp cho một người sống sót được.

Triết Ngôn lảo đảo chạy trốn giữa bùn lầy, chốc chốc cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng – nghe nói năm nay trong bộ lạc có mấy đứa trẻ chào đời, Triết Ngôn có phần khó lòng nhận ra nó rốt cuộc là đứa nào trong số chúng.

Nhưng tiểu gia hỏa này yên lặng như vậy, không khóc không quấy, cuộn mình trong lòng hắn, ngay cả tiếng hít thở cũng nhẹ như thế, chỉ thỉnh thoảng khi Triết Ngôn dừng lại cho uống nước hoặc nước quả dại, nó mới mở mắt nhìn hắn một cái.

Đứa trẻ này có đôi mắt đen láy, còn có vẻ trong veo của riêng trẻ thơ, cũng là thứ duy nhất có sức sống trên khuôn mặt bé teo tím tái kia.

Triết Ngôn hoài nghi đây không phải là vì đứa trẻ tính cách im lặng, rất có khả năng là bị bệnh gì rồi, ngay cả sức để khóc quấy cũng chẳng còn.

Không biết đi bao xa, Triết Ngôn cảm thấy mình đã sắp sửa sức cùng lực kiệt, lúc này mới nhìn thấy một lối nhỏ vắt ngang ngay bìa rừng.

Hắn biết, đó là con đường hướng về phương bắc, truyền rằng nơi đó có dã lang thành đàn, mỗi năm thời điểm mùa đông đều sẽ bị đại tuyết bao trùm không thấy mặt trời, ngoại trừ chiến sĩ dũng mãnh nhất thì không một ai dám đến nơi nguy hiểm như thế.

Hai đầu gối mềm nhũn, hắn ngã nhào trên đường, trước mắt hóa đen từng khoảng. Cả một đêm, ngoại trừ trái cây, hắn chưa được ăn bất cứ thứ gì, thân thể mất máu đã đến cực hạn, hắn thậm chí cảm thấy ngực bắt đầu tê lặng.

Cho đến lúc này, đứa trẻ rốt cuộc phát ra tiếng, khóc nỉ non như một chú mèo con.

Triết Ngôn ngã xụi lơ dưới đất, giãy giụa nhổm nửa người, dùng ngón tay run rẩy lạnh đến trắng bệch nâng sinh mệnh nho nhỏ này lên, lắc nó một cách vụng về, nhưng đứa trẻ ban nãy còn rất ngoan lại khóc quấy không ngừng, thanh âm nhỏ nhoi, nước mắt tuôn rơi không thôi, khuôn mặt bé teo rúm ró lại.

Triết Ngôn đoán khả năng là nó đói rồi, trái cây trong rừng mùa mưa đều bởi vì lượng nước quá dư mà thối rữa, căn bản không có bao nhiêu đường, nhưng hắn có thể đi đâu tìm thức ăn cho đứa trẻ đây

Nhà họ đã không còn, mà bản thân hắn, ngay cả con thỏ hoang cũng chẳng bắt được.

Nam nhân cuộn mình lại, dùng ngón tay quệt nước mắt trên mặt đứa trẻ một cách uổng phí.

“Đừng khóc nữa.” Hắn nói như vậy, nước mắt của chính mình lại rơi xuống người thằng bé, “Chúng ta đều phải sống tiếp, biết chứ Cho dù chúng ta đều là kẻ vô dụng – nhưng kẻ vô dụng, chẳng lẽ không thể sống tiếp sao”

Thương bệnh, dầm mưa cùng với bỏ chạy suốt đêm, khiến Triết Ngôn phát sốt, hắn liều một chút tỉnh táo cuối cùng mà bò dậy, loạng choạng đi xuống men theo lối nhỏ, mỗi một bước đều không chân thật như thể giẫm lên bông, có kiến đốt trên người, ngứa ngáy phát đau, vừa gãi một cái chính là một vết máu, mồ hôi chảy lên rát bỏng.

Hắn không biết mình lảm nhảm những gì với tiểu gia hỏa này, cũng chẳng quan tâm nó có hiểu hay chăng, không phải là hắn đang biểu đạt điều gì, có lẽ chỉ là vài câu mê sảng khi bước đến đường cùng mà thôi.

Rốt cuộc một người cưỡi ngựa đã đến trên con đường tịch mịch này, xem cách ăn mặc thì có lẽ là một người đưa tin hay đại loại thế.

Mắt Triết Ngôn đột nhiên bừng sáng, hắn lao tới giống như bị kích phát tiềm lực, cố hết sức muốn đuổi theo thớt ngựa lao qua băng băng: “Chờ một chút! Cứu chúng ta với! Van cầu ngài, cứu chúng ta với!”

Nhưng kỵ sĩ cao ngạo trang bị gọn nhẹ kia ngay cả đầu cũng chẳng buồn quay lại, cứ thế rẽ bụi lao đi mất hút.

