Chương 61
Nụ cười nửa thật nửa giả trên mặt Bắc Thích cuối cùng đã chân thành đôi chút, một tay đè đầu Trường An, cứ như thể y còn là một đứa trẻ, nuông chiều véo mạnh mặt y, mắng: “Bắc Thích là để ngươi gọi hả Gọi sư phụ mau!”
Trường An ngoan ngoãn cúi đầu, phối hợp mặc ông ta giày vò: “Sư phụ.”
Trường An dù cười cũng rất hàm súc, bọn Sơn Khê chưa bao giờ thấy y cười đến híp cả mắt, ngũ quan dường như lập tức ôn hòa, tựa một bát nước trong vắt đựng trong chiếc bát gốm đế trắng, mà trên mặt nước nổi lên một tầng gợn sóng đẹp đến khó tả.
Vẻ mặt Bắc Thích lạnh nhạt đi một chút, quan sát y giây lát, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, phảng phất thời gian thấm thoắt, chẳng còn lại dấu vết gì, chỉ có quỷ phủ thần công đại khai đại hợp một phen trên người đứa trẻ không cao hơn hông mình trong ký ức.
Như măng mọc sau mưa, một đêm bỗng nhô khỏi mặt đất, chẳng qua nháy mắt mà y đã thành một người lớn rồi.
Có một chớp mắt Bắc Thích không biết nên nói từ đâu, cuối cùng chỉ vỗ vai y mà cảm thán rằng: “Cao lớn rồi, rất tốt, chỉ là… hình như hơi gầy.”
Đại khái là người lâu lắm không gặp, cứ có một chút xa lạ, không nói rõ được là xa lạ ở đâu, chỉ cảm thấy y hơi gầy hơn.
Trường An cũng cảm thấy ông ta dường như tiều tụy hơn, dù rằng mặt mày mang máng, bầu rượu bên hông cũng mang máng như xưa.
“Trẻ con nhà người khác đều dùng cơm nuôi lớn, ngươi thì lấy thuốc tưới lớn, phải ăn nhiều vào, đừng kén chọn, giao mùa nhớ uống thuốc đúng giờ, không được lười…” Bắc Thích nói đến đây chợt ngừng lại, mấy câu ấy dường như đều buột khỏi miệng mà chưa kịp qua đầu óc, lúc này phản ứng được, lập tức hơi xấu hổ ho một tiếng, không nói nữa, cảm thấy mình già rồi.
Ông ta liền giới thiệu nam nhân vẫn đi theo bên cạnh, chỉ người nọ mà nói với Trường An: “Đây là Hải Lan, nói chuyện như cái chày gỗ vậy, ngươi đừng chấp nhặt.”
Sau đó Bắc Thích lại cười cười tự giễu, chỉ trán Trường An một cái: “Không chấp nhặt cái gì chứ, ta quên khuấy mất, y là cái chày gỗ to, ngươi là cái chày gỗ nhỏ, hai người các ngươi cũng coi như tám lạng nửa cân rồi.”
Trường An nhìn Hải Lan một cái, chỉ thấy trên mặt người này có vẻ không giận tự uy, dù rằng trầm mặc không nói gì nhưng cũng hết sức uy nghiêm, song lúc này thần sắc như thường, dường như không hề dị nghị với chuyện mình trở thành “chày gỗ”, vì thế Trường An cũng an tâm thành đồng loại.
Bắc Thích còn muốn nói nữa nhưng ra đến miệng lại bị một cơn ho chặn mất, ông ta nhíu mày, đưa tay cắt ngang lời Trường An muốn hỏi, giọng khàn khàn: “Sặc gió thôi – được rồi nhóc, mau dẫn đường cho ta.”
Trường An đi đằng trước dẫn đường, y vừa quay người lại, Bắc Thích liền nhìn thấy sợi dây cột tóc hết sức nổi bật trên đầu y, lập tức giơ tay nắm tóc y.
Trường An méo mặt dừng chân. Da đầu bị kéo rất đau nhưng y cũng không có vẻ gì là giận, chỉ vừa cẩn thận lôi tóc ra vừa ù ù cạc cạc hỏi: “Sư phụ, người nắm tóc con làm gì”
Bắc Thích chỉ túm lông trắng dễ thấy trên tóc y, nheo mắt, ngoài cười trong không cười mà hỏi: “Nhóc con, ngươi nói xem, chuyện này là thế nào”
Lúc Hoa Nghi nhận được tin tức, đầu lập tức đau vô cùng.
Thấy y đi lòng vòng trong phòng không ngừng hệt như lừa kéo cối xay, Sách Lai Mộc rốt cuộc không nhịn được mở miệng: “Ngài đủ chưa, có đến mức ấy không”
Hoa Nghi sắc mặt nghiêm trọng: “Ta cảm thấy việc này khó mà tốt được.”
