Chương 32: Ngoại hoạn
Đại lục phương bắc bốn mùa cực rõ, qua mùa hè và đầu thu dài lâu mà nóng bức, lá cây sẽ bắt đầu rơi rụng, cuối thu lặng lẽ đến.
Thời gian này không dễ chịu lắm, mùa đông sẽ đến ngay lập tức, hơi lạnh dưới lòng đất chậm rãi bay lên, không khí bắt đầu khô ráo, khi thì ánh dương chiếu rọi, khi thì gió thu đìu hiu.
Ở trên núi, mỗi năm vào lúc này, Trường An đều giảm bớt hoạt động, thu đông giao mùa, cho dù y lẳng lặng ngồi đó chẳng làm gì, ngực cũng khó chịu, nếu còn gặp thời tiết mưa dầm thì càng khó chịu hơn, hơi thở giống như luôn không hít vào ***g ngực được, lượn vòng trong cổ họng rồi lại tự mình bay đi, luôn cảm thấy rất ngột ngạt.
Hoa Nghi đứng trước mặt thụ thần của Sách Lai Mộc, yên lặng ngẩng đầu, lại yên lặng cúi đầu, khom lưng nhặt từ dưới đất lên một chiếc lá bị lợi khí róc chỉ còn gân lá, mí mắt giật một hồi, rốt cuộc bất đắc dĩ.
Chỉ thấy lá cây dưới đất bị người ta gom lại, còn cắm cây nhang trên đó, đại khái là Sách Lai Mộc đang tưởng nhớ vị thụ thần các hạ năm nay trọc đặc biệt sớm.
Sứ giả bộ lạc khác vốn nói hôm nay đến chẳng thấy bóng dáng đâu, Hoa Nghi phái vài người kiểm tra ven đường để ngừa có biến cố gì, tiếp đó tâm sự chất chồng dạo bước đến nơi này, vốn kỳ vọng có thể đợi được Trường An ở đây, có thể nói chuyện với tên nhóc đó một chút, kêu y đổi chỗ khác để luyện đao, đừng bóp mãi một quả hồng mềm.
Nhưng y đợi rất lâu, Trường An cũng không đến.
Đối với Trường An mà nói, dường như trừ ăn ngủ thì luyện đao là chuyện quan trọng hàng đầu, những việc khác đều có thể có hoặc không, thời gian qua ở bộ lạc Cự Sơn, luyện đao có thể nói là mặc kệ gió mưa, Hoa Nghi không biết là thứ gì quẩn chân y, liền quyết định tự mình đi xem chuyện hiếm lạ này.
Trong nhà Trường An bay ra mùi cam thảo, y chưa bao giờ đóng cửa, bởi vậy Hoa Nghi vén màn trực tiếp đi vào.
Tiểu nô lệ không ở đây, Trường An ngồi trước một cái bếp lò nhỏ tinh xảo. Đó là cái lò lửa do Hoa Nghi thấy trời sắp lạnh mà kiếm cho y. Hỏa lò nhỏ là thứ tốt, có thể ôm vào ổ chăn, bên trong đốt than đặc thù, trùm chăn lên cũng được, không ngạt, cẩn thận ngửi thử thì thấy trong đó còn có mùi thơm, nghe nói có thể đốt hai ngày hai đêm liền, không giống bếp hầm trong phòng, nếu bị tắt còn phải nửa đêm dậy nhóm lần nữa.
Mấy thứ này đều là những người bán dạo lang thang rao bán, giá rất cao, than bên trong cũng cực kỳ quý giá.
Hoa Nghi vào phòng, trơ mắt nhìn tiểu hỏa lò quý giá hiếm có này bị đứa trẻ xúi quẩy Trường An không phân tốt xấu đặt trên bàn nấu thuốc uống.
Trường An thấy y vào, chẳng buồn ngẩng lên, vẫn cực kỳ chuyên chú nhai một củ khoai sọ đã rửa sạch. Vỏ khoai sọ đã gọt cẩn thận, Trường An dùng một con dao nhỏ chừng bằng ngón trỏ cắt ra, mỗi một nhát cắt xuống một lát đều đặn, mỏng như cánh ve, động tác không chậm, từng lát khoai rơi xuống kẽ ngón tay, nhanh chóng chất đầy một đĩa.
Hoa Nghi không nhịn được thò tay nhón một lát, nhưng mà nó thật sự quá mỏng, chưa đợi y cầm lên, giữa chừng đã bị y không cẩn thận bóp nát.
Y không nhịn được hỏi: “Muốn ăn à”
Trường An gật đầu.
Mọi người ăn khoai sọ đều là lột vỏ ném vào bếp, tùy tiện dùng que cời lửa cời vài cái, lấy ra rắc muối là ăn được, Hoa Nghi lần đầu nghe nói cách ăn thế này, buột miệng nói: “Ngươi ăn no rửng mỡ à”
“Ta luyện tay, luyện xong thuận tiện để ăn luôn, tránh lãng phí.”
