Chương 99
Lục Tuyền bị một thú nhân thiết giáp bắt được bả vai, xé một lớp thịt, cơ hồ có thể thấy xương cốt, hắn vung móng vuốt đến mắt đối phương, cự thú nọ kêu thảm một tiếng dừng bước, Lục Tuyền thừa cơ nhảy ba bốn trượng, ngay tại chỗ biến về hình người, lảo đảo hai bước mới đứng vững.
Hắn không kịp nhìn thương thế trên vai mình, lấy một cái ống lửa trong lòng, dùng miệng cắn nắp, nhanh chóng đốt lên ngọn lửa ngút trời, sau đó không để ý bảy tám cự thú thiết giáp nháy mắt vây quanh, quát to một tiếng: “Đầu lĩnh địch nhân chạy sang bên kia rồi!”
Tiếng quát này kéo đến vô số địch nhân cho hắn, nhưng mệnh hắn chưa nên tuyệt – mấy thành chủ chia nhau từ bốn phương dẫn người lao xuống, Sơn Khê vừa vặn kẹt ở phía nam nghe thấy tiếng kêu này, trong lòng tức thì căng thẳng, mắng thầm: đồ đầu đất này.
Lập tức không dám chần chừ, vội vàng chạy qua, dù gì cũng không để huynh đệ ngốc này bị một đám cự thú cao to thô kệch giẫm chết.
Hoa Nghi đương nhiên cũng nghe thấy, nhưng lòng có dư mà lực không đủ, thú nhân thiết giáp nhanh chóng chặn đường, triền đấu với những kẻ mặc thiết giáp này tuyệt đối là thương địch một vạn tự tổn tám ngàn.
Nhưng cứ thế dừng bước, Hoa Nghi tuyệt không cam tâm.
Y lui về sau một bước, tránh thoát một cự thú bổ đến, hai chiến sĩ xông lên chặn địch nhân, Hoa Nghi liền nhân giây lát này cau mày suy nghĩ đối sách bước tiếp theo.
Lúc này một bóng người xông ra, tay cầm thanh đao cổ quái trên mũi có móc, nhún người lao đến, vừa vặn bổ ra từ chính giữa hai chiến sĩ này, bất ngờ đâm thẳng đao vào ấn đường cự thú thiết giáp nọ, sau đó hắn triệt tay, móc câu kéo theo một dải sương máu.
Hai chiến sĩ kia đã sợ đến sững sờ, Hoa Nghi vội nghiêng người ôm Trường An tránh máu phun ra.
Trường An nằm trong lòng y bỗng nhiên thoáng động đậy.
Trường An vừa mở mắt liền nhìn thấy kẻ điên kia giơ thanh đao có móc nhảy nhót kêu la ngay tại chỗ: “Đây là lũ chó đại yêu quái kia dùng quái ngư và quái động ấp ra, thích quá, thích quá! Mặt trắng, mau tới đây cùng ta giết cho thống khoái.”
Hoa Nghi: “…”
Cái tên bệnh không nhẹ này là thứ gì đây
Ánh mắt Trường An chỉ mù mờ trong phút chốc, sau đó tức khắc tỉnh táo.
Kẻ điên kia lại đã nhân thời gian kêu la, dùng chiêu số đồng dạng đâm chết hai thú nhân thiết giáp, miệng còn hùng hùng hổ hổ la hét: “Mẹ nó thích quá! Xem cái đám to đùng này từng kẻ bỏ chạy nhảy thật cao, mẹ nó còn đánh không nổi chứ! Ha ha ha ha, ta thích thứ này! Mặt trắng mau đến đây! Nếu không đến sẽ bị ta giết sạch đấy!”
Thì ra hắn coi đây là chuyện đùa.
Trường An ánh mắt lóe lóe, không để ý tới hắn, hỏi khàn khàn: “Kinh Sở đâu”
Hoa Nghi thấy y ngoan ngoãn không có động tĩnh gì, liền hất cằm về nơi nhiều người nhất để ra hiệu, ngắn gọn nói: “Chạy đến bên kia rồi, không dễ đuổi theo.”
Trường An ho khẽ một tiếng, thấp giọng nói bên tai y: “Ta biết có một đường tắt.”
Kinh Sở đi không hề quay đầu, nhanh chóng bỏ lại những hò hét trong sơn cốc đằng sau, hắn dường như không đau đớn, cũng chẳng biểu hiện ra bất cứ tiếc nuối gì với nỗ lực tám năm ròng trôi theo dòng nước, Uyên Tùng không thấy rõ vẻ mặt hắn, chỉ cảm thấy hắn giống như rất bình tĩnh, đi lại cũng cực bình tĩnh.
