Thú Y - Lạc Tân

Chương 66: Chương 66




E&B: Strangers Ex

Triệu Thanh Hà đi theo Hỉ công công vào Kính Nguyệt cung của công chúa Bội Nhã, nhìn thấy Kính Nguyệt cung, bất an trong lòng rốt cục cũng thả xuống. Nguyên bản còn lo lắng có cái gì miêu mị, hiện tại xem ra đúng là sủng vật của công chúa bị bệnh.

Bội Nhã công chúa thấy Triệu Thanh Hà lập tức vẫy vẫy cánh tay nhỏ, ” Đại phu ca ca xinh đẹp, ngươi lại đây xem tiểu tiểu bạch của ta, bộ dáng nó hình như không thoải mái lắm.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của công chúa Bội Nhã đỏ rực, tiểu shota khẽ nhíu mày trông vô cùng đáng yêu.

Triệu Thanh Hà nhìn về nàng cười cười, đi vào bên trong xem con thỏ trắng nhỏ, con thỏ này cả thân hình đều màu tuyết trắng, nhìn thực đáng yêu. Công chúa Bội Nhã thích nhất sủng vật có màu trắng, trước còn nghe nói có chuột trắng nhỏ đòi phải nuôi một con, sau nghe nói không phải thuần màu trắng mới chịu yên không nuôi.

” Công chúa mang con thỏ trắng này về nuôi khi nào?” Triệu Thanh Hà vừa kiểm tra con thỏ vừa hỏi, Triệu Thanh Hà thường xuyên ra vào Kính Nguyệt cung nên đối với sủng vật công chúa Bội Nhã nuôi hết sức quen thuộc, con thỏ toàn thân trắng nõn không có một chút lông tạp này chưa từng gặp qua.

Hỉ công công còn chưa đáp lời, Bội Nhã công chúa liền thập phần hưng phấn nói: ” Đây là do Bội Nhi nhặt được! Đại phu ca ca xinh đẹp, vận khí của Bội Nhi có phải đặc biệt tốt không? Tiểu tiểu bạch vừa khả ái lại nhu thuận, nhưng mà bây giờ nó bệnh rồi, Bội Nhi rất khổ sở.”

Bội Nhã công chúa nói xong nước mắt chảy xuống, tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt đầu con thỏ, con thỏ kia vô cùng nhu thuận nằm xuống, bộ dáng có chút gầy yếu.

Triệu Thanh Hà ngẩn người, nhìn về phía đại thị nữ Mai Mơ bên người công chúa Bội Nhã, Mai Mơ gật gật đầu, ” Vào ngày công chúa Bội Nhã cùng với hoàng thượng nương nương đến sơn trang vùng ngoại ô thì gặp, đang nằm hấp hối trên băng tuyết, sợ là đã bị đông cứng, may nhờ công chúa chúng ta cứu trở về mới giúp nó thoát một mạng.”

Chuyện trùng hợp như vậy, Triệu Thanh Hà vẫn chưa nghĩ nhiều lập tức hỏi Mai Mơ tình huống con thỏ này.

Triệu Thanh Hà thường xuyên tiến vào Kính Nguyệt cung xem bệnh cho đám sủng vật của công chúa Bội Nhã, bởi vậy Mai Mơ với Triệu Thanh Hà có chút quen biết hơn nữa hiểu rõ hắn cần biết những thứ gì, nên trật tự rõ ràng nói: ” Mới đầu con thỏ này không thích ăn gì, chỉ thích nằm như vậy, chỉ có uống mỗi nước nên chỉ có thể cắt thức ăn thật nhỏ bón cho nó ăn. Mấy ngày gần đây thì không đi ngoài, từ từ gầy yếu nhìn vô cùng không tốt, công chúa sốt ruột nên phái Hỉ công công đi tìm ngài.”

Triệu Thanh Hà khẽ nhíu mày, nói: ” Mang ta đi nhìn xem chuồng thỏ.”

Mai Mơ gật đầu, dẫn Triệu Thanh Hà đi xem xét, chuồng thỏ được dọn dẹp rất sạch sẽ, đệm cỏ thật dày. Triệu Thanh Hà ngồi chồm hổm xuống lật lật xem từng món, Mai Mơ đã sớm thành thói quen nên không có gì ngạc nhiên nên không lộ ra biểu tình kinh ngạc gì, ở một bên yên lặng.

Triệu Thanh Hà hỏi: ” Bình thường các ngươi cho nó ăn cái gì?”

