Ngốc trong Ngốc Ưng là chữ 秃 (trọc) chứ không phải là ngu ngốc nhé!
Chương 6: Sát thuật
Trường An tức thì càng không hoảng hốt, nó lập tức biết người ngoài này tám lạng nửa cân với mình, cũng là lén chạy đến nơi không nên đến. Người trung niên kia buông cái gùi đầy thảo dược, đi tới quan sát Trường An tỉ mỉ, lại hiếu kỳ nhìn đao trong tay nó, cảm thấy lạ lùng mà hỏi: “Ngươi mấy tuổi rồi Sao lại một mình ở đây Ai dạy ngươi cái này”
Trường An luôn một mình chạy khắp bộ lạc, người lớn trong bộ lạc Ngốc Ưng tuy rằng khinh thường Triết Ngôn, nhưng cũng không đáng so đo với một đứa trẻ, ngược lại cảm thấy nó hơi tội nghiệp, đối đãi đều không tệ. Thời gian dài, Trường An cũng chẳng biết phải sợ người ta, vô luận lạ quen, vì thế nghé con mới sinh không sợ hổ mà đáp: “Không ai dạy hết, tự mình xem học.”
“Ồ” Người trung niên suy tư một lúc, hỏi, “Không ai chỉ điểm, chỉ dùng mắt xem, là có thể ghi nhớ sao”
Trường An kinh ngạc nhìn ông ta, có phần không rõ, xem cũng xem rồi, vì sao còn không nhớ được chứ
Người trung niên nọ nhặt thanh đao rơi dưới đất cầm trên tay xóc xóc, nhìn lướt qua Trường An một cái: “Thích đao”
Trường An gật đầu không cần nghĩ ngợi.
Người trung niên lại hỏi: “Thích gì ở nó”
Vấn đề này đối với tiểu hài tử sáu tuổi mà nói là quá phức tạp, Trường An vẻ mặt mù mờ, không nói ra lời, qua một lúc lâu, trong đầu chợt lóe linh quang, dường như nhớ tới một câu ai đó từng nói – cầm đao, mới có thể sống sót. Nhưng mà nó còn chưa kịp đem câu trả lời nghĩ nát óc mới ra nói với người trung niên, đối phương lại có động tác khác.
Người trung niên thấy vẻ mặt nó đầy nghi hoặc liền nở nụ cười, ngay sau đó bỗng đẩy lưỡi đao trong tay ra, lưỡi đao cũ bình bình thường thường thậm chí hơi rỉ đột nhiên đẩy ra bằng một góc độ quỷ dị cực nhanh, như thể cắt cả gió trước mặt ra làm đôi, đao phong sắc bén lia qua thái dương Trường An, nó nghe thấy tiếng rít, lại không thấy rõ mũi đao ở chỗ nào.
Đôi mắt Trường An phút chốc sáng rỡ, ánh mắt nhìn chằm chằm vai, hông và cổ tay người trung niên không hề chớp.
Đây là môn đạo nó xem trộm thời gian dài mà nhìn ra được, hình người thời điểm công kích, động tác quan trọng nhất thông thường tập trung tại ba vị trí này.
“Đây là chiêu số khi đối mặt với một cự thú to hơn nhiều lần ngươi mới có thể sử dụng.” Người trung niên cúi đầu nở nụ cười, đặt tay trên đầu Trường An, “Thấy rõ rồi chứ Nếu ngươi chậm một chút, tất cả đường công kích đều sẽ bị đối phương phong chết, hắn giơ móng vuốt là có thể cào chết ngươi, cho nên ngươi chỉ có cơ hội thoáng qua này, phải đủ nhanh, nhanh đến mức trước khi nanh vuốt của hắn hạ xuống, có thể cắt đứt yết hầu của hắn, ngoài ra không có hậu chiêu.”
Trường An kiễng mũi chân, dùng hai tay nhận lưỡi đao, bắt chước bộ dáng của người trung niên, chân phải lui ra sau một bước, thân thể thoáng nghiêng về trước, nhưng mà nó không hề trực tiếp chém xuống một đao như người trung niên, nó biết mình không có sức mạnh như vậy, mũi chân nhẹ nhàng giẫm mặt đất một cái, Trường An mượn sức chạy, rồi sau đó trầm vai nhấc đao, dùng sức hông đẩy lưỡi đao sắc bén ra.