Họ mới rời khỏi sơn cốc chưa xa, thì một tiếng kêu chói tai vang lên trên không trung.
Kinh Sở lập tức dừng bước.
Uyên Tùng vốn định nói gì đó, bị Kinh Sở giơ một ngón tay chặn ngay môi: “Suỵt…”
Mọi người an tĩnh lại, theo đó họ đều nghe thấy thanh âm ấy, từ không trung truyền tới, giống như trăm ngàn con đại điểu đón gió sải cánh, từ cùng một phương hướng lao đến, vô số tiếng vỗ cánh hòa làm một, dường như cách mặt đất không xa, tự dưng mang đến cảm giác bức bách.
Kinh Sở ngẩng đầu lên, chạc cây khô giữa nắng mai nặng nề đập vào mắt, trên con ngươi màu mực tựa như nổi lên một tầng quỷ quái lạ lùng, bọn thị vệ ngơ ngác nhìn nhau, chẳng ai dám nói gì, Uyên Tùng nghe thấy Kinh Sở trầm mặc không biết bao lâu mới nói nhỏ: “Là điểu nhân.”
Uyên Tùng kinh hãi: “Đông Hải sao lại có điểu nhân”
Ánh mắt Kinh Sở vẫn nhìn không trung âm trầm đầy áp lực kia.
“Làm sao ta biết…” Hắn lẩm bẩm, “Nhưng ta và điểu nhân không có giao tình, bọn họ hiển nhiên không phải là đến giúp ta – Uyên Tùng, ta vẫn có một vấn đề không rõ.”
Uyên Tùng ngẩn ra.
Kinh Sở tiếp tục: “Giữa hai ta không ân không nghĩa, những năm qua ta cũng chưa từng cho ngươi cái gì, càng không hề hiếp bức, vì sao ngươi vẫn đi theo ta”
Bốn chữ “không ân không nghĩa” hệt như hắt một chậu nước đá lạnh thấu tim lên đầu Uyên Tùng, khiến trước ngực sau lưng đều lạnh thấu xương, nhất thời không thể nói gì.
Tầm mắt Kinh Sở lướt qua, ánh mắt lại thật sự nghi hoặc.
“Hay là ngươi thèm muốn thân thể ta Nhưng ta tuy không xấu, cũng thật sự chẳng đẹp đẽ gì, huống chi ta đã không còn nhỏ tuổi – ta nghĩ tới nghĩ lui, luôn cảm thấy mình chẳng có gì đáng để ngươi ham muốn cả.”
Môi Uyên Tùng nhợt màu, hắn run rẩy khe khẽ, chẳng biết là tức giận hay đau lòng, một hồi lâu hắn mới nói với thanh âm khác thường: “Ta từ nhỏ là công bố đóa của ngài, từng thề bầu bạn suốt đời, thân như huynh đệ, trung như chó nhà ngài, từ lúc bằng Tiểu Mi đã luôn đi theo bên cạnh, cùng nhau lớn lên, sau đó cùng làm… Ngài nói giữa hai ta, không có ân cũng chẳng có nghĩa”
Kinh Sở nhíu mày, lập tức liền thoải mái, trên mặt chậm rãi xuất hiện một chút tươi cười, vẫn ôn nhã dễ thân, lại thiếu vẻ tà nịnh chôn giấu rất sâu nhưng thâm căn cố đế kia, thoạt nhìn lại có vài phần ngây thơ, hắn nói: “Đây không phải lời thật nhỉ, nào có nguyên do đơn giản như vậy Bất quá… Ta không hỏi nữa là được, dù sao thì ta vô luận thế nào cũng phải cảm ơn ngươi.”
Uyên Tùng há miệng, nhưng còn chưa kịp trả lời đã khom xuống cầm chặt vũ khí, quay người lại che chở Kinh Sở sau lưng, lạnh giọng nói: “Ai!”
Mấy chiến sĩ thú nhân trước sau vén bụi cây thấp bé đi ra, người cuối cùng chính là Hoa Nghi.
Kinh Sở chậm rãi quay đầu, vừa vặn cùng Hoa Nghi bốn mắt nhìn nhau.
Không biết qua bao lâu, Hoa Nghi mới thấp giọng nói: “Nhị ca.”
Trên mặt Kinh Sở bỗng hiện lên nụ cười cổ quái.
Lúc ở trong sơn cốc, Hoa Nghi quả thực truy đuổi đỏ cả mắt, chỉ hận không thể đại tá bát khối Kinh Sở ngay giây tiếp theo, mà khi y rốt cuộc đứng trước mặt nam nhân này, y lại bỗng nhiên phát hiện, sát ý trong lòng mình như sương mù bị gió mạnh thổi, chập chờn một chút rồi tan sạch sành sanh.
