Thủ Vệ Cuối Cùng

Chương 45: Chương 45: Rơi vào suối hồi ức




Carlos vào siêu thị bên đường mua một gói thuốc lá —— cậu thấy những lúc Gaer phiền lòng đều hút cái này, cậu học theo bộ dáng người khác, nhét điếu thuốc vào miệng hung hăng hít một hơi, kết quả bị sặc đến vịn tường ho khan... Được rồi, thứ này đúng thật có thể nâng cao tinh thần, nhưng theo cách khác.

Cậu cau mày nhìn điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, cuối cùng xác định mình không hề hợp với nó, vì thế dập tàn thuốc, tùy tay nhét vào một thùng rác ven đường.

Không khí ở châu Sarah khá ẩm, Carlos đi dạo lang thang không mục đích, hơn nữa vô ý thức đi theo trận pháp do Ardo vẽ trên đường, cuối cùng đi vào một công viên nhỏ.

Đôi khi có người chạy qua, đều không nhịn được nhìn chàng trai vô cùng tuấn mỹ ngồi trên ghế dài nhiều thêm một chút.

Một họa sĩ ngồi bên cạnh hồ nhân tạo lúc sáng sớm nhìn thấy cậu, đột nhiên có linh cảm, chỉ vài nét bút phác họa ra bóng dáng —— trong tranh là một chàng trai với mái tóc dài nhẹ bay trong gió, áo khoác có nhiều nếp nhăn, vành nón ngang mắt, chỉ lộ ra chiếc mũi thẳng tắp và một góc sườn mặt duyên dáng, mang chút phóng khoáng không nói nên lời.

Người họa sĩ quan sát một lát, vẫn cảm thấy bức tranh còn thiếu thiếu gì đó, y trù trừ suy nghĩ hơn nửa ngày, đột nhiên nảy ra sáng kiến nhấc bút vẽ, trong tranh được vẽ thêm một cây đàn vi-ô-lông, sau đó cố ý chỉnh sửa khung cảnh một chút, lúc này mới cảm thấy đã vẽ ra được khí chất trên người vị người mẫu không biết tên này.

Đó giống như một người ở trong thế giới riêng của mình, từ trường đặc thù khiến hai không gian hoàn toàn bất đồng chồng lên nhau, tạo ra hình ảnh kinh hồng của người đó trong mắt mọi người.

Chàng họa sĩ hoàn toàn đắm chìm trong bức tranh của mình, không biết qua bao lâu, y mới ngẩng đầu lên, phát hiện vị “người mẫu” ấy không thấy đâu nữa, y lắp bắp kinh hãi, hết nhìn đông lại nhìn tây kiếm tìm khắp nơi, đột nhiên một thanh âm truyền đến từ phía sau: “Bức tranh này là cậu vẽ tôi sao?”

Cây bút “bộp” một tiếng rơi trên đất, chàng họa sĩ trẻ nói lắp: “Tôi... tôi tôi tôi tôi...”

“Bức tranh trông không tệ lắm.” Carlos cúi đầu nhìn chính mình trong tranh, so sánh một chút, dõng dạc đánh giá, “Nhưng mà thoạt nhìn có chút mờ ám, hơn nữa cái mũi quá dài, không đẹp như người thật.”

Ở gần mới thấy ngũ quan đối phương cực kỳ có lực hấp dẫn, chàng họa sĩ đột nhiên đỏ mặt.

“Cho tôi mượn cây bút.” Carlos nói không chút khách khí, chàng họa sĩ ngơ ngơ ngác ngác nhìn cậu, giống như mộng du dịch qua một bên, nhường chỗ cho cậu.

Carlos cảm thấy rất thú vị —— khó có được có người nhìn cậu đến phát ngốc như vậy, lúc cậu nhận bút bắt đầu phác họa, cậu thậm chí cố ý chạm tay đối phương, chàng thanh niên ngây thơ cảm thấy trên đầu muốn bốc khói.

Sau đó chàng họa sĩ kinh ngạc phát hiện vị mỹ nam này vẽ không tồi —— y không biết đây là loại bút pháp gì, có lẽ không phải dân chuyên nghiệp, phong cách vẽ tranh toàn thể —— y mở to hai mắt, nhìn cậu trước tiên vẽ hai đường, giống như để quen tay, sau đó mây bay nước chảy lưu loát sing động phác họa ra bóng dáng một cô gái.

Người trong tranh mặc quần áo rất cổ xưa, loại quần ảo chỉ có trong các phim cổ trang mới xuất hiện, đôi vai trong trịa không phải xu hướng của người hiện đại, rất ra dáng một thiếu nữ.