Ừm… Dường như không đúng
Người trung niên thấy thế lắc đầu, mới muốn nói gì đó.
Lại chỉ thấy Trường An đầu cũng không ngẩng, lui về sau thêm vài bước, một lần nữa điều chỉnh tư thái, lần này chừng mực ra tay chuẩn xác hơn lần trước rất nhiều, trong nháy mắt đẩy mũi đao ra trước hơi nghiêng người, cực tốt trong việc bù lại thiếu sót trên cổ tay không có sức lực.
Lần này người trung niên trầm mặc hẳn, ánh mắt nhìn chằm chằm Trường An.
Chỉ thấy tiểu quỷ này suy nghĩ một hồi, lại lui về nơi xa, tùy tay lau qua mồ hôi chảy ra trên thái dương, hít sâu một hơi, một lần nữa chạy lấy đà, nhấc đao, nghiêng người, đẩy lên.
Rồi sau đó “ầm” một tiếng, trong không khí truyền đến tiếng chấn động nhỏ, Trường An bị đao trong tay kéo nhào về trước ba bốn bước, mới miễn cưỡng đứng vững, tiểu hài tử đôi mắt lấp lánh, lộ ra nụ cười đầy trẻ con.
Người trung niên nhìn thấy rõ, lần này, tiểu gia hỏa này khéo léo dùng chân đạp mạnh một cái, để sức lực từ dưới chân truyền đến hông, khoảnh khắc nghiêng người, kéo theo toàn thân, đẩy một đao này ra – mặc dù trong mắt thú nhân trưởng thành, chút sức lực này hầu như vẫn có thể xem nhẹ, nhưng đã là uy lực lớn nhất một đứa trẻ nhỏ như vậy có thể phát huy.
Người trung niên rốt cuộc tin lời Trường An, nó chỉ lén nằm trong bụi cỏ mà xem, cũng có thể nhớ rõ rành mạch chiêu số người khác luyện.
Nó quả thực… Trời sinh chính là vì loại hung khí này mà sinh!
Người trung niên bước lên trước một bước, túm tay Trường An, sau đó đưa tay sờ soạng người nó, lập tức hơi sửng sốt, lại cẩn thận quan sát sắc mặt Trường An một thoáng, đột nhiên thất vọng ra mặt.
Tiểu hài tử này là một á thú nhân không thể hóa thú thì thôi, thân thể lại còn cực kỳ kém. Cho dù không dán sát vào ngực Trường An, ông ta cũng có thể cảm giác được nhịp tim kịch liệt không bình ổn nổi kia, thậm chí kéo theo toàn thân đứa trẻ đều run lên nhè nhẹ – quả nhiên, nụ cười còn chưa biến mất khỏi mặt, ngay sau đó nó đã ho lên sù sụ như không thở nổi.
Người trung niên thở dài, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Trường An, lại như là tiếc nuối hơn bất cứ ai: “Hài tử, ngươi không có mệnh này rồi.”
Căn cốt như vậy, cho dù nó thông minh thì có thể thế nào đây Xem bộ dáng này, tiểu á thú sinh ra đã yếu, có thể an ổn trưởng thành đã là chuyện rất không dễ dàng, dựa vào cái gì mà cầm được đao Tiếp tục thế này, cho dù nó thành niên, miễn cưỡng có thể cầm đao mảnh ba mươi cân đã rất không dễ, còn mang đến áp lực cực lớn cho cổ tay, thời gian dài xương cốt đều sẽ bị tổn thương, càng khỏi cần nói mã đao hơn một trăm cân.
Trường An không hiểu ông ta đang nói gì, mặt đầy khó hiểu nhìn người trung niên tiếc nuối, người trung niên lặng lẽ đứng dậy, một lần nữa vác gùi thảo dược của mình, không nói không rằng quay người đi lên Vũ Phong sơn.
