Sáng sớm tỉnh lại, trong căn phòng chỉ còn lại một mình, cửa không khóa, phòng khách và phòng bếp cũng không truyền đến âm thanh nào, Khưu Thiên sợ đến nhảy dựng, xồng xộc lao ra ngoài, mới thấy Lâm Nhược Thần an tĩnh ngồi uống sữa trên sô pha.
“Hết hồn, cứ tưởng em trốn về rồi chứ.” Khưu Thiên đi đến ôm cậu vào lòng, “Sao lại uống sữa? Anh mua bữa sáng cho em nhé.”
Trong quá khứ, Khưu Thiên vẫn luôn tránh mọi đụng chạm thân thể với cậu, chỉ sợ không khống chế được bản thân mà làm ra chuyện bậy bạ, nhưng bây giờ, có cơ hội thì anh phải tận dụng bằng hết.
“Đồ trong tủ lạnh em không muốn ăn,” Lâm Nhược Thần đang bệnh, vẫn để yên cho Khưu Thiên ôm, có chút bốc đồng đòi hỏi, “Em muốn ăn bánh trứng nướng, bánh bao đậu đỏ rắc mè.”
“Vâng vâng vâng, tiểu nhân lập tức đi mua.” Khưu Thiên dở khóc dở cười, Lâm Nhược Thần sinh bệnh thật là quá đáng yêu, hơn nữa sao trước đây lại không phát hiện ra cậu thích bánh bao đậu đỏ rắc mè nhỉ. Lại nhớ đến hôm đó hai người cùng ăn một bữa sáng, về sau đều là bi kịch…
Lâm Nhược Thần vẫn còn hơi đuối và mệt mỏi, ăn sáng xong, uống thuốc, lại nằm trên sô pha đọc sách. Khưu Thiên ôm notebook ngồi một bên.
“Cuối tuần sau Thái hậu về, anh đang chat với chị ấy, vốn hẹn nhau đi ăn, em đi cùng nhé, tối thứ bảy được không?” Khưu Thiên vừa nói, hai mắt Lâm Nhược Thần đã sáng lên, ừ một tiếng, lại tiếp tục vùi đầu vào tiểu thuyết.
Đem cậu ra làm chủ đề để bàn luận ngay trước mặt cậu khiến anh có cảm giác hơi tội lỗi, nhưng hiếm khi có dịp Thái hậu tâm tình sảng khoái thế này, phải nắm chặt thời cơ muốn gì hỏi nấy, kẻo qua cơn rồi sẽ không còn được như thế nữa.
Anh cố gắng khống chế biểu cảm trên mặt, tránh để cậu nhìn thấy điệu cười quá sức gian tà của mình, kể lại mọi chuyện tối qua cho Thái hậu.
“Vất vả lắm mới thoát khỏi hố lửa, giờ hoa trắng nhỏ có nói gì làm gì, tôi cũng không ý kiến nữa.”
“Nói thì hay lắm.”
“Nếu hoa trắng nhỏ đồng ý phá vỡ tường chắn, cùng tôi nhảy hố, đương tôi sẽ vui mừng! Nhưng hy vọng này không cao lắm, nên thôi tôi cứ yên phận dựa vào tường nhìn theo cậu ấy là được rồi, coi như hy sinh đời mình cho cậu ấy được vui đi.” Sau chuyện đêm qua, Khưu Thiên giống như được khai sáng.
“Người nào yêu sâu hơn là người thua trước, nhưng sảng khoái nhận thua như vậy cũng là đức tính tốt, à mà cậu đang nói cái tường nào thế?” Thái hậu hôm nay hiền lành hết mực, hự, sao thấy không đúng lắm.
Khưu Thiên kể cho chị về lối ra hai tầng ở nhà ga Đài Bắc và bức tường đá ngăn trở.
“Ôi chao, bản tọa có tài đức gì mà dạy dỗ nên kẻ ngu ngốc trăm năm hiếm gặp như cậu hả?” Thái hậu vẫn vô cùng hiền lành.
“Cầu Thái hậu khai kỳ.”