Mai Mơ nói: ” Con thỏ này chỉ thích ăn cỏ, cho nên mỗi ngày đều là mang đến cỏ non.”

Mi đầu Triệu Thanh Hà càng nhăn chặc hơn, Mai Mơ thấy bộ dáng hắn như vậy không khỏi có chút lo lắng, vì tránh công chúa Bội Nhã nên nói nhỏ: ” Triệu đại phu, con thỏ này không được ổn sao?”

Triệu Thanh Hà lắc lắc đầu nói: ” Con thỏ này là ngày thường nuôi tách riêng?”

” Đúng, Triệu đại phu, bệnh này trị không được sao?” Mai Mơ thấy hắn như vậy trong lòng càng sốt ruột, con thỏ trắng này là sủng vật công chúa Bội Nhã yêu thích nhất, là do nàng tự cứu trở vêv nên so với các sủng vật nhỏ khác quý trọng hơn nhiều.

Triệu Thanh Hà thấy bộ dáng nàng như vậy, mi đầu giãn ra cười cười, ” Các ngươi phát hiện đúng lúc, hiện tại cũng không khó trị.”

Mai Mơ nhất thời khó hiểu, Triệu Thanh Hà không phải là đại phu thích khoa trương, tại sao lại có vẻ mặt như vậy, ” Vậy tại sao Triệu đại phu lại khó xử như vậy?”

Triệu Thanh Hà nói: ” Bệnh này ta có thể trị, nhưng lại không rõ vì sao con thỏ này lại nhiễm phải chứng bệnh này.”

Dựa theo hắn chẩn đoán bệnh với những gì Mai Mơ kể, Triệu Thanh Hà có thể kết luận con thỏ này là bệnh mao cầu, nhiều người cho thỏ ăn thì lông thỏ vô tình dính vào thức ăn hoặc cọng cỏ, thức ăn gia súc thiếu chất. Thiếu khuyết khoáng vật, vitamin, muối khoáng, thúc đẩy sự thèm ăn bất thường, phát sinh hiện tượng cắn da lông lẫn nhau. Thỏ sống trong môi trường nhỏ hẹp, thiếu vận động nên tạo thành bệnh chứng. Nhưng mà con thỏ này hoàn toàn không phù hợp hoàn cảnh bệnh trạng, vì sao lại mắc phải chứng này?

[ chứng mao cầu không chỉ phát sinh ở thỏ, mà còn phát sinh ở rẩ nhiều động vật có lông khác. Vì thiếu chất nên ăn lông của mình, hoặc là lông dính vào thức ăn thường xuyên lâu dài bị nuốt vào bụng. Lông tích tụ trong dạ dày dần dần tạo thành một cục ]

Tuy là khó hiểu, Triệu Thanh Hà cũng chỉ có thể đặt sau đầu, ôm lấy con thỏ vuốt ve bụng nó, vuốt đến vị trí dạ dày thì đụng vào mao cầu, may mắn mao cầu không lớn cũng không quá cứng, nếu không chỉ có thể trị liệu bằng cách phẫu thuật. Hiện giờ chỉ cần dùng ngón tay nhấn hoặc di di bên ngoài, đợi cho mao cầu bị tách ra thì uống chút nước muối là được.

Triệu Thanh Hà dặn: ” Mỗi ngày dùng dầu cải với mật ong nấu hoà tan với nước cho nó uống, mỗi ngày hai lần, ba ngày có thể khỏi hẳn. Bình thường chăn nuôi nhớ phải chú ý đừng để lông thỏ lẫn vào cỏ khô, chú ý cho nó ăn chút muối với vài loại thực vật khác.”

Mai Mơ rất là khó hiểu, ” Mỗi lần đút cho thỏ ăn đều là cỏ vừa cắt tới, sao lại lẫn vào lông thỏ?”

Triệu Thanh Hà cũng không rõ, có khi là không để ý nên bị dính vào không biết, chỉ có thể dặn bọn họ chú ý nhiều một chút, lại nói thêm vài loại thực vật cho các nàng thay phiên thức ăn con thỏ này.

Triệu Thanh Hà xem bệnh con thỏ xong thì lại đi xem cho những sủng vật khác một lần, không có phát hiện dị trạng. Nên căn dặn bọn họ mỗi ngày coi chừng giữ ấm với tiêu độc thì rời đi.