Một nam nhân á thú tàn phế và một tiểu hài tử sắp chết ngay cả tiếng khóc cũng không nghe thấy, kẻ nào bị điên mới dừng lại trên con đường nguy cơ trùng trùng thế này.

Ai biết bọn họ liệu có phải là mồi nhử của thú nhân đang chờ cướp bóc hay không

Phải biết rằng nơi đây chính là phương bắc, giữa núi rừng đầy rẫy đủ mọi bộ lạc dã man, chuyện kiểu này nhiều vô kể.

Đi qua kế tiếp là một thương đội, chính giữa là một đội á thú, bên ngoài là mấy thú nhân biến thành thân thú cẩn thận mở đường chú ý đề phòng, bọn họ dùng ngựa kéo xe, bên trong có lẽ là hàng hóa da lông muốn giao dịch với bộ lạc nào đó ở phương bắc, Triết Ngôn không dám đến gần – cự thú đầu lĩnh kia chỉ một phát là đủ giẫm chết hắn, hắn chỉ quỳ ven đường một cách hèn mọn như súc vật, trán đập xuống đất, khẩn cầu các vị đại nhân qua đường có thể dừng lại xót thương mình.

Cho dù để họ xơi tái trong một miếng

Nhưng những người kia giống như hoàn toàn không nhìn thấy bọn họ, nghênh ngang đi qua trước mặt hắn, nước bùn do vó ngựa và chân thú làm bắn lên văng đầy vào mặt, Triết Ngôn lại cuống quýt xem tình hình của đứa trẻ, xác nhận nó không bị thương tổn gì, lúc này mới ngẩng đầu trông theo phương hướng thương đội đi xa, trong đôi mắt bởi vì sốt cao mà hơi đùng đục lộ ra vẻ mù mờ phiếm tử khí.

Thế giới này… Cái thế giới xấu xí như vậy, dơ bẩn như vậy…

Đúng lúc này, một đôi mắt ti hí hiểm ác nhìn chằm chằm nam nhân cùng đứa trẻ trong lòng hắn, trên đại thụ phía sau Triết Ngôn, một con độc xà màu sắc sặc sỡ thè lưỡi, ngẩng cao cái nhọt độc trên đầu.

Thứ nọ đã bởi vì phấn khích mà biến thành màu tím, chậm rãi bò theo thân cây, nhắm ngay cần cổ vô lực vẹo sang bên của Triết Ngôn.

Trong bộ lạc di động thường niên sinh sống giữa rừng, cho dù hắn không có sức lực để đi săn, cũng đủ nhạy bén để có thể cảm nhận được nguy hiểm dã ngoại, khoảnh khắc cự xà bổ đến, Triết Ngôn đã nghe thấy mùi tanh hôi trong miệng nó, hắn cuống quýt tránh sang bên, nhưng tứ chi sớm mềm nhũn khiến nam nhân ngã xuống đất đầy thảm hại, hắn chỉ kịp giơ cánh tay còn sót lại, che trước mặt mình và đứa trẻ.

Chất độc trong miệng súc sinh kia làm cho hắn sinh ra ảo giác choáng váng.

Một tiếng gầm bùng nổ bên tai hắn, một cự thú do thú nhân hóa thành ở bên cạnh bổ qua cắn lấy bảy tấc của độc xà, mang theo thân thể nó lăn sang bên.

Trên người cự thú này đầy vảy cứng như khôi giáp, cho dù là răng độc xà chắc nhất cũng chẳng cách nào xuyên được, độc xà nhanh chóng bỏ mạng, cự thú giữa nắng sớm ngẩng đầu cao giọng gầm thét, kiêu ngạo đứng bên cạnh chiến lợi phẩm.

Trong nhọt độc của loài độc xà này có thể lấy ra một loại tinh hoa, nghe nói có thể cho nữ nhân vĩnh trú thanh xuân, rất được các phụ nhân và các cô nàng thú nhân quyền quý nuôi yêu thích.

Cự thú lập tức biến thành một thanh niên vác túi hành lý đơn giản, thoạt nhìn như một người sống bằng nghề săn bắn tứ xứ, hắn nhanh nhẹn cắt lấy bướu thịt của độc xà, cất vào cái túi nhỏ đặc chế tùy thân, lúc này mới đứng dậy, nhìn lướt qua nam nhân thảm hại bên cạnh.

“Ồ!” Thanh niên dường như hơi bất ngờ, nhướng mày lẩm bẩm, “Một kẻ tàn phế và một đứa nhóc”

Triết Ngôn nhìn hắn, môi gian nan mở ra.

