Thứ Xuất Thứ Xuất

Chương 70: Chương 70: Bò Lên Giường




Edit: Hắc Phượng Hoàng

”Thật sự, Khổng Tử nói hiền hiền dễ dàng sắc...”

Đại thái thái quơ lấy một cái đế giày ném tới La Y.

La Y kêu sợ hãi: “Đừng đánh đừng đánh, haiz, ta không khoe chữ biết không? Thật là, loại chuyện này nếu không muốn để người khác nói ta ghen tị, nhất định phải trích dẫn lời thánh nhân thôi.”

“...” Đại thái thái vô lực: “Còn có cái gì? Nói luôn một mạch cho ta biết.”

”Chu Tử nói, phải tồn thiên lý diệt người muốn. Ách, sau đó nói một câu, vợ chồng là thiên lý; tam thê tứ thiếp là người muốn.”

Đại thái thái trợn mắt há hốc mồm: “Nam nhân nói?”

La Y gật đầu: “Vâng!”

”Ta quyết định trở về đọc sách!”

”Đúng không đúng không!” La Y nói: “Ta trước kia cũng không biết đâu, về sau giữ đạo hiếu đọc sách, thiếu chút nữa bị kinh sợ đấy.”

Thế giới quan của Đại thái thái bị đảo điên : “Lời này thật sự là thánh nhân nói?”

”Chu lão phu tử kia nói không cần nạp thiếp, người khác chỉ nói tôn trọng chính thê. Trên triều đình ai sủng thiếp diệt thê, Ngự Sử sẽ cho người đó sổ con đấy.” La Y nói lại thở dài: “Chính là nói đi nói lại, nam nhân vẫn nạp thiếp như thường, nói cho oai là vì con nối dòng.”

Đại thái thái còn trong chấn kinh: “Thảo nào Phạm gia không được nạp thiếp. Chúng ta trước kia còn không nghĩ ra, thì ra là thánh nhân nói.” Lập tức lại lặng lẽ hỏi: “Bọn họ thật ra là sợ hậu viện tranh đấu đúng không?” Được rồi, đại thái thái cũng bắt đầu nói tranh đấu.

Nói thật, La Y đời trước cũng muốn như vậy. Nhưng đời này thay đổi quan niệm, lắc đầu nói: “Ta xem chừng là sợ phân tâm. Một lòng một dạ ở hậu viện, sẽ không có tâm tư nghiên cứu học vấn làm quan. Hậu viện thế gia chúng ta rất khó nắm.”

Đại thái thái nhíu mày.

”Ngươi xem ta,“ La Y chỉ mình: “Di nương ta... Mẫu thân nhìn một cái, liền cúi đầu không dám lên tiếng.”

Đây là lần đầu tiên La Y nói đến mẹ cả mẹ đẻ ngoài Dung Nghi, đại thái thái cười nói: “Đấy là di nương ngươi biết quy củ.”

”Đều biết, nhà mẹ đẻ ta không ai dám nhảy lên như thế.” La Y nhìn thoáng qua về phía tây, đại thái thái hiểu rõ.

Đại thái thái có chút hâm mộ nhìn La Y: “Nhưng mà ngươi phải làm như thế nào, cẩn thận vị này.”

La Y nghe nói như thế, mặt xanh rờn.

Đại thái thái cười ha ha: “Hôm nay ta tới bàn một hồi đã thành công rồi, thời gian không còn sớm, ta cần phải trở về.”

”Không ngồi thêm một lát?”

”Haiz, ta rất muốn đây, nhưng lấy đâu ra thời gian? Sáng mai ta sai người đưa người tới. Ngày khác rảnh rỗi, ngươi làm một bàn thức ăn ngon, chúng ta nói chuyện tiếp.”

”Tuân mệnh.” La Y cố ý phúc phúc.

Đại thái thái cười cười, đứng dậy về nhà.

Ngày hôm sau đại thái thái quả nhiên tặng sáu người đến, hai người lớn một chút thay thế vị trí Quất Tử Dữu Tử, bốn người tiểu nha đầu nhân viên dự bị. La Y vô cùng cao hứng nhận, mua người thật phiền toái, vừa mất tiền lại sợ gặp cực phẩm. Dù sao gia đình bình thường mà bán con thì không có nhiều lắm, cực phẩm trong tay môi giới người rất đáng sợ.

