Thú Vợ Tùy Thê

Chương 2: Chương 2




Luyện Vô Tâm ở trong rừng tìm kiếm dược thảo, ngẩng đầu nhìn sắc trời, cũng đã đến thời điểm đi gọi người nọ đi lên.

Nơi này thiên nhiên tạo thành một suối nước nóng rất có ích đối với thân thể của hắn, đây chính là nguyên nhân nàng dừng lại, hơn nữa thỉnh thoảng nàng cho hắn nuốt phục dưỡng sinh đan cập ngưng thần hoàn, đã điều dưỡng hơn nửa tháng, ước chừng thêm mười ngày nữa, có thể đưa được hàn khí trong cơ thể hắn ra ngoài.

Trong rừng xanh tươi đã phủ màu bạc, một thân hồng ảnh mang theo đôi chút thản nhiên phúc chốc xẹt qua, dừng ở khoảng cách suối nước ước chừng mười bước chân rồi chỉ đi bộ từng bước chậm lại.

Không đợi nàng tới gần, người bên trong đã bước trước ra, nói, “Ân nhân cô nương, ta biết, một canh giờ trôi qua, ta liền lập tức đứng dậy, không cho phép ngươi lại đây nha!”

Ngay sau đó chính là tiếng nước bắn tung tóe, Luyện Vô Tâm dừng bước chân lại, không bao lâu, bóng người thon dài đổ theo phiến đá đến trước mặt nàng, mái tóc vẫn còn nhỏ vài giọt nước.

Hé ra khuôn mặt cũng được coi là sạch sẽ tuấn tú, hắn cười một cái thật lớn, nửa tháng trước nam nhân này khô gầy tới mới gió thổi qua liền bay, nay đã không còn như vậy nữa, hai gò má lõm xuống giờ có một chút sắc hồng, giữa trưa nắng gắt, cũng khiến hắn từ nước da trắng hồng trở nên đen một chút.

Tất cả đều nhờ vào đại ân nhân thỉnh thoảng bắt hắn nuốt vào thuốc bổ dưỡng, hơn mười ngày trôi qua, trên người hắn có thêm không ít thịt. (Mip: Chậc chậc, ngôn từ phong phú quá =.=”)

“Ân nhân cô nương, ta đã đến đây!”. Tươi cười lập tức chợt tắt, hắn oa oa kêu to,“Sao ngươi không ở chỗ râm mát, lại đứng ở đây phơi nắng!”. Thường khi tay nàng hái dược thảo, nàng có thói quen ẩn sau vai hắn, hưởng thụ bóng mát dày đặc.

Luyện Vô Tâm lấy tay gạt tay hắn trên đầu vai, đôi mi thanh tú nhẹ nhàng nhướn lên.

Không phải nói nam nữ khác biệt sao? Người này mới ngày thứ hai đã đem những lời hắn từng nói qua tất cả đều quên sạch, miệng vết thương trên người hắn dù bôi thuốc hay băng bó, toàn là nàng tự tay xử lý, khắp nơi trên người hắn đều có dấu vết đôi tay của nàng, mà hắn chỉ nghiêm cấm một điều, chính là nàng không được tới gần nơi bí mật của mình.

Thật không rõ, lúc hắn hôn mê bất tỉnh nàng đã sớm nhìn hắn hết sạch rồi, còn che che giấu giấu cái gì?

Hai người ngồi ở trên chiếu, Lục Viễn Tri chủ động bỏ đi quần áo để cho đại phu “xem xét”, hành động này trong mắt Luyện Vô Tâm không thể nghi ngờ chính là một hành vi tự mâu thuẫn.

Vết thương do đao trải qua hơn mười ngày thay thuốc đã sớm kết vảy khép lại, cơ hồ chỉ lại vết thương nhợt nhạt.

Kỹ năng mười ngón tay nàng sử dụng thuốc một cách thuần thục, hắn có vẻ hài lòng và thoải mái rên rỉ, Luyện Vô Tâm ngắm hắn liếc mắt một cái. “Từ ngày mai, ngươi không cần lại thay thuốc, chỉ cần tắm dược thảo là được rồi”.

Lục Viễn Tri ngạc nhiên mở lớn miệng.

Hả? Không cần thay thuốc? “Ngươi xác định? Ta thấy miệng vết thương này còn hồng hồng, phải thêm vài lần đắp thuốc nữa mới khỏi nha!”. Hắn rất thích cảm giác tay nhỏ bé của nàng dao động khẽ vuốt trên người hắn.

“Ngươi không hy vọng vết thương tốt lên?” lạnh lùng liếc hắn một cái, nàng đứng dậy, ôm lấy dược thảo quay trở về, nam nhân chậm nửa nhịp kích động cầm lấy áo khoác đuổi theo sau.

“Ai nói, có ngươi chăm sóc nên muốn khỏi cũng khó, ai nha! Không phải nói thảo dược để ta ôm sao?”. Miệng lẩm bẩm, hắn đem đống dược thảo trên tay nàng ôm về.

Hai người sóng vai mà đi, bóng dáng to lớn rất nhanh tiến lên trước tự động thay nàng che nắng nóng, Lục Viễn Tri thừa cơ hỏi mấy chục lần cũng không tra ra tên nàng.

Ân nhân cô nương da thịt trắng hồng, mắt to hắc bạch phân minh, mũi cao thanh tú, còn cái miệng anh đào nhỏ nhắn, quả thực đẹp không còn gì để nói, đáng tiếc nàng lại mang ánh mắt khiếp người, mỗi khi nhìn hắn trừng, hắn liền cảm thấy bên trong như có hàn băng, hơn nữa nàng không nhiều lời lắm, lại càng không thích để người ta đụng vào, chạm vào vai đã là cực hạn có thể tha thứ của nàng.

