Chương 52
Lão hành thương nán lại bộ lạc hơn ba tháng, mãi tới khi lúa mạch gặt được mới hài lòng mang đi vô số san hô, bảo châu, cá khô cùng với hàng loạt hạt lúa mạch quý giá nhất.
Để lại cho bộ lạc binh khí và nô lệ đầy một sân, cùng với một phần tặng phẩm quý báu.
Tặng phẩm chính là một tấm bản đồ.
Lão hành thương thật sự không sợ chết, vẽ nơi từng đi qua lên da thành một tấm bản đồ, trải ra dài phải hơn một trượng, sơn xuyên hà lưu tất cả đều rõ ràng, không sót chỗ nào, ngay cả gặp ai ở đâu, bộ lạc lớn cỡ nào đều ghi rõ ràng dễ hiểu.
Lão hành thương giảo hoạt, nhìn thấy tường thành và thành lâu dựng san sát kia là biết ngay chủ nhân nơi đây dã tâm không nhỏ.
Hoa Nghi vung tay, vạch hết rừng rậm non cao khe sâu và bình nguyên vào lãnh địa của mình, sau lưng gần biển rộng, sản vật càng phong phú, lão hành thương nhắm vào khách hàng lớn này, tính tạo quan hệ hợp tác trường kỳ, bèn không hề keo kiệt tặng cho một phần đại lễ như vậy.
Ngoài ra, kèm theo bản đồ, lão còn tặng hai vũ nương cho Hoa Nghi.
Trên đại lục bán rất nhiều nữ nô, vũ nương lại rất ít.
Vũ nương phần lớn không cha không mẹ, hoặc là tiểu nữ nô xuất thân nô lệ, bị bán qua tay cho người hành thương từ lúc còn rất nhỏ, người hành thương chọn lựa trong những tiểu nữ nô này ra kẻ ngoại hình xuất sắc nhất, dốc lòng giáo dục, có thể trở nên khuynh quốc khuynh thành.
Họ không giống với những nữ nhân khỏe mạnh làm việc đến lấm lem mặt mày, cả ngày lo liệu việc nhà trong bộ lạc.
Thậm chí không giống phu nhân và tiểu thư nhà thủ lĩnh trưởng lão.
Vũ nương từ nhỏ đã học cách lấy lòng người khác, có thể nói là mặt như hoa xuân, mềm mại không xương, tóc tỏa mùi hương. Ngày xưa vốn là báu vật có tiền còn chẳng mua được, chỉ thủ lĩnh bộ lạc giàu có nhất mới có thể nuôi một người, bình thường ngay cả người ngoài cũng không cho gặp.
Lão hành thương này chẳng biết kiếm bằng cách nào, trong khi mỗi người đều đang chạy trối chết, lão lại còn nuôi hai người như vậy, hơn nữa xinh đẹp lung linh như nước.
Chỉ là hiện tại trên đại lục bách phế chờ hưng, loại bị sắc đẹp làm mụ mị đầu óc vào thời điểm này ra giá cao mua nữ nhân chắc chẳng sống được đến bây giờ, lão hành thương hiểu được, bởi vậy quyết đoán dùng hai “bảo bối” này làm lễ vật.
Ai ngờ việc này của lão hành thương chỉ là vẽ rắn thêm chân, hai “bảo bối” này khiến Hoa Nghi đen sì mặt suốt một tháng – y thủy chung cho rằng Trường An nhìn chằm chằm người ta đến mất cả hồn.
Hiếm khi trông thấy người mỹ mạo như vậy, Trường An nhìn một chút cũng là đương nhiên. Y kỳ thật rất vô tội, chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ hiếu kỳ cộng thêm tán thưởng mà quan sát một phen, thế mà Hoa Nghi lập tức như trúng ma chướng, không nói lý lẽ gì cả.
Chỉ cần bị y bắt được là tai Trường An sẽ không thể thanh tĩnh.
Vô luận lúc đầu nói gì, trong hai ba câu đều có thể bị Hoa Nghi vòng vo quay lại chân thành giáo dục: “Ngươi còn trẻ, đừng trầm mê thanh sắc, những vũ nương đó có cái gì Chẳng qua là một lớp da, nhìn mỹ lệ mờ mắt, nào có tốt đẹp gì, chỉ muốn kéo nam nhân rơi xuống vực sâu…”
Những lời na ná nhau như thế, vào miệng Hoa Nghi, y có thể dùng hàng trăm cách nói để biểu đạt cùng một ý tứ.
Trường An lúc đầu ở trong rừng rậm thấy Hoa Nghi lừa gạt người ta đã biết miệng lưỡi y xảo quyệt, nhưng đến bây giờ mới chân chính cảm nhận được lưỡi như lò xo là thế nào.