La Y căn cứ nguyên tắc nhất quán đặt tên, La Y đặt tên cho hai người đại a đầu Liên Sương và Sơn Trúc, xem như kỷ niệm cơ bản không thể nào được ăn hoa quả nữa. Bên trong nhóm tiểu nha đầu có một tròn xoe, thoạt nhìn hỉ cảm, đặt tên là Tây Qua (Dưa Hấu). Có Sơn Trúc, dứt khoát lại đặt một cái tên Lưu Liên (Sầu Riêng). Đều là hoa quả phía nam, vậy thì lại đặt thêm một cái Dứa, Long Nhãn vậy.

Dung Nghi cũng coi như là người đọc hai quyển sách, nghe tên như vậy liền bất mãn: “Nàng không thể... đặt cái tên nghe tốt một chút sao? Hoa cỏ cũng tốt mà, toàn là ăn. Người không biết còn tưởng rằng chúng ta không có cơm ăn đấy.”

”Người không có cơm ăn nên đặt tên kê, lúa, mì, mễ, thước, gạo rồi.”

“...” Dung Nghi không nói gì, thôi, dù sao tên nha đầu người ngoài cũng không biết.

Nhóm tiểu nha đầu đã đến, có thể bắt tay vào làm hôn sự Quất Tử. Tính cả nguyên thân, Quất Tử cũng như Dữu Tử, theo nàng hơn chục năm rồi. Thậm chí Quất tử tính toán cùng cả đời, ở còn dài hơn vợ chồng. Không phải do không đối đãi tốt. Người phù hợp rất khó tìm, cũng may có Dương Thành Tài của Dương ma ma chưa kết hôn, vừa vặn vun thành một đôi. Quất Tử không muốn rời La Y, Dương Thành Tài cũng hiểu, song phương giai đại hoan hỉ. La Y làm như với Dữu Tử, đánh vài bộ trang sức bạc, tìm mấy thớt vải tốt, cũng coi như phong cảnh gả Quất Tử ra khỏi nhà. La Y vốn muốn cho nàng nghỉ mười lăm ngày kết hôn - - ở nơi này người như Quất Tử thuộc về kết hôn muộn chậm dục. Kết quả ở nhà nhàn rỗi không quen, ngày thứ tư bắt đầu làm việc. Thật sự là chiến sĩ thi đua.

Chế độ quản lý nhân sự của La Y sự, căn bản là mò đoán ra, kiếp trước chuyển qua, kết hợp với kinh nghiệm ở đây gia công lại. Cho nên thuộc hạ nô bộc của nàng rất cảm ơn. Những ngày hội như Thanh minh, Đoan ngọ, Trung thu, vân vân được nghỉ không nói, còn được phát cho này nọ, phu nhân thật sự là rất nhân từ. Đương nhiên La Y không có khả năng tự bản thân mình làm cơm, đành phải sắp xếp trực ban, trực ban ngày nghỉ phát tiền làm thêm giờ. Khỏi cần nói lại là một phen mang ơn. La Y cũng không biết cụ thể chế độ như vậy tốt chỗ nào, nhưng nếu là phiên bản thông hành ở thời đại kia, thì nhất định có đạo lý, từ chuyển qua vận hành cho tới bây giờ, hiển nhiên hiệu quả không tệ. Ừm, cái này có thể đắc ý một chút!

Mấy người nha đầu dần dần quen cuộc sống tiểu môn tiểu hộ - - khác hơn Hầu phủ nhiều, nhưng phu nhân thoạt nhìn cực kì hòa khí. Điều kiện cuộc sống không tệ, trọng điểm chắc chắn là không bị nhóm đại a đầu bắt nạt. Bởi vậy mọi người cũng coi như làm vui vẻ. Dung Nghi cũng hoàn toàn dung nhập vòng luẩn quẩn Tú tài, thỉnh thoảng đi ra ngoài tụ hội, cũng sẽ uống chút rượu, chẳng qua cũng không nghiêm trọng lớn. Vừa cùng một chỗ với Thiệu Y, hắn hay cùng một chỗ với Thiệu Y - - xét đến cùng chính là hắn sợ La Y. Vì vậy chúng ta không thể không tiếp tục mạnh mẽ, ra oai phủ đầu là bởi vì dùng hiệu quả nên mới được coi là kinh điển. Mọi người thấy hắn và đại cữu tử cùng nhau, nên không tiện chuốc hắn. Nam nhân gia đình bình thường, sợ vợ không phải có một hai người, tất cả mọi người biết.