Hỉ công công trên đường bị người rời đi, bởi vậy mang hắn ra cung chính là một vị tiểu thái giám, vừa mới đi ra Kính Nguyệt cung không lâu thì có một cung nữ chạy tới, hỏi: ” Đây là bác sĩ Triệu?”

Tiểu thái giám nhìn thấy cung nữ liền hành lễ, ” Vân ma ma mạnh khoẻ.”

Triệu Thanh Hà lại chưa từng nhìn thấy qua cung nữ này, ” Là ta, xin hỏi ma ma tìm ta có chuyện gì?”

Vân ma ma so với các cung nữ khác lớn tuổi hơn nhiều, cũng không giống như tiểu cung nữ nhìn thấy nam nhân bên ngoài ngượng ngùng, ngược lại mồm miệng vô cùng lưu loát nói: ” Ta là thị nữ ở Vũ Dương uyển, không biết vì sao con mèo nhỏ của chủ tử nhà chúng ta mắt lại bị sưng, còn phát hồng, ánh mắt như muốn chảy nước, thậm chí còn chảy ra ít máu.

Nghe nói bác sĩ Triệu y thuật cao minh nên chúng ta cũng từng đi Thanh Viên tìm ngài, nào hiểu được ngài đã vào quân doanh, may mắn hôm nay được tin tức ngài vào cung liền lập tức chạy qua đây mời ngài qua xem giúp nương nương chúng ta, xem cho con mèo nhỏ nàng yêu thích nhất. Ai, nương nương chúng ta là mệnh khổ, khó khăn lắm mới được một con mèo nhỏ giải buồn mới vui lên được một chút, nếu mà xảy ra chuyện chỉ sợ… Ai.”

Vân ma ma vẻ mặt sầu bi, nhớ tới chủ tử mình cũng nhịn không được rơi lệ.

Ở trong Vũ Dương uyển chính là Lệ tần, Lệ tần nguyên bản xuất thân nhà huân quý, bộ dáng xuất chúng dáng người phong hoa tuyệt đại, mới vừa vào cung thì được hoàng thượng yêu thương. Vì khi đó người được sủng ái nhất là Vương phi đang mang thai nên không thể nhận sủng, lại làm cho Lệ tần nhất thời nổi bật vô lượng.

Chỉ tiếc ngày vui chẳng được bao lâu, nhà Lệ tần phạm chuyện, phụ thân bị lưu đày, toàn bộ gia tộc bị suy tàn. Mà Lệ tần cũng không còn được ân sủng như trước, nếh không phải là hoàng thượng nhớ tình cũ lại vừa lúc Lệ tần mang thai, cho nên nàng mới không bị đày vào lãnh cung.

Nào ngờ đâu cọng rơm rạ cứu mạng cuối cùng cũng không giữ được, hai tháng trước không cẩn thận té ngã khiến cho đứa nhỏ trong bụng không còn. Điều này làm cho Lệ Tần đau thương xuyên tâm, thậm chí còn muốn tự vẫn, may mắn phát hiện kịp lúc nếu không thì hiện tại đã sớm hương tiêu ngọc vẫn.

Việc này cũng là trong lúc vô ý Triệu Thanh Hà biết được, vẫn là do Nghiêm Hoảng nói đến chuyện Nghiêm phi không cẩn thận sinh non. Hiểu rõ chuyện Lệ tần cũng là do phụ thân Lệ tần chính bởi vì đắc tội bè đảng hoàng hậu, nhưng không muốn thông đồng làm bậy cho nên mới có hôm nay. Điều này làm cho trong lòng Triệu Thanh Hà vẫn còn sợ hãi, đối với Lệ tần cũng có ấn tượng khắc sâu.

Triệu Thanh Hà có chút đồng tình với nữ nhân này, cảm thấy nàng bây giờ thật oan uổng với không hay ho. Hiện tại tuy không bị biếm vào lãnh cung, nhưng lúc này cũng đã bị cô lập thì có khác gì lãnh cung đâu. Người trong cung một bước lên mây cũng một bước té ngã, Lệ tần không có cơ hội xoay người, lại không có chỗ dựa là mẫu tộc, chỉ sợ cuộc sống rất gian nan.

Chính là, đồng tình là đồng tình, hắn hiện tại không thích hợp ở trong hậu cung đi lại, khó xử nói: ” Được Lệ tần nương nương coi trọng, nhưng ta đã đi ra nhiều canh giờ nhất định phải lập tức về lại quân doanh, nếu không về muộn đó là làm trái quân lệnh, sẽ bị trừng phạt.”