Trường An phiền không chịu nổi, may mà các võ sĩ thú nhân có một chồng binh khí mới, Trường An cũng có nhiệm vụ mới, mỗi ngày huấn luyện đám thú nhân cao to hơn y ở một nơi vừa dựng lên.
Để né tránh Hoa Nghi, mỗi ngày trời còn chưa sáng y đã dẫn người tuần tra một vòng tường thành và thành lâu vừa cao vừa rộng, tường thành chưa xây xong, dù họ đi nhanh cũng phải gần giữa trưa mới về được, buổi chiều chính là thời gian huấn luyện, chỉ cần còn một người ở võ trường thì Trường An sẽ không đi, luôn ở lại đến cuối cùng.
Chờ trời tối, y lại tránh Hoa Nghi, ngay cả nhà cũng không về, dẫn Lộ Đạt tùy tiện tìm một nhà nữ chủ nhân nấu cơm ngon mà ăn chực.
Nhưng dù như thế, Hoa Nghi vẫn thường xuyên bắt được y hệt như kỳ tích, kế đó lải nhải một thôi một hồi.
Ban đầu năm lần bảy lượt khiến Trường An nóng lên, muốn phát hỏa, Hoa Nghi liền dùng dáng vẻ chực nói lại thôi, khổ đại cừu thâm, thương tâm lo lắng mà nhìn y, khiến cơn giận của Trường An chỉ có thể nén trong lòng, thật sự không làm gì được.
Trường An không sợ trời không sợ đất, sợ nhất là người ta lải nhải, Hoa Nghi bắt lấy điểm yếu này, quả thực như rút củi dưới đáy nồi, nói cho Trường An xanh hết cả mặt, hận không thể gặp một nữ nhân cũng đi đường vòng, ngay cả y sư A Diệp theo lệ sắc thuốc giúp, nhân tiện kiểm tra thân thể y, Trường An cũng hết sức đề phòng cách xa ba thước, sau khi xong việc lập tức lén lút nhìn quanh, không phát hiện Hoa Nghi, bấy giờ mới thở phào, vội vội vàng vàng cười chào A Diệp rồi chạy luôn như phường trộm cắp.
Chiêu này thâm độc tột cùng, Sách Lai Mộc hoài nghi qua đợt này, Trường An về sau nhìn thấy nữ nhân đều phải ngứa hết da đầu, không cứng nổi.
Ngoại trừ việc này thì cuộc sống cực kỳ bận rộn.
Mọi người nuôi súc vật, thu hoạch lúa mạch, cất hạt giống, khai khẩn ruộng nương trên bình nguyên, ra khơi ở bên kia núi. Mà đến lễ Thu thú năm nay, Tiểu Cát Lạp tìm được đường sống trong chỗ chết nhà A Phân chính thức kế thừa tên vong phụ, vừa được ba tuổi, nói chuyện cũng lưu loát, thành một quả cầu đất biết khóc lóc biết lăn lộn.
Đất đai dường như còn phì nhiêu hơn năm rồi, lúa mạch được mọi người chăm sóc ngoài ruộng bội thu hơn dự đoán, thùng rượu đầu tiên ủ ra đổ vào bầu rượu của Hoa Nghi, y uống một ngụm to, thoải mái đến mức chỉ muốn đứng trên đỉnh núi hét lên một tiếng.
Nhưng mà sảng khoái xong rồi, y lại chuyên tâm cất bầu rượu đi, tính kế để buổi tối tết Thu thú chuốc Trường An say khướt.
Chuốc Trường An say không hề dễ dàng như trong tưởng tượng, dù Trường An đã biết điểm tốt của rượu, lại tự kiềm chế đến mức không hề giống một người trẻ tuổi huyết khí phương cương, vô luận thích uống cỡ nào y cũng thủy chung nhớ chuyện uống nhiều sẽ say. Y và Sách Lai Mộc tựa như hai lão đầu tử thanh tu, mỗi kẻ bưng một chén nhỏ, còn rụt rè hơn đại cô nương, cả buổi trời chẳng dính miệng một ngụm, rất có chừng mực ngồi bên xem người khác say bí tỉ.
Lộ Đạt uống vào rất dính người, đặc biệt dính Trường An, chẳng nói gì cả, chỉ ngồi ngay đó cười ngây ngô, Trường An đành phải sai Thanh Lương cõng gã đi.
Nhưng mà tự kiềm chế hơn nữa thì chung quy cũng uống vài ngụm, tim đập nhanh hơn bình thường, máu cũng chảy nhanh hơn, Trường An nhìn Thanh Lương và Lộ Đạt, trên mặt lại lộ ra một chút sầu lo.
Sách Lai Mộc ở bên quan sát, cảm thấy rất thú vị, thanh “đao” Trường An này đi theo con người thời gian dài lại dính một chút mùi người, còn học được nhíu mày đầy ẩn ý, liền hỏi: “Sao vậy Không dạy được tiểu tử ngốc Thanh Lương kia”
Trường An lắc đầu, một lúc lâu mới nói: “Lộ Đạt quá thích đao nhọn.”