Hôm nay Dung Nghi lại bởi tụ hội uống một chút rượu, cảm thấy trong bụng từng đợt quay cuồng rất không thoải mái, là di chứng năm đó uống nhiều quá. Bởi vậy mặc dù La Y thực hiền lương thục đức, hắn cũng không muốn uống nhiều, không chịu đựng nổi. La Y thích sạch sẽ, cũng đã ngủ, hắn sai người đi vào nói một tiếng với bà tử trông coi, trực tiếp đến thư phòng lung tung nằm xuống, một đêm ngủ ngon.

Không ngờ giấc ngủ này lại ngủ ra vấn đề lớn. Dung Nghi trợn mắt há hốc mồm chỉ vào Sơn Trúc ngủ ở bên cạnh, rất lâu nói không ra lời. Đúng lúc này Quất Tử tiến vào hầu hạ, kinh hãi làm rơi cả chậu nước rửa mặt xuống đất, va keng một tiếng, dẫn tới cả viện ghé mắt. Tiết di nương trong lòng mở cờ, thành công!

La Y kỳ quái theo tiếng đi đến, liền nhìn thấy cảnh trước mắt này: Dung Nghi quần áo nhốn nháo lộn xộn, mùi rượu xông vào mũi. Sơn Trúc càng thêm nhốn nháo lộn xộn, cũng may mà không trần chuồng.

Dung Nghi hô to: “Ta, ta, ta cái gì cũng không biết!”

La Y cười nói: “Ừm, ta tin huynh.”

Dung Nghi thở dài một hơi, tối hôm qua hắn thật sự cái gì cũng không làm. Loại chuyện say rượu mất lí trí, ít có đương sự hoàn toàn không biết chuyện, nói chung đều là lấy cớ. Bởi vậy Dung Nghi rất rõ ràng, hắn tuyệt đối oan uổng.

La Y nhìn Sơn Trúc nói: “Dứt lời, tại sao muốn bò lên giường?” Lập tức cười lạnh một tiếng: “Thật là to gan, Tứ lão gia các ngươi trước kia oanh oanh yến yến khắp phòng, một cái cũng chưa lưu lại. Thế nào, ngươi cũng muốn rập khuôn theo bọn họ?”

Sơn Trúc nơm nớp lo sợ nói: “Vâng... Phải... Tối hôm qua, tối hôm qua, lão, lão gia sai người nói, nói ở thư phòng nghỉ ngơi. Ta, ta đến xem, liền... Phu nhân phải làm chủ cho ta!” Nói che mặt khóc lên.

”Một khi đã như vậy, không bằng để lại trong phòng đi.” Tiết di nương vui rạo rực bước vào cửa.

Rất vui sướng khi người gặp họa phải không? Dung Nghi và La Y đều nghĩ như thế.

”Làm sao lại đều không nói lời nào?” Tiết di nương tiếp tục nói: “Ta thấy Sơn Trúc này bộ dáng trông tốt đấy, theo ta thấy không bằng để ở trong phòng, chờ sinh con lại nâng di nương đi.”

La Y nhìn Tiết di nương tức giận nói: “Việc này không thuộc di nương quản lí, di nương đi nghỉ ngơi đi.”

”Sao lại không thuộc về ta... Ta nói lại, phu nhân thấy đúng không.”

La Y kỳ quái liếc mắt nhìn Tiết di nương một cái, đây là muốn ly gián hả? Tiết di nương bị nhìn cả kinh, ngược lại ngậm miệng.

La Y nghĩ nghĩ nhân tiện nói: “Liên Sương, mang nhóm tiểu nha đầu đi ra ngoài.”

Liên Sương lên tiếng trả lời: “Vâng ạ.”

Dung Nghi chân mềm nhũn, năm đó cũng thế, đuổi nhóm tiểu nha đầu đi ra trước, sau đó thu thập hắn. Haiz, thật sự rất đau, di nương ngài hại chết con rồi.

Không ngờ La Y không có động tác kế tiếp, chỉ nhìn chằm chằm Sơn Trúc. Sơn Trúc khẩn trương hơn.

Sau một lúc lâu, La Y hỏi: “Ngươi đã nói lão gia làm bẩn trong sạch của ngươi, chúng ta đều là người từng trải, nói đi, làm như thế nào. Cụ thể một chút, đừng bỏ sót chi tiết nào.”

”A?” Sơn Trúc sửng sốt.

Tiết di nương ngây người, vấn đề này quá dữ dội phải không? Cho dù, chính các bà làm thiếp cũng không nói nên lời!

”Thế nào? Nói không nên lời? Hay là từ đầu chưa làm qua?”