Chàng họa sĩ nhìn chàng trai tóc dài sau khi phác họa xong, tỉ mỉ chỉnh trang thân thể phía dưới lớp váy rộng thùng thình, nhưng mà càng sửa chữa, biểu tình người vẽ tranh càng khó coi, đôi mày nhíu càng chặt.

Vì thế chàng họa sĩ nhịn không được xen vào: “Cô ấy đẹp thật, cậu biết cô ấy sao?”

Carlos dừng một chút, nhún vai, lên tiếng: “Là vợ của tôi.”

“Nga...” Chàng họa sĩ như bị tạt cho gáo nước lạnh, thoạt nhìn vô cùng thất vọng, hơn nửa ngày mới vực dậy tinh thần nói, “Tại sao lại không vẽ chính diện? Dáng người không tồi.”

“Tôi chỉ biết nhiêu đó.”

Cậu chỉ muốn thử xem, cậu còn nhớ được bao nhiêu về cô gái bị cậu lôi ra làm cái cớ này... Lại phát hiện ngay cả mặt của cô cậu cũng không nhớ nổi, thậm chí ngay cả dáng người thoạt nhìn cũng khác biệt vô cùng.

Carlos không thể không thừa nhận, với tư cách là một người đi theo đuổi, cậu năm đó so với Ardo rất kém cỏi —— trách không được khó khăn chất chồng, thích người nhưng không theo đuổi được.

Cậu cảm thấy nếu còn duy trì như vậy, nói không chừng có một ngày cậu sẽ thỏa hiệp, thế nên lấy cớ cũng làm cậu suy nghĩ cả buổi tối, cố gắng dùng ngữ khí và thái độ tự nhiên nhất nói ra... Hy vọng rằng không bị lộ.

Vẫn là nên làm hắn chết tâm đi.

Bản thân cậu biết hắn là dạng người gì mà không phải sao? Carlos nhìn cô gái xa lạ trong bức tranh, ánh mắt chậm rãi trở nên lạnh lẽo —— đúng vậy, vấp ngã hai lần ở cùng một nơi, chỉ có người bị ngốc mới làm vậy.

Nhưng mà... Carlos nở nụ cười tự giễu —— “Là một người trong dòng họ Floryte, cả đời chỉ chung thủy với một người”, thật đáng chê cười... Đúng vậy, cô cho đến tận khi chết, cũng chỉ là “phu nhân Smith“.

Cậu đứng lên lui về sau mấy bước, tỉ mỉ nhìn tác phẩm của mình, sau đó không vừa lòng nhét bút vào tay chàng họa sĩ: “Tờ giấy xấu xí đó cho cậu, không thích thì ném đi.”

“Uy, nhưng mà...”

Carlos khoát tay, tính rời đi, cậu cảm thấy mình như biến thành một ông già có tính năng chướng ngại vật, gần đất xa trời, thậm chí đối với loại gặp gỡ cẩu huyết này cũng không thấy hứng thú.

Nhưng mà đúng lúc này, trên mặt đất đột nhiên truyền đến một trận chấn động, cảnh này khiến Carlos lập tức hiểu được, pháp trận Ardo bày ra bị khuấy động.

“... Tôi còn chưa biết tên của cậu...” Chàng họa sĩ còn chưa nói xong, bả vai bị người nắm lấy, chàng trai thoạt nhìn cũng không cường tráng lắm xách y giống như xách con gà trống ném qua một bên, đẩy y lảo đảo.

“Rời khỏi nơi này,“ Carlos hạ giọng, “Lập tức đến quảng trường Jason, ngay lập tức!”

Chàng họa sĩ mơ mơ màng màng: “Xảy ra chuyện...”

Đã không kịp nữa, mặt đất dưới chân họ từng tấc từng tấc bị đông lạnh, trong không khí xuất hiện sự lạnh lẽo quen thuộc.

Cả không trung đều trở nên tối tăm.

Carlos lấy trọng kiến giấu dưới quần áo ra cầm trong tay, thủ thế —— như này không thích hợp, cậu hạ thấp hơi thở của mình trong “giới” của địch hủ —— ma ảnh tử sau khi bị chặt mất một sừng và bị bắn mù một con mắt, không có khả năng ngóc đầu dậy nhanh như vậy, tạo thành giới một lần nữa.

Hơn nữa cậu mơ hồ cảm giác được, giới này mạnh hơn lần trước.