Trẻ con trong bộ lạc từ nhỏ bị cha cảnh cáo, không cho lên Vũ Phong sơn, nghe nói sơn lộ cực hiểm, có nơi có độc trùng và thực vật ăn thịt người, có nơi tuyết đọng kín, trên núi còn có rất nhiều quái vật cực lợi hại, ngay cả thợ săn và võ sĩ thú nhân dũng cảm nhất cũng chẳng dám đi trêu chọc.
Trường An xách thanh đao vứt đi đứng ở nơi đó, trong lòng thầm nghĩ, người này ở trên Vũ Phong sơn sao
Thế ông ta nhất định là một người rất rất lợi hại nhỉ
Tiếp đó, mũi Trường An chợt nóng lên, hai giọt máu mũi xuôi xuống, nhỏ lên y phục. Trường An cũng không ngạc nhiên, thông thạo ngẩng đầu lên, dùng mu bàn tay lau vết máu dưới mũi – nó vừa mệt là dễ chảy máu mũi, không phải chuyện gì mới mẻ, sớm thành thói quen rồi.
Hoa Nghi hiếm khi có thể theo cha ra ngoài, rất đỗi cao hứng phấn chấn, thỉnh thoảng còn chào hỏi những người chung quanh, mãi sau khi bị cha hung tợn trừng một cái mới lặng lẽ thôi.
Thủ lĩnh Tuyết Lang trợn trắng mắt, thầm nghĩ: mất hết cả mặt.
Sau đó thủ lĩnh Ngốc Ưng rảo bước đến, hai thủ lĩnh ôm nhau một cái, phát vai nhau, đều tự gượng ra nụ cười thân thiết – giống như họ là huynh đệ ruột thất lạc nhiều năm vậy.
Đôi huynh đệ ruột này thoạt tiên khen ngợi con nhau, rồi sau đó tỉnh bơ đánh giá người của đối phương.
Thủ lĩnh Ngốc Ưng thầm nghĩ: “Chẳng qua hơn một trăm người, dám gây chuyện ta giết chết bọn họ ở đây, Tuyết Lang bên kia quần lang vô thủ, còn có thể giở trò sao”
Thủ lĩnh Tuyết Lang thầm nghĩ: “Một đám chung một đức hạnh với tay thủ lĩnh lang thang, chỉ biết sính anh hùng trong ổ nhà mình, còn không biết xấu hổ ra hết đây cho mất mặt, ta nhổ toẹt!”
Sau đó hai người nhìn nhau cười ngọt ngào, kề vai sát cánh đi vào lều.
Bộ lạc Ngốc Ưng bề ngoài làm coi như không tồi, Hoa Nghi ở nơi này khá có cảm giác như ở nhà.
Đêm hôm ấy, bộ lạc Ngốc Ưng tổ chức bữa tiệc lửa trại, hoan nghênh khách nhân đường xa mà đến.
A Chức tiểu nữ nhi của thủ lĩnh Ngốc Ưng hiến vũ trước mặt mọi người, nữ hài tử không thể hóa thú, không thể đi săn, cũng rất ít có thể làm việc nặng hoặc làm nghề như á thú, chỉ có gả cho thú nhân, có chỗ dựa, mới dễ sống, cho nên tướng mạo mỹ lệ cùng bếp núc thêu thùa không tồi, chính là bổn sự hữu dụng duy nhất của họ – có điều cũng phải xem là nữ hài nhà ai, nếu là nhà thủ lĩnh, cho dù tướng mạo xấu xí, chẳng biết cái gì, cũng có đầy người sẵn lòng cưới về nhà cung phụng trong lều.
Huống chi nữ nhi của thủ lĩnh Ngốc Ưng rất may mắn, ngoại hình giống mẹ, vợ của lão sắc quỷ kia mỗi người đều là đại mỹ nhân.
Thủ lĩnh Tuyết Lang nhìn nhi tử đại ngốc một cái, đột nhiên hỏi: “Hoa Nghi, ngươi thấy A Chức có đẹp không”
Hoa Nghi ngốc nghếch nói: “Có, đẹp.”
