Thú Tùng Chi Đao

Chương 71: Chương 71: Chương 70




Chương 70

Đại quan ngoài thành Hải Châu và tiểu thành trì trước kia sớm đã không thể đánh đồng, nhìn từ dưới lên trên chừng như cao vút tầng mây, dưới thành là đường núi hiểm trở và thành hào thật sâu.

Thanh Lương vác một sọt thảo dược to từ ngoài thành trở về, tính ưu việt của người làm y sư thú nhân độc nhất vô nhị liền hiển lộ không thể nghi ngờ – trời sinh sức lực của một nhóm người, sọt thảo dược đè chặt cao hơn một người hắn vác trên lưng giống như chẳng mất chút sức nào.

Tiểu tử trong thành bởi vì tết Thu thú mà tâm tư thấp thỏm nhìn thấy các cô nương thành quần kết đội trên đường, muốn gây sự chú ý, rồi lại không dám đến chào hỏi. Chẳng biết hắn nghĩ sao mà lại đi trêu chọc Thanh Lương để lòe thiên hạ – từ bên trái vỗ vai phải của người ta, nhân lúc Thanh Lương quay đầu sang phải, thoáng cái lật sọt thảo dược cồng kềnh đổ đầy vào mặt Thanh Lương, bấy giờ mới cười to chạy mất, quả nhiên “thu hút” ánh mắt của cả tá các cô nương.

Thanh Lương hết sức chán ngán, đầu đội đầy cỏ, ánh mắt và chỉ trỏ của các cô gái trẻ khiến hắn như ngồi trên chông, tai đỏ lựng, chỉ hận không thể chui vào lỗ nẻ.

Song hắn rốt cuộc không nổi trận lôi đình, thậm chí không hé răng một tiếng với người đùa ác kia, chỉ đứng thẳng đờ giây lát, rồi thở dài ngồi xổm bỏ giỏ xuống, lặng lẽ nhặt lại thảo dược dưới đất và gỡ trên người mình đem bỏ vào giỏ.

Trường An dạo qua một vòng ở ngoài thành, vừa vặn trông thấy, lại nhìn lướt qua giao nhân không biết bò lên bờ từ khi nào, đang bám bờ sông ngậm ngón tay chảy nước dãi ngốc nghếch nhìn mình, linh quang chợt lóe lên trong lòng, bỗng đưa tay chỉ hướng quan ngoại, giao nhân quả nhiên ngơ ngác ngẩng đầu nhìn theo hướng ngón tay y, Trường An liền nhân cơ hội này đạp hắn xuống sông.

Chỉ nghe “tõm” một tiếng, cái đuôi cá to đập ra sóng trắng ở giữa sông, làm mấy thành thủ xung quanh giật thót, sau đó tiếng khóc nỉ non từ dưới truyền lên, nửa người trên của giao nhân nổi khỏi mặt nước, lộ ra ***g ngực và cánh tay tráng kiện… cùng với khuôn mặt đầy ấm ức, mắt đỏ như thỏ, miệng méo xệch rơi lệ, thẹn thùng sợ hãi mà bơi mất.

Trường An không thèm nhìn hắn, chỉ quay người lên thành lâu, bảo một vị thành thủ bên cạnh: “Dẫn vài người đi bắt tiểu tử kia lại, kêu hắn nhặt thảo dược đem rửa, xin lỗi rồi thả ra.”

Thành thủ lập tức đáp một tiếng rồi đi, chỉ chốc lát đã bắt tiểu thanh niên kia về, ấn đầu ép hắn ngồi xuống nhặt cho Thanh Lương.

Nhất thời mọi người trên đường đều tụ lại xem náo nhiệt, Thanh Lương càng đỏ mặt đến mang tai, vội xua tay nói không cần.

Thành thủ cầm đầu mặt không biểu cảm nói: “Phụng mệnh thành chủ.”

