Tấm lưng của Thanh Thanh bị axit ăn đến lở loét, nhìn mà thương tâm.
Vừa tỉnh lại, Thanh Thanh đã nói chuyện bình thường nhưng ai cũng biết,
với tấm lưng bị phỏng đến 30% thì có ai vui được đâu. Minh Minh khóc
không thôi, cô luôn rối rít cảm ơn cũng như xin lỗi Thanh Thanh. Thanh
Thanh bảo mọi người ra ngoài, chỉ Minh Minh ở lại cạnh cô. Cô nhăn mặt:
- Lưng tớ ghê lắm sao?
-…- Minh Minh không biết trả lời ra sao nữa, có suýt bật khóc bởi câu
hỏi đó. Nếu Thanh Thanh không nhanh chân thì có thể người nằm trên
giường bệnh là cô chứ không phải Thanh Thanh. Tại cớ gì mà Thanh Thanh
lại xông vào cứu cô? Minh Minh rất muốn hỏi nhưng câu hỏi đó quá vô
duyên.
- Chắc là do quả báo. Tớ xin lỗi, lúc cậu bị bắt ở ngoại ô là mình làm,
lúc cậu bị nạn ở Đà Lạt cũng do tớ làm. Tớ đã xem dự báo thời tiết, bàn
bạc mọi người lên khu rừng đó rồi cho người đào sẵn hố. Là tớ làm tất
cả, rất xin lỗi cậu!
Minh Minh nghe như sét đánh ngang tai, cô đã làm gì đắt tội với cô
bạn này? Cô nhớ lại chuyện cô bị bắt cóc ở ngoại ô, chẳng lẽ Thanh Thanh có tình ý với anh Huy? Nhưng sao bây giờ cô ấy lại yêu Thiện Nhân? Hơn
nữa, cô ấy có thể giữ kín tất cả mọi chuyện, thần không biết, quỷ không
hay, sao Thanh Thanh lại nói ra?. Minh Minh không biết nói gì hơn, Thanh Thanh đã trả giá bằng cách đánh cược tính mạng của cô ấy…
- Mọi chuyện đã qua rồi, ít ra tớ cũng biết ai đã làm những chuyện như vậy với mình. Nghe tiếng xin lỗi của cậu, tớ vui lắm!
- Cậu không trách tớ hay sao?- Thanh Thanh ngẩng đầu ngạc nhiên.
- Tớ chưa chết, còn cậu suýt chết, ai nặng hơn?- Minh Minh nở nụ cười.
Cô không phải là thánh nữ, tất nhiên là rất để bụng rồi. Nhưng mà… nhân
vật chính của truyện phải có lương tâm 1 chút, không thì đọc giả ném
đá…. (^.^)
Thanh Thảo đẩy cửa vào, khuôn mặt không trang điểm nhợt nhạt, có vẻ
như rất lo lắng, rất sốt ruột. Minh Minh gật đầu chào rồi để lại không
gian riêng cho 2 chị em. Thanh Thanh khoanh tay trước ngực dửng dưng:
- Là chị làm đúng không?
- Chứ còn ai nữa?- Thanh Thảo nhếch mép, tay di nhẹ trên tấm ga giường
màu trắng. Thanh Thanh liếc xéo người chị đáng quý của mình 1 cái. Chị
ta quả thật rất tốt nha! Lúc đầu, chị ấy nhờ cô chơi Minh Minh thêm 1 vố nữa, chẳng cần biết dị tật, khù khờ hay sống nửa cái mạng, miễn sao
hành hạ cho chị ấy vui là được rồi. Không ngờ, cô không nhận lời thì cô
lại là nạn nhân.
- Thật ra là tiết thực hành đó không có trong giáo án, vất vả lắm mới đề nghị được bà cô ngu ngốc đó chấp nhận. Nếu mày không chạy lên đỡ thì
mặt mày và mặt con nhỏ đó cũng như cái lưng mày bây giờ. Mày ngồi bàn
đầu mà đúng không? Thứ chị em như mày, tao không cần!
- Kệ chị chứ! Tưởng tôi sợ chị sao? Chỉ cần tôi đem tin tức từ trước đến nay tôi biết được nói cho anh Huy, à không, mọi người nghe, chẳng biết
họ sẽ nghĩ như thế nào về chị?- Thanh Thanh nở nụ cười khinh bỉ. Lúc nãy cô chỉ đơn giản nhận suông về mình, còn chuyện vui dài dài ở phía sau
mà.
- Mày…- Thanh Thảo đứng lên định vung tay tát vào mặt Thanh Thanh nhưng đã bị Thanh Thanh cầm chặt không nhúc nhích được.