“Tường phía trên vững chãi, cậu lại không biết đục khoét phía dưới sao? Xem phim 1995 chưa? Tường dày đến thế mà người ta đào 17 năm cũng thông đó! Cậu là cái đồ ngốc nghếch, chị không muốn nói cậu nữa!”
“A!” Khưu Thiên đột nhiên rống lên.
“Sao vậy?” Lâm Nhược Thần ngẩng đầu khỏi trang sách.
“Thái hậu bảo sẽ mua vừng cay làm quà cho anh, anh vui quá ấy mà.” Khưu Thiên cười hì hì chống chế, Lâm Nhược Thần dùng ánh mắt dò xét anh, chớp chớp hai cái.
“Đến lúc đó mình nấu lẩu ăn ha!” Anh vội vã bổ sung thêm một câu, cậu mới hài lòng tiếp tục cúi xuống.
Liếc trộm gò má cậu lộ ra giữa trang sách, tâm tình Khưu Thiên trở nên kích động. Hóa ra nỗ lực bao lâu nay của anh hoàn toàn không uổng phí, từ lúc bắt đầu gặp gỡ, anh đã dùng một chiếc thìa, rồi dần dần từng muỗng từng muỗng nhỏ, đào lên không biết bao nhiêu đường hầm bí mật, lén lút mà đến, im lặng mà đi, qua qua lại lại, cho đến khi chân tường vững chãi nơi con tim cậu nứt vỡ, mật đạo mới dần dần hiện ra.
“Tôi có đào, chỉ là tôi không biết mình đang đào! Hơn nữa tôi đã đào thông, con mẹ nó không ngờ tôi lại đào thông!” Khưu Thiên gắng sức kiềm chế cơn kích động, tiếp tục tỉnh bơ gõ chữ, ngón tay vô cùng chuẩn xác.
“Cũng chỉ mới một phần nhỏ thôi.” Thái hậu rất biết cách tạt nước lạnh.
“Không sao hết! Chui lọt nửa người nhìn ngắm phong cảnh bên kia cũng tốt rồi!” Khưu Thiên hừng hực khí thế.
“Vậy cậu cứ từ từ ngắm, chị đi cướp vé đây.”
“Cướp vé? Chị bảo cuối tuần về mà?”
“Cuối tuần chị được nghỉ dài hạn 10 ngày!!! Chị đã có vé từ Hương Cảng về Đài Loan rồi, giờ đi giành vé Thành Đô Hương Cảng đây! Giết!” Thái hậu hét lớn xông lên, trong nháy mắt máu đỏ văng tứ phía, Khưu Thiên mới hiểu, hóa ra hôm nay Thái hậu bận giết kẻ khác, không rảnh đi giết anh, hèn gì mà hiền lành đến thế.
Tắt máy, toàn bộ thời gian tiếp theo Khưu Thiên dành để sắm trọn vai đầy tớ trung thành, hầu hạ chủ nhân cơm nước thuốc thang xem TV trò chuyện phiếm, buổi chiều sau khi uống thuốc, Lâm Nhược Thần mệt mỏi quay về giường ngủ, chủ nhật đầu thu, ánh mặt trời ấm áp, xuyên qua cửa kính hoa văn, nhè nhẹ rải nắng vào phòng, Khưu Thiên kéo rèm, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Ở lại với em.” Lâm Nhược Thần đột nhiên mở miệng, như làm nũng, lại như đang tùy ý.
“Được.” Khưu Thiên nhịn không được nét cười toe toét bên môi, trèo lên giường nằm nghiêng bên cạnh cậu, mặt đối mặt, dựa vào nhau thật gần.
“Ngủ đi, anh nằm với em.” Khưu Thiên thăm dò đặt tay lên lưng cậu, khẽ ôm vào lòng, Lâm Nhược Thần không cự tuyệt, chỉ im lặng nhìn anh.
Một lát sau, mới nghe cậu mở miệng, “Anh quen tổng cộng bao nhiêu bạn trai rồi?”
Cái gì đến sẽ đến, vấn đề này như ấn chú triệu hồn, tống thẳng Khưu Thiên vào địa ngục hủy diệt.
Anh cắn răng khai báo: “… 16 người.”
“Ồ, vậy còn được, ít hơn em nghĩ.” Thanh âm của cậu rất bình tĩnh, như đang hỏi giá một món hàng ngoài chợ.
Khưu Thiên nhìn cậu nghi ngờ, “Chứ em đoán mấy người?”
“Trên dưới 30, từ lúc đại học đến giờ cũng đã hơn 11 năm, tính cả thời gian không quen ai, với tốc độ của anh, ít cũng 30 người.” Giọng cậu vẫn thản nhiên, như đang nói, chú à, có thể bán giảm giá cho tôi không.
“Sao mà nhiều vậy được, có đến 13 trong 16 người là quen trước năm 26 tuổi, sau đó anh không bậy bạ nữa, không phải anh đang kiếm cớ biện hộ đâu, anh hối hận thật đó.”
“Ừ, em biết, anh chỉ là quá cô đơn, không tìm được cách nào khác.”
“Hơn một nửa là vì thế, nửa còn lại là do Thái hậu xúi dại,” Khưu Thiên nhìn ánh mắt nghi hoặc của cậu, cười khổ, “Thái hậu bảo lúc còn trẻ có thể xằng bậy một chút, đến khi về già mới có cái mà nhớ lại, lúc đó anh mới 19 tuổi, Thái hậu nói gì cũng tin.”
“Ha ha, anh nói xấu chị ấy, không sợ em méc sao,” Lâm Nhược Thần cười trêu, “Rõ ràng anh đang đem chị ấy ra làm cái cớ.”
“Tiểu Thành cũng nói thế, toàn chửi anh bậy bạ thôi.” Khưu Thiên gật đầu thừa nhận, anh đã không còn ngần ngại đào lên tầng lá mục ở nơi sâu nhất cho cậu xem nữa, “Em nói vì sinh đôi nên luôn có cảm giác mình chỉ còn một nửa, thật ra, anh còn thấy bản thân mình thiếu hụt đến bảy tám phần, tìm mãi, tìm mãi vẫn chẳng có cách nào khiến trong lòng trở nên đủ đầy, anh đã từng chơi thể thao, tham gia văn nghệ, ngay cả đan len cũng từng thử, đợi mùa đông anh sẽ đan khăn quàng cổ cho em, lại nói tiếp, dù làm cách nào đi nữa, không có biện pháp vẫn là không có biện pháp, anh cũng chẳng có một cô em gái song sinh làm bạn.”
“Được rồi, tặng Tiểu Nhược cho anh, coi như đáp lễ cái khăn quàng cổ,” Lâm Nhược Thần cười lớn, “Sao 26 tuổi thì anh không vậy nữa?”
“Khi ấy một người bạn của Tiểu Thành đột ngột mất đi, anh cũng khá thân với cô ấy, đó là lần đầu tiên có một người bạn cùng lứa với bọn anh rời nhân thế, Tiểu Thành bị đả kích khá lớn, bỏ việc, còn anh bỗng nhiên thông suốt, nếu đã không thể nào lấp đầy được khoảng trống trong lòng, thì hãy mặc kệ nó, dù sao cuộc đời này vốn dĩ đã như vậy, sống thế nào rồi cũng sẽ đến lúc chết đi.” Khưu Thiên vẫn nghĩ mình đã che giấu rất tốt, tất cả nước mắt, buồn thương, và cõi lòng u tịch của anh đã chôn chặt ở nơi sâu nhất rồi, những gì đã rữa nát, đều được phủ lên một tầng lá rụng vàng óng ánh, không một ai hay biết.
Lâm Nhược Thần lẳng lặng nhìn anh, một lúc sau, đột nhiên nhích lại gần vùi sâu vào ngực anh, Khưu Thiên lập tức vòng tay ôm chặt lấy người vẫn hoài nhung nhớ, tim đập liên hồi.
Vẫn như đêm qua, cậu gối đầu trên vai anh, lẳng lặng nhắm mắt, lúc Khưu Thiên cho rằng cậu đã ngủ, lại nghe cậu mở miệng, “Tiểu Nhược nói anh là hàng thật.”
“Ừ, vàng thật trăm phần trăm, không pha tạp chất.” Khưu Thiên cầm tay cậu đặt lên ngực, nghe được tiếng cậu cười khe khẽ, xung quanh hai người chỉ còn sự tĩnh lặng dịu dàng, như hơi lạnh của mưa thu, nhẹ nhàng phủ xuống.
“Trước đây, những người em quen, nó đều không thèm liếc mắt, vậy mà giờ lại đi nói giúp anh,” Lâm Nhược Thần ấm ức, “Còn nói chơi với anh rất vui.”
“Có thể làm đồ chơi cho Kim Tương Ngọc, là vinh hạnh của anh,” Khưu Thiên cười nghịch nghịch ngón tay cậu. “Anh hỏi được không? Những người trước kia, sao Tiểu Nhược lại không thích?”
“Ừm, nó nhìn người chỉ bằng cảm giác thôi,” Lâm Nhược Thần suy nghĩ một chút mới nói, “Lúc trước em từng quen ba người, lần nào cũng rất nghiêm túc, nhưng Tiểu Nhược đều nói bọn họ là hàng giả, không muốn lãng phí thời gian nhìn bọn họ, kết quả, lần nào nó cũng đúng.”
“Tiểu Thành từng nói, ngoài cuộc sáng suốt, trong cuộc u mê,” Khưu Thiên cười, “Tiểu Nhược là người hiểu em nhất, biết rõ em cần gì, bản thân em thì ở trong cuộc nên nhìn không ra.”
“… Cũng đúng,” Lâm Nhược Thần cười hai tiếng, “Em chia tay họ đều là vì không cùng suy nghĩ và cách sống, họ đang tìm một người cùng lối đi với họ, mà em giống như vòng xoay Trung Cảng, phải đi qua một lần mới tìm được phương hướng cuối cùng.”
“Vòng xoay Trung Cảng tốt mà,” Khưu Thiên ôm cậu chặt hơn, “Nhưng anh không đi ngang qua nó, lần nào về Đài Trung cũng dừng ở đó luôn, nhà anh ở ngay trạm đó đấy.”
Lâm Nhược Thần không nói gì, im lặng vùi sâu vào người anh, Khưu Thiên không nhìn được gương mặt cậu, chẳng thể làm gì hơn, chỉ có thể nhè nhẹ vỗ về lên lưng cậu, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, cây nhỏ Mùa Thu xanh biếc đang đón nắng, an nhiên mà bình lặng.
Anh cất ghế nhỏ đi, nhưng lại đem cây nhỏ đặt trước cửa sổ. Cây Mùa Thu, thân xanh biếc, như tâm hồn Khưu Thiên.
“Có biết tại sao ở Khang Định, em lại kéo anh chụp ảnh chung không?” Rất lâu sau đó, Lâm Nhược Thần mới mở miệng, giọng nói bình thản, “Khi đó thấy cầu Thải Hồng, em chợt nhớ đến một câu, rằng du lịch, về một nghĩa nào đó cũng giống như nằm mộng, và anh chỉ là ảo ảnh, nên em chụp lại bức hình đó với hy vọng sau này tỉnh mộng, vẫn còn điều gì đó để em nhớ kỹ anh.”
Đêm đó, Cầu Vồng lặng yên đứng, như đang chờ đợi.
“Sao lại muốn nhớ kỹ anh?” Khưu Thiên đã từng hỏi vấn đề này, lúc đó cậu chỉ bảo rằng, vì hữu duyên, nhưng anh có dự cảm đáp án lần này sẽ khác.
“Vì em biết, nếu trong cuộc sống gặp gỡ anh, em nhất định sẽ thích anh,” Lâm Nhược Thần ngừng một lát, mới ngẩng đầu khỏi bờ vai Khưu Thiên, nhìn anh rồi nói, “Cũng may anh không phải là thật, em không cần phải sợ, chỉ cần nhớ kỹ anh là tốt rồi, nhưng lúc đó trông anh lại cô đơn đến thế…”
Mặt hai người cách nhau rất gần, cơ thể Khưu Thiên phản ứng trước lý trí, theo bản năng hôn lên.