Nói xong không lên tiếng nữa, chỉ thẳng lưng đứng bao vây thú nhân trẻ tuổi nọ vào chính giữa, sắc mặt đều không hề biến đổi.

Thú nhân trẻ tuổi bị bắt khom lưng nhặt thảo dược ngay trước đám đông, lập tức xấu hổ và giận dữ muốn chết – đặc biệt là trước mắt một nhóm các cô nương trẻ tuổi.

Tiểu tử thú nhân này tên là Du Thuần, thú văn trên tay màu sắc cực nhạt, tuy không phải màu bạc hiếm thấy như Hoa Nghi nhưng cũng xem như hết sức hiếm có.

Du Thuần trời sinh sức mạnh vô cùng, là người nổi bật trong lứa thú nhân trẻ, cha vốn là một thủ lĩnh bộ lạc, sau khi dẫn bộ lạc mình quy thuận Hoa Nghi liền được một vị trí trưởng lão.

Không biết bắt đầu từ khi nào, có lời đồn rằng Du Thuần chính là thú nhân vân bạc, học theo Đông Hải vương Hoa Nghi.

Du Thuần vốn rất tự cao, đâu chịu nổi vũ nhục thế này, đương trường hóa thú trong tiếng kinh hô, gầm gừ đẩy mấy thành thủ ra.

Thành thủ ngẩng đầu thấy Trường An tay trần đứng trên thành lâu nhìn xuống, tự nhiên không chịu mất uy phong trước mặt thành chủ, vì thế hai người hóa thú, hai người khác rút đao kiếm, vây Du Thuần vào giữa, chẳng qua một lúc đã bắt được hắn.

Du Thuần bị đè rạp xuống đất, vẫn không phục, miệng chửi bới dơ bẩn, thấy người vây xem càng lúc càng nhiều, chỉ cảm thấy mình y như bị lột sạch quần áo làm nhục ngay trước đám đông, lửa giận bốc lên não, tưởng như muốn liều mạng, lớn tiếng mắng Thanh Lương đang luống cuống: “Ngươi tưởng ta không biết ngươi là ai hả Ngươi chẳng qua là một phế vật trời sinh! Ta sớm nghe người ta nói, ngươi là một á thú, nhờ dùng thuốc mới biến thành bộ dáng dở mèo dở cáo như hiện giờ, nhưng phế vật vẫn chỉ là phế vật thôi! Chẳng qua giả ngu lấy lòng thành chủ, đồ nịnh hót này…”

Khuôn mặt Thanh Lương đỏ lên chợt nhợt nhạt hẳn, thái dương còn đẫm mồ hôi, làm một nắm tóc dính trên đỉnh đầu, môi mấp máy không nghĩ ra lời gì để phản bác, đành phải xấu hổ cúi đầu, cảm thấy mình dù gì cũng từng theo Trường An học đao vài ngày, lần này làm mất mặt sư phụ rồi.

Du Thuần vẫn chưa vừa lòng, giãy giụa cười khẩy nói: “Hơn nữa thành chủ kia của các ngươi lại là cái thá gì Chẳng qua là bò ra từ ổ chăn của vương, á thú thấp hèn cũng có thể làm thành chủ!”

Thành thủ trên thành lâu biến sắc, nghiêng đầu nói: “Thành chủ…”

Trường An phút chốc nhíu mày, mắt hóa lạnh, trên thành lâu lập tức lặng ngắt, không ai dám thở mạnh.

Qua một lúc lâu, Trường An mới nói chầm chậm: “Nhục mạ thành chủ, theo thành quy, lôi ra ngoài đánh một trận, ném về nhà trưởng lão, bảo ông ta không nên ngày ngày bận làm đại sự, phải quản giáo nhi tử một chút.”

Chuyện ở ngoại thành dường như không hề ảnh hưởng tới sự nhiệt tình của mọi người với tết Thu thú, buổi tối vẫn ồn ào huyên náo như quần ma loạn vũ vậy.