Kinh Sở dường như vẫn là dáng vẻ xưa, chẳng khác gì mười mấy năm trước, mang theo nụ cười ôn hòa luôn có một chút cảm giác xa cách, cùng với ánh mắt phức tạp khiến y không thoải mái và cũng không hiểu nổi.
Hoa Nghi từng cho rằng truy sát và chạy trối chết đêm ấy là khắc cốt minh tâm, nhưng giờ đây lại chẳng nhớ nổi mảy may tình cảnh lúc đó, ngược lại vụn vặt nhớ đến đều là ngày bé nhị ca trông nom y, trêu đùa y… Hoặc là dáng vẻ khi hắn kể một số chuyện kỳ quái nửa hiểu nửa không.
Y nhớ người nọ có mái tóc dài và mềm mại, chưa từng nói lớn tiếng, ngón tay lại thon dài mà mạnh mẽ.
Nhìn hắn ôm đứa bé trước ngực, có nháy mắt như vậy, trong lòng Hoa Nghi lại thầm nghĩ một cách không hợp thời rằng: hắn vốn là ca ca ruột của ta.
Tiếng kêu trên thiên không đã đến gần, sau đó mấy trăm đại điểu lướt thẳng qua bọn họ mà bay vào sơn cốc – tên độc trong miệng điểu nhân chính là khắc tinh của những thú nhân thiết giáp đao thương bất nhập đó, bởi vì đầu thú to hơn đầu người, cho nên giáp trụ dán trên mặt bị căng ra, mặt và đỉnh đầu không có bảo hộ, cứ thế, địch nhân trên cao chính là trí mạng.
Năm sáu mươi thú nhân có cánh khác hạ xuống bên kia Kinh Sở, một nam một nữ trên lưng chim nhảy xuống, số khác hóa thành hình người ngay tại chỗ.
Nam chính là Sách Lai Mộc, nữ tóc đã hoa râm, chính là nữ vương cực bắc A Hách La năm đó tìm kiếm che chở trong hang động.
Đến đây thì cả cuộc chiến đã kết thúc.
Hoa Nghi rốt cuộc mở miệng hỏi nghi vấn hơn hai mươi năm: “Tại sao ngươi lại làm như thế”
Kinh Sở không đáp, Hoa Nghi tiếp tục: “Dù đại ca và tam ca không thân thiện lắm, nhưng cha đối đãi ngươi không tốt sao Ta lại có chỗ nào có lỗi với ngươi, vì sao ngươi bức ta như vậy”
Kinh Sở lẳng lặng nhìn y một hồi, mặt không biểu cảm nói với giọng điệu bình đạm: “Ta không hề bức ngươi, chỉ muốn giết ngươi, chẳng qua không cẩn thận để ngươi chạy thoát mà thôi.”
Hoa Nghi phút chốc đỏ hoe vành mắt, y hỏi: “Cho dù ngươi muốn ngôi vị thủ lĩnh, chẳng lẽ ta sẽ tranh với ngươi sao Ta sẽ phản đối ngươi sao Ngươi mưu sát người thân, ngày sau ai có thể đối đãi thật lòng Còn ai đứng bên cạnh ngươi Cho dù ngươi có được thiên hạ, nắm giữ hai đại lục nam bắc, chẳng lẽ bị người khác sợ hãi là ngươi sẽ vui vẻ sao”
Kinh Sở chăm chú nhìn y một hồi, khóe môi phút chốc nhếch lên, lại hạ tầm mắt rồi nói bâng quơ: “Vấn đề thật ngu xuẩn biết mấy.”
Ngay sau đó hắn chuyển hướng sang A Hách La và Sách Lai Mộc bên cạnh, đánh giá cả hai một phen, hỏi: “Nữ vương cực bắc Còn ngươi là… ‘sứ giả của chư thần’ bịp bợm kia”
Sách Lai Mộc đường xa mệt nhoài, hai má rõ ràng hóp vào, lại vẫn có vẻ thần thái sáng láng. Hắn cười nói: “Ta không phải chính là tên lừa gạt kia sao Ngay cả nữ vương cực bắc ngàn dặm xa xôi cũng bị ta lừa đến trợ trận.”
Kinh Sở lại nghiêm túc hỏi: “Thế ngươi từng gặp chân thần chưa Họ ở đâu”
Sách Lai Mộc nghe vậy lập tức như phản xạ làm ra vẻ cao thâm khó lường, nửa thật nửa giả nói: “Đương nhiên, mỗi một chân thần ta từng cúng bái đều ở trong lòng ta.”