Không nghĩ tới Vân ma ma trực tiếp quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi ra, ” Bác sĩ Triệu, cầu ngài cứu cứu chủ tử chúng ta, nàng hiện giờ chỉ có con mèo nhỏ này làm ký thác, nếu con mèo này không còn, nương nương chúng ta không muốn sống nữa. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, nô tỳ cũng không làm Triệu đại phu ngài khó xử. Nghe nói Triệu đại phu ngài thiện lương, cầu thỉnh Triệu đại phu trộm đến coi một chút, Vũ Dương uyển cách nơi này không xa, sẽ không làm ngài chậm trễ hành trình.”

Trên đất là lót đá lạnh như băng còn phủ thêm một tầng tuyết mỏng, Triệu Thanh Hà không tiện nâng người dậy, vội vàng nói: ” Ma ma xin đứng lên, ta gánh không nổi lễ lớn như thế.”

Nhưng Vân ma ma thế nào cũng không chịu đứng lên, còn quỳ lết dập đầu trên mặt đất.

Tiểu thái giám không đành lòng, ở bên tai Triệu Thanh Hà thấp giọng nói: ” Lệ tần nương nương trước cũng là một chủ tử ôn hoà tốt bụng, cùng Nghiêm phi chúng ta có chút giao tình, chỉ là thời vận không tốt nên mới có kết cục như vậy. Nếu Triệu đại phu có chút thời gian, không bằng trộm đi xem một chút? Ta đi về hồi bẩm cho Nghiêm phi nương nương.”

Triệu Thanh Hà nghe xong lời này mới không còn băn khoăn trong lòng, sau đó đi cùng Vân ma ma đến Vũ Dương uyển. Triệu Thanh Hà tuy là ra vào cung nhiều lần nhưng chỉ đi tới Kính Nguyệt cung, những chỗ khác thì không quen thuộc. Mắt nhìn đi càng lúc càng xa, trong lòng Triệu Thanh Hà không khỏi cảnh giác.

Không chờ Triệu Thanh Hà hỏi, Vân ma ma thở dài nói: ” Nương nương chúng ta tuy chưa bị biếm vào lãnh cung, nhưng Vũ Dương uyển là chỗ hẻo lánh không khác biệt gì với lãnh cung, mong thỉnh Triệu đại phu thứ lỗi.”

” Không sao.” Triệu Thanh Hà thản nhiên đáp một câu cũng không nói gì nữa, cảm thấy Vân ma ma này không muốn nói gì nhiều, hai người cũng không quen biết, bí mật hậu cung sao lại có thể nói cho một nam nhân bên ngoài như hắn. Cho dù hắn biết Lệ tần thê thảm thế nào, cũng không giúp đỡ được gì.

Vân ma ma thấy hắn thái độ thản nhiên, không nghĩ sẽ phản ứng lại nên không nói gì nữa, hai người một trước một sau lặng yên không tiếng động đi tới. Vừa vặn đi qua Mai viên, bên trong hồng mai nở rộ thập phần diễm lệ, ngạo nghễ rực rỡ giữa băng tuyết trắng xoá, ngay cả Triệu Thanh Hà cũng bị cảnh đẹp trước mắt này hấp dẫn. Nếu không phải là thời điểm không đúng, thì đã muốn đi vào trong Mai viên ngắm cảnh cho thoả lòng.

Vân ma ma đột nhiên ngừng lại, nói: ” Triệu đại phu có thể chờ ở đây một lát, ta đi cắt mấy cành hồng mai, chủ tử nhà ta thích nhất là hồng mai, nếu nhìn thấy tất sẽ vô cùng vui vẻ.”

Triệu Thanh Hà không khỏi nhíu mày, còn chưa kịp nói thì Vân ma ma đã vội nói: ” Ta sẽ lập tức trở lại, sẽ không để Triệu đại phu ngài chờ lâu.”

Vừa nói Vân ma ma đã chạy vào vườn, thoáng chốc đã không thấy tăm hơi bóng người. Trong lòng Triệu Thanh Hà rung lên cảnh giác, khoảng thời gian ngắn không biết phải làm thế nào mới phải.

Nơi này không có một bóng người, mới nãy đi nhiều khúc quẹo đã sớm làm hắn hôn mê. Nếu hắn đi lạc không biết địa phương nào, vậy sẽ phiền toái lớn.