“Van cầu ngài…” Hắn nói với hơi thở mong manh như tơ nhện, “Van cầu ngài, cứu chúng ta… cứu chúng ta…”

“Sao thế Lân cận đã xảy ra chiến tranh bộ lạc” Người thanh niên không hề động dung lau khô chủy thủ mà mình dùng để mổ thân rắn, thuận miệng hỏi, “Vậy ngươi là từ trong khu rừng đằng sau trốn ra đây Ta sớm nghe nói nơi đó có một bộ lạc còn tạm được… Ôi những người phương bắc dã man sinh sống trong rừng này!”

“Van cầu ngài, chỉ cần một chút đồ ăn…”

“Được được, tới đây, cho ta xem cái thứ này nào,” Thanh niên ngồi xổm xuống, vạch tấm vải rách trên người đứa trẻ, ghé đến nhìn kỹ một cái, sau đó túm lấy bàn tay nho nhỏ của nó, tìm kiếm kỹ càng, không thể tìm được thú văn, vì thế trên mặt thoáng lộ ra vẻ thất vọng, “Nó đâu phải là thú nhân.”

“Van cầu ngài…”

Người thanh niên đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt toàn bùn đất của Triết Ngôn, khá tiếc nuối nói: “Ta khuyên ngươi nên thôi đi, loại trẻ con á thú này trưởng thành có ích chi, hơn nữa ngươi xem nó như thế, chưa biết chừng bẩm sinh có bệnh tật gì, không thể sống đến trưởng thành đâu – bất quá ta thấy ngươi so với nó cũng chẳng tốt được đến đâu. Đừng giãy giụa nữa, hãy sớm đến từ đâu chết về đó, tìm vị thần trong tín ngưỡng của các ngươi, ông ta cao hứng, biết đâu sẽ cho ngươi một sinh mệnh mới kiện khang cường hãn.”

Dứt lời thanh niên thú nhân lạnh lùng quay người bỏ đi, sức lực Triết Ngôn dùng để túm chéo áo hắn căn bản chẳng hơn sâu kiến là bao – không phải người thợ săn này lãnh khốc, thật sự là hắn đã trông thấy quá nhiều, thức ăn là thứ quý giá như vậy, sao có thể lãng phí trên tiểu hài tử á thú vô dụng kia chứ

Hơn nữa… Ai mà không muốn sống tiếp

Nhưng sống tiếp cũng phải xem mệnh.

Tia sáng cuối cùng trong mắt Triết Ngôn rốt cuộc tối đi, hắn gục xuống bên cạnh thi thể cự xà, ánh mắt đăm đăm, chỉ có miệng vẫn đang lẩm nhẩm không rõ: “Cứu chúng ta với, van cầu ngài…”

Rốt cuộc, trên con đường hoang vắng này xuất hiện người thứ tư.

Gã thoạt nhìn còn là một thiếu niên, vóc dáng tuy rằng không thấp nhưng trên mặt còn vẻ non nớt của hài đồng. Thông thường tiểu thú nhân qua tám chín tuổi là có thể cao như nam nhân thành niên trong á thú bình thường.

Thiếu niên mình mặc giáp nhỏ, hông buộc một sợi mây mảnh, đó là thời điểm đứa trẻ lần đầu tiên xa nhà, mẫu thân phải tự tay bện thành rồi buộc trên người nó.

Gã dừng bước bên cạnh Triết Ngôn, thú văn màu bạc hình lông chim hiếm thấy trên cổ tay dưới ánh mặt trời chậm rãi mọc lên tựa như sáng lấp lánh.

“Ngươi nói cái gì cơ” Thiếu niên phát hiện hắn, ngồi xổm xuống nhìn nam nhân á thú nhếch nhác này.

Gã cau mày, lắng tai nghe cẩn thận một lúc, sau đó cuộn một chiếc lá to, hứng chút nước mưa đọng trên cây, đút cho nam nhân.

Thiếu niên hiển nhiên chưa từng chăm sóc ai, nước trên lá phân nửa hắt lên mặt Triết Ngôn. Bị nước lạnh kích thích, Triết Ngôn hơi khôi phục thần trí, vịn thân cây miễn cưỡng ngồi dậy, lộ ra đứa trẻ đang che chở trong lòng, miệng đối miệng mà đút nước cho nó.

Tiểu quỷ thú nhân lần đầu tiên xa nhà nhìn đứa trẻ không hề chớp mắt, cảm thấy rất mới lạ.

Gã chưa từng thấy đứa trẻ nào nhỏ như vậy, có điều mới mẻ thì mới mẻ, gã chỉ nhìn chứ không hề đưa ra kiến giải gì.

Đứa trẻ nhắm mắt, yếu ớt rên một tiếng.

Triết Ngôn ngẩng đầu, thanh âm khàn khàn khẩn cầu thiếu niên thú nhân này: “Tiểu thiếu gia, ngài có thức ăn chứ, van cầu ngài bố thí một chút, cứu chúng ta.”