Giống như có một lần, hắn không cẩn thận cầm tay nàng, hắn thề hắn tuyệt đối là vô tình, hắn nghĩ muốn giúp nàng lấy đồ, cũng không cẩn thận nắm tay nàng, vậy mà trong nháy mắt hắn dường như bị hàn ý trên người nàng phóng thích ra đông lạnh đến đóng băng, ngay sau đó, tay nàng liền hất tay hắn ra.

Nhìn nàng xem ra ít tuổi hơn so với mình, rốt cuộc học cách nào mà có được công lực cao thâm như vậy? Còn có đôi tay kia mang theo y thuật tuyệt diệu, lưu lạc nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ nghe qua giang hồ đồn đại một thế hệ nữ y tồn tại. “Ân nhân cô nương, ngươi mấy tuổi bắt đầu học y”

Giống như dĩ vãng, hắn chỉ có thể tự hỏi tự đáp.

“Ngươi mới từng này tuổi đã có thành tựu như vậy, nói vậy lúc còn nhỏ đối với phương diện này hẳn đã có nghiên cứu, ngay cả ta ngươi cũng có thể chữa khỏi, ta tự hỏi liệu ngươi có thể chữa khỏi bệnh nan y không?”

Nàng từng nói qua nếu nàng muốn cứu người, tuyệt đối không chết được, có được sự tự tin như vậy tuyệt đối phải có năng lực.

“Ân nhân cô nương, nếu ta bị trọng thương, giống như kiểu bị nhiễm ôn dịch linh tinh ngươi cũng có biện pháp chữa khỏi sao?”

Luyện Vô Tâm quay đầu một cái, trừng mắt nhìn nam nhân đang huyên náo không thôi.“Ta có thể”

Hắn nâng cao đuôi lông mày, nàng có thể, nàng nói nàng có thể!

“Ta nghĩ đến chỉ có đồn đại rằng Y Thánh có năng lực này, đáng tiếc hắn đã sớm qua đời, không nghĩ tới ân nhân cô nương cũng có năng lực này, thật tốt quá, về sau nếu người nào trong trấn lại phát sinh ôn dịch hoặc là bệnh tật, có vị thần tiên sống như ngươi đi cứu người, như vậy sẽ không có người chết.”

Một xô nước lạnh làm giảm nhiệt tình của hắn, “Ta không có thói quen cứu chữa người.”

Hơn thế nữa, nàng đối với tất cả mọi người đều khinh thường, sống chết của họ đối với nàng không quan hệ.

“Nhưng ngươi đã cứu ta nha!”

Luyện Vô Tâm không nói, hắn là trường hợp đặc biệt, làm cho nàng phá lệ cố sức cứu người.

“Ân nhân cô nương, y thuật của ngươi siêu quần, như thế nào lại lựa chọn ẩn núp hậu thế?” Nếu hắn có năng lực như vậy, sẽ sớm đi hành y tế thế. “Ta thấy ngươi tâm địa cũng rất tốt, sao không giúp đỡ người nhiều một chút?”

Đêm thứ nhất, hắn tò mò, nàng đem giường tặng cho hắn thì nàng ngủ thế nào? Nửa đêm đứng đạy đi tìm nàng, hắn lại nhìn Luyện Vô Tâm ở sau nhà tranh, đem dược thảo ban ngày đã phơi khô bắt đầu phân loài rồi đảo thành bột, sau đó đem chúng bọc vào miếng vải nhỏ.

Bọc thuốc này hắn nhận được trước mỗi lần ngâm tắm dược, nàng dặn dò hắn phải đem bỏ bao thuốc này vào trong ao. Từ đêm đó, hắn hàng đêm ẩn thân từ một nơi bí mật gần đó cùng nàng, thấy nàng chuẩn bị nghỉ ngơi, hắn mới trở về phòng giả bộ ngủ.

“Tâm địa ta tốt sao?” Đuôi lông mày nhíu lại, Vô Tâm hồ nghi, hai mắt nhìn hắn, hoài nghi hắn liệu có phải đầu óc có vấn đề hay không.

“Đúng vậy! Ngay cả ta lai lịch không rõ, ngươi đều dùng dược liệu tốt để cứu, hao tổn tâm tư giúp ta trị liệu, ân nhân cô nương, ta nói ngươi thật sự là người tốt nha!”

“Ta là người tốt?” Kinh ngạc thổi qua cặp mắt sâu thẳm, nàng bất khả tư nghị cười lạnh.

Điều này mà để cho đám nhân sĩ chính nghĩa kia nghe xong, không tức giận đến nổi trận lôi đình mới là lạ.

Lục Viễn Tri ánh mắt phút chốc nhăn lại, đối với biểu tình châm biếm của nàng có phê bình kín đáo. “Ngươi bao lâu không cười qua? Rõ ràng bộ dạng xinh đẹp như vậy, ngươi cười lạnh như thế, chỉ biết phá hư vẻ đẹp của ngươi.”

Hắn dùng hai ngón tay chống miệng mình thành hình tam giác, hướng lên trên nhắc tới,“Ngươi xem, ngươi xem, chân chính tươi cười chính là như vậy.”

Luyện Vô Tâm cổ quái theo dõi động tác đùa giỡn của hắn, bên môi vẻ cười lạnh chưa giảm; Lục Viễn Tri nhìn không được, cũng không biết nghĩ như thế nào, thế nhưng hắn lại duỗi tay ra, đến khi phát hiện chính mình làm gì thì hai tay trái phải đã cả gan xoa hai gò má của nàng, năm ngón tay thực tự nhiên kéo hai bên da thịt gần miệng nàng, hướng cao lên trên.

Tai giật giật, trước mắt đôi mắt hắc bạch phân minh bắn ra hàn ý lạnh buốt trừng cử chỉ thái quá của hắn.

Ngực đập mạnh cả kinh, hắn cười gượng hai tiếng, “Như vậy giơ lên tươi cười mới thích hợp với ngươi, xem thế nào!”