Hiện tại Triệu Thanh Hà đã không muốn trông cậy vào tiểu thái giám, nếu hai người thông đồng thì lúc đó hắn có tám cái miệng cũng không thanh minh được. Nguyên bản cho là người bên cạnh công chúa Bội Nhã đáng tin cậy, cho nên mới không có cảnh giác, nào ngờ cũng không thể tin tưởng. Nhưng mà, cung nữ này mang hắn đem đến đây có mục đích gì? Âm mưu gì đang chờ hắn? Hắn hiện giờ cái gì cũng không biết, cũng không biết nên làm động tác gì, chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.

Mà không lâu sau Triệu Thanh Hà nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng, ngẩng đầu lên vừa thấy đúng là Nghiêm phi. Nghiêm phi nhìn thấy hắn cũng ngẩn người, nhất thời đầu mày nhăn lại, đang muốn xoay người rời đi thì đột nhiên một đám người xâm nhập vào trong Mai viên.

” Nghiêm phi, ngươi dám tư thông với nam nhân bên ngoài!” Một âm thanh lớn quát tới, trong giọng nói mang theo khinh miệt.

Triệu Thanh Hà theo tiếng nhìn lại, một nữa nhân đầu đội mũ phượng, thân mặc trang phục màu hoàng kim được một đám thái giám theo sau, nhìn tư thế này thì đây phải là đương kim hoàng hậu.

Triệu Thanh Hà trong lòng rơi lộp độp, lập tức hiểu được tột cùng là sao. Ngầm hít sâu một hơi, dằn xuống bối rối nén lại xuống đáy lòng. Cố gắng giữ cho mình thần sắc bình thường quỳ xuống thỉnh an hoàng hậu, ” Hoàng hậu nương nương các tường.”

Lúc này Nghiêm phi cũng đã kịp phản ứng lại, trên mặt không xuất hiện khác thường, chỉ là kinh ngạc nói: ” Vì sao hoàng hậu nương nương lại nói ra những lời ấy?”

Hạ hoàng hậu cười lạnh quét mắt qua hai người một cái: ” Giỏi cho hai người các ngươi, bị ai gia tận mắt bắt gian còn có thể giả bộ bình tĩnh như vậy, chỉ sợ là tư thông không phải thời gian ngắn. Trách không được vì sao Triệu Thành Hà thường xuyên ra vào cung, cái gì mà vì công chúa Bội Nhã xem bệnh, chẳng qua là lấy cớ mà thôi. Ngươi thân là mẫu thân, lại có thể lợi dụng nữ nhi của mình làm chuyện bỉ ổi như thế, về sau Bội Nhã công chúa ở trong cung phải tự xử ra sao.”

Nghiêm phi ninh mi, trên mặt không hề e ngại, chính nghĩa nói: ” Cầu thỉnh hoàng hậu nương nương nói lời cẩn thận, việc này liên quan đến thanh danh của thần thiếp, không thể được nói xấu. Thần thiếp chỉ mới nhìn thấy Triệu đại phu hai lần, một lần là con chó nhỏ nuốt phải dị vật, lúc ấy các đại phu mục mã giam đều ở tại đó, một lần là hoàng thượng triệu kiến Triệu đại phu, ta ở một bên. Lại nói, Triệu đại phu là vì sủng vật của công chúa Bội Nhã xem bệnh, không phải là công chúa Bội Nhã. Triệu đại phu là thú y chứ không phải nhân y.”

Triệu Thanh Hà chịu đựng lạnh lẽo dưới đầu gối, cũng nói: ” Vi thần cũng không biết vì sao hoàng hậu nương nương lại nói những lời ấy, loại đại nghịch bất đạo này sao vi thần dám làm. Nghiêm phi nương nương là nhân vật nào, ta đây chỉ là kẻ phàm phu tục tử sao có thể lây dính, cầu thỉnh hoàng hậu nương nương nắm rõ.”

Hoàng hậu nở nụ cười, ” Hay là các ngươi cho là ánh mắt ai gia bị mù? Triệu đại phu thì thôi, ta xem như ngươi ngẫu nhiên đi lạc vào đây. Nhưng Nghiêm phi sao lại lẻ loi một mình đi vào Mai viên, vừa vặn cùng Triệu đại phu gặp gỡ? Nghiêm phi ngươi có thể nói cho ai gia biết, ngươi thân là tần phi hậu cung, vì sao ngay cả người hậu hạ cũng không có bên người? Đây không phải là tác phong thường ngày của ngươi.”