Hoa Nghi phái người tìm vài lần, cuối cùng đích thân đi, mới tìm được Trường An đã thay ban quay về – vị thành chủ đại nhân này dường như không mảy may có ý thức ăn Tết, vẫn như bình thường, tự mình cẩn thận dẫn người tuần thành, quả thực chẳng có lấy một chút tình thú nào đáng nói.

Đến gần, Hoa Nghi mới ngửi thấy người Trường An có mùi rượu, sắc mặt tức khắc không tốt, lòng nói tết Thu thú tốt đẹp, chén rượu đầu tiên lại không phải là uống cùng ta, kẻ nào không thức thời dám cướp y đi trước

Hoa Nghi đen sì mặt chất vấn: “Đã uống rượu à”

Trường An đáp một tiếng: “Sau khi thay ban dọc đường gặp Tạp Tá, hắn kéo ta đi uống vài chén, đại khái là khó chịu quá, muốn tìm ngươi nói chuyện tình cảm.”

Hoa Nghi nghe vậy không đáp, dính lấy Trường An, ngửi mùi rượu thoang thoảng trên người y, khó chịu lẩm bẩm: “Chúng ta về nhà đi.”

Trường An lại đưa tay đẩy ra, nghiêm trang nói: “Thường xuyên như vậy không tốt đâu.”

Hoa Nghi trừng mắt, một lát sau mới phản ứng được là “như thế nào”, lập tức dở khóc dở cười hỏi: “Ai nói!”

Trường An: “Sách Lai Mộc.”

Hoa Nghi: “…”

Trường An ẩn ý nhìn nhìn đai lưng quấn tóc trên hông mình, nói: “Hắn nói nếu ban đêm không tiết chế, ban ngày sẽ dễ bị thể hư rụng tóc, ta cảm thấy ngươi… ngươi… ngươi nên bồi dưỡng cho tốt đi.”

Thế nào là “bồi dưỡng cho tốt” Còn dùng giọng điệu ấp a ấp úng như vậy

Một loạt nô lệ theo sau Hoa Nghi lập tức cúi đầu, làm bộ không nghe thấy “việc riêng tư” trong vương trướng.

Hoa Nghi “ngoao” một tiếng hóa thành hình thú, bổ đến ngậm cổ áo Trường An, thu lợi trảo vào, dùng vuốt ôm lấy Trường An, gác đầu lên vai Trường An, nhìn từ xa cơ hồ như muốn đè bẹp y vậy.

Trường An “ôi” một tiếng, móng vuốt của Hoa Nghi vừa vặn đè trên eo y, nơi đó truyền đến đau nhức không thể nói với người ngoài, cơ hồ khiến đầu gối mềm nhũn, y vội khéo léo chui ra. Nào biết Hoa Nghi hết sức vô sỉ, nhân mọi người đều đang náo nhiệt, xung quanh trừ nô lệ và hộ vệ của y thì không còn ai khác, liền bất cần thể diện như mèo vồ quả cầu, nhún người lao đến đè Trường An không chịu buông tha.

Đúng lúc này, tai Hoa Nghi chợt động nhẹ, móng vuốt đè Trường An bỗng dưng buông lỏng, sau đó ngậm áo Trường An nhảy về phía trước ba bốn trượng, một tiếng hét thảm vang lên đằng sau, một thiếu niên nô lệ bị xuyên thủng ngực.

Hàn quang kéo đến, một thanh trọng kiếm chém vào nơi Trường An và Hoa Nghi vừa mới đứng, bụi đất bay lên mù mịt.

Kiếm thứ nhất chém hụt, kiếm thứ hai lập tức đuổi đến, Trường An không chút nghĩ ngợi, lấy từ ngực ra thanh bán đao bình nhật dùng để luyện tập vẫn giắt vào áo ngoài, tiếng va chạm nghe mà ê cả răng.