Kinh Sở nghe thế cực thất vọng mà lắc đầu – lúc sắp chết, hắn phát hiện những điều mình nghe thấy, hóa ra trừ lời ngu xuẩn thì chính là lời giả dối…
Lời thật có thể có, chỉ là bản thân hắn không tin mà thôi.
Sau đó hắn bỗng dùng hai tay giơ Tiểu Mi lên, để tầm mắt trẻ nhỏ ngang với mình.
Kinh Sở hỏi: “Đi theo cha hay là đi theo… những người này”
Tiểu Mi không hiểu hắn đang nói gì, hai chân lơ lửng, theo bản năng thò tay nắm áo Kinh Sở.
Kinh Sở nở nụ cười – hai mươi mấy năm trước khi thí phụ sát huynh hắn cũng từng nở nụ cười tương tự, Hoa Nghi thình lình hiểu được điều gì đó, quát: “Cẩn thận…”
Tiểu Mi bỗng nhiên bốc cháy, cất tiếng khóc chói tai, trên người nó chẳng biết đã bôi thứ gì mà thế lửa nhanh đến bất thường – sau khi Hoa Nghi ra tiếng mới cháy lên, nhưng y còn chưa dứt lời thì đứa trẻ đó đã thành một cục lửa, ngay cả Kinh Sở cũng cháy theo.
Uyên Tùng trợn mắt: “Thủ lĩnh!”
Trong ánh lửa Kinh Sở quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Không ai nói rõ được hàm nghĩa của ánh mắt ấy.
Tiếng khóc thét thảm thiết của trẻ nhỏ càng lúc càng nhỏ, mà thân thể Tiểu Mi càng cháy càng “to”, nhìn từ xa giống như là Kinh Sở đang nâng một quả cầu lửa, Tiểu Mi chớp mắt đã chôn vùi toàn bộ trong ngọn lửa, tiếng khóc cũng không nghe thấy nữa, chỉ còn lại một quả cầu như quả bóng da to đến hai thước.
A Hách La biến sắc, giống như nhận ra đây là thứ gì, vội kéo những người chung quanh lùi về sau, ra sức phất tay nói: “Chạy!”
Thân thể Tiểu Mi vẫn đang phồng lên với tốc độ mắt thường thấy được, to đến mức Kinh Sở không còn bế nổi, hắn lại vẫn chưa chịu buông tay, quỳ dưới đất dán mặt lên… thân thể Tiểu Mi biến thành quả bóng, da thịt trên mặt lập tức bị đốt thành than, nửa khuôn mặt lộ ra xương trắng ơn ởn, cực kỳ đáng sợ.
Đúng lúc này, ánh đao bỗng lóe lên, Hoa Nghi liếc thấy, suýt nữa nứt hết gan mật: “Trường An! Ngươi cút về cho ta!”
Trường An xách câu tử đao của kẻ điên, không biết từ đâu xông ra, nhảy vọt lên đâm một đao vào thân thể Tiểu Mi, liên đới xuyên qua ót Kinh Sở, tiếng sắt thép và xương cốt ma sát rợn người vang lên, Trường An dùng thân thể dốc sức đè xuống thanh đao trong tay, chém Kinh Sở ra làm đôi.
Tiểu Mi – quả cầu thịt Kinh Sở ôm trong lòng kia theo tiếng rơi xuống đất, một tiếng nổ tung rất nhỏ vang lên, chỉ nghe A Hách La ở phía sau y la lên: “Còn không buông tay, tiểu tử mau ném đao đi!”
Khỏi cần bà ta nói nhiều, trong thân thể Tiểu Mi chảy ra chất lỏng đen sẫm như mỡ, ồ ồ xuôi theo chuôi đao, Trường An không biết đó là thứ gì, lập tức buông tay lui mấy bước, bị Hoa Nghi chạy tới ôm ngang eo ném ra sau lưng, vài người ba chân bốn cẳng đón lấy.
Dầu đen gặp phải lửa lập tức bốc cháy rõ cao, thân thể Tiểu Mi phát sinh vài lần nổ nhỏ, lần cao nhất bốc lên đốm lửa hơn một trượng, nhưng chung quy đã bị bổ ra, thứ trong thân thể chảy cạn và cháy sạch rồi cũng từ từ bình ổn lại.
Không còn nhìn ra thi thể đứa trẻ rốt cuộc đã đến nơi nào trên mặt đất rồi.
Uyên Tùng lại thất thanh gào khóc nức nở.