Nghiêm phi nhẹ nhàng cắn môi lại vẫn chưa nói gì, nhìn xem bộ dáng thập phần khó xử. Triệu Thanh Hà kinh ngạc, không biết Nghiêm phi có ẩn tình gì.

Hạ hoàng hậu đắc ý, đang muốn lên tiếng thì Nghiêm phi bỗng nhiên quỳ xuống, nói: ” Thần thiếp tội đáng chết vạn lần.”

Triệu Thanh Hà trực tiếp choáng váng, Nghiêm phi là đang làm chi, đừng nói là thừa nhận hai người có gian tình chớ?

Khoé miệng hoàng hậu hơi gợi lên, đột nhiên lạnh lùng nói: ” Nghiêm phi tư thông nam nhân bên ngoài, dựa theo nội quy trong cung đánh chết. Người đâu…”

Nghiêm phi ngẩng đầu lên, vẻ mặt bất khả tư nghị, ” Hoàng hậu nương nương, thần thiếp mặc dù có tội nhưng không đáng chết, huống hồ không phải tư thông nam nhân như ngài nói. Đúng vậy, thần thiếp một mình tới đây là vì chờ một người…”

Nghiêm phi cắn cắn môi vẻ mặt khó xử, thậm chí còn là bộ dáng đỏ mặt xinh đẹp. Triệu Thanh Hà đối với sự can đảm lớn như vậy của Nghiêm phi bội phục không thôi, ở một bên không lên tiếng, yên lặng làm khán giả xem tiết mục cung đấu này. Nếu không phải là liên quan đến hắn, cũng không cần hắn phải quỳ như vậy, hắn chắc chắn sẽ bắt ghế ngồi phẩm trà dưới gốc hồng mai xem kịch cổ điển, thật là dào dạt ý tứ mà.

Ba _____

Hạ hoàng hậu phẫn nộ, ” Thật to gan! Ở trước mặt ai gia dám kiêu ngạo như thế, chỉ sợ là tư thông không biết bao nhiêu cái nón xanh trên đỉnh đầu hoàng thượng! Tên gian phu vô sỉ đó là ai, còn không mau nói ra!”

Nghiêm phi thốt ra âm thanh mềm mại, không chỉ không có bộ dáng sợ hãi, ngược lại là bộ dáng thiếu nữ tư xuân.

” Thần thiếp lúc này đang chờ hoàng thượng.”

Vừa nói xong, mọi người đều sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới Nghiêm phi dám nói như vậy.

Hạ hoàng hậu nở nụ cười, ” Thật sự là quá vô sỉ, d*m phụ ngươi bây giờ còn dám lôi kéo hoàng thượng vào, còn dám đổ chuyện này lên đầu hoàng thượng.”

Nghiêm phi thở dài: ” Thần thiếp không có nói dối, năm đó thần thiếp cùng hoàng thượng lần đầu tiên gặp nhau ở đây. Lúc trước thần thiếp vừa mới vào cung, ngụ ở bên trong Huệ Thanh uyển cách nơi này không xa. Khi đó còn chưa được hoàng thượng ân sủng, thậm chí còn chưa nhìn thấy hoàng thượng. Khi đó thần thiếp còn trẻ ham chơi, một mình trộm chạy đến nơi này ngắm mai, kết quả ngẫn nhiên nhìn thấy hoàng thượng, sau đó mới được ân sủng…”

Hạ hoàng hậu tức giận tới cực điểm, cắt ngang lời nói: ” Đủ rồi! Ai gia đối với chuyện xưa của các ngươi không có hứng thú!”

Chính là bởi vì vô tình gặp được, sau đó trong lòng hoàng thượng càng cách xa Hạ hoàng hậu. Nguyên bản đã tuổi già nhan sắc tàn phai, cũng không ôn hoà động lòng người như các tần phi khác, hiện tại còn thêm một Nghiêm phi kiều mị. Trừ bỏ những ngày quy định sẽ đi qua bên hoàng hậu, ngày thường căn bản khó gặp hoàng thượng. Bây giờ Nghiêm phi còn dám nhắc lại chuyện này, Hạ hoàng hậu sao có thể không bực bội.