Ôm chặt trong lòng thảo dược, hắn chờ hành động lỗ mãng của mình bị trừng phạt, không biết hôm nay ân nhân cô nương sẽ đem hắn đánh tơi tả thế nào, chỉ cầu đứng bắt hắn treo trên cây là tốt rồi, như vậy hắn sẽ phải nghĩ biện pháp xuống dưới!

Nhưng mà phải đợi một chút……Trái đợi một chút…..

Hai chân vẫn chặt chẽ dính tại chỗ chưa hề nhúc nhích một li.

Luyện Vô Tâm chính là hung tợn trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, tiếp tục đi.

Lục Viễn Tri nhất thời mồm há to, thở mạnh một cái, cảm tạ ân nhân cô nương hôm nay tâm tình tốt mới không xuống tay với hắn, hai con ngươi màu đen di chuyển tầm mắt nhìn xuống hai tay to gan lớn mật, nhịn không được hạ về chỗ cũ.

Ân nhân cô nương hai má thật mềm mại giống như nước, lần đầu chạm vào liền hóa đá, có phải da thịt các cô gái đều đặc biệt giống nàng không?

Hắn đem cảm xúc này chặt chẽ ghi tạc đáy lòng, tiếp tục tiếng huyên náo lải nhải giống tiếng gà trống, hy vọng khuyên bảo vị cao thủ lánh đời này xuống núi cứu người. “Ân nhân cô nương, mới vừa rồi ta chưa nói xong, ngươi xem! Người ta nói cứu một người như xây tòa tháp bảy tầng, thấy người khác vui niềm vui đoàn viên, trong lòng cũng rất cao hứng không phải sao?”

Nàng hững hờ tiếp tục đi trước.

“Ngẫm lại bọn họ đều thực đáng thương nha! Ngươi hãy phát huy sự đồng tình đi, giúp mọi người thôi mà!”

Nàng như trước trầm mặc.

“Ân nhân cô nương, đừng đễ lãng phí năng lực, thế gian chính là cần những người như ngươi….”

Xoay mình, thanh âm ồn ào đột nhiên ngưng lại.

Giọng nói phiền nhiễu đột ngột dừng lại, Luyện Vô Tâm nhịn không được dừng bước, do dự một chút, mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Xuỵt, ngươi nghe!”. Lục Viễn Tri hai tai dựng thẳng, xem xét cây cối xung quanh.

Nơi đây có rất nhiều thú hoang, cũng lưu lại bao nhiêu dấu chân của các thợ săn cùng các bẫy thú đã được bố trí thiết lập, tuy nhiên có rất nhiều cạm bẫy đã bị lãng quên, trải qua gió mưa trong rừng đã bị gỉ sét.

Tìm theo tiếng động, Lục Viễn Tri nhìn thấy một con chồn hoang đang bị gặp nguy cấp, một cái chân sau bị mắc vào dây gai bị gỉ, thống khổ đau đớn, trên đùi vết máu loang lổ, quỳ rạp trên mặt đất rên rỉ bộ dáng thật sự đáng thương nha!

Lục Viễn Tri cau mày, đứng trước con chồn hoang đang cần giúp đỡ, hai tay nắm chặt lại thành đấm rồi lại thả, nắm chặt lại thả.

Nên cứu thôi!

Nhưng hắn không xác định chính mình là hại nó hay là giúp nó.

Bỗng “A” một tiếng, hắn tự gõ đầu mình, như thế nào lại có thể quên ân nhân cô nương chứ!

Xoay tròn người, hắn tìm được ân nhân cô nương đang đứng dưới một gốc cây thưa thớt lá, ngẩng đầu chuyên chú ngóng nhìn.

“Không nghĩ tới nơi này cũng có cây anh đào” Nàng lẩm bẩm nói. Trái cây này còn rất non, xem ra vừa nảy mầm không lâu, nàng nhớ nhà, nhớ đến rừng cây anh đào nàng tự tay trồng trong Hoa đào Cốc.

Nàng mặc dù lãnh tình, nhưng trên đời này vẫn có thứ khiến nàng chú ý, chính là anh đào, không có nguyên nhân, nàng chính là thiên vị anh đào.

“Ân nhân cô nương, người mau tới đây giúp con chồn hoang này thoát cái bẫy này đi!”

Lực chú ý của Luyện Vô Tâm hoàn toàn tập trung ở trên phiến lá kia, nơi còn lại vết gặm của côn trùng có hại.

Ánh mắt ngưng lại, không chút nào để ý “Thủ nhận”. Nàng chỉ biết côn trùng có hại này không biết sống chết, nàng lấy ra trong người bình nhỏ thuốc bột, rải bốn phía quanh thân cây.

“Ân nhân cô nương nha! Ta xin ngươi đừng đùa nữa, một tiểu tính mạng đang chờ ngươi tới cứu nha!”. Nàng đông sờ một chút phiến lá, tây sờ một chút thân cây, đầu Lục Viễn Tri đã gấp đến độ ứa ra mồ hôi lạnh, liên tiếp quay đầu nhìn xung quanh chỉ thấy chồn hoang kia đã hấp hối. “Chồn hoang này cũng đã sắp chết, ngươi trước giúp nó thoát cơn nguy khốn được không?”

Luyện Vô Tâm liếc nhìn hắn một cái. “Ta còn có việc, cây anh đào này đã bị nhiễm sâu bệnh, nếu cứ để như vậy sẽ không sống được qua mùa đông năm nay.”

Lục Viễn Tri quả thực muốn hôn mê. “Ân nhân cô nương, một thân cây có thể nào đánh đồng cùng một sinh mệnh chứ?”

Nói vừa dứt, trong không khí ngưng kết một cỗ khí thế lãnh khốc, Lục Viễn Tri đánh lạnh run người, không biết chính mình nói sai cái gì, hắn lùi lại mấy bước, rời xa tia nhìn sắc bén của nàng.