- Từ trước đến nay, chị là 1 người con gái yếu đuối, phải nói là yếu
đuối bên ngoài nhưng bên trong chắc không “đuối” đâu nhỉ? Từng chuyện,
từng chuyện chị suy nghĩ, hành hạ người này, đánh đâp người kia đều là
do tôi làm thay. Tôi đương nhiên là không thua kém chị rồi! Có điều tôi
thất vọng nhất là khuôn mặt mình giống hệt chị dù không phải là sinh
đôi. Chị nói không muốn có đứa em gái như tôi, được thôi, tôi không gánh mọi tội lỗi thay chị nữa!
Thanh Thanh hất văng tay Thanh Thảo ra, cô chới với suýt ngã. Thanh Thảo cười lớn:
- Tao chỉ sợ mày không còn cái mạng rời khỏi đây!
- Chị điên à? Chị có cần tôi gọi ba gởi chị sang Mỹ rồi nhốt trong phòng giống như chị đã làm với tôi không?- Thanh Thanh cười nhạt, khốn thật
chứ 3 năm trước, cô bị chị mình nói với ba là thần trí không bình thường nên đem sang Mỹ chữa trị. Chỉ là… cô tình cờ nghe được cuộc nói chuyện
của chị mình và Tâm Lan- người yêu cũ của Quang Huy trước khi… chị cô
rút ống thở của chị ấy. Thanh Thanh hếch đuôi mắt nhìn ra cửa bệnh viện, thôi thì nợ cũ chồng nợ mới, trả 1 lần.
- Mày làm được sao?
- À, cái lỗi là tôi biết quá nhiều đúng không? Tôi đã lỡ tai nghe
được,chị là người đẩy chị Lan ra đường để chị ấy bị xe tông, sau khi
phẫu thuật qua cơn nguy hiểm, chị ấy vừa tỉnh lại, chị lại tước đi mạng
sống của chị ấy. Chị quá độc ác rồi, giết 1 người rồi giết 2 người, cũng bình thường nhỉ?
- Tao không có! Là cô ấy tự lao ra ngoài. . .- Thanh Thảo mất kiểm
soát, quên mất nơi đây là bệnh viện mà hét lớn lên. Đó là 1 kí ức kinh
hoàng. Tâm Lan- người bạn thân nhất của cả cô và anh, đau lòng thay, 2
người bạn thân lại yêu chung 1 người. Là đàn bà con gái, ai chẳng hy
vọng người mình yêu sẽ yêu lại mình, ngoài miệng ai chẳng cao thượng
nhưng thật tâm, họ chỉ muốn những vật cản biến mất mãi mãi, không còn
khoảng cách họ sẽ có thể đến với nhau. Thanh Thảo không ngoại lệ, nhưng
cô không độc ác đến mức tự ra tay giết chết Tâm Lan. Chính Tâm Lan đã
cứu Thanh Thảo, nếu không, người nằm trên giường năm đó là Thanh Thảo.
Chỉ vì 1 câu hỏi vô ý lúc riêng tư của Tâm Lan để Thanh Thảo nghe được:” Nếu 1 ngày chúng ta chia tay, anh có nghĩ đến việc sẽ yêu Thanh Thảo
không?” Câu hỏi đó không gây khó chịu cho Thanh Thảo bởi cô cũng muốn
biết, không đến trước thì đến sau, không yêu trước nhưng bù lại có thể
nắm tay nhau đi hết đoạn đường còn lại. Chỉ là… câu trả lời của Quang
Huy cũng phũ phàng như lúc này:” Anh với Thảo chỉ là bạn, không hơn
không kém!”
Chiều đó, cả 2 đã cải vả, Thanh Thảo trong lúc bực tức đã lao ra
đường, Tâm Lan đã cản lại và cô chính là nạn nhân. Sau 2 tiếng phẫu
thuật, cô ngủ sâu 2 ngày liền. Thanh Thảo lúc nào cũng kề cận bên Tâm
Lan như muốn chuộc lại mọi lỗi lầm, cô không đủ dũng cảm để nói mọi
chuyện là do cô, vì Tâm Lan đã cứu cô. Cuối cùng, Tâm Lan cũng tỉnh dậy, cô yếu ớt nở nụ cười, giơ cánh tay ra muốn nắm lấy tay của Thanh Thảo.