Trầm mặc.

La Y thở dài: “Đại tẩu đưa các ngươi lại đây, là tốt bụng một hồi. Nếu ta trả về, chính là đánh vào mặt nàng ấy. Gọi môi giới người tới, mang đi thôi.”

Sơn Trúc hét lên một tiếng, vội vàng bò xuống giường, phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu: “Phu nhân tha cho ta đi, ta, ta không phải cố ý. Là bà cô, là bà cô bảo ta tới!”

”Ngươi nói bậy!” Tiết di nương hô the thé lên: “Ngươi đừng loạn làm người dính líu.”

”Di nương người sao phải làm như thế?” Dung Nghi xen mồm hỏi.

”Ta, ta không, ngươi không được nghe kẻ tiện tì kia nói lung tung.” Tiết di nương thề thốt phủ nhận.

”Ta không hề nói lung tung, là bà cô nói. Nói chỉ cần, chỉ cần... Sẽ bảo vệ ta làm di nương.” Sơn Trúc vì tự bảo vệ mình, ném ra một câu càng rung động: “Bà cô nói, phu nhân không hiền, chỉ cần ta được sủng, liền đem... Liền ngưng phu nhân đi. Giúp ta làm nhị phòng, trên đầu không có phu nhân, sẽ... sẽ giống nương tử nhà giữa. Đây là bà cô nói, nô tì không dám nghĩ như vậy.”

Tiết di nương xông lên túm đầu Sơn Trúc, tay kia thì không lưu tình chút nào đánh vào: “Miệng kĩ nữ hư thối, ta cho ngươi nói bậy này! Bản thân mình hồ mị tử câu dẫn nam nhân, còn lôi kéo lão nương? Xem ta hôm nay không xé sống ngươi!”

Sơn Trúc cũng không phải kẻ vừa, người bổn phận sẽ không làm chuyện này: “Ta nói bậy bạ hả? Không phải bà nói cho ta, ta mới đến vài ngày sao đã biết lão gia bị phu nhân nắm hả? Rõ ràng là bà nói, lúc này lại quỵt nợ. Phi, thì ra cũng là giấy. Mệt bà còn nói sảng khoái, cái gì lão gia con ruột bà, nhất định không dám ngỗ nghịch bà. Phu nhân chỉ là nàng dâu, có thể vì nàng dâu không cần mẹ hay sao? Ta bị hâm mới nghe bà miệng đầy mê sảng!” Nàng muốn làm di nương, sinh con trai, ngày sau ở riêng cũng sống như Tiết di nương. Bởi vậy làm bộ như tin Tiết di nương. Lúc này chuyện vỡ lở, thấy Tiết di nương không đáng tin cậy, liền giật tung toàn bộ ra.

La Y cảm thấy hiểu rõ, chuyện sao thế này. Trước kia ở Hầu phủ, có vài người mắt mù như thế, đó là tốt xấu gì Dung Nghi cũng được xem như con Hầu gia, dựa vào sinh cái nhất nam bán nữ, dựa vào quan hệ tổ phụ, hoặc là ở riêng được ít tiền tài, còn hơn gả cho gã sai vặt. Lại nói điều kiện cuộc sống cũng tốt. Từ khi Thiệu Y tính cả Tiêu gia phát uy về sau, bọn nha đầu đã sớm không làm chuyện này. Phí tổn và tiền lời hoàn toàn không thống nhất, phiêu lưu quá lớn, tiền lời quá nhỏ, tên đần mới đầu tư. Khi chuyển đến bên này, càng không đáng giá. Nha đầu xuất thân Hầu phủ, cho dù không được cha mẹ yêu thích lắm, cũng không đến nỗi nóng lòng như thế lửa cháy bò lên giường. Thì ra gốc rễ ở chỗ này.

Lúc này tính cả Dung Nghi, đều một tấm biểu tình ngu ngốc nhìn Tiết di nương. Tiết di nương vẫn còn cãi nhau với Sơn Trúc, hai người chỉ kém không đánh nhau.

Động tĩnh lớn như vậy, ngày cả Tần tẩu tử cách vách cũng ở nhà thở dài. Có một bà mẹ chồng không bớt lo, phu nhân cách vách thật đáng thương.

La Y chỉ để ý nhìn Dung Nghi, mẹ ruột huynh, huynh nói làm sao?

Dung Nghi bị nhìn chằm chằm đầy người không được tự nhiên, cười làm lành nói: “Ta suy nghĩ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.