Được, được, được, nàng bận, hắn không quấy rầy cũng được, nhưng bây giờ…. Nên làm cái gì bây giờ?

Tình thế cấp bách, hắn bất cứ giá nào đành dùng hai tay gỡ cái bẫy kia giúp chồn hoang thoát khỏi.

Chân sau chồn hoang vừa mới giãy được ra, xoay mắt lặng lẽ nhìn, vồ đến trên người Lục Viễn Tri hung hăng cắn cánh tay hắn để lại dấu răng cùng máu, rồi nhanh chóng thoát đi.

Lục Viễn Tri nhịn đau, nhìn nó từ xa tràn ngập sinh mệnh dù một chân bị què, trái tim đập rộn ràng vui vẻ. Có lẽ, lần này không giống lúc trước.

Ân nhân cô nương không phải cũng là trường hợp đặc biệt sao, cùng nàng “da thịt thân cận” lâu như vậy, một chút việc cũng không có.

“Cứu nó còn làm cho nó cắn ngươi thật cao hứng?”

“Miệng vết thương mặc dù đau, nhưng trong tay ta cứu một sinh mệnh, ta nào có thể thấy mất hứng…..” Ý thức chính mình cùng người nào đang nói chuyện, hắn mãnh liệt quay đầu, đại khái động tác quá mạnh bạo, cảm thấy một trận choáng váng.

Hắn đối với vẻ mặt âm trầm của nữ nhân lại bày ra khuôn mặt tươi cười. “Hắc hắc, ân nhân cô nương, ngươi xong việc rồi?” Dò xét ánh mắt nàng vốn chăm chú chiếu cố cái cây, lúc này rốt cục cũng chú ý tới hắn.

Luyện Vô Tâm trong mắt lạnh lùng đến xem trên cánh tay Lục Viễn Tri để lại hai vết thương thâm sâu, ánh mắt lại càng thêm lạnh, nàng lấy trong tay áo ra một bình sứ, ném hai đan dược màu lửa đỏ cho hắn, “Nuốt vào”.

Lục Viễn Tri một câu cũng không hỏi nhiều, ngửa đầu nuốt ngay, chỉ cần là ân nhân cô nương đưa gì đó, hắn sẽ không hoài nghi, dù sao nhất định là tốt với hắn.

Nhìn hắn bộ dáng vẻ mặt thanh thản, Luyện Vô Tâm ngực tức giận càng lớn.

Nàng ngồi xổm trước người hắn, nhìn kỹ phiếm máu đen trên miệng vết thương một hồi lâu, đem môi đỏ mọng tới gần miệng vết thương trên khuỷu tay hắn.

“Ân nhân cô nương, ngươi, ngươi ngươi……Ngươi đang làm cái gì?” Lục Viễn Tri sợ hãi hét chói tai vài tiếng nhưng lại ngốc nghếch quên rút tay về, bị nàng nhẹ nhàng chạm môi vào, nơi đó có cảm giác nóng nóng.

Đầu hắn mờ mịt, tim đập nhanh không theo khống chế của hắn, trên mặt càng nhiều lửa nóng, hắn toàn thân cao thấp đều bị thiêu cháy.

Luyện Vô Tâm một ngụm phun máu đen từ miệng vết thương của hắn nhả ra, chưa xong, rắc lên trên đó bột thuốc màu vàng trong bình màu xanh lá cây, xé ra chính váy của mình, giúp hắn băng bó rồi đứng lên. “Ngươi có biết con thú này bị trúng bách hoa xà độc, ngươi lại bị nó cắn, dính vào máu của mình, sẽ sống không qua đêm nay?”

Toàn thân hạ nhiệt, mặt không còn nóng nữa, Lục Viễn Tri vội nói: “Ta đã biết, đã biết”.

Đối với việc nàng còn thật sự thay hắn bôi thuốc, vẻ mặt đó thấy thế nào cũng không giống ý chí sắt đá nhẫn tâm, vì sao khuyên nàng xuống núi cứu người, nàng lại nhất quyết không chịu?

Xem, ân nhân cô nương đối hắn tốt lắm a! Thấy hắn trúng độc, cấp bách cứu mạng nhỏ của hắn.

Nghĩ tới làn môi anh hồng vì hắn hút máu độc, ngực không hiểu sao lại đập nhanh, cô nương tốt như vậy sao có thể dễ dàng tìm?

“Ta đây hiện tại không có việc gì?”

Nàng lườm hắn một cái, “Có ta ở đây, ngươi sẽ có chuyện sao?”

“Nói cũng đúng”. Hắn đối với nàng trăm phần trăm tín nhiệm, có lẽ bởi vì nàng đối với hắn mà nói không giống với người khác, vô luận nàng nói cái gì, hắn không chút do dự tin tưởng.

“Ân nhân cô nương”. Nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đồng thời tuấn dung hào phóng tươi cười sáng lạn. “Ngươi lại cứu ta một lần, ta nghĩ đến, lấy thân báo đáp không biết ngươi có tiếp thu hay không?”

Đôi mắt hiện lên sắc kinh ngạc, ánh mắt sâu xa khó hiểu xem xét hắn, tránh hắn vui đùa mà nhất thời ngượng ngùng.

“Khụ khu, ý ta là, dù sao mạng của ta cũng là mạng của ngươi, ta liền vì ngươi cả đời làm trâu làm ngựa phục dịch hầu hạ ngươi, ngươi đừng nghĩ lung tung nha! Ta không phải có ý niệm mạo phạm gì ngươi đâu”. Hắn nhát gan, cũng không dám, càng biết chính mình không xứng.

Luyện Vô Tâm theo dõi hắn một hồi, chậm rãi đứng dậy tới trước cây anh đào, một tay khẽ vuốt ở trên thân cây, trong đáy mắt kinh ngạc dĩ nhiên biến mất, thần sắc hòa hoãn hơn. “Muốn báo đáp ta, bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày buổi sáng và chiều, lại đây thay ta bón phân cho cây này, trừ sâu hại, mười ngày sau, ta muốn thấy nó có mầm non”. Nàng quay đầu đến, trên mặt khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng như cũ.