Thủ lĩnh Tuyết Lang không buông tha cho y, hỏi như đùa: “Ngươi nói xem, đẹp như thế nào”
Hoa Nghi đăm chiêu ngẫm nghĩ, ấp úng nói: “Là đẹp nhất mà con từng gặp…”
Hoa Nghi nói đến đây, vừa vặn nhìn thấy A Tước của bộ lạc bọn họ ngồi trong góc, đang phẫn nộ nhìn mình, A Tước là nữ hài đẹp nhất trong bộ lạc Tuyết Lang, cũng là cầm sư ngự dụng của thủ lĩnh, lúc này vừa vặn ở đây, nửa câu còn lại của Hoa Nghi liền mắc trong cổ họng, cảm thấy mình nói thế này trước mặt A Tước, hình như không được hay lắm, liền nhanh chóng chữa lại: “Là đẹp nhất… đẹp nhất như A Tước vậy.”
“Ồ” Thủ lĩnh Tuyết Lang hỏi, “Thế nếu là A Tước và A Chức, ngươi thích người nào đây”
Hàm ý của câu này cực rõ, các nhạc công đều ngừng diễn tấu, mọi người xung quanh như có điều suy tư, thủ lĩnh Ngốc Ưng vê mấy sợi râu lưa thưa trên cằm, nhìn Hoa Nghi đăm chiêu, sắc mặt nhị ca y lại âm trầm hẳn.
Hoa Nghi không ngờ sẽ bị hỏi vấn đề kiểu này ngay trước mặt mọi người, lập tức vã mồ hôi, ấp úng một lúc lâu cũng chưa nói ra nguyên cớ gì, y nghĩ mình đâu có biết A Chức này, ngay cả A Tước của bộ lạc cũng chưa nói chuyện được mấy câu, đâu bàn được thích ai không thích ai
Ai y cũng chẳng thích! Hoa Nghi tuy rằng hiền lành nhưng không hề ngốc thật, y biết mình vừa nói lời này ra miệng là chắc chắn phải đắc tội mấy người ở đây, lại có vài phần nhanh trí, ngập ngừng cúi đầu, dứt khoát giả ngu nói: “Người nào con cũng thích, nhưng con đâu phải là đại mỹ nhân, dù sao người ta cũng chẳng thích con.”
Lời này nói ra, mọi người ở đây bao quát thủ lĩnh Ngốc Ưng đều cười theo.
Hoa Nghi lặng lẽ nhét một miếng thịt nướng vào miệng, trong lòng rất đỗi phiền muộn – không phải bởi vì một câu hỏi của cha khiến y xấu mặt, mà là y loáng thoáng cảm thấy lời cha y nói có hàm ý khác.
Y biết mình luôn không được cha thích, không thông minh, nhị ca mới là con ruột của cha – nhưng rất nhiều chuyện tuy rằng ngoài miệng không nói, kỳ thật trong lòng Hoa Nghi nắm được.
Ánh mắt của thủ lĩnh Ngốc Ưng ngừng một chút ở vân bạc trên tay Hoa Nghi, vẻ mặt hơi suy tư, sau đó cười nói: “Tiểu tử choai choai ngồi chung với đám lão đầu tử chúng ta, chắc hẳn rất chán, A Chức, không bằng con dẫn tứ ca Hoa Nghi của con dạo quanh tứ xứ trong bộ lạc đi.”
Hoa Nghi sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn cha mình.
Thủ lĩnh Tuyết Lang mắng: “Ngươi muốn đi thì đi, nhìn ta làm gì Cái gì cũng phải hỏi cha, ngươi còn muốn bú sữa à”
Ý tứ chính là bảo y đi… Hoa Nghi lưu luyến bỏ kẹp nướng thịt xuống, biết rằng nếu y dám nói không đi, chính là làm cha y và thủ lĩnh Ngốc Ưng mất mặt, cha y nhất định sẽ cho mông y nở hoa. Vì thế “à” một tiếng, vẫn duy trì khuôn mặt thường niên đờ đẫn khuyết thiếu biểu cảm, lơ đãng đi theo A Chức, còn nhớ nhung nửa miếng thịt nướng chưa ăn hết.
Đâu có biện pháp nào, đại ngốc chính là đại ngốc, mở mang đầu óc cũng chậm hơn người khác, Hoa Nghi mười bốn tuổi, giữa tiểu mỹ nhân không biết nên dùng làm gì và thịt nướng thơm phức, sẽ lựa chọn cái sau không hề nghi ngờ.