Khi Trường An nói hết lời này, tay nhanh đến mức không nhìn rõ, cắt xong xuôi một củ khoai sọ tròn vo, thông thạo cầm củ thứ hai, những lát khoai sọ mỏng dính đến khó tin tiếp tục rơi đều trong tay.
Chẳng biết là vị thế ngoại cao nhân nào dạy đao thuật cho y, phương pháp luyện tập lạ lùng thế nào cũng có, Hoa Nghi tập trung ánh mắt trên hỏa lò khiến y đau răng kia, chỉ vào bát thuốc xanh không ra xanh vàng không ra vàng đang nấu bên trên, hỏi: “Đây lại là thứ gì Trừ sâu à”
“Thảo dược.” Trường An nói, “Ta uống.”
Hoa Nghi nghe vậy lấy làm kinh hãi, mặt nghiêm túc hẳn, đưa tay nhón cằm Trường An, kề sát vào quan sát cẩn thận sắc mặt đối phương, nhưng sắc mặt Trường An mấy chục năm như một ngày, luôn giống như có một chút ốm yếu khi bệnh nặng mới khỏi, thời gian dài thì cũng không thấy có gì bất đồng. Y liền hơi lo lắng hỏi: “Ngươi bệnh gì”
Tầm mắt của Trường An bị ép dời đi, nhưng con dao giống như sống, xuyên qua kẽ ngón tay, sống dao lăn qua ngón trỏ và ngón giữa, rơi vào trong ngón út và ngón áp út kém linh hoạt nhất, củ khoai nọ xoay trên lòng bàn tay, chớp mắt bị gọt cả lớp vỏ ba vòng, đừng nói là điểm đứt, dù là một chút chuyển hướng ngừng nghỉ cũng không thấy.
Trường An lúc này mới giật mình hất tay Hoa Nghi, sau đó dùng dao cuốn sợi khoai sọ mỏng manh kia bỏ vào đĩa, nói: “Sư phụ ta nói là bẩm sinh, từ trong bụng mẹ.”
Bệnh bẩm sinh từ trong bụng mẹ đều là bệnh nặng, không chữa được, Hoa Nghi hoảng sợ hỏi: “Có bệnh trạng gì”
Y vốn định đề nghị Trường An đi tìm A Diệp xem thử, ai ngờ Trường An thấy thảo dược dường như đun được rồi, liền bưng lên uống một hơi cạn sạch, uống xong lau đám xanh đậm xanh nhạt bên khóe môi, chép miệng, cau mày than phiền với người tặng hỏa lò: “Cũng không có bệnh trạng gì – thứ này của ngươi dùng chẳng tốt gì cả, đun cả buổi chiều vẫn chưa sôi, bên trong còn nguội ngắt.”
Không sôi… Bọt thảo dược và nước lạnh, nửa sống nửa chín bị y uống sạch trong hai hớp, Hoa Nghi nhìn y một lúc không nói được lời nào, biết tên này chẳng bị cái rắm gì hết.
“Bởi vì ‘thứ đó’ là để làm ấm chăn, không phải để ngươi nấu thuốc nấu thang.” Hoa Nghi nói, “Tên nhà quê chuyên môn lãng phí đồ tốt này.”
Nhưng mà tên nhà quê Trường An và y đường bất đồng không thể chung mưu kế, dùng tiểu côn cán dài kẹp một cục than khỏi bếp lò, thổi vài hơi ra một ngọn lửa nhỏ, mùi thơm nồng hơn một chút, Trường An bóp mũi, quay đầu hắt xì, sau đó bất mãn móc một tảng mỡ bên cạnh, thô bạo bọc “cục than kiều quý” này, ngọn lửa yểu điệu gặp mỡ lập tức bùng lên mạnh mẽ, hòa tan mỡ rắn thành mỡ nước nóng hổi, rơi lên những lát khoai sọ cực mỏng, chúng lập tức cuốn lại vì nóng, tỏa ra mùi hương nhè nhẹ.
Thế nhưng Trường An nhanh chóng mất kiên nhẫn, buông tay bỏ cả cục than xuống đĩa, tia lửa bùng lên, giây lát sau mỡ cháy hết, lửa rốt cuộc mới tắt, Trường An một lần nữa kẹp cục than cao quý thoi thóp kia lên, tùy tiện lắc lắc bên cạnh bàn, lau qua loa rồi lại thuận tay ném về cái bếp lò đẹp mà dỏm.
Trong đĩa chỉ còn lại những lát khoai sọ vừa đốt vừa nướng cháy đen cuộn lại – thực sự khiến Hoa Nghi mở mắt một phen.
Trường An khách khí đẩy đĩa ra trước, hỏi Hoa Nghi: “Ngươi ăn không”
Hoa Nghi nhìn cái đống đen thui đáng sợ này, chỉ đành đờ đẫn lắc đầu, từ chối khéo ý tốt của y.
Trường An không đợi y lắc xong đã kéo đĩa về ngay giống như chỉ sợ y đổi ý, trực tiếp dùng tay bóp ra ăn, ăn cực nhanh, mép nhanh chóng dính một lớp nhọ, giống như mọc ra một bộ râu, còn ăn rất ngon miệng.