Lục Viễn Tri chỉ vào mũi mình kêu lên, “Muốn ta mỗi ngày tới nơi này chăm sóc cây?”

“Không được à?” Thanh âm rùng mình.

“Vâng, tuân mệnh”. Bất mãn chu miệng lên, ba chữ này nói ra làm ngực hắn muốn nổ ra.

Nhìn hai loại diện mạo, mặt trước, mặt sau của ân nhân cô nương, làm cho hắn rốt cục sáng tỏ, nàng thích cây anh đào nha! Chả trách mới vừa rồi lời hắn nói lại dẫn tới sự kiêu ngạo của nàng.

Trong lòng thấy thực bất bình, một gốc cây sẽ không kêu, sẽ không cười, cũng sẽ không động đậy, thế nhưng nàng có thể ưu ái như vậy, vẻ mặt nàng ôn nhu, nhưng cho tới bây giờ chưa từng để lộ trước mặt hắn nha!

Rất công bằng, không phải sao? Nhưng mà, hắn có cái gì thầm oán!

Trở lại hành trình trên đường bị trì hoãn trong chốc lát, nguyên nhân là số dược thảo trong tay hắn, người này trong lúc nghỉ ngơi, sớm không biết thế nào lại ném đi, Luyện Vô Tâm đành phải lại đi kiếm lại một lần, Lục Viễn Tri áy náy đề nghị bắt cá trở về nướng, con cá này không cầm lấy, chính mình ngược lại thiếu chút nữa bị chìm nghỉm, đúng lúc Luyện Vô Tâm xuất hiện cứu hắn.

Sắc trời trầm xuống, rốt cục chấm dứt một ngày không hay ho, Lục Viễn Tri ở khoảng cách nhà tranh không đến một thước xa xa, phát hiện một khối thi thể của chồn hoang, chân sau còn vết thương do vật nhọn đâm phải, miệng vết thương hiện ra một mảnh màu đen thối rữa, tựa hồ đây chính là nguyên nhân khiến cho nó tử vong.

Luyện Vô Tâm khó hiểu, “Độc này hẳn là do người hại, lúc nãy ta còn thấy, tại trênmột người ở dã hồ cũng sẽ phát tác.” Xem ra mọi chuyện đều không phải là tuyệt đối.

“Nguyên lai vẫn là không được sao?” Hắn lẩm bẩm nói.

Luyện Vô Tâm ngờ vực nhìn hắn, làm cho hắn nháy mắt thu hồi cô đơn ẩn sâu vào trong, lời nói an ủi không hiểu sao lại theo miệng nàng phun ra, “Đây là mệnh của nó, không phải lỗi của ngươi”.

Không, đây là lỗi của hắn, hắn chính là tai tinh. “Ân nhân cô nương, sẽ không ngại nếu ta đem chôn nó ở phía sau nhà tranh chứ?”

“Không sao cả, dù sao cũng không phải nhà của ta, tùy ngươi muốn thế nào cũng được”

Nha?

Lục Viễn Tri ôm lấy thi thể chồn hoang, miệng hé ra, ngây dại. “Này…….Ngươi không phải ở nơi này?” Cho tới nay hắn đều tưởng vậy.

Nàng liếc trắng mắt, “Ngươi đã từng gặp qua nơi có người ở mà nóc nhà có mạng nhện chiếm cứ sao? Nơi này bất quá là chỗ ở tạm, qua mười ngày, chờ ngươi điều dưỡng tốt thân mình, ta sẽ rời đi”.

“Rời đi? Ngươi muốn đi đâu?” Miệng hắn khẩn trương truy vấn.

“Ta có chuyện quan trọng muốn làm”

“Sau đó? Ngươi xong xuôi việc rồi đi đâu?”

“Xong xuôi việc đương nhiên là trở về”. Nàng đem ánh mắt phóng xa, nhìn ra xa khu rừng lục sắc, hiếm có đối với hắn giải thích nhiều một chút. “Lần này ta ra ngoài tốn không ít thời gian, sớm cần phải trở về”

“Ngươi phải rời khỏi?” Lục Viễn Tri vồn vã, sắc mặt bắt đầu nổi lên mây đen sương mù.

Nàng hồ nghi nhìn hắn, “Ngươi có ý kiến?”

“Không có, không có”. Cố gắng tươi cười một cách khó coi, bộ dạng hắn giống như là muốn khóc.

Mười ngày qua đi, khi hắn không cần dùng thảo dược của nàng nữa, cũng là khi nàng nói xong xuôi mọi việc để rời đi, như vậy hắn làm sao bây giờ? Hắn sẽ lại chỉ có một người sao?

Cho dù cầu thân niệm phật như thế nào, nháy mắt, mười ngày vẫn là trôi qua, rốt cục ngày hắn lo lắng cũng đến, một đêm không ngủ hắn mang theo gương mặt u buồn, chặt chẽ nhìn Luyện Vô Tâm đang thu thập bình dược tùy thân. “Ân nhân cô nương, ngươi hôm nay không cần đi hái thuốc sao? Ta nhớ rõ lúc trước ngươi mới nói……Cái gì dược thảo ở đây thực hiếm, nếu hiếm thấy, muốn hay không chọn thêm chút để dùng?”

“Đủ dùng là tốt rồi, nhiều quá đối với ta mà nói là phiền toái.”

“Vậy….. Ngươi xem, cũng sắp đến buổi trưa, không ngại chúng ta trước làm ít thức ăn cho no bụng, đừng vội vã rời đi như vậy?” Cất vào trong tay nải bình bình lọ lọ, lại bị hắn không dấu vết khiến chúng “trái phép đi ra”.