“Là Carl sao? Đã xảy ra chuyện gì?” Âm thanh của trẻ con còn chưa vỡ giọng dọa Carlos hoảng sợ, cậu mạnh mẽ quay đầu lại, phát hiện Kevin ôm một con gấu bông ngơ ngác đứng phía sau, phía dưới áo khoác còn lộ ra một góc áo ngủ.

Gặp quỷ!

“Em tới đây làm gì?”

“Em tới tìm anh đi chơi.” Kevin nhún vai, “Trong nhà có khách, nghe nói là cảnh sát, nhưng mà em đã nhìn qua ký hiệu dưới tay áo bọn họ, họ thật ra cùng nhóm với anh đúng không?”

Da đầu Carlos cơ hồ muốn bóc khói, là một đứa trẻ lớn tuổi, cậu cuối cùng cũng ý thức được mình không giống một đứa trẻ thực thụ —— trừ việc thích đi chơi, cậu đôi khi vẫn có chuyện đứng đắn phải làm, hơn nữa những đứa trẻ đó không làm người ta an tâm như vậy.

Lúc này không khí đã hơi có mùi thối trên người địch hủ, áp lực đến từ vực sâu hắc ám trong truyền thuyết ngày càng nồng đậm.

Carlos nhất thời ý thức được, đây là ma ảnh tử, nhưng không phải cùng một con với đêm hôm đó!

Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, là Ivan và những thợ săn ở gần đó cùng nhau chạy tới, Ivan còn kinh nghiệm phong phú giới thiệu một chút: “Đây là giới, tôi biết nó!”

Vì thế cậu sẽ đảm đương chức hướng dẫn viên du lịch hả? Carlos đỡ trán... Trời đất ơi, người mang phiền phức còn chưa đủ nhiều sao?

Một người thợ săn đi cùng Ivan cả người đang trong trạng thái phấn khởi không bình thường —— hiển nhiên anh đã nhìn thấy hình ảnh khiến người nhiệt huyết sôi trào từ máy theo dõi, bây giờ chắc là bị cỏ độc chủ nghĩa anh hùng độc đến ấm đầu rồi.

“Xin chào, tiền bối tôn kính, tôi tên Elvis Pitt!” Hai mắt anh phát sáng lớn tiếng nói, “Am hiểu bắn súng và chiến đấu, hiện tại vô cùng muốn chiến đấu với địch hủ, mong tiền bối cứ việc phân phó!”

Carlos: “...”

Chàng họa sĩ đột nhiên phát ra âm thanh cá heo người thường khó thể bắt chước được, chỉ vào cái bóng dài giống như đi lên từ mặt đất cách đó không xa —— không giống với con ma ảnh tử bị họ thiếu chút nữa xử gọn, con ma ảnh tử này cao khoảng hai tầng lầu, sừng trên đầu lại dài hơn mười mét, có một đôi mắt giống như hố đen.

Elvis đang líu lo bỗng dưng im bặt, anh ngửa đầu nhìn con quái vật to lớn, đờ đẫn hỏi: “Ma ảnh tử?”

Ivan — hướng dẫn viên du lịch — Grado tiên sinh bị “khung cảnh” ngoài ý muốn trước mắt làm choáng váng, hai chân run rẩy giống như mỳ sợi: “Đúng... Đúng vậy.”

Elvis nuốt nước bọt một cái: “Ân... Tôi cho rằng... Tôi cho rằng chúng ta hiện tại tốt nhất là nên... Rút lui trước đi?”

Quả nhiên... Là người có thể lăn lộn một chỗ cùng với Ivan a...

“Mang đứa trẻ và tên hét chói tay này đi.” Carlos nhìn chằm chằm ma ảnh tử, rốt cuộc lên riếng.

Elvis như được đại xá: “Nga đúng vậy tiền bối tôn kính, nhiệm vụ này không khó!”

“Em không muốn đi,“ Kevin ôm gấu bông chạy đến bên người Carlos, “Đó là gì thế Carl? Ác ma hả?”

“Anh chỉ sợ em ở đây không giúp được gì, tiểu dũng sĩ.” Carlos ngoài cười trong không cười nhếch khóe miệng một cái, sau đó lập tức nghiêm túc, “Kevin, lập tức rời khỏi đây.”

Elvis: “Mau đến đây đi cậu bé!”

“Ông nội là bị ác ma này hại chết, có đúng không?” Kevin cố chấp nhìn Carlos, trong mắt đứa trẻ nhỏ gầy hơn bạn cùng lứa này là sự bưởng bỉnh và thuần khiết.