Hoa Nghi vì thế yên tâm – y trước kia từng gặp con trai Lạc Đồng, nhớ rõ bộ dáng của tiểu gia hỏa ngày trước, đó mới là bệnh bẩm sinh, hệt như người giấy, cái gì cũng chẳng cầm được, chẳng đụng được, người khác nói chuyện bên cạnh không thể lớn tiếng, nếu không gió thổi qua sẽ làm gã vỡ ra.
Có chút nào giống với dáng điệu trâu bò này
Sự hiếu sắc của Hoa Nghi khiến y thật sự nhìn không nổi Trường An biến mình thành diện mạo này, vì thế thò tay, động tác thô lỗ, xuống tay lại dịu dàng mà lau than trên mặt Trường An, trong lòng tiếc hận thầm nghĩ: “Uổng cho làn da mỹ nhân.”
Đúng lúc này, ba người đột nhiên cùng nhau từ bên ngoài xông vào nói: “Người phái ra đã quay về, là…”
Người nói chuyện chính là Sách Lai Mộc, hắn đột nhiên xông tới, vừa vặn bắt gặp Hoa Nghi đang dùng một tay nâng mặt Trường An, ngón cái lau thứ gì đó bên trên, dường như bị người ta bóp cổ, “ôi” một tiếng, lấm la lấm lét dời mắt, co cẳng chạy ngay ra ngoài, cười ha ha nói: “Không có việc gì không có việc gì, không có đại sự gì, không vội, ha ha ha, không vội, ta không quấy rầy nữa, cút mau – hai ngươi còn không theo ta cút cho mau, đứng đây làm gì”
Hai người phía sau hắn, một chính là Lục Tuyền cứ lầm lầm lì lì, người còn lại là một nam nhân cao gầy – một cánh tay lộ ra bên ngoài, lại là thú nhân có thú văn, nhưng thú nhân như cần trúc lắc lư theo gió cũng thật sự vô cùng thần kỳ, hiển nhiên đó là huynh đệ của Lục Tuyền, Sơn Khê.
Hoa Nghi dường như lúc này mới ý thức được động tác của mình nhìn không hay lắm, vì thế làm bộ điềm nhiên rụt tay, ngồi nghiêm chỉnh lại, còn giấu đầu lòi đuôi mở miệng mắng Sách Lai Mộc: “Ngươi lăn về đây cho ta! Lau mặt cũng có thể khiến ngươi nghĩ ra bao nhiêu chuyện xấu xa, đống thần linh còn nhiều hơn lá rụng của ngươi sao không một ai hiển linh, làm sạch linh hồn dơ bẩn của ngươi một chút”
Sách Lai Mộc dày mặt cười hơn hớn, không phản bác, cả người lấp lánh quầng sáng đáng khinh.
Hoa Nghi hỏi: “Người trở về nói thế nào”
“Bên kia sơn khẩu đã xảy ra chuyện.” Sách Lai Mộc lần này ngắn gọn nói thẳng suy nghĩ trong lòng, chỉ nghe hắn nói, “Vài ngày trước có một trận động đất nhỏ, chúng ta bên đây không cảm thấy gì, bên kia theo lý cũng không sao, nhưng ai biết chỉ một trận rung nhẹ như vậy đã khiến núi lở một khoảng, nước trên núi xô đá lớn lăn xuống, mấy bộ lạc đều gặp nạn, các bộ lạc khác lo sợ bất an còn không kịp, đang có dự định di chuyển, không có thời gian đến kiếm chuyện với chúng ta.”
Bộ lạc di chuyển là đại sự, trên đại lục rừng rậm um tùm, tìm một chỗ cắm rễ là chuyện dễ dàng như thế Nơi khắc nghiệt sống không nổi, ốc thổ lại có không biết bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm chờ cướp, nào có đạo lý một chút tiểu tai lông gà vỏ tỏi như vậy là đi ngay
Hoa Nghi nghiêm mặt hỏi: “Chuyện là thế nào”
Sơn Khê chậm chạp xen vào: “Ta nghe nói đại trưởng lão của bộ lạc Bạch Dực biết xem thiên tượng, ông ta nhìn thấy cảnh tượng vô số ngôi sao rơi xuống, tính được kết luận dải bình nguyên này sẽ lập tức bị tai họa bao phủ – nơi đây không thể ở lại nữa.”
Hoa Nghi giễu cợt: “Nói vớ vẩn, mười hai thiên thần đều chết hết rồi, đâu đến lượt sao trên trời quản chuyện dưới đất Ngươi nói tiếng người cho ta.”
Sơn Khê không để ý, tiếp tục nói chậm rì rì: “Ngoài ra, đại trưởng lão còn biết nghe địa âm, ông ta nói có thứ gì đó thành đàn, chí ít phải đến hàng ngàn hàng vạn, đang chạy đến chỗ sơn khẩu, không quá mươi bữa nửa tháng là có thể đến bộ lạc Bạch Dực, động tĩnh như vậy tuyệt không phải thứ gì nhỏ, hơn nữa lai giả bất thiện, chỉ sợ có thể giẫm cả bộ lạc Bạch Dực dưới chân.”