Chương 94
Trường An chọn một thời cơ xấu nhất, cả y và kẻ điên đều biết.
Lúc này vừa không phải đêm khuya cũng chẳng phải vắng người, năm sáu thú nhân – bao quát Lộ Đạt, tất cả đều tụ trong chủ trướng của Kinh Sở mà nghị sự, ở cửa chí ít bốn năm thị vệ trông coi, đừng nói giết người, chỉ sợ ngay cả tiếp cận chủ trướng cũng không dễ.
Nhưng kẻ điên chính là kẻ điên, mắt hắn thoáng cái sáng lên với vẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn, cơ hồ theo sát Trường An nhảy ra ngoài, trong mắt hắn thì đơn thương độc mã xông vào chủ trướng quân địch tả xung hữu đột mười bước giết một người không ai ngăn nổi, quả thực là quá lợi hại, người cầm đao chẳng phải nên không hề cố kỵ, sức mạnh vô địch như vậy sao
Nội liễm chính là đám quý tộc ngu ngốc co đầu rụt cổ dùng kiếm trong bộ lạc đó, đao nếu không càn rỡ, thì còn có thể gọi là đao sao
… Hiển nhiên, mông hắn không biết lại ngồi chung hàng ghế với ai nữa rồi.
Ban đầu mấy thị vệ hoàn toàn chưa kịp phản ứng, bị Trường An đánh ngã bốn kẻ liền, doanh địa trật tự rõ ràng của Kinh Sở mới xôn xao lên, vô số người tuần tra và thủ vệ kêu la chạy tới bên này, một loạt người mặc loại trọng giáp kỳ quái vốn ngồi dưới đất bên ngoài doanh địa thoáng chốc rào rào đứng dậy hết, giống như tự dưng dựng lên một bức tường sắt, trong đêm đen phản xạ ánh trăng lạnh lẽo, dõi mắt trông qua tựa như vẩy cá li ti nổi lên dưới nước vậy.
Một loạt thị vệ chặn cửa chủ trướng, một người một thú đứng xen nhau, thú đều có răng nanh, người đều có lợi khí.
Trường An chưa kịp qua thì họ đã bổ đến trước, một cự thú xung trận làm đầu từ trên cắn xuống tay trái của Trường An, một người phối hợp ăn ý với hắn, trọng kiếm lia ngang hông Trường An từ trái sang phải.
Cả người y dường như đều bị bao trùm trong phạm vi công kích, ngoại trừ chật vật lùi về, bị bọn thị vệ phía sau bọc đánh tới loạn đao chém chết thì không có đường lui khác.
Trường An khoát tay nhét cả thanh đoản đao không chuôi vào miệng cự thú, đối phương thậm chí còn chưa kịp ngậm miệng thì thình lình cúi người kéo tay xuống, nó mắc ngay giữa hai chiếc răng nanh to trên cằm cự thú, đoản đao như thổi đứt tóc đâm thẳng vào đầu cự thú, y coi đây là điểm tựa để hạ đất, trọng kiếm sượt da đầu y đâm vào đầu cự thú, ầm một tiếng máu thịt tung tóe.
Kẻ điên cười ầm lên khen: “Hay!”
Mà Kinh Sở đã ra khỏi chủ trướng.
Trong sân hỗn loạn, Uyên Tùng nắm vai hắn muốn đẩy vào lều, nói: “Đao thuật của người này xuất quỷ nhập thần, thủ lĩnh mau vào đi, đừng tới gần!”
Kinh Sở đè cổ tay hắn, bỏ bàn tay hắn khỏi vai mình, nhìn chằm chằm Trường An một hồi rồi thấp giọng nói như độc thoại: “Đó chính là Hải Châu thành chủ Hắn quả nhiên không chết.”
Hắn hỏi câu này quá thừa, á thú khiếp nhược trên đời hàng trăm ngàn, mấy ai có thể uy phong lợi hại như vậy
Mắt Kinh Sở cũng sáng lên theo, qua một lúc lâu mới nói: “Người như vậy… Ta chỉ hận gặp muộn.”
Uyên Tùng vội nói: “Thủ lĩnh!”
Kinh Sở không để ý tới hắn, ngược lại nghiêng người chuyển hướng sang Lộ Đạt đang đứng ngay cửa chủ trướng như hồn bay phách tán, khẽ nhíu mày mà lắc đầu nói: “Mắt cá quả nhiên không thể vơ đũa cả nắm với minh châu, tứ đệ của ta từ nhỏ vận khí đã tốt, thật đáng ghen tị.”
Hắn dường như hơi ưu thương mà nhíu mày, hỏi Uyên Tùng: “Vì sao Chỉ bởi vì tay hắn hơn hai đường màu trắng so với ta, thì hắn thật sự có thể giống như những kẻ ngu dốt đó nói, là thiên mệnh sở quy sao”
Uyên Tùng: “Thủ lĩnh!”
Kinh Sở khoát tay, lúc này Lộ Đạt lại bỗng nhiên quay đầu trợn mắt nhìn hắn, giọng run run: “Ngươi.. Ngươi lừa ta! Ngươi lại lừa ta!”