Thích khách và Trường An đều lui một bước, lưng Trường An đập vào lòng Hoa Nghi không biết khôi phục hình người từ khi nào, một đám nô lệ không có sức chiến đấu phút chốc bị giải quyết sạch sẽ, dưới ánh lửa, ba bốn thích khách đã bao vây cả hai, có người có thú, đao nhọn kiếm sắc, nanh vuốt lạnh lẽo, tất cả đều che mặt, không nhìn ra là ai.

Trường An chậm rãi điều chỉnh vị trí của tiểu đao trong tay, ánh mắt đảo qua kẻ trước mặt, hỏi nhỏ: “Là ai đến tìm chết”

Chỉ nghe một thích khách che mặt cười khẩy nói: “Chẳng qua là một á thú thấp hèn, là cái thá gì!”

Đồng tử Trường An co lại.

Cùng lúc đó, một kẻ không biết nấp ở chỗ nào nháy mắt bổ đến từ sau lưng, hóa thú ngay trên không, nanh vuốt cự đại từ trên áp xuống, Trường An và Hoa Nghi né sang hai bên, thích khách hoành đao chém tới ngực Trường An nhưng hụt, Trường An dùng một cước nhanh nhẹn hoàn toàn không thể đánh đồng với vừa nãy khi đùa giỡn giẫm bức tường bên cạnh, chẳng ai thấy rõ y rốt cuộc lao qua như thế nào, chỉ trong khoảnh khắc đã hạ xuống cạnh thích khách.

Thích khách nọ chỉ cảm thấy hàn ý kéo đến, không còn kịp quay người, đầu đâm ngay vào lưỡi đao kia, cổ thủng một lỗ không lớn, đương trường máu bắn ba thước, lúc tắt thở hãy còn đứng nguyên.

“Ngươi nói ta là cái thá gì”

Trường An nhìn chằm chằm tượng trưng của sinh mệnh dần tan mất trong mắt thích khách mà lạnh lùng nói, sau đó đá văng thi thể kia ra.

Chuyện trên thành lâu buổi sáng, Trường An tuy rằng lúc ấy nổi giận, sau đó lại không để bụng lắm, song lời tương tự một ngày nghe tới hai lần, trong lòng y còn chưa kịp nghĩ kỹ sự liên quan trong đây, lại tự dưng sinh ra dự cảm không tốt.

Chính vào lúc này, cách mấy trăm dặm, một nam nhân trường thân ngọc lập ngồi ở cửa lều, tay bế một đứa bé, nghe âm thanh mừng hội của tộc nhân ở gần đó, những ngón tay thon dài ôn nhu vuốt tóc đứa trẻ kia, vỗ về nó đến buồn ngủ, dường như đang ngây ra.

Tiếng ca cao vút của thiếu nữ vang lên, giống như kéo thần trí của nam nhân này lại.

Trên khuôn mặt anh tuấn chợt hiện ra nụ cười, nhưng không biết vì sao mà thoáng hiện đôi chút quỷ dị, hắn bỗng mở miệng nói: “Đông Hải vương, Ngân Nha… Hoa Nghi, quả khiến người ta phải kinh ngạc, nam hài như cừu non mà cũng có thể mọc nanh vuốt.”

Một người tiếp lời: “Người của chúng ta hẳn đã hành động rồi.”

Nam nhân cười khẽ một tiếng, đưa tay ra hiệu bảo nô lệ bế đứa trẻ trong lòng đi, hắn đứng dậy khép lại tay áo dài thượt, quay người đi vào lều, nói với vẻ không hề để ý: “Ta hiểu hắn, tiểu đệ đệ yếu đuối đó… Từ nhỏ trông đã không tầm thường, hiện giờ càng đáng sợ hơn. Thú nhân vân bạc, thiên mệnh sở quy… Hắn thoạt nhìn cường đại hơn nữa thì thế nào, sự yếu đuối của hắn là khắc vào xương cốt rồi, cứ chờ đi, điều đó chung quy sẽ đòi mạng hắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.