Sách Lai Mộc thong thả nói: “Lúc lừa đảo bịp bợm sao ngài không nghĩ cách lo liệu chuyện khỉ gió này Giờ thì biết thế nào là ‘thiện ác cuối cùng có báo ứng’ rồi”
Hoa Nghi dừng chân, nói với Sách Lai Mộc: “Ta còn biết thế nào là quả báo kiếp này, nếu ngươi muốn ra khỏi phòng ta thì tốt nhất là nói một câu tiếng người nghe xem.”
Sách Lai Mộc không chút hoang mang lấy mấy mảnh mai rùa trong lòng rải ra bàn: “Nào, hôm nay ta hạ mình, đích thân bốc một quẻ hỏi thần cho ngài.”
Hoa Nghi: “Hỏi cái gì”
Sách Lai Mộc trừng mắt nói: “Ngài nói hỏi cái gì Hỏi chút việc nhân duyên giúp ngài…”
Chưa nói xong hắn đã bị Hoa Nghi đuổi cổ cùng với mấy miếng mai rùa kia, ném cái bịch ra ngoài lều. Hoa Nghi thành khẩn nói: “Ta van ngươi, đừng làm loạn thêm nữa, mau đem mấy cái mai rùa đó của ngươi cút đi cho ta nhờ!”
Sách Lai Mộc chật vật bò dậy, đỡ cái mũ cao của hắn, giận dữ nói: “Ngươi là đồ rùa ấp ra! Ngươi…”
Hắn bỗng ngừng bặt, bởi vì nhìn thấy nhóm người đi đến.
Nhóm người này quả thực như kỳ cảnh, Bắc Thích sải bước lôi Trường An đi không khách khí chút nào, y như ở hậu viện nhà mình vậy. Đám Sơn Khê áp một đoàn hành thương nơm nớp lo sợ co rúm lại đi đằng sau, bỗng nhiên có ảo giác bọn họ mới là đến bộ lạc của người khác làm khách.
Hoa Nghi bóp mặt mình một chút, tận lực bóp nặn ra khuôn mặt tươi cười đón chào, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Trường An nỗ lực chặn Bắc Thích ngoài cửa, không cho ông ta đi vào, còn nói như thể chỉ sợ không loạn thêm: “Sư phụ, được rồi mà, người đừng làm khó y.”
… Hoa Nghi quả thực phải hoài nghi là tiểu tử này chuyên môn đến châm lửa.
Bắc Thích quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, mặt lập tức đen sì, nhìn Hoa Nghi một vòng, cuối cùng dừng ở tấm thẻ xương nhỏ treo bên ngoài, như muốn dòm xuyên một lỗ trên tấm thẻ xương lâu năm không sửa ấy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thủ lĩnh thật là một nhân tài mà.”
Thủ lĩnh Hoa Nghi nhân tài vội khúm núm nói không dám luôn miệng.
Bắc Thích hừ lạnh một tiếng, đưa tay xách cổ áo Trường An như xách một con gà, ném y ra sau, hùng hổ nói với Hoa Nghi: “Nào, mời thủ lĩnh, chúng ta đi tán gẫu một chút.”
Trường An lảo đảo một chút mới đứng vững, cũng định vào theo, lại bị Bắc Thích chặn bên ngoài: “Ngươi đứng yên đó cho ta, không đến phiên ngươi!”
Trường An theo bản năng dừng bước, cánh cửa và tấm màn dày cộp khép lại ngay trước mặt.
Khi y đang băn khoăn không biết nên đạp văng cửa xông vào hay là phải thế nào, Hải Lan vẫn im như thóc rốt cuộc nói chuyện. Người này đứng cản đường như thần giữ cửa, nhìn quét Trường An một cái, y hệt như chày gỗ mở miệng vàng ngọc, nói: “Chờ một chút đi, ngươi biết thế nào là kẹp giữa chứ”
Trường An bất ngờ thấy ông ta nói chuyện, lấy làm kinh hãi, ngỡ ngàng nhìn.
Trên khuôn mặt như Kim cương dường như có nét cười lướt qua, chỉ tiếc giống với lời ông ta nói, đều như hoa quỳnh thoáng nở trong đêm, loáng cái chẳng còn bóng dáng.
Lúc này, Sách Lai Mộc im hơi lặng tiếng ở bên rất lâu mới nhìn Hải Lan, thở dài bước đến.
Thần sắc của hắn dường như hơi phức tạp, lê bước cả buổi mới đến trước mặt Hải Lan, lại chỉ cúi gằm đầu nhìn mũi chân mình.