“A, chờ ta tìm xem.” Thiếu niên thú nhân không nói hai lời tháo bọc hành lý sau lưng, không hề biết kiêng dè lục lọi ngay trước mặt người xa lạ, cả buổi trời mới lục ra một gói thịt khô, thiếu niên thoạt nhìn lại còn có chút ngượng ngùng, vốc một nắm thịt khô đưa cho Triết Ngôn, xấu hổ nói, “Chỉ còn cái này thôi.”

Triết Ngôn đoạt phắt lấy thức ăn, phồng miệng cắn xé, cơ hồ ngay cả nhai cũng không nhai đã trực tiếp nuốt chửng, sau đó hắn cắn chỗ thịt mềm nhất, tự mình nhai nát, vẫn dùng phương pháp đó mớm cho đứa trẻ.

Có điều cho dù là như thế, thịt khô đối với trẻ con mà nói vẫn quá gian nan, phản ứng của nó rất trực tiếp, ói hết ra.

“Ăn đi, ăn đi nào.” Triết Ngôn đem chỗ vụn thịt đứa trẻ phun ra nhét lại vào miệng nó, “Ăn đi, van cầu con, ăn rồi mới có thể sống tiếp được!”

Thiếu niên thú nhân ở bên cạnh nhìn một hồi, không ra lời, trong lòng nói thầm một tiếng: Tiểu gia hỏa này có thể sống sao

Gã im lặng để lại mớ thịt khô của mình, quay người đi vào rừng.

Ban đầu Triết Ngôn còn cho rằng gã đi rồi, dù sao để lại thức ăn đã là cực kỳ thiện lương, nhưng một lát sau, hắn nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất, Triết Ngôn giật thót, cuống quýt quay đầu lại, phát hiện là đứa trẻ thú nhân vừa nãy im lặng bỏ đi đã quay về, còn “phịch” một tiếng, ném xuống một con hươu trưởng thành.

Loại động vật này chất thịt cực ngon, hơn nữa ít có mùi tanh, bất luận nướng chín hay ăn sống đều tính là mỹ vị.

Nhưng hươu cực kỳ thiện chiến, hành động nhanh nhẹn, cho dù thợ săn mạnh mẽ hơn cũng không nhất định có thể bắt được.

Thiếu niên thú nhân mặt không biểu cảm giơ tay lau vết máu dính trên khuôn mặt mình, kế đó quỳ một gối xuống đất, tháo chủy thủ bên hông, nhanh nhẹn xẻ con hươu thành tám khúc, sau đó đẩy đến trước mặt Triết Ngôn, nhẹ giọng nói: “Ăn đi.”

Triết Ngôn sững sờ nhìn gã.

Thiếu niên không biết lấy từ đâu ra một cái bát nhỏ bằng kim loại, hứng một bát huyết đầy đưa cho Triết Ngôn, hất cằm chỉ chỉ đứa bé trong lòng hắn: “Cho nó uống cái này, cha ta nói trẻ con uống máu lớn lên, về sau sẽ biến thành dũng sĩ cường hãn nhất.”

Sau đó gã đại khái cũng cảm thấy không còn lời gì để nói, liền tháo bọc hành lý xuống, đổ hết chỗ thịt khô bên trong ra, bỏ cả vào lòng Triết Ngôn: “Cầm lấy, ta đi đây.”

“Chờ đã!” Triết Ngôn đột nhiên mở miệng gọi gã lại, “Hài tử chờ đã! Cho ta hết, bản thân ngươi thì sao Ngươi không thể không mang thức ăn mà lên đường, chẳng lẽ cha ngươi chưa cho ngươi biết…”

“À, ta lại đi săn.” Thiếu niên đem chủy thủ chùi sạch lên thân cây, cất vào hông, nói với vẻ không chút để ý.

Triết Ngôn há hốc miệng nhìn tiểu thú nhân cổ quái này một hồi, rốt cuộc nhẹ giọng hỏi khẽ: “Ngươi tên là gì Ta sẽ báo đáp ngươi – cho dù ta không sống đến khi đó, tương lai đứa trẻ này trưởng thành, ta cũng sẽ bảo nó nhớ báo đáp ngươi.”

Thiếu niên không coi là gì, một nam nhân á thú tàn phế cùng một đứa nhóc chưa dài bằng cánh tay gã, có thể có ích lợi gì Nhưng người ta đã nói như vậy, xem như có lòng tốt, gã cũng không hề biểu hiện ra vẻ gì là khinh thường, chỉ thoáng nở nụ cười, lộ ra hai cái răng khểnh nhỏ, cùng với vẻ hồn nhiên còn thuộc về hài đồng.

“Hoa Nghi.” Gã giậm giậm bùn trên chân, tiếp tục dọc theo con đường của mình mà đi về phía trước, “Thôi ta đi đây, các ngươi bảo trọng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.