Uyên Tùng gầm nhẹ một tiếng, giơ vuốt thú che trước mặt Kinh Sở.
Nhưng Kinh Sở không hề hoang mang nhìn chằm chằm vào mắt Lộ Đạt, hạ giọng hỏi ngược lại: “Đốc kỵ của ta ơi, ngươi hãy đặt tay lên ngực mà nói, rốt cuộc là ta lừa ngươi, hay ngươi tự mình lừa mình”
Môi Lộ Đạt run lên.
Kinh Sở lại nở nụ cười nói tiếp: “Trước mắt vừa hạ trại, chính là thời điểm mọi người cảnh giác vạn phần tuần tra nghiêm ngặt, nếu hắn muốn giết ta thì tội gì chọn thời cơ tệ thế này Đốc kỵ, sư phụ ngươi đại khái sắp bị ngươi làm tức chết rồi.”
Mặt Lộ Đạt đã trắng bệch như giấy.
Hắn bỗng nhiên hét lớn một tiếng, nhún người bổ đến Kinh Sở.
Kinh Sở nở nụ cười lạnh băng, không chút hoang mang quay người đưa lưng về phía hắn, giao cho Uyên Tùng, dường như căn bản chẳng để mắt đến người này.
Nhưng đúng lúc này, mặt đất đột nhiên chấn động, không phải động đất, mà dường như là chấn động do vô số người cấp tốc chạy đến bên này tạo thành.
Kinh Sở biến sắc, ngẩng phắt đầu, nơi đỉnh núi bóng người lúc nhúc, đang thần tốc lao xuống đây.
Hoa Nghi!
Lại bị đuổi kịp ở nơi này, ánh mắt Kinh Sở chớp động – hắn đích xác hơi xem nhẹ đội ngũ thân kinh bách chiến của tiểu đệ đệ kia!
Không… Kinh Sở dời tầm mắt qua bên rìa sơn cốc, trông đám người mặc trọng giáp kia – chỉ sợ không phải đối phương đến nhanh, mà là mình đi chậm, quả nhiên có lợi tất có hại, những người này trên tay hắn sức mạnh vô địch đao thương bất nhập, lại làm chậm tốc độ hành quân.
Đại địch trước mặt, Kinh Sở chỉ sửng sốt nháy mắt rồi lập tức thoải mái, thậm chí nở nụ cười quỷ dị. Vào quan thì thế nào Ngoài quan thì thế nào Bị chặn ở đây lại thế nào
Với quân đội mỏi mệt mà kẻ nhu nhược Hoa Nghi này dẫn dắt, còn có thể giở trò gì
Trong xương cốt hắn tràn ngập lệ khí, chiến ý như hỏa hoa bập bùng, tùy tiện đốt là có thể cháy lên biển lửa ngập trời.
Giờ phút sống còn Kinh Sở đột nhiên quát ngắn một tiếng, chỉ Trường An nói: “Bắt hắn!”
Trường An từ trên người một thú nhân bị y đâm chết nhảy vọt lên, giẫm một chân trên cổ một kẻ, giậm mạnh xuống, “rắc” một tiếng đạp gãy cái cổ cứng rắn của thú nhân nọ, vừa vặn nghe thấy câu kia của Kinh Sở.
“Bắt ta” Y cười khẩy, đoản đao xoay một vòng trên cổ tay, leng keng một hồi, bắn văng bảy tám binh khí lao đến, có thể khiến người ta hoa mắt, y lại nhanh mà không loạn, chỉ thấy đoản đao kia lăn qua lật lại trong tay hệt như sống, chưa hề làm trầy da y, Trường An khẽ quát một tiếng đại khai đại hợp bổ đầu một thú nhân thị vệ, mở miệng nói, “Ngươi cũng phải có mạng mà bắt!”
Kinh Sở nghe vậy cười to ba tiếng: “Được, vốn nên như thế, ta sống đến bây giờ, có thể có đối thủ như vậy, quả không uổng đời này!”
Trong đầu Lộ Đạt vang ầm ầm, hắn ngơ ngẩn đứng tại chỗ, cảm giác được ánh mắt Trường An nhìn mình – nó lạnh băng như ánh mắt khi đối mặt với địch nhân mà hắn từng nhìn thấy vô số lần khi đi theo Trường An.
Người nọ không thích nói, cũng không thích cười, thậm chí đôi khi có thể nói là tính tình nóng nảy, nhưng ánh mắt nhìn hắn lại luôn trong veo mà ôn hòa, dù có khi không kiên nhẫn, cũng tận lực nhẫn nhịn không trút vào hắn, thế nhưng… Lộ Đạt trong tích tắc như bị hắt nước lạnh, một ý nghĩ bỗng nhiên trỗi lên, Trường An… sư phụ hắn không cần hắn nữa, đây là… muốn hắn chết.
Lộ Đạt đẩy thú nhân bên cạnh ra, không hề quay đầu chạy sang bên kia.
Đúng lúc này, một thú nhân vốn ẩn nấp trong đám thị vệ ánh mắt đờ đẫn đột nhiên lao tới, một tay biến thành vuốt thú, giơ thẳng đến hậu tâm Lộ Đạt.