Nghiêm phi mở to hai mắt, vô tội nói: ” Không phải là do thần thiếp cố ý nhắc tới, mà là có liên quan vì sao hôm nay thần thiếp một mình tới đây. Hoàng thượng từng nói hàng năm sẽ cùng thần thiếp đến nơi này một lần, giống như lần đầu mới gặp nhau. Không ước hẹn canh giờ, chỉ nhìn khi nào trùng hợp gặp được. Hoàng thượng nói việc này phải giữ bí mật, như vậy mới tình cảm, nếu không phải do hoàng hậu hiểu lầm thì thần thiếp không dám nói ra. Nếu hoàng hậu nương nương không tin có thể đi hỏi hoàng thượng, đoán chừng một lát nữa hoàng thượng sẽ đi tới đây. Lời thần thiếp nói đều là sự thật, không dám có nửa câu bịa đặt.”

Nếu trường hợp có chút không đúng, Triệu Thanh Hà thật sự muốn huýt sáo, chuyện lãng mạn vậy mà hai người cũng nghĩ ra được. Vào cái mùa đông này nếu một người tới sớm tìm một người buổi tối mới đến, người tới sớm không bị đông chết mới lạ, cho dù sai lệch một canh giờ cũng bị đông lạnh cầm cập.

Hạ hoàng hậu không nghĩ còn có chuyện như vậy, ” Ai gia tất sẽ đi tìm hoàng thượng, nếu ngươi dám có nửa câu nói dối, hoàng thượng là người đầu tiên không bỏ qua cho ngươi.”

Nghiêm phi cung kính gật đầu, ” Thần thiếp không dám.”

Tạm thời Hạ hoàng hậu không thể đụng vào Nghiêm phi, liền đưa ánh mắt hướng tới Triệu Thanh Hà, vẻ mặt trào phúng, ” Triệu đại phu sao lại lẻ loi một mình tới nơi này, hay là ngươi cũng từng hẹn ước với người nào.”

Triệu Thanh Hà chắp tay, ” Vi thần được một cung nữ gọi là Vân ma ma đưa tới, nói là đi xem bệnh cho mèo của Lệ tần nương nương. Nhưng hai chúng ta trên đường đi ngang nơi này, nàng nói là muốn cắt vài cành hồng mai cho Lệ tần nương nương rồi biến mất không thấy. Nhìn, mấy dấu chân ở chỗ kia chính là của nàng.”

Hạ hoàng hậu căn bản không thèm nhìn đến dấu chân, trực tiếp sai người đi Vũ Dương uyển mang Vân ma ma đến. Triệu Thanh Hà vừa nhìn thấy biết không phải là người lúc nãy, tuy cũng là dự đoán được nhưng trên mặt vẫn bày ra bộ dáng khó tin.

Hạ hoàng hậu lại vẫn thái độ cũ, hỏi Vân ma ma, ” Chính là ngươi tìm Triệu đại phu đi xem bệnh cho mèo của Lệ tần?”

Vân ma ma vẻ mặt kinh ngạc, liếc mắt đánh giá Triệu Thanh Hà một cái, nói: ” Con mèo nhỏ do Lệ tần nương nương nuôi quả thật bị bệnh, trước đó nô tỳ đi cầu phủ Nội Vụ tìm thú y cho nương nương chúng ta. Nhưng bên phủ Nội Vụ vẫn chưa có tin tức, nô tỳ chưa từng gặp qua vị đại phu này. Hơn nữa nô tỳ vẫn luôn ở trong Vũ Dương uyển, thị vệ có thể làm chứng cho nô tỳ.”

Hạ hoàng hậu khinh miệt nhìn qua, cười lạnh nói: ” Triệu đại phu, ngươi bây giờ còn lời gì để nói.”

Triệu Thanh Hà vẫn lộ ra sợ hãi cùng khó hiểu, ” Người đưa ta tới đây tự xưng là Vân ma ma, nhưng mà không phải là vị này, cũng không biết là người chỗ nào giả danh vị Vân ma ma này.”

Triệu Thanh Hà lại nói ra tiểu thái giám trước đó, quả nhiên, tiểu thái giám kia nói thế nào cũng không thừa nhận có một Vân ma ma như vậy. Một mực khẳng định đưa Triệu Thanh Hà ra Kính Nguyệt cung, sau đó Triệu Thanh Hà kiên trì tự mình rời đi, hắn hoàn toàn không biết cái gì Vân ma ma.

Chuyện này cũng không ngoài ý muốn, Triệu Thanh Hà không ôm hi vọng gì. Chính là, ánh mắt Nghiêm phi liếc qua tiểu thái giám mang theo hàn ý, khiến cho tiểu thái giám đứng một bên run run cả người.