Một lúc lâu, Sách Lai Mộc mới lí nhí: “Nhị thúc.”
Hải Lan: “Ừm.”
Sau đó hai người chẳng biết làm sao mà trừng mắt nhìn nhau không nói một câu hệt như đang tham thiền vậy.
Chỉ có Trường An không lĩnh hội được sóng ngầm cuộn dâng, đứng ngồi không yên như có bọ chét, năm lần bảy lượt muốn thám thính động tĩnh bên trong, đáng tiếc bị Hải Lan chặn kín cửa, đi quanh vài vòng mà vẫn chẳng tìm được chỗ để chui qua.
Vừa nghĩ đến hai người bên trong, như phép lạ, y liền hiểu “kẹp giữa” mà Hải Lan nói là ý gì.
Qua chừng một canh giờ, Bắc Thích mới ra khỏi phòng, chẳng biết đã nói những gì với Hoa Nghi, lúc ra đây sắc mặt vẫn rất khó coi, còn tự dưng lườm Trường An một cái, chỉ mũi y mà mắng: “Không tiền đồ!”
Công phu của mình chưa từng dừng lại một ngày, Trường An chẳng biết mình không tiền đồ chỗ nào, bất quá Bắc Thích thích nói thì kệ cho ông ta nói, y cũng chẳng giận, nghe vậy còn thống khoái gật đầu.
Bắc Thích chỉ hận rèn sắt không thành thép, nhìn y một cái rồi tóm tay lôi đi: “Mấy ngày này ta ở chỗ ngươi.”
Trường An một mặt bị kéo loạng choạng, một mặt không nhịn được hỏi: “Sư phụ, sao người lại chạy đến nơi này”
Bắc Thích nói: “Đến vì đám sài cẩu nhà Hắc Phong Phác Á.”
Trường An ngạc nhiên hỏi: “Bọn họ cũng có thù với người ạ”
Bắc Thích nghe vậy thoạt tiên ngẩn ra, sau đó hỏi ngược lại: “Ngươi biết Hắc Phong Phác Á là ai sao”
Trường An gật đầu: “Là một bộ lạc u linh.”
Bắc Thích trầm mặc giây lát, kế đó hiểu được – người nuôi nấng Trường An lớn lên, đại khái không nhắc một chữ về chuyện bộ lạc Thanh Long, song ông cũng không định cô phụ nỗi khổ tâm của người đã chết, liền hàm hồ cho qua chuyện, nói lấy lệ: “Ừm, bộ lạc u linh chung quy chẳng tốt đẹp gì, trước kia cừu gia rất nhiều, thêm mình ta cũng không lạ – đừng thừa lời, lạnh quá, đi nhanh lên.”
Sách Lai Mộc chậm chạp rụt hai tay về trong tay áo, nói với Hoa Nghi không biết đứng bên cạnh từ khi nào: “Mệnh tốt, quả thật không có biện pháp nào.”
Hoa Nghi có phần mất tinh thần nhướng mí mắt hỏi: “Ai”
“Trường An.” Sách Lai Mộc cảm thán một tiếng.
Hoa Nghi uể oải mất tinh thần, chỉ cảm thấy một mình trở về ngủ ổ chăn lạnh ngắt còn không bằng nửa đêm đi thủ tường thành, nghe vậy giễu cợt: “Sao ta không thấy mệnh của y tốt ở chỗ nào”
Sách Lai Mộc lắc lư đầu nói: “Từ khi y sinh ra, kẻ đối đãi y tốt chính là tốt với y không giả dối chút nào, kẻ đối đãi y không tốt cũng là lòng đầy ác ý không giả dối chút nào, cho nên chưa từng có ai rắp tâm khó lường với y, cũng chưa từng có ai lừa gạt y, khiến y chưa bao giờ sinh lòng phòng bị người khác, thành thử bản thân cũng thẳng thắn, đây chẳng lẽ không phải là bởi vì mệnh tốt sao”
Dứt lời hắn quay đầu lại, ánh mắt sáng rực nói với Hoa Nghi: “Nhiều ngày qua ta đã tính toán cẩn thận, thấy Hắc Phong Phác Á cũng phải nôn nóng rồi, hiện giờ trời lạnh đất đông, bọn chúng không biết có đủ lương thực ăn đến đầu xuân sang năm hay chăng, nếu như không thể, thiết nghĩ sắp không chờ được nữa rồi.”
Ánh mắt Hoa Nghi nghiêm lại: “Làm sao ngươi biết”
Sách Lai Mộc thò một ngón tay, vạt áo rối rắm chỗ cổ tay bị gió nhẹ vén lên, hắn nhắm mắt lại, hồi lâu mới thấp giọng nói như mớ: “Ngài nghe xem, hướng gió thay đổi rồi.”