Giọt nước mắt rớt khẽ trên gò má xanh xao, cô thều thào rất nhỏ trong cổ họng:” Xin lỗi… Xin lỗi cậu rất nhiều!” Thanh Thảo không nói gì, chỉ
đưa tay ra để Tâm Lan nắm lấy. “Nếu cậu… hận tớ như vậy thì… rút ống thở đi, nếu…” Thanh Thảo cắt ngang lời nói, cô rưng rức khóc:” Là tớ đến
trước cậu, là tớ quen biết Thanh Tuấn trước cậu, tại sao tớ lại phải làm kẻ thứ 3? Tại sao tớ cứ phải chịu đựng tình cảm hạnh phúc của các cậu
chứ?” “Là tớ… đáng chết… Tớ không nên tỉnh lại…”- Tâm Lan yếu ớt, nói
như không nói, giọng nhẹ bẫng, nhẹ như hòa lẫn vào không khí. Cô khó
nhọc đưa bàn tay của Thanh Thảo chạm vào ống thở. Rốt cuộc, lí trí vẫn
không thể thắng nổi sự thù hận. Cô rút mạnh ống thở, miệng nói lớn:” Cậu chết đi!” Đúng lúc, Thanh Thanh vừa đi vào, chứng kiến cảnh tượng rùng
rợn này, không ngờ, chị cô lại độc ác đến vậy. Tâm Lan thở gấp vài hơi:” Tớ… hiểu… rồi… Tạm…biệt…Quang…Huy… giúp…tớ!” Hơi thở cô đều đều, nhẹ
nhàng, càng lúc càng nhẹ, giọt nước mắt cuối cùng đọng lại trong mi mắt
rơi xuống lạnh ngắt, cô ngừng thở, bỏ mặc tuổi xuân xanh vẫn đang tiếp
diễn bên ngoài. Cô rời bỏ trần thế, rời bỏ người mình yêu, chỉ có cách
này cô mới thấy thanh thản. Thanh Thảo lúc này mới lấy lại được lí trí,
cô ngã quỵ xuống đất khóc nức nở, cô đã làm gì vậy? Cô đã giết người, là người bạn thân nhất của cô… không phải, là cô ấy yêu cầu. Là cô ấy yêu
cầu cô kia mà!!!
Thanh Thanh chạy đến bên cạnh cô:
- Chị Lan… Chị Lan…
- Không phải…- Thanh Thảo hoảng loạn ngẩng đầu lên, Thanh Thanh đưa mắt
nhìn những nhịp tim thẳng băng chạy qua vô tình, sẽ chẳng còn kì tích
nào xuất hiện nữa vì kì tích vừa xuất hiện 2 ngày trước trong ca phẫu
thuật. Thanh Thanh cầm ống thở đặt lại vào mặt Tâm Lan, cô chạy ra ngoài gọi bác sĩ đến. Tất nhiên, cô không tiết lộ chuyện này cho ai biết. Do
kẻ xấu làm chuyện ác luôn luôn lo sợ 1 ngày sẽ bị bại lộ, Thanh Thanh
đến chết cũng không ngờ chị mình lại đề nghị nhốt cô ở Mĩ. Đến khi mọi
chuyện dần chìm vào quên lãng thì lại tìm đến cô nhờ sự giúp đỡ. Thanh
Thanh này không phải hạng người ngây thơ, chị em thì chị em, chị em có
thể không cần có.
- Tại cô ấy đáng chết!- Thanh Thảo nhếch mép, tay cầm con dao ghim
trên quả táo lên. Thanh Thanh không hề hoảng sợ, cô ấn nút phát ghi âm,
toàn bộ cuộc nói chuyện đã được cô ghi lại. Thanh Thảo trợn mắt:
- Đưa cho tao!
- Chị có miệng là để nói những chuyện vô ích sao? Vào được rồi đó!
Minh Minh đẩy cửa vào, hình như mọi người có mặt rất đông đủ. Lúc
nãy, Thanh Thanh có nói chuyện với Hải Yến, cô đem toàn bộ chuyện cô
biết được kể cho Hải Yến nghe. Hải Yến còn rất bất ngờ không thể tin vào lời Thanh Thanh nói, vì thế cho nên… cô mới phải tự tay vạch trần chị
mình trước bàn dân thiên hạ. Quang Huy đưa ánh mắt thất vọng xem lẫn
chán nản nhìn Thanh Thảo:” Tớ chẳng hiểu tại sao cậu lại yêu tớ như vậy, nhưng xin lỗi, mình không thể nhận tình cảm đó được rồi!”
Thanh Thảo lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt ngơ ngơ ngáo ngáo như kẻ điên:
- Cậu nghe tớ giải thích mọi chuyện không phải như vậy!