Trọng kiếm trong tay Carlos bởi vì địch hủ đến gần mà phát ra tiếng ong ong, hung khí phủ bụi ngàn năm tự nhiên bị đối thủ cường đại kích khởi lệ khí, mũi kiếm chiếu rọi ánh lên mặt Carlos một mảng xanh lục, khiến cho cậu thoạt nhìn có chút đáng sợ.

Nhưng vẫn như cũ không dọa được Kevin.

Carlos vậy mà còn có thời gian chua xót trong lòng —— nếu nhóm thợ săn ai cũng có lá gan lớn như Kevin thì thật tốt.

Cậu đột nhiên nhanh chóng cúi người, ôm lấy cậu bé, lực tay khống chế vô cùng chuẩn, không sai một ly ném Kevin vào lòng Elvis.

“Không không!” Kevin giãy dụa, rất nhanh, em phát hiện mình không giãy ra được, vì thế liều mạng ném con gấu bông về phía Carlos, “Thần bảo hộ của em, nó sẽ bảo vệ anh!”

Carlos vội vàng cúi đầu nhìn lướt qua, trong tiếng kêu càng ngày càng xa của Kevin, cậu cùng gấu bông tiên sinh mắt to trừng mắt nhỏ: “Ngài đúng thật là vị vệ sĩ đắc lực.”

Ma ảnh tử xa xa đột nhiên rít gào, một cơn gió đen như lưỡi đao đổ ập xuống từ trên cao đến chỗ Carlos, cậu không dám khinh suất, hai tay giơ trọng kiếm lên đặt ngang đỉnh đầu, trên thân kiếm phát ra ánh sáng ngày càng mãnh liệt, hai tay Carlos dưới sự va chạm kịch liệt như vậy cơ hồ tê rần.

Khí tức cường đại của “giới” cơ hồ khiến cậu không thở nổi, dần dần, Carlos bị cơn gió mang theo áp lực làm cho quỳ gối trên mặt đất, phần cổ tay yếu ớt nhất bắt đầu run rẩy.

Thi vật cổ tay với một tên to lớn như vậy, thật sự không phải chuyện tốt lành gì.

Carlos một bên cắn răng chịu đựng, một bên tìm kiếm cơ hội.

Đúng lúc này, một cơn gió màu xám giống như tay người bay tới Carlos với tốc độ mắt người không thấy được, “cánh tay” dài hơn một thước này làm Carlos dựng tóc gáy, cậu lập tức quyết định, cổ tay buông lỏng, tính dùng bả vai đỡ đòn của đối phương, tránh khỏi thứ màu xám này trước.

Một người đột nhiên xuất hiện, mạnh mẽ đánh Carlos bay qua một bên, bên tai Carlos vang lên tiếng “rắc” giòn giã, người nọ thuận tay ném vỏ kiếm của cậu vào giữa cơn gió, vỏ kiếm chế từ sắt thép bị chém thành hai nửa, hai người nhân cơ hội cuối đầu mạo hiểm né tránh.

Cùng lúc đó, “cánh tay” màu xám nổ mạnh giống như tiếng gầm tại nơi Carlos vừa đứng, mặt đất bị “nổ” ra một cái hố sâu, bụi đất bay lên tứ tung nhìn không rõ.

Lúc Ardo gắt gao ôm lấy Carlos, cánh tay đặt sau lưng cậu cơ hồ xuyên qua quần áo bấu vào da thịt cậu, âm thanh trầm khàn ghé vào tai cậu gằn từng chữ: “Carlos Floryte, tôi nói cho em biết, mặc kệ em từng thuộc về ai, sau này chỉ có thể thuộc về tôi.”

“Anh chú ý đến tình huống một chút được không?” Carlos từ bờ vai hắn một lần nữa nhìn rõ cảnh vật dần rõ ràng xung quanh mình, đột nhiên cậu mở to hai mắt, bả vai dùng sức huých Ardo nằm trên người cậu, “Mau đứng lên, vì cái gì... Đây là thánh điện? Hả, từ từ? Đó là ai?!”

Bất luận người nào nhìn thấy ở cách đây năm mét xuất hiện “bản thân”, chỉ sợ sẽ kinh ngạc giống như Carlos... Đặc biệt là “bản thân” thoạt nhìn trẻ hơn mình vài tuổi, còn ôm một người trộm hôn môi ở vườn hoa.

Ardo quay đầu nhìn theo tầm mắt cậu, nhăn mặt nhíu mày, chậm rãi đứng lên, vẫn như cũ không buông Carlos ra.

“Giới trong giới?” Hắn trầm ngâm một chút, “Chẳng lẽ đây là... 'Suối hồi ức' trong truyền thuyết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.