Hoàng hậu nương nương trêu tức nói: ” Không bằng Triệu đại phu nói xem bộ dáng cung nữ kia ra sao, ai gia giúp ngươi tìm đến.”

Kể rõ dung mạo không phải là chuyện dễ dàng, cho dù tìm được hoạ sư chuyên môn cũng không có khả năng. Ở nơi này miêu mị nhiều lắm, đến lúc đó người này giống người nọ, sửa đến sửa đi vẫn không tìm ra chân tướng. Chỉ sợ đến lúc đó còn bị nói là tìm cớ, mà không có hoài nghi tài nghệ của hoạ sư.

Triệu Thanh Hà không nhanh không chậm nói: ” Hoàng hậu nương nương, vi thần không biết vì sao tiểu thái giám này hãm hại vi thần, nhưng đúng là có một Vân ma ma dẫn vi thần đi vào Mai viên. Nếu hoàng hậu nương nương không tin, vi thần có thể tự mình hoạ ra, đến lúc đó dựa theo bức hoạ tìm người, vi thần giáp mặt đối chứng. Đúng rồi, vì phòng ngừa tiểu thái giám này với cung nữ kia thông đồng, cầu thỉnh hoàng hậu nương nương để ý hắn.”

Triệu Thanh Hà đem giấy bút của mình ra, không quan tâm biểu tình của những người khác trực tiếp ở trên bàn vẽ đi ra. Cung nữ, nội thị ở một bên không khỏi sôi nổi tò mò, không biết vị Triệu đại phu này cầm loại bút gì. Hơn nữa phong cách vẽ tranh này không giống với ngày thường nhìn thấy.

Hạ hoàng hậu không ngờ Triệu Thanh Hà còn có chiêu trò này, sắc mặt không kìm chế được ám chìm.

Triệu Thanh Hà không tiêu phí nhiều công phu đã vẽ xong hình dáng kẻ giả danh Vân ma ma, tuy là đơn giản nhưng lại giống như đúc, so với các bức hoạ thường thấy thì càng nhìn giống người thật.

Triệu Thanh Hà đưa bức hoạ cho nội thị bên cạnh hoàng hậu, nói: ” Nử tử muốn lẫn trốn vào trong cung, muốn thần không biết quỷ không hay không phải dễ dàng, hơn nữa lại đối với trong cung quen thuộc như vây tất phải là người trong cung. Hoàng hậu nương nương chỉ cần dựa theo bức hoạ tìm người, để cho vi thần đối mặt chất vấn, tất sẽ làm cho nàng lộ ra sơ hở. Người này nếu đã có thể thông đồng với tiểu thái giám, ngày thường khẳng định phải có dấu vết, chỉ cần tra sâu là biết.”

Lúc này cung nữ với nội thị bên người Nghiêm phi sôi nổi trình diện, một ma ma già nhìn thấy bức hoạ, không khỏi kinh ngạc nói: ” Đây không phải là An nha đầu ở hoán y cục sao?”

Triệu Thanh Hà lại nói: ” Vi thần tuy là ra vào cung vài lần, nhưng trừ bỏ lần này thì chỉ đi tới Kính Nguyệt cung, điều này có thể tìm thị vệ hỏi. Người ở hoán y cục dĩ nhiên không thể giống như những cung nữ khác tuỳ ý đi lại, vi thần làm sao có thể quen biết, không nhìn thấy thì làm sao có thể vẽ được ra. Hơn nữa cung nữ này rời khỏi hoán y cục lâu như vậy, chỉ cần có người chứng minh nàng trong khoảng thời gian này ra ngoài, liền chứng minh vi thần không có nói dối. Đến lúc đó chỉ cần đưa đến Hình Bộ, không những bắt được cung nữ này nhận tội còn có thể khai ra chủ mưu. Nếu thủ đoạn của Hình Bộ dùng không được, vi thần là một đại phu, cũng có khả năng làm cho cung nữ này nói thật.”

Trong lời nói của Triệu Thanh Hà lộ ra ngoan lệ, một bộ dáng ghét cay ghét đắng cực kỳ.

Hạ hoàng hậu hiện giờ không còn bộ dáng bệ vệ kiêu ngạo như lúc nãy, đem ánh mắt sai sử kêu người đi tìm cung nữ kia. Không bao lâu sau hồi báo lại, cung nữ kia đã thắt cổ chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.