Y không giỏi nói chuyện như Hoa Nghi, cho nên chẳng cách nào hình dung cảm giác của mình – kỳ thật thích đao nhọn chẳng có gì là lạ, mỗi người đều có binh khí tiện tay của riêng mình, và chí ít đao nhọn vẫn bình thường hơn đại mã đao dài ngoài một trượng. Nhưng Lộ Đạt cầm đao nhọn, lại luôn khiến Trường An cảm thấy hơi bất an. Đứa trẻ đó chăm chỉ học tập, mỗi chiêu mỗi thức đều ra dáng, song thật sự động thủ, bổ ngang chém dọc lại đều là học theo, Trường An thấy đó chỉ là bắt chước một cách cứng nhắc, không thể xem như học được.
Lâu ngày, Trường An cảm thấy gã chỉ chân chính học được một chiêu, đó là tiền đột.
Ngưng tụ sức lực toàn thân trên mũi đao nhọn, lệ khí tràn đầy, là một động tác được ăn cả ngã về không.
Sách Lai Mộc nghe thế mỉm cười, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng sáo đặc thù.
Chỉ thấy một cô nương vị hôn trang phục lộng lẫy, dùng cây sáo ngắn bằng gỗ thổi một điệu rất vui vẻ lại triền miên, mọi người nghe thế lập tức cười mờ ám như hiểu ngầm.
Sau đó một cô nương lớn mật dẫn đầu nhảy lên, không biết lấy từ đâu ra một sợi đai lưng bện bằng hoa tươi ném đến trước mặt một thú nhân trẻ tuổi. Tiểu tử nọ thoạt tiên chưa phản ứng kịp, ngây ra giây lát, sau đó mặt thoáng chốc đỏ bừng, cúi đầu nhặt chiếc đai lưng sắc màu rực rỡ kia lên như tiểu tức phụ.
Mấy nam nhân chung quanh lập tức đẩy vai hắn bắt đầu đùa cợt.
Tiếp đó mọi người sục sôi hẳn, nhất thời hoa tươi bay khắp nơi, suýt nữa làm mờ mắt Trường An.
Y không nhịn được kinh ngạc hỏi: “Làm cái gì vậy”
Sách Lai Mộc nhấp một ngụm rượu, cười nói: “Đây gọi là ‘ném hoa hỏi đường’, ném cho ý trung nhân của ngươi một đóa hoa, nếu đối phương nhận thì là bằng lòng. Không nhận cũng không mất mặt, chờ một lát lộn xộn rồi, trong mắt mỗi người đều chỉ có một mục tiêu kia, chẳng ai để ý được đến chuyện xem trò cười của ai.”
Trường An chợt ngộ ra: “À.”
Sách Lai Mộc nhìn y một cái, bỗng nhiên cười xấu xa nói: “Có điều chắc hẳn chẳng ai dám ném hoa cho ngươi đâu.”
Cô nương qua lại rất nhiều, Trường An tướng mạo đẹp, tuy không thích nói chuyện nhưng trước nay luôn ôn hòa với các cô nương, tựa như một con thú thu nanh vuốt trước mặt người ta, rất được các cô nương quý mến, rất nhiều người lúc đi qua đều cười với y, song thật sự chẳng ai ném hoa cho.
Trường An không hiểu bèn hỏi: “Vì sao”
Sách Lai Mộc chỉ chỉ dây cột tóc trên đầu y.
Trường An mù mờ sờ đầu: “Đầu ta làm sao cơ”
Sách Lai Mộc mở miệng muốn nói, Hoa Nghi lại không biết từ đâu chui ra, hai tay luồn qua nách Trường An, bất ngờ xách cả người lên, giấu đầu hở đuôi mà cười ha ha: “Không sao, đầu ngươi rất ổn, đừng nghe thần côn say rượu nói nhảm.”
Nhưng Sách Lai Mộc giống như không hề nhận ra ý tứ của Hoa Nghi, ngược lại cười to nói: “Tiểu tử ngốc, lấy đồ của người ta, ý nghĩa chính là hứa cho người ta, ngươi là người có chủ rồi, còn ai tán tỉnh ngươi cho mất mặt”
Nói xong hắn liền bật dậy bỏ chạy, quả nhiên đoạt mệnh liên hoàn cước của Hoa Nghi lập tức đuổi theo tôn mông của thần côn.
Sách Lai Mộc ôm đầu chạy như chuột, Hoa Nghi đằng đằng sát khí muốn trị hắn, y dường như hơi e ngại phải ở lại tại chỗ nghe quan điểm của Trường An đối với việc này, lao vọt vào đám đông đuổi đánh Sách Lai Mộc.
Trường An đột nhiên được cho biết “bí mật” ngoại trừ y thì mọi người đều biết, tức khắc sững sờ ra đó.