Động tác nhỏ của hắn cũng bị lọt vào mắt, một loại tâm tình vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười hiện lên, “Không thu thập đồ, ngươi thật muốn ở lại nơi này sao?”

“Ở tại nơi này cũng rất được nha……” ngẫm lại nên dùng biện pháp gì mới có thể ở lại bên người nàng……

Lục Viễn Tri ngẩng người một chút, đến lúc hoàn hồn, mới đem những lời mới lọt vào tai suy nghĩ một lần nữa, hai mắt lập tức tỏa sáng, “Đợi chút, ngươi cũng muốn ta dọn đồ, sau đó cùng ngươi rời đi?”

Không phải điều hắn tưởng chứ? Ân nhân cô nương từ đầu tới cuối cũng chưa nghĩ muốn ném hắn đi?

“Ngươi không muốn đi, nghĩ chính mình ở lại nơi này cũng không sao…..”

“Đi chứ, đương nhiên đi! Ngươi đợi chút, cho một khắc, không, nửa khắc, ta lập tức chuẩn bị tốt”. Hắn cao giọng hoan hô, nhanh như chớp biến mất ở phía sau cửa.

Luyện Vô Tâm khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, nguyên lai hắn nhiều ngày tâm tình không yên là do nguyên nhân này, hắn nghĩ đến hai người muốn mỗi người đi một ngả?

Cũng là lúc trước nàng theo quỷ môn quan kéo hắn đi, theo như lời hắn, mạng của hắn chính là của nàng, không có cho phép của nàng, đừng mơ tưởng đem “mệnh” rời đi.

Rất nhanh, Lục Viễn Tri liền đem chính mình chuẩn bị tốt, kỳ thật hắn căn bản không có nhiều đồ đạc, nhiều nhất cũng chỉ có hai áo khoác dài thay phiên đổi mặc, áo thứ nhất là áo của chính hắn, áo thứ hai là Luyện Vô Tâm lấy đồ cũ mang cho hắn.

“Ân nhân cô nương, chúng ta đi thế nào?” Hắn khuôn mặt tươi cười ngâm ngâm khiêng gánh nặng, đứng ngay trước người nàng.

Mắt phượng nhẹ nhàng liếc ngang, trên người hắn quả thực lộn xộn, đầu tóc hỗn độn giống người điên, nàng ngưng tụ mặt nhìn hắn, đối với áo dài bạc thếch,rộng thùng thình của hắn cảm thấy có điểm chướng mắt.

“Về trước Tây trang trấn đã.”

“Ngươi có việc, là việc ở Tây trang trấn?”. Không nói hai lời, Lục Viễn Tri tự động nhấc tay nải trên vai nàng quàng lên người, hướng nàng săn sóc.

Ánh mắt dừng lại ở hai tay trống trơn, nàng đáp: “Không phải.”

“Chúng ta đi chỗ đó làm gì a?”

Ấn hạ ngực cảm thấy khác thường, nàng ngóng nhìn liếc hắn một cái, lập tức mi nhất túc, trước một bước đi phía trước.

“Đợi chút thôi! Ân nhân cô nương, nếu ngươi muốn làm chuyện không phải ở Tây trang trấn, chúng ta đây trở về làm sao….” Lục Viễn Tri thanh âm từ sau đuổi theo.

Vào Tây trang trấn, ở trên đường, hắn đi bước mỗi bước đều phải cẩn thận, phải nhanh chóng trái nhanh chóng, không muốn cùng người khác có tiếp xúc, trong lòng nói thầm nàng vì sao phải đến nơi có nhiều người như vậy, nhưng khi hắn đứng ở trước tiệm vải vóc tơ lụa, sau đó hiểu được dụng ý của nàng, quả thực cảm động đến tưởng quỳ rạp trên mặt đất khóc rống lên nha!

Nàng rõ ràng có việc quan trọng hơn muốn làm, nhưng vì hắn lại đi riêng một chuyến Tây trang trấn, ân nhân cô nương đối tốt với hắn, làm cho mũi hắn đau xót, còn tưởng không kìm được nước mắt, hô to cảm động nha!

“Đem mặt mũi ngươi chỉnh lại một chút, khó coi chết đi được”. Luyện Vô Tâm khóe miệng run rẩy, cũng không phải là cô nương, cư nhiên còn có nước mắt trong khóe mắt đảo quanh, có thể còn mặt mũi sao?

“Ân nhân cô nương, ngươi đối với ta thật tốt.’ Nhích lên một chút, hắn nghĩ muốn ôm cổ nàng.

“Ta không đối tốt với người khác”. Nàng mím môi, là sợ hắn mặc đơn bạc, vạn nhất cảm lạnh, lúc trước điều dưỡng đều uổng phí.

“Đúng đúng đúng, ngươi đối với người khác tương đối lạnh lùng, đụng tới người khiến cho hắn một bên chết đi, cũng không ra tay trợ giúp, đúng không?”Với giọng lạnh nhạt này của nàng, không phải không phát hiện chính mình làm cái gì, chính là không chịu thừa nhận.

Thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, nàng hướng ra ngoài đi đến. “Động tác nhanh chút, ta ở quán trà đối diện chờ ngươi”.

“Sẽ không để ngươi chờ lâu đâu…….A! Lão bản ngài đừng chạm vào ta nha nha! Để ta chính mình đo là tốt rồi….. Không, không không, ta chính mình chọn, ngài trăm ngàn đừng đụng tới ra…..”

Luyện Vô Tâm cước bộ dừng một chút, tiếp tục hướng ra ngoài đi, trên đường rộn ràng nố nháo tất cả đều là đám đông, tiểu thương thét to thanh chào mời khách hàng, rất náo nhiệt.

Kiếm vị trí khuất, nàng bước vào cửa quán trà cùng lúc có sáu vị nam nhân thắt lưng mang đao kiếm chậm rãi đi vào.

“Sở đường chủ, chúc mừng ngươi, tháng sau cưới thiếu nữ xinh đẹp, Thủy gia bảo ở võ lâm bên trong cũng coi như có chút danh tiếng, lúc này thấy các ngươi thành quan hệ thông gia, thế lực của Bá Đao Đường đem theo từ bắc truyền đến phía nam, chúc mừng nha!”

“Quảng huynh khoa trương”. Nam tử khiêm tốn cười nói, tuấn dung lại dương tự hào tươi cười, hắn không thanh sắc đánh giá nội tâm mỗi người, càng làm cho hắn thích thú, bỗng dưng, góc bên thoáng sắc hồng khiến hắn chú ý.

Buộc tóc màu đỏ diễm lệ bám trên khuôn mặt, làm cho hắn tâm thần thoáng ngẩn ra.

“Sở đường chủ tuổi còn trẻ liền kế thừa Bá Đao Đường, còn muốn phát triển tinh túy của Bá Đao Đường, hai năm gần đây thu vào gần trăm tân đệ tử, có thể nói tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Ta nghe không ít bằng hữu nói lại, nói Sở đường chủ làm việc thật sự thận trọng, tuyệt không có nửa phần sai lầm, là đại tướng tài nha!” Có chút hiệp khách, bình thường, nhân sĩ võ lâm không có việc gì thường thích tụ tập cùng nhau, nếu không khen đối phương một chút, nghe một chút thanh âm sợ hãi của dân chúng tầm thường, bọn họ cả người sẽ khó chịu.

“Quá khen, Quảng huynh canh cửi sinh ý mới được xưng là có thanh có sắc, làm Sở mỗ cam bái hạ phong”. Nói xong lời khách sáo, Sở Bá Thiên tâm tư sớm đọng lại tại vẻ mặt băng ngạo của hồng y nữ tử.

“Không, xin nghe ta nói xong, Sở đường chủ cẩn thận là có mục đích, Thanh Thành chưởng môn phái Bạch Mi bất hạnh chịu khổ sát hại, Sở đường chủ vừa được biết liền thay Bạch Mi chưởng môn lấy lại công đạo, còn triệu tập nhiều mặt nhân mã tìm cách tiến công chi kế; không chỉ đối với bằng hữu như thế, Sở đường chủ biết được Thủy gia tiểu thư yêu thích anh đào, tự mình xâm nhập Huyết Ma Sát sào huyệt, không rơi đến một sợi tóc mang trân quả từ trong Anh Cốc ra, ta ăn mấy quả, tư vị kia thật sự nhân gian khó có, khó trách giai nhân mỉm cười gật đầu nguyện ý gả cho!”

“Quảng huynh đừng khuyếch đại ngôn từ nữa, nói vậy ta cũng không thể không biết xấu hổ.” Sở Bá Thiên cùng bằng hữu uống rượu mà cười, tầm mắt không tự chủ được lại lạc tới góc bên.

Khuôn mặt diễm lệ tuyệt luân, xoay mình nâng lên một chút mỉm cười làm người ta không rét mà run.

“Vận khí rất tốt”. Luyện Vô Tâm mặc dù cười, vẻ mặt lại càng lạnh lùng hơn, xem ra, việc này tới Tây trang trấn là đúng rồi. “Không cần tự mình tìm tới Bá Đao Đường, lại có thể thuận lợi tiếp vài tên chết tiệt”.

Thời gian ngừng lại, phong vân biến sắc, đường cái nguyên bản náo nhiệt phồn thình, biến thành chiến trường mỗi người hoảng sợ, sợ hãi.

Từng trận thanh âm ồn ào cùng tiếng thét chói tai, rốt cục khiến cho Lục Viễn Tri còn trong tiệm vải dệt chú ý.

Nghe có người kêu “Giết người”, hắn trở nên căng thẳng, mặc kệ tiểu nhị chờ hắn đưa ngân lượng, lại đem vải kiện vật liệu may mặc thẳng tắp ném vào người ta, hắn phản ứng đầu tiên chính là lao ra đi tìm tung tích ân nhân cô nương.

Ông trời phù hộ, ân nhân cô nương đừng gặp chuyện không may nha!

Bối rối chạy trong đám người, con ngươi đen bức thiết tìm gương mặt quen thuộc, không bao lâu, ngã tư đường liền tĩnh lặng, hắn hìn thấy trong quán trà kia bóng dáng màu đỏ đang đứng lặng.

Lục Viễn Tri nhất thời thở dài một hơi nhẹ nhõm, may mắn, nàng bình yên vô sự……Di?

Mắt to dùng sức chớp chớp, hắn không tin xoa xoa mắt, rồi sau đó hung hăng trừu khẩu khí, đúng, ân nhân cô nương quả thật vô sự, có điều nàng bị nam nhân trước mặt cầm kiếm hướng tới.

Người nọ bên chân có hai người nằm không nhúc nhích, toàn thân không phải dính huyết chính là cụt tay gãy chân, nói có bao nhiêu thảm thì có bấy nhiêu.

Lục Viễn Tri lúc này mới tỉnh ngộ, nhìn cả buổi, giết người là ân nhân cô nương nha!

“Ta cùng với ngươi không thù không oán, vì sao phải đối với chúng ta hạ sát?”Sở Bá Thiên mặt bình tĩnh nói.

Nhìn cô nương tuổi trẻ như vậy, ra tay cư nhiên ngoan độc như thế, bằng hữu hắn chính là quá mất cảnh giác mới có thể chết thảm dưới tay nàng.

Luyện Vô Tâm hừ hừ, “Ngươi thừa dịp ta không có mặt lẻn vào Anh Đào Cốc ăn cắp đồ của ta, chỉ dựa vào điểm này, ta dư lí do đoạt tính mệnh của ngươi”. Một cây ngân châm mau chuẩn ngoan phong nhập nhan huyệt người nào đó, lại một người ngã xuống, thống khổ đảo quanh trên mặt đất.

Nàng đề cập tới Anh Đào Cốc, lại trong giây lát thân thủ của nàng đáng sợ đối với tính mệnh người khác, Sở Bá Thiên cũng đã biết thân phận nàng.

Lòng bàn tay đổ mồ hôi, sống chết nắm chặt chuôi kiếm, “Huyết Ma Sát, ta không tìm tới ngươi, ngươi lại chủ động hiến thân, vì một túi anh đào, ngươi lạm sát kẻ vô tội, ngươi vẫn là người sao?”

“Theo ta so sánh cây anh đào trong Anh Đào Cốc, tính mạng các ngươi căn bản nhỏ bé không đáng kể”. Thanh âm của nàng thêm lạnh như băng, nàng yêu nhất là anh đào, ai động tới thì phải chết, mà nàng đã sớm cảnh cáo bên ngoài, còn có người cố tình không tin xâm nhập ăn cắp. “Các ngươi ăn anh đào của ta, một đám đều phải chết theo, bao gồm cả vị hôn thê của ngươi”.

Sở Bá Thiên nén giận nói: “Ngươi rất không phân rõ phải trái”.

Một tiếng kinh hô từ ngoài cửa vang lên, “Ân nhân cô nương, ngươi chính là nữ ma đầu trong đồn đại?”

Luyện Vô Tâm lạnh lùng đảo mắt nhìn qua, muốn người kia câm miệng.

“Xem ra vô luận như thế nào ngươi đều phải lấy mạng chúng ta, chúng ta đây cũng chỉ có thể liều mạng….” Nói chưa xong, người cuối cùng bên cạnh Sở Bá Thiên cũng ngã xuống.

Sở Bá Thiên đại chấn, động tác của nàng quá nhanh làm cho người khác cảm thấy kinh khủng.

Miệng hắn run rẩy, nàng đã đến gần sát hắn, hắn lấy đao muốn chắn không kịp, hàn băng song chưởng hạ xuống một bên cánh tay hắn. “Chờ giải quyết ngươi cùng vị hôn thê của người là ta có thể hồi Anh Đào Cốc”.

Ấn mạnh cánh tay vai phải, Sở Bá Thiên không thể động đậy nhịn đau tức giận mắng,“Ngươi…….Ngươi, yêu nữ này! Cẩn thận không được chết tử tế!”

Nàng tàn khốc lộ ra một chút ngoan cường, tay giơ lên cao mang theo nội lực hùng hậu, chuẩn bị hạ xuống.

“Không cần nha! Ân nhân cô nương!” Cũng không biết đánh không nên dũng khí, Lục Viễn Tri vọt tới trước Sở Bá Thiên bị thương, ra tay ngăn nàng lại.

Không đúng, ân nhân cô nương không phải là ma đầu tâm ngoan thủ lạt, nàng cứu hắn không phải sao? Cho nên hắn tuyệt không làm cho nàng trở thành yêu nữ như trong miệng những người này.

“Ta đường đường là một đường chủ, lại còn sợ yêu nữ này? Tốt nhất ngươi nên giết ta, bằng không tương lai….”

Lục Viễn Tri uốn éo đầu, hướng người phía sau ánh mắt hung ác, “Ngươi câm miệng!”. Không nhìn thấy hắn đang cố gắn bảo vệ mạng nhỏ cho sao! Còn ở đấy thêm mắm thêm muối, hay là sợ mệnh quá dài à?

Sở Bá Thiên bất ngờ rống lên, làm cho mọi người không khỏi sửng sốt.

“Lục Viễn Tri, ngươi tránh ra!” Đây là Luyện Vô Tâm lần đầu tiên gọi tên hắn, khẩu khí lại cực lạnh.

“Không……” Hắn nuốt nước bọt, cả người không khỏi sợ run, trong lòng lại bất ổn, “Ta là nói, ân nhân cô nương, bọn họ phạm lỗi bất quá chính là hái trộm anh đào bảo bối của ngươi, nhưng, tội không đáng chết!”

“Ngươi muốn ngăn cản ta?”

Hàn ý lạnh buốt làm Lục Viễn Tri đánh mạnh rùng mình, hắn khống chế hai nhân như nhũn ra, đừng như vậy không thể chịu thua kém, “Ân nhân cô nương, dù sao ngươi cũng đã lấy mấy mạng người….”

Hắn nhìn sang trái phải nằm vài người, có hai thân thể còn đang run rẩy, “Van cầu ngươi buông tha người này cũng vị hôn thê của hắn một con đường đi!”

Luyện Vô Tâm ngóng nhìn hắn kiên nghị quyết tâm muốn cứu người, trong mắt tức giận dần dần phai nhạt đi.

Rồi sau đó, nàng phất tay áo xoay người mà đi, lưu lại Lục Viễn Tri há hốc mồm cùng Sở Bá Thiên trong mắt lóe hận ý.

Lục Viễn Tri khó hiểu, đây là chứng tỏ ân nhân cô nương nguyện ý buông tha nam nhân này?

Thân ảnh lửa đỏ đi vài bước, tiếng nói vang lại, thanh nhẹ đạm, “Ngươi có đi hay không?”

Lục Viễn Tri cứng họng, chân không run lên, tim đạp cuồng loạn cũng vuốt lên. Thật sự, như vậy là đã xong nha!

“Nếu ngươi muốn lưu lại, từ nay về sau cũng đừng làm cho ta gặp lại ngươi”.

Căn bản không nên giãy dụa lo lắng, Lục Viễn Tri cũng rất tự động đuổi theo, mặc dù biết được nàng chính là đại ma đầu người người sợ hãi, nhưng với hắn mà nói, nàng là người duy nhất có thể ở cùng hắn mà vô sự, huống hồ, nàng cho tới bây giờ không sợ hắn nha!

Nữ ma đầu có thể đối với cây cỏ lộ ra thần sắc quan tâm, hắn cần gì sợ đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.