Lộ Đạt vội vàng lăn tròn dưới đất để tránh né, nhưng còn chưa kịp đứng dậy thì đã bị một bàn tay lạnh lẽo đè cổ.
Hắn nghe thấy tiếng một nam nhân thở dài, hắn ngẩng đầu lên.
Trong bóng đêm, hắn nhìn thấy đôi mắt của Trường An, mi mắt người nọ buông xuống, lông mi dày, phác họa ra đôi mắt xinh đẹp, ăn gió nằm sương, thương bệnh mấy ngày liền, vốn nên tiều tụy mệt mỏi, Lộ Đạt lại chỉ cảm thấy đối phương hình như hơi gầy đi, sắc mặt nhợt nhạt hơn, còn lại thì không hề có gì thay đổi.
Chỉ có đôi mắt ấy, đôi mắt đen sẫm nhìn mình chằm chằm, ý nghĩa trong ánh mắt khiến Lộ Đạt thoáng chốc hoang mang.
Lộ Đạt mới biết, hắn chưa bao giờ hiểu suy nghĩ của Trường An, ngay cả mình đang nghĩ gì hắn cũng không rõ, hắn giống như một con sâu dưới bụi đất, thấp kém nhỏ bé, đáng thương đáng hận.
Khoảnh khắc ấy dường như rất dài, khiến hắn suy trước nghĩ sau, trong đầu như là lướt qua rất nhiều chuyện, nhưng mà lại rất ngắn – Trường An xuống tay luôn luôn lưu loát, một chiêu đắc thủ, tuyệt không trì hoãn.
Bàn tay ấy không hề dừng lại, cứa qua cổ Lộ Đạt, sau đó Lộ Đạt cảm thấy hơi đau… Thật sự chỉ hơi đau một tẹo thôi, hắn cứ nhìn Trường An, liều mạng đứng thẳng, lại không tự chủ được loạng choạng lùi vài bước, rồi sau đó khí lực toàn thân dường như trôi đi hết, hắn không đứng vững, chỉ có thể mặc mình ngã xuống, tầm mắt tối dần.
Tất cả phẫn nộ trong lòng hắn đều hóa thành một loại bi thương không nói nên lời, đột nhiên tràn ngập lòng, dày đặc không sao tan ra nổi, phảng phất là thứ chân thật duy nhất trong cuộc đời hắn.
– Không cam lòng như vậy, thống khổ như vậy.
Trường An một chiêu đắc thủ, trong lòng đột nhiên khó chịu như rỗng mất một khoảng, vị đắng chưa bao giờ từng có xuôi theo họng muốn xuống, y lại ngậm trong miệng không hề nuốt vào – giờ không phải lúc để thương xuân bi thu.
Ngay sau đó y cúi người, đột nhiên lao ra trước, tránh thoát một luồng kình phong phía sau, Trường An giơ đao lên chặn theo bản năng, đập đến trong bóng đêm lại là một thanh đại khảm đao dài hai thước rưỡi, cầm đao chính là một người mặc trọng giáp, chỉ lộ ra đôi mắt, từ trên áp xuống, lực vạn quân thật sự, bên tai vang lên một tiếng, Trường An liền biết phải hỏng rồi.
Lúc này không biết là ai từ đằng sau người sắt to lớn kia lăn qua đập thẳng vào hắn, keng một tiếng xô lệch thanh đao, Trường An nhanh chóng thừa cơ triệt về rồi trông qua, nhưng người đột nhiên chui ra cứu y một lần không thấy đâu nữa, người của Hoa Nghi từ trên sườn núi cao lao xuống, người của Kinh Sở toàn bộ tập trung chiến đấu, y bên này còn có một kẻ điên như cây gậy chọc cứt… Tiếng người, thú gầm, tiếng ầm ĩ, tiếng bước chân, thanh âm binh khí va nhau… quả thực hỗn loạn.
Mà đoản đao trong tay y đã gãy làm đôi.
Trước khi hạ lệnh xuống núi kỳ thật Hoa Nghi đã nhìn thấy sự rối loạn dưới chân núi – ban đầu y cũng muốn mai phục đến tối rồi giết đối phương không kịp trở tay chứ không hề định cứ thế nghênh ngang lao xuống, ai ngờ vừa tính toán ra tra xét tình huống một chút, từ xa xa liền nhìn thấy hỗn chiến bên cạnh chủ trướng.
Phản ứng đầu tiên của Hoa Nghi chính là Trường An, tức khắc “thời cơ” gì cũng quên hết, vung tay kêu người lao xuống núi.
Đến đây thì nhóm người đầu tiên từ trên núi lao xuống đã tới bên cạnh doanh địa của Kinh Sở, thú nhân và thú nhân ngoài cùng chém giết nhau, nhất thời khó lòng phân rõ, những tên ánh mắt đờ đẫn đó giống như không biết đau cũng chẳng biết sợ chết, chỉ lao về phía trước, là cách đánh liều mạng, mà tầng sau là người mặc trọng giáp, chắn ngay đó như một ngọn núi nhỏ, tựa như vách sắt thành đồng vậy.