Thú Vợ Tùy Thê

Chương 8: Chương 8




Không biết bọn họ dùng cái gì có thể dễ quên như thế, chuyện đã xảy ra coi như ba tháng trước, tất cả đều chỉ là giấc mộng của Lục Viễn Tri.

Không nói hai câu, ngay cả cấp cho Lục Viễn Tri cơ hội cự tuyệt cũng không có, Ân Nham Tuyền lập tức gọi tiểu nhị vì bọn họ chuẩn bị phòng chờ, lại lấy một bàn xa hoa rượu và thức ăn khoản đãi bọn hắn.

Tất cả thái độ tỏ ra nhiệt liệt, rất giống như bọn họ là bằng hữu, chỉ là đã lâu rồi chưa gặp mặt mà thôi.

Lại muốn có âm mưu gì sao?

Bất quá Ân Nham Tuyền kia vẻ mặt cảm động đến sắp khóc, không giống làm bộ, phải nói, hắng giống như một người cứng rắn thâm nghiêm lại đứng đắn, là người không thể có biểu tình như vậy.

Tìm kiếm ý kiến của thê tửm thấy nàng không có vẻ phản đối, liền nắm tay nàng, ngồi xuống.

“Ân đại hiệp, hai vị này là?”

Ân Nham Tuyền thanh thanh giọng, vẻ mặt thận trọng hướng mọi người giới thiệu, “Vị này là Lục công tử, đại thiếu gia Lục gia trang, vị kia là phu nhân của hắn”.

Có thể được Ân Nham Tuyền coi trọng như thế, tất có chỗ hơn người, mọi người ai cũng mang theo ánh mắt mong chờ, chờ chiếc đũa kia được nhấc lên, nam nhân thay nữ nhân phục vụ sẽ tự giới thiệu một phen.

Phải chờ, trái chờ, vị Lục công tử này ngoại trừ bận rộn để mình cùng nương tử ăn no đĩa rau, vẫn chỉ là ăn, ăn ăn, không hề có chút phong phạm đại tướng, một đôi mắt từ đầu đến cuối đều không đem bọn người này ở trong mắt.

Có người bắt đầu khả nghi, người như thế vì sao Ân Nham Tuyền có thể coi trọng?

“Lục công tử, Lục công tử!”

Ân Nham Tuyền thử nhắc nhở hắn, mọi người lại nói nói, ai ngờ Lục Viễn Tri như là không nghe thấy, chỉ lo vội vàng sự nghiệp ăn uống, uy cái miệng của hắn, uy cái miệng của nương tử hắn, uy cái miệng của đứa con chưa xuất thế của hắn.

“Tri nhi, ngươi không nghe thấy Ân đại hiệp đang gọi sao?” Lục phu nhân lấy thân phận trưởng bối lên tiếng.

Lục Viễn Tri trước là nâng đầu, mạc danh kỳ diệu trừng mắt đám người này. “Quái, thức ăn phong phú như vậy bày trước mặt các ngươi, các ngươi không mau ăn, nhìn chằm chằm ta làm cái gì?”

Vừa nói xong, lại tiếp tục động tác mới vừa rồi bị cắt ngang.

“Tâm nhi nương tử, ta thấy lá sen phù dung quả thật thơm ngon, nàng mau ăn thử mấy miếng, còn có còn có, chưởng quầy nói cái này gọi là canh phỉ thúy ngọc tâm, thừa dịp còn nóng mau húp… Thịt quay kia đừng ăn, rất ngấy, không thích cho nàng cùng đứa nhỏ…..”

Miệng ăn món này món nọ, một bên soi mói chỗ này xanh xao chỗ kia nhiều dầu mỡ, thật đúng là bộ dạng yêu ăn đến chết.

Lục phu nhân tươi cười không nói gì, nói không khó kham là gạt người, bà ta tặng ánh mắt đến Ân Nham Tuyền, muốn hắn nói chút gì đó.

“Nếu Lục công tử thực vội vàng, ta sễ nói nguyên do lần tụ hội này”. Không hổ là người chủ sự, vừa mở miệng liền đem tầm mắt mọi người trở về.

Ba tháng trước, ta phải nhờ đến tương trợ của vợ chồng Lục công tử, thuận lợi bắt Hoắc Giới, không ngờ thủ hạ lại bất cẩn làm cho hắn đào thoát mang theo con của Lục phu nhân, ta không biết Hoắc Giới đến tột cùng mang người chạy đi đâu, chỉ biết là gần ngày rằm, Sơn Tây không ngừng phát sinh án kiện chết thảm một cách bí ẩn, thi thể giống như bị mãnh thú cắn xé, tử trạng thê thảm.

“Sau khi ta biết việc này, lập tức cho người đi Sơn Tây tìm tòi, quả nhiên, cùng với suy đoán của ta không sai, thi thể đó hoàn toàn bị xé rách, thân cốt cũng bị đánh gãy, toàn thân cao thấp bị băm thành các mảnh nhỏ, thủ pháp chính là kim cương trảo Hoắc Giới thường dùng….”

Nói đến đây, đột nhiên truyền đến “Ha” một tiếng, có người dường như đã đem toàn bộ canh trong bát xử lý sạch. “Nương tử, nàng muốn hay không thử xem canh gà này thế nào?”

“Rất ngấy”

“Ngấy? Ta cảm thấy hoàn hảo nha! Nếu không thích thì ăn chút thịt gà cũng được. thịt này nấu ngon vừa miệng, thật nhừ, liền ngay cả xương cốt cũng đều hầm đến nát…” Như là đột nhiên phát hiện âm lượng của mình quá cao, Lục Viễn Tri ngượng ngùng gãi đầu, “A… thật có lỗi thật có lỗi, quấy rầy đến mọi người sao? Mời tiếp tục!”

Nhìn đến bát canh gà hầm, lại liên tưởng đến chuyên Ân Nham Tuyền mới vừa rồi kể lại, có người bắt đầu lảo đảo đứng lên.

“Hoắc Giới khi điên lên thực đáng sợ, ta không dám nói Lục nhị công tử còn khỏe mạnh hay không, theo tin tức trước mắt mới nhận đc, xem ra Lục nhị công tử có lẽ còn sống”. Ân Nham Tuyền nhìn sắc mặt tái nhợt của Lục phu nhân, “Ta truy đuổi hơn mười ngày, rốt cuộc tìm được manh mối, Hoắc Giới ẩn thân cách nơi này không xa, cho nên việc này, trừ bỏ việc muốn bắt Hoắc Giới, cũng muốn đem Lục nhị công tử cứu trở về”.

“Được, được!”

“Rượu này hương thật thuần, thật tốt quá, nương tử nha! Chúng ta trước khi đi, nhất định phải hướng chưởng quầy hỏi một chút, rượu này nên nấu thế nào mới có thể có vị thuần như vậy!” hắn đã tính, sau khi về Anh Cốc sẽ nấu một vò rượu, nguyên liệu đương nhiên chính là mấy chùm anh đào kia!

“Lục công tử, không biết huynh đối với kế hoạch của ta thấy thế nào?” Ân Nham Tuyền nhíu mi lại, nhìn chằm chằm nam nhân lần thứ hai bị mình đánh gãy lời nói.

Lục Viễn Tri nhướn mi, mặc dù bộ dạng một mực không biết, tiếng nói lại lạnh như băng, “Cái nhìn? Như thế nào? Ngươi không phải mời ta cùng Tâm nhi ăn cơm sao?”

“Đúng vậy, nhưng mà, Lục công tử mới vừa rồi không nghe ta nói cái gì sao?”

“Lớn tiếng như vậy, ta làm sao có thể không nghe thấy”.

Ngay cả đám tiểu thương bên ngoài đều nghe thấy, xem, không phải có rất nhiều cái đầu nhấp nhô tham gia nói với vào khách điếm sao, muốn nghe nhiều hơn một chút.

“Vậy, huynh nên biết tình thế lúc này nghiêm trọng, mọi người đều thực sự muốn bắt Phong Ma đem về quy án”

“Vấn đề của các ngươi, liên quan gì tới ta cùng Tâm nhi?” hắn đùa bỡn ly rượu, lại một lần nữa hướng Ân Nham Tuyền ném ra tiếng cười như có như không.

Người là do bọn hắn làm tẩu thoát, đừng nói cho hắn, người này còn muốn Tâm nhi giúp đi bắt người.

Chê cười, suốt ngày giơ khẩu hiệu đánh tà ma ngoại đạo, bọn họ còn có mặt mũi yêu cầu hiệp trợ sao?

Sự thật chứng minh, Ân Nham Tuyền xác thực muốn làm như vậy. “Ta cần được hai vị trợ lực, việc đối kháng Phong Ma, ta tin tưởng, chỉ cần có phu nhân Lục công tử ở đó, nhất định không phải việc khó”.

Lục Viễn Tri lộ ra vẻ mặt bất khả tư nghị, “Có lầm hay không, ta vì sao phải giúp các ngươi?”

Ân Nham Tuyền trầm mặc một lát, “Đừng quên đệ đệ huynh rơi vào trong tay hắn, huynh không thể đối với người thân của mình thấy chết mà không cứu được”. dường như cũng hiểu được bất kỳ lời nói nào đối với Lục Viễn Tri đều không có lực thuyết phục gì.

“Để ta nhắc nhở ngươi, cái gì mà thân nhân, những lời này dùng trên người ta đều là vô dụng”. Lục Viễn Tri phút chốc đứng dậy, thậm chí cũng không thèm nhìn tới sắc mặt trắng bệnh của Lục phu nhân, xoay người. “Tâm nhi nương tử, chúng ta đi! Không đúng, chúng ta lên lầu nghỉ ngơi đi”.

Có người dâng tặng chỗ ở không cần tiền, hắn không nhận chẳng phải là quá ngu ngốc sao.

Mỹ nữ với vẻ mặt lạnh lùng một thân hồng trang, ngoan ngoãn nghe lời đi phía sau hắn, Lục Viễn Tri sắc mặt trầm túc, đáy lòng lại sung sướng vừa lòng biểu hiện của thê tử.

Đúng thôi! Đây chính là phu xướng phụ tùy, Tâm nhi cuối cùng cho hắn một lần trước mặt ngươi ngoài để hắn thật hoàn mỹ.

“Tri nhi, ngươi đừng đi, ngươi dù sao cũng phải tham dự một chút kế hoạch cứu đệ đệ ngươi, Tri nhi!” Lục phu nhân kêu to làm cho cước bộ hắn nhanh hơn, mang theo thê tử lên lầu.

Lục phu nhân sắc mặt khó coi, chỉ có thể bồi cười nói: “Ngượng ngùng, làm cho mọi người chê cười, ta sẽ đi phân tích sự tình nghiêm trọng cho Tri nhi, tin tưởng hắn sẽ không làm cho Ân đại hiệp thất vọng”

Tiễn bà ta rời đi, một đám tò mò rột cục không chịu nổi sự hiếu kỳ.

“Ân đại hiệp, ngươi vừa mới nói là thực sao? Vị phu nhân Lục công tử kia thật sự có thể thay nhóm ta đến bắt Hoắc Giới?” xem bộ dáng yếu đuối kia, thật sự rất khó tin tưởng Lục Viễn Tri có thân thủ cao siêu.

Ân Nham Tuyền cười khổ, “Trên đời này trừ bỏ nàng…. Ta là chỉ sợ ngoài đôi vợ chồng này, chỉ sợ rất có có người có thể đối phó Hoắc Giới”

Trong tình thế khó khắn, nếu không phải vì bắt buộc, hắn cũng sẽ không xin hai người kia giúp đỡ.

Mọi người nghi ngờ, lúc này, Thủy Thu Nhạn bên người Ân Nham Tuyền đã mở miệng, “Nếu là Ân đại hiệp cam đoan, chúng ta không thể không tin, bất quả, có thể hay không cho chúng ta biếu thân phận bọn họ, làm cho chúng ta tâm phục khẩu phục”.

“Thủy cô nương, điều này…”

“Thực khó xử sao?”

“Thân phận vợ chồng Lục công tử, ta tạm thời không tiện hướng mọi người nói rõ”. Chỉ sợ nói ra, thế cục càng phức tạp.

Ai sẽ nguyện ý cùng một ma nữ giết người không chớp mắt hợp tác?

“Được rồi! Nếu không thể nói, ta vẫn toàn lực tin tưởng Ân đại hiệp, cũng sẽ toàn lực tương trợ”. Thủy Thu Nhạn mỉm cười.

“Đa tạ Thủy cô nương”.

Được Đệ nhất vọng môn Thủy gia bảo vệ, những người khác cũng bớt đi hoài nghi.

Chẳng qua, một bên mọi người kêu lên thảo phạt, Thủy Thu Nhạn lại mang theo trong mắt đôi chút đăm chiêu, nhìn chằm chằm hai người kia đang rời cầu thang, giống như đang tính kế cái gì, lóe lên dị quang trong mắt không muốn người khác biết.

Nếu Lục phu nhân nghĩ rằng có thể dùng lời thân tình động lòng Lục Viễn Tri, làm cho hắn gọi Luyện Vô Tâm hỗ trợ, vậy là sai lầm rồi.

Lục Viễn Tri lúc này thực sự quyết tâm, mặc cho bà ta cầu xin thế nào, hắn cũng không thay đổi, Lục phu nhân cứ việc canh giữ ngoài phòng khách một đêm, vẫn không thể làm hắn đồng tình.

Kể từ ngày đó, hắn đều tự nói với mình, hắn đã cũng Lục gia đoạn tuyệt, trừ bỏ việc hắn mượn họ Lục, hắn cùng Lục gia một chút quan hệ cũng không có.

Nếu không quan hệ, hắn vì sao phải cùng thê tử vì Lục gia bán mạng?

Đều nói Phong Ma công lực đáng sợ như vậy, năm phần nội lực của Tâm nhi hắn ngay cả cách sử dụng thế nào cũng không biết, sao có thể đi đối phó giết ác ma kia, huống chi nàng còn mang thai đứa nhỏ!

Không được! Nói cái gì hắn cũng sẽ không đáp ứng.

Ngay tại thời điểm hắn định từ chối, Lục phu nhân đột nhiên “Đông” một tiếng, quỳ xuống phía sau hắn.

“Ngươi…. Làm cái gì?”

“Ta van cầu con, cho dù con giận ta, hận ta, đều cùng Thiên nhi không quan hệ, là ta muốn đem con đuổi ra ngoài, con biết ta sợ con, ta sợ con sẽ hủy đi Lục gia, xem như ta cầu xin con, xem như ta không tin lời đão sĩ kia giết con khi xuất thế, mau cứu đệ đệ con, Lục gia không thể không có hắn!”

“Kia là con của người, ta lại không phải đúng không?” hắn nhếch môi cười nhạo.

Rõ ràng không nên có cảm giác, nhưng nhìn bà ta vì con mà cố gắng không tiếc quỳ xuống, hắn sẽ nhẫn tâm sao?

Cửa khách phòng bỗng bị xốc lên, “Sáng sớm, chàng bên ngoài ầm ỹ cái gì?”

Lục Viễn Tri mặt biến sắc nhanh chóng, ôn nhu nhanh chóng che kín lạnh lùng trên khuôn mặt, hắn tiến về phía trước, “Tâm nhi nương tử, nàng sao lại đi ra, không phải muốn nàng ngủ thêm trong chốc lát sao?”

“Chàng ở bên ngoài líu ríu, muốn ta như thế nào ngủ được?”

“Sáng sớm gặp một số chuyện, mới làm cho tướng công nàng tức giận, giọng không cẩn thận hơi lớn một chút, hiện nay nàng cần nhất là tĩnh dưỡng, dù sao chúng ta muốn lên đường, đêm nay chọn khách điếm thanh tĩnh đi…”

Luyện Vô Tâm nắm cánh tay hắn, muốn hắn đừng cố ý tỏ ra không quan tâm, quỳ phía sau kia, là mẹ ruột hắn nha!

Namnhân này ngoài mặt tỏ vẻ không thèm để ý, cho rằng chính mình sẽ quên đi chuyện thương tâm, kỳ thật hắn căn bản không làm được.

Không nghĩ làm cho ngày sau hắn sẽ áy náy, Luyện Vô Tâm không để ý nam nhân đáy mắt phản đối, nâng Lục phu nhân đang quỳ dưới đất dậy, “Đứng lên đi!”

Lục phu nhân giống như bắt lấy tia hy vọng, nắm chặt Luyện Vô Tâm, ánh mắt chặt chẽ nhìn thẳng nàng, nữ nhân này là hy vọng cuối cùng của bà ta. “Tâm nhi, van cầu ngươi, ta van cầu ngươi, cứu con ta, ta van cầu ngươi!”

“Oa” một tiếng, Lục phu nhân áp lực cảm xúc bạo phát.

Luyện Vô Tâm nghiêng đầu, trừng mắt nhìn nam nhân cổ quái.

Đây là nương chàng, còn không mau đến khuyên bảo bà ý!

Lục Viễn Tri tức giận quay đầu, không thèm nhìn Luyện Vô Tâm, cho thấy không muốn để ý chuyện này.

Một phụ nhân trung niên gào khóc một nam tử tính tình vui đùa chu miệng, đứng giữa lại là một tuyệt mỹ nữ tử, cảnh tượng như vậy nói bao nhiều quái dị có bấy nhiêu quái dị, nhưng Luyện Vô Tâm cũng rất muốn cười.

“Nếu chỉ là đối phó một người, ta nghĩ ta có thể….”

“Không thể!” Lục Viễn Tri húng ác ngoan trừng mắt phu nhân hắn, nếu nàng dám can đảm mở miệng nói hỗ trợ, hắn liền bắt nàng vào phòng chấp hành gia quy, không đúng, là trực tiếp đem nàng khiêng lên ngựa chạy lấy người.

“Ngươi nói thật, thật sự có thể giúp ta?” Lục phu nhân mừng rỡ, cầm lấy tay Luyện Vô Tâm thêm xiết chặt, “Ta chỉ biết, Tri nhi không cưới sai người, ta cũng không nhìn lầm người, ngươi căn bản không phải cái gì ma nữ, ngươi là cứu tinh của Lục gia chúng ta!”

Lục Viễn Tri khóe miệng co rúm, thẳng mắt trợn trắng. “Chậm đã, ta còn không có đáp ứng…..”

“Ta muốn biết địa điểm tên kia thường lui tới”. Luyện Vô Tâm thanh âm sáp nhập.

Lục phu nhân vui mừng khôn xiết đi tìm Ân Nham Tuyền, nói cho hắn tin tức tốt này.

Một chút hồng ảnh lướt qua Lục Viễn Tri bất động như gỗ, chuẩn bị bước xuống lầu.

“Đợi chút!” muốn chạy?

Lục Viễn Tri bay nhanh giữ chặt cổ tay nương tử hắn, lộ ra vẻ lạnh lẽo. “Nương tử, vi phu có chuyện rất trọng yếu muốn cùng nàng nói chuyện”

Cư nhiên không đợi hắn mở miệng, nàng liền tự tiện quyết định tiếp nhiệm vụ nguy hiểm, nàng rốt cuộc có hay không đem tướng công là hắn đặt ở trong lòng?

Chiếc ghế thượng khắc hoa, nam nhân cố gắng bày ra một bộ dạng hung ác, để cho người ta dâng một ly trà nóng nhuận hầu, đại gia hắn mắt chăm chú nhìn, thật mạnh hừ một tiếng. “Nàng không phải luôn lãnh huyết với người khác, vì sao phải đáp ứng đi giúp bà ta cứu con?”

Nghĩ rằng bưng trà đến, có thể làm cho hắn hết giận hờn sao?

Lục Viễn Tri nhảy dựng lên, đem thê tử đang đứng ở một bên cưỡng chế ngồi trên ghế xong, chính mình tiếp tục nghiến răng nghiến lợi. “Nàng thân mình không thể so với lúc trước, bụng còn đang mang đứa nhỏ, bằng năm thành công lực của nàng, thực nghĩ rằng có thể dễ dàng bắt cái gì kêu là quỷ Phong Ma kia sao?”

Không muốn để cho nàng mạo hiểm, vẫn là chạy là thượng sách mới chính xác.

Nhìn bóng dáng vội vàng thu thập hành lý, Luyện Vô Tâm chậm rãi nói. “Chàng thật tâm cứng rắn như vậy, không để ý đến người đó lạm sát kẻ vô tội sao?”

Lục Viễn Tri ngừng một chút, lại tiếp tục bắt tay vào thu thập cái này cái nọ. “Chỉ có thể trách bọn họ không gặp may, gặp gỡ người điên yêu giết người, hơn nữa, tên họ Ân vì sao muốn chúng ta giúp hắn thu dọn tàn cuộc?”

Nàng nhìn chằm chằm xem xét hắn, “Cứ cho rằng ta có thể nắm chắc, chàng vẫn không ra tay, đuổi theo người nọ làm xằng làm bậy? Đừng quên, huynh đệ của chàng khả năng vẫn ở trong tay hắn”.

Lục Viễn Tri vẻ mặt tức giận xoay người. “Nàng vì sao tự nhiên nhắc ta đệ đệ của ta còn ở trong tay tên điên kia?”

“Bởi vì chàng ngoài miệng tuy nói không thèm để ý, trong lòng lại tương phản”.

“Ta thà rằng ngày sau hối hận, cũng không muốn vì quyết định này mà nàng bị thương”. Đem nàng kéo lại trước người, thật mạnh hôn lên môi nàng.

Luyện Vô Tâm rũ mắt xuống, hai cánh môi hồng khẽ nói. “Ta không hy vọng chàng ngày sau hối hận”.

Khẩu khí như cũ lạnh nhạt, nhưng gương mặt lạnh như băng kia đã sớm bị phá vỡ, thành thân tới nay, số lần nàng đỏ mặt càng ngày càng nhiều, vốn nên là mỹ nhân, bộ dáng tự nhiên đáng yêu, hắn thật kiên định, mới ném cái ý niệm muốn một ngụm nuốt nàng từ trong đầu văng ra ngoài.

Lục Viễn Tri gắt gao ôm lấy nàng, bọn họ đều nói ma nữ Vô Tâm, sai! Lòng của nàng đều là ở trên người hắn, ở đáy lòng hắn, nàng khắp nơi vì hắn mà suy nghĩ.

“Đừng xem năm đó sư phụ trên người ta đầu chú tâm huyết, năm thành công lực đối với ta mà nói, dư dả”.

Hắn cúi mặt xuống, hung tợn nhìn chằm chằm nàng, “Dù hiện tại trong bụng nàng có hay không đứa nhỉ, ta cũng không đồng ý nàng đi!”

Chính mình cũng có năm thành công lực, muốn cứu người, cần gì phải dựa vào nàng?

Nàng đi, hắn vì sao không được?

Namnhân nên đứng ở tiền tuyến bảo hộ nữ nhân của mình, ai muốn nàng hao tốn khí lực đi cứu người khác!

“Đừng tưởng rằng chàng với mấy cái công phu mèo quào kia có thể làm được cái gì”. Nàng đánh nát ý niệm ngu xuẩn trong đầu hắn.

Nghe một chút, lại là khẩu khí tiêu diệt uy phong của hắn.

Mới muốn phản bác, nương tử hắn đã ấn tay đem hắn ngồi lại lên ghế, trong tay còn bị cứng rắn nhét vào một ly trà ấm.

“Độc tố trong cơ thể chàng mặc dù đã tiêu tan, nhưng cơ thể quá mệt mỏi, không nghe ta khuyên, chàng bộ dáng này, trên đường chặn đánh cướp đường chàng cũng không chịu nổi”. Luyện Vô Tâm nhướn mi.

“Đúng đúng! Dù sao trượng phu nho nhỏ như ta chính là không đủ năng lực bảo hộ thê tử của mình!”

Trong mắt lộ ra mỉm cười, nàng xoay người nâng lên cái đầu ủ rũ kia, “Lời nói cùng nhất của nhất động của chàng, đã là bảo hộ ta, như vậy là đủ rồi”

Lục Viễn Tri đơn giản đem nàng kéo vào ngồi trong lòng, thời điểm này, hắn chỉ có thể dùng hôn để chiếm thượng phong.

Về sau, nhíu mi ngóng nhìn nàng một hồi lâu, đem mặt vùi vào cổ nàng ngửi mùi hương nói thầm, “Thật là, từ lần đầu tiên gặp nàng, cái gì cũng là nàng phải làm tới, ngay cả khi ta muốn cứu người khác, cũng đều phải nhờ nàng…..”

“Nếu không phải chàng, ta sẽ không làm”. Đơn giản vài từ, liền nói ra tầm quan trọng của hắn.

Lục Viễn Tri nghe vậy, càng nhanh chóng ôm nàng, quả thực không nghĩ buông nàng ra, Tâm nhi đã vì hắn mà thay đổi.

Kỳ thật, điều này cũng là một cơ hội tốt, nếu nàng chủ động hỗ trợ cái tên điên kia, võ lâm nhân sĩ sẽ đối với nàng thay đổi, có thể nhân đây xóa sạch hiểu lầm đối với nàng, đây không phải là kỳ vọng của hắn sao?

“Nàng xác định sẽ không làm thương tổn đến con cùng chính mình?” Hắn lo lắng ngắm ngắm cái bụng, bàn tay khẽ xoa lên, cảm thụ một chút sự tồn tại của tiểu gia hỏa kia.

Đáng tiệc, đứa nhỏ vội vàng lớn lên thành hình, không chịu cũng lão cha bồi dưỡng tình cảm, không hề động tĩnh.

“Chỉ là một người, ta còn không xem ở đáy mắt”

“Nàng không nghe đám người bên ngoài kia nói sao, Phong Ma kia rất tàn bạo, tùy tiện vừa ra tay chính là băm nát thịt người nha!” Hắn cần có cam đoan mới yên tâm.

“Có bản lĩnh thì hắn động tới ta”. Khóe môi nhếch lên tia cười yếu ớt, hai mắt lại băng hàn.

Hắn ngẩn ra, không tự giác nuốt nước miếng, nương tử hắn chỉ cần nhắc tới chém giết, biểu tình thật khiến cho người ta kinh hồn khiếp đảm.

“Được rồi! Vậy cho nàng làm”. Hắn một bộ ân chuẩn, kỳ thật hai người đều hiểu được, Luyện Vô Tâm quyết định chuyện gì, tiểu tướng công như hắn căn bản không có quyền phản đối. “Bất quá….”

Nàng nhẹ nhàng chớp mắt, còn tưởng rằng hắn muốn ân cần dạy bảo cái gì, kỳ thực không phải.

“Giải quyết xong việc này, chúng ta có thể hay không đi xem Chu gia trang? Chỉ cách đây trăm dặm, không xa. Hôm qua ta hỏi chưởng quầy, vò rượu kia là do Chu gia trang nấu, ta nghĩ hỏi xem phương pháp nấu, về Anh Cốc ta cũng có thể nấy một vò”.

Luyện Vô Tâm quay qua liếc hắn một cái, lập tức nói: “Không sao cả, thời điểm không còn sớm, chàng rốt cuộc muốn hay không dùng đồ ăn sáng?”

Khuôn mặt kia lại lần nữa xuất hiện sức sống, “Đương nhiên muốn, người còn sống sẽ phải ăn thôi!”

Ăn xong này nọ thuận tiện hỏi lại chưởng quầy, ở đây có dùng thử qua rượu của người khác nấu….

“Đúng rồi, ta cảnh cáo chàng, chàng muốn nấu cái gì cũng được, nhưng ta không cho phép động đến rừng anh đào của ta”

Lục Viễn Tri tức giận nha! Vẻ mặt hắn rõ ràng như vậy sao? Thế nhưng bị nhìn thấu.

Ân Nham Tuyền biết được Luyện Vô Tâm nguyện ý hỗ trợ, tức khắc đưa tới nhóm người cùng hợp tác bàn kế hoạch, trải qua một buổi sáng thảo luận, sẽ thực hiện trong phạm vi ở phiên núi đá.

“Oa oa, nương tử, không công bằng nha! Khối thịt này rõ ràng là ta gắp cho nàng, vì sao lại chạy vào trong bát ta?

“Cái gì bảo ta không khỏe, cần bồi bổ, nàng….” Vừa thấy nhiều đôi tai vây xung quanh như vậy, hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, “Cư nhiên trước mặt nhiều người như vậy giảng ta, rất không cho ta mặt mũi!”

Trừng mắt, hắn bày ra làm người chồng quyết đoán, “Ta mặc kệ, nàng nuốt vào cho ta, nàng không cần, đứa nhỏ cần!”

Ân Nham Tuyền mím môi, chờ đợi đôi vợ chồng kia im lặng, sau mới phân chia nhân mã, đợi một lát, lại thấy thanh âm kháng nghị của người nào đó truyền đến.

“Nàng lặp lại lần nữa thử xem, lại còn nói thể lực của ta so với đứa nhỏ còn kém hơn, đáng giận, ta, ta vốn sinh ra đã kém cỏi, nhưng là ta cũng đã được “bảo dưỡng” nha! Ta mỗi ngày ăn một đống đan dược còn chưa đủ sao? Mặc kệ, mặc kệ, đừng nhiều lời nữa, tướng công nàng muốn nàng ăn, nàng liền ăn!”

Ân Nham Tuyền thở sâu, lựa chọn xem nhẹ tạp âm tranh cãi ầm ĩ kia, tiếp tục phân chia công tác.

“Chúng ta chia bốn đường, Tư không chưởng môn cùng thủ hạ, Thủy cô nương cùng ta một tổ, mặt khác….” Đối với đôi vợ chồng vừa dùng cơm vừa không ngớt tranh cãi ầm ĩ kia, hắn nhíu mi mở miệng, “Lục công tử liền cùng phu nhân một tổ, ba tổ này theo các hương đông, tây, bắc tiến vào rừng, còn lại mai phục tại phía nam…”

“Xin chờ chút!” có người kêu ngừng.

Ân Nham Tuyền nhìn về phía Thủy Thu Nhạn của Thủy gia bảo võ công cao cường lại xinh đẹp mềm mại, “Thủy cô nương có đề nghị sao?”

“Lần này nhất định phải đem Phong Ma chế phục, để tránh có người trên đường cãi nhau ầm ĩ làm trì hoãn, lãng phí tinh lực mọi người, ta cho rằng…..” Con mắt sáng ngắm tới vợ chồng không ngừng líu ríu kia liếc một cái, “Để Ân đại hiệp cùng Lục công tử một tổ, ta cùng Lục thiếu phu nhân một tổ, hành động như vậy sẽ không chậm”.

Để cho đôi vợ chồng kia một tổ, chỉ sợ tối rồi, bọn họ còn chưa đến nơi.

Ân Nham Tuyền trầm ngâm trong chốc lát, gật đầu nói: “Có thể, vậy sửa để nàng cùng Lục thiếu phu nhân…”

“Ta, ta phản đối!”

Thanh âm phản đối này, xuất phát từ cái miệng của Lục Viễn Tri, chỉ thấy miệng hắn thì nhồi đồ ăn, còn phải phát ra âm thanh, thật sự vất vả.

“Ta, ta muốn theo nương tử ta một tổ”. Bọn họ là không thể tách ra.

“Lục công tử một đại nam nhân, làm gì mà dán chặt thê tử mình như vậy?”

Lục Viễn Tri tròng mắt vừa chuyển, “Không được sao? Ta chính là thích gần với nương tử ta, ngươi dựa vào cái gì quản ta?”. Hăn cánh tay không chút khách khí đem nương tử bắt bỏ vào trong lòng.

Dù sao đều đã rất mất mặt rồi, hắn không ngại ở trước mặt đám đông làm một tiểu tướng công làm cho người ta cười đến rụng răng.

“Nếu ngươi thật sự muốn bắt Phong Ma, nên biết ta yêu cầu như vậy vì nhiều nguyên nhân”. Thủy Thu Nhạn giọng điệu sắc bén, trong lòng lại thầm mắng, tà ma ngoại đạo quả nhiên không biết xấu hổ, trời sáng rõ như ban ngày, thế nhưng lại làm ra việc phá vỡ lễ giáo.

“Huống hồ ngươi đường đường một nam tử hán, chỉ biết tránh ở phía sau thê tử, làm sao, chẳng lẽ ngươi còn cần tìm nữ nhân bảo hộ?”

Thủy Thu Nhạn không mở miệng thì thôi, một khi mở miệng liến đánh trung chỗ đau của Lục Viễn Tri, còn rất đau, rất đau.

Đang muốn giơ hai nắm tay tung chưởng cho người ta xem, hắn không hề yếu đuối, nhưng Luyện Vô Tâm vốn vẫn thờ ơ lại ấn hạ cánh tay xúc động của hắn, chậm rãi mở miệng. “Tướng công ta là lo lắng thân thể ta, mới muốn cùng đi với ta, dù sao, trong bụng ta có cốt nhục của hắn, một người nam nhân quan tâm thê tử của mình, điều này thực bình thường”.

Nếu không phải đang có nhiều người vây xem như vậy, Lục Viễn Tri thật muốn đem Tâm nhi chộp tới hôn lên một phát, bất quá, câu tiếp theo của nàng, lại khiến hắn oa oa kêu to lên.

“Nhưng mà ta cũng đồng ý với lời nói của vị cô nương này, ta cùng ngươi hai người nhắm hướng đông xuất phát, nhưng ta có một yêu cầu, ta muốn tướng công ta cùng những người khác canh giữ ở phía nam, không theo chúng ta vào rừng”.

“Nương tử!”

Luyện Vô Tâm xem xét hắn liếc mắt một cái, trong mắt có hắn mới hiểu vui vẻ, hắn hiểu được, Tâm nhi là lo lắng hắn gặp chuyện không may, nàng có thể tự bảo vệ mình, còn hắn thì sao?

Ngay cả bất mãn, hắn cũng chỉ có thể mặt băng bó ngồi xuống.

Nếu không thể giúp nàng, cũng chỉ có thể không trở thành gánh nặng của nàng, đạo lý này hắn biết, nhưng trong lòng chính là khó chịu thôi!

Sớm hay muộn có một ngày, hắn sẽ làm nương tử hắn biết, hắn không phải vô dụng như vậy.

Cuối cùng giải quyết xong vấn đề, Ân Nham Tuyền sắp xếp thời gian xuất phát.

“Tốt lắm, tốt lắm, đều đã quyết định tốt rồi?” Vỗ vỗ mông, Lục Viễn Tri một phen kéo Luyện Vô Tâm, quay đầu bước đi, “Nương tử, chúng ta đi dạo phố

Ân Nham Tuyền biết được Luyện Vô Tâm nguyện ý hỗ trợ, tức khắc đưa tới nhóm người cùng hợp tác bàn kế hoạch, trải qua một buổi sáng thảo luận, sẽ thực hiện trong phạm vi ở phiên núi đá.

“Oa oa, nương tử, không công bằng nha! Khối thịt này rõ ràng là ta gắp cho nàng, vì sao lại chạy vào trong bát ta?

“Cái gì bảo ta không khỏe, cần bồi bổ, nàng….” Vừa thấy nhiều đôi tai vây xung quanh như vậy, hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, “Cư nhiên trước mặt nhiều người như vậy giảng ta, rất không cho ta mặt mũi!”

Trừng mắt, hắn bày ra làm người chồng quyết đoán, “Ta mặc kệ, nàng nuốt vào cho ta, nàng không cần, đứa nhỏ cần!”

Ân Nham Tuyền mím môi, chờ đợi đôi vợ chồng kia im lặng, sau mới phân chia nhân mã, đợi một lát, lại thấy thanh âm kháng nghị của người nào đó truyền đến.

“Nàng lặp lại lần nữa thử xem, lại còn nói thể lực của ta so với đứa nhỏ còn kém hơn, đáng giận, ta, ta vốn sinh ra đã kém cỏi, nhưng là ta cũng đã được “bảo dưỡng” nha! Ta mỗi ngày ăn một đống đan dược còn chưa đủ sao? Mặc kệ, mặc kệ, đừng nhiều lời nữa, tướng công nàng muốn nàng ăn, nàng liền ăn!”

Ân Nham Tuyền thở sâu, lựa chọn xem nhẹ tạp âm tranh cãi ầm ĩ kia, tiếp tục phân chia công tác.

“Chúng ta chia bốn đường, Tư không chưởng môn cùng thủ hạ, Thủy cô nương cùng ta một tổ, mặt khác….” Đối với đôi vợ chồng vừa dùng cơm vừa không ngớt tranh cãi ầm ĩ kia, hắn nhíu mi mở miệng, “Lục công tử liền cùng phu nhân một tổ, ba tổ này theo các hương đông, tây, bắc tiến vào rừng, còn lại mai phục tại phía nam…”

“Xin chờ chút!” có người kêu ngừng.

Ân Nham Tuyền nhìn về phía Thủy Thu Nhạn của Thủy gia bảo võ công cao cường lại xinh đẹp mềm mại, “Thủy cô nương có đề nghị sao?”

“Lần này nhất định phải đem Phong Ma chế phục, để tránh có người trên đường cãi nhau ầm ĩ làm trì hoãn, lãng phí tinh lực mọi người, ta cho rằng…..” Con mắt sáng ngắm tới vợ chồng không ngừng líu ríu kia liếc một cái, “Để Ân đại hiệp cùng Lục công tử một tổ, ta cùng Lục thiếu phu nhân một tổ, hành động như vậy sẽ không chậm”.

Để cho đôi vợ chồng kia một tổ, chỉ sợ tối rồi, bọn họ còn chưa đến nơi.

Ân Nham Tuyền trầm ngâm trong chốc lát, gật đầu nói: “Có thể, vậy sửa để nàng cùng Lục thiếu phu nhân…”

“Ta, ta phản đối!”

Thanh âm phản đối này, xuất phát từ cái miệng của Lục Viễn Tri, chỉ thấy miệng hắn thì nhồi đồ ăn, còn phải phát ra âm thanh, thật sự vất vả.

“Ta, ta muốn theo nương tử ta một tổ”. Bọn họ là không thể tách ra.

“Lục công tử một đại nam nhân, làm gì mà dán chặt thê tử mình như vậy?”

Lục Viễn Tri tròng mắt vừa chuyển, “Không được sao? Ta chính là thích gần với nương tử ta, ngươi dựa vào cái gì quản ta?”. Hăn cánh tay không chút khách khí đem nương tử bắt bỏ vào trong lòng.

Dù sao đều đã rất mất mặt rồi, hắn không ngại ở trước mặt đám đông làm một tiểu tướng công làm cho người ta cười đến rụng răng.

“Nếu ngươi thật sự muốn bắt Phong Ma, nên biết ta yêu cầu như vậy vì nhiều nguyên nhân”. Thủy Thu Nhạn giọng điệu sắc bén, trong lòng lại thầm mắng, tà ma ngoại đạo quả nhiên không biết xấu hổ, trời sáng rõ như ban ngày, thế nhưng lại làm ra việc phá vỡ lễ giáo.

“Huống hồ ngươi đường đường một nam tử hán, chỉ biết tránh ở phía sau thê tử, làm sao, chẳng lẽ ngươi còn cần tìm nữ nhân bảo hộ?”

Thủy Thu Nhạn không mở miệng thì thôi, một khi mở miệng liến đánh trung chỗ đau của Lục Viễn Tri, còn rất đau, rất đau.

Đang muốn giơ hai nắm tay tung chưởng cho người ta xem, hắn không hề yếu đuối, nhưng Luyện Vô Tâm vốn vẫn thờ ơ lại ấn hạ cánh tay xúc động của hắn, chậm rãi mở miệng. “Tướng công ta là lo lắng thân thể ta, mới muốn cùng đi với ta, dù sao, trong bụng ta có cốt nhục của hắn, một người nam nhân quan tâm thê tử của mình, điều này thực bình thường”.

Nếu không phải đang có nhiều người vây xem như vậy, Lục Viễn Tri thật muốn đem Tâm nhi chộp tới hôn lên một phát, bất quá, câu tiếp theo của nàng, lại khiến hắn oa oa kêu to lên.

“Nhưng mà ta cũng đồng ý với lời nói của vị cô nương này, ta cùng ngươi hai người nhắm hướng đông xuất phát, nhưng ta có một yêu cầu, ta muốn tướng công ta cùng những người khác canh giữ ở phía nam, không theo chúng ta vào rừng”.

“Nương tử!”

Luyện Vô Tâm xem xét hắn liếc mắt một cái, trong mắt có hắn mới hiểu vui vẻ, hắn hiểu được, Tâm nhi là lo lắng hắn gặp chuyện không may, nàng có thể tự bảo vệ mình, còn hắn thì sao?

Ngay cả bất mãn, hắn cũng chỉ có thể mặt băng bó ngồi xuống.

Nếu không thể giúp nàng, cũng chỉ có thể không trở thành gánh nặng của nàng, đạo lý này hắn biết, nhưng trong lòng chính là khó chịu thôi!

Sớm hay muộn có một ngày, hắn sẽ làm nương tử hắn biết, hắn không phải vô dụng như vậy.

Cuối cùng giải quyết xong vấn đề, Ân Nham Tuyền sắp xếp thời gian xuất phát.

“Tốt lắm, tốt lắm, đều đã quyết định tốt rồi?” Vỗ vỗ mông, Lục Viễn Tri một phen kéo Luyện Vô Tâm, quay đầu bước đi, “Nương tử, chúng ta đi dạo phố đi, ta nghe nói trấn này có Tinh Ngọc cao món ngon có tiếng, chúng ta nhanh đi nếm thử, thật là, lãng phí quang cảnh buổi trưa, cư nhiên chỉ thảo luận khi nào xuất phát”.

Lão huynh, đó là ngươi căn bản không tham dự thảo luận được không?

Mọi người đem oán thầm trong lời nói hướng bụng mà nuốt xuống, đều tự lui để chuẩn bị cho hành động kế tiếp, duy chỉ còn Thủy Thu Nhạn vẫn ngồi ở vị trí chưa mảy may động đậy.

“Thủy cô nương?” Ân Nham Tuyền khó hiểu nhìn nàng.

“Ân đại hiệp, có thể nói chuyện một chút được không?” Ánh mắt gian xảo của nàng chợt lóe, “Tiểu nữ tử có kế một hòn đá ném hai con chim, không biết Ân đại hiệp nguyện ý nghe hay không?”

đi, ta nghe nói trấn này có Tinh Ngọc cao món ngon có tiếng, chúng ta nhanh đi nếm thử, thật là, lãng phí quang cảnh buổi trưa, cư nhiên chỉ thảo luận khi nào xuất phát”.

Lão huynh, đó là ngươi căn bản không tham dự thảo luận được không?

Mọi người đem oán thầm trong lời nói hướng bụng mà nuốt xuống, đều tự lui để chuẩn bị cho hành động kế tiếp, duy chỉ còn Thủy Thu Nhạn vẫn ngồi ở vị trí chưa mảy may động đậy.

“Thủy cô nương?” Ân Nham Tuyền khó hiểu nhìn nàng.

“Ân đại hiệp, có thể nói chuyện một chút được không?” Ánh mắt gian xảo của nàng chợt lóe, “Tiểu nữ tử có kế một hòn đá ném hai con chim, không biết Ân đại hiệp nguyện ý nghe hay không?”

Tuyết rơi, phóng mắt nhìn xung quanh là một mảnh hoang dã trống trải mờ mịt các bông tuyết, tiếng gió vù vù thổi qua tai, xung quanh hiu quạnh, chẳng qua đối với hai đại nam nhân mà nói, đi qua ngọn núi mênh mang này, không hể có gì cảm động đáng nói.

“Lục công tử, chuyện lần trước, ta chỉ muốn nói, ta không phải cố ý muốn đả thương huynh…”

Lục Viễn Tri xoa hay tay, để cho chính mình cảm thấy ấm hơn, “Làm đã làm. Chuyện quá khứ không cần nói ra, ta hiện tại không phải vẫn êm đẹp sao”

Chính xác mà nói, hắn vẫn là theo tới.

Nhưng mà, hắn muốn nói rõ, hắn không phải cố ý trái lời nói của nương tử, là Ân Nham Tuyền chính mình muốn hắn đi cùng.

“Lục công tử hẳn là biết, ta cả đời lấy hành hiệp trượng nghĩa, trừ gian diệt ác là nhiệm vụ của đời mình, cho dù bị người nhục mạ, chỉ cần quan hệ đến an bình của toàn võ lâm, ta sẽ làm tất cả, cho nên, nếu có chỗ mạo phạm, ta hy vọng huynh có thể tha thứ”.

Lục Viễn Tri cổ quái liếc hắn một cái, “Kỳ lạ, ngươi cùng ta nói chuyện này để làm gì? Còn vẫn theo ta xin lỗi, giống như ngươi thực sự đã làm chuyện gì có lỗi với ta”.

Ân Nham Tuyền bên môi lộ ra mỉm cười cứng ngắc, “Đối với việc lần trước, ta vẫn canh cánh trong lòng”.

“Không cần, chỉ cần ngươi tiếp tục bảo trì cách xa ta năm bước, cái này là đủ rồi”.

Phải nói, hắn cũng không muốn Ân Nham Tuyền chết sớm.

Lúc này, phương xa phía chân trời, một trận khói báo động thẳng hướng mây bay.

Lục Viễn Tri khó hiểu nhìn chằm chằm khói đặc lưu lại trong không trung, “Đây là?”

Ân Nham Tuyền hơi nhếch môi, “Có người tìm được dấu vết của Hoắc Giới”.

“Vậy sao chúng ta còn đứng ở nơi này?” không để ý thần sắc chần chừ của Ân Nham Tuyền, Lục Viễn Tri bước nhanh đi.

Hắn thầm nghĩ nhanh chút chấm dứt, mang theo Tâm nhi rời đi.

Cơ hồ là hướng chỗ cao đi, rất xa, Lục Viễn Tri liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Luyện Vô Tâm lẳng lặng đứng bàng quan nhìn phía trước bụi đất cuốn ay, Phong Ma cùng với người khác đang dây dưa bên trong.

Đám kia được xưng là võ lâm cao thủ lại bị Hoắc Giới đánh ngã trái ngã phải, không phải là ngã xuống thì lại là bay đi ra, chỉ trong chốc lát, đã không còn ai vây quay Phong Ma.

Tên điên kia phát hiện Luyện Vô Tâm, hung quang nổi giận, mở ra một đôi thiết trảo đánh thẳng về hướng nàng phóng tới.

Hai chữ cẩn thận còn không kịp mở miệng, Lục Viễn Tri chỉ thấy nương tử hắn phi thân, đồng thời ngân châm vung lên, lập tức chế trụ mặt trán tam đại kỳ môn của Phong Ma, phản ứng kịch liệt của hắn dịu đi, lúc này, mấy người không cam lòng trở thành bại nhân, bao gồm cả Thủy Thu Nhạn ở bên trong, giơ kiếm hướng hắn đâm tới.

Không ngờ, Phong Ma này còn có năng lực phản kích, hai tay vừa nhấc, hét lớn một tiếng, chưởng lực hùng hậu đem bọn họ bao quanh đánh văng ra, đặc biệt Thủy Thu Nhạn bị nghiêm trọng nhất, nàng bị chưởng phong đánh đến đoạn vách đá, mắt thấy sẽ ngã xuống dưới.

Luyện Vô Tâm động tác nhanh hơn, phi thân tiến lên kép Thủy Thu Nhạn, làm cho nàng miễn ngã xuống vực.

Phong Ma kia cũng đã tới gần Luyện Vô Tâm, hướng nàng đánh xuống một chưởng, Luyện Vô Tâm tránh cũng không tránh, toàn thân quay mặt nghênh hướng, chỉ thấy Phong Ma thét lớn một tiếng, nháy mắt tê liệt ngã xuống mặt đất, cánh tay xuất chưởng sớm đã bị bẻ gãy, bất quá, kẻ điên chính là kẻ điên, còn tiếp tục nhảy dựng lên tê rống xuất chưởng.

Lục Viễn Tri vụng trộm lau mồ hôi lạnh. Nhưng mà, võ công cao cương của nương tử hắn dễ dàng khiến cho Hoắc Giới ngã gục.

Ứng phó tên gia hỏa như vậy, hắn tin tưởng nương tử mình tuyệt đối thừa sức, chỉ trừ bỏ việc hắn bắt Tâm nhi phải đi cứu Thủy Thu Nhạn, làm hỏng một cơ hội xuống tay.

Ngay tại khi hắn hơi thở đứt quãng, chờ Luyện Vô Tâm ra tay, gáy bị xẹt qua một vật cứng lạnh lẽo, hắn một lòng đặt trên người nương tử vẫn chưa phát hiện ra.

Thẳng đến khi Phong Ma bị chắt đứt hai tay một chân, rốt cục ngồi phịch xuống không thể động đậy, thực sự trở thành “thi thể”, Luyện Vô Tâm mới quay đầu nhìn về hướng này.

Lục Viễn Tri thẳng đến khi trên mặt hắn hiện lên kinh ngạc cùng giật mình, mới ý thức được cái gì đang đặt trên gáy hắn.

Cùng lúc đó, cảnh tượng xuất hiện ở trước mắt hắn.

Hắn rống to một tiếng, “Tâm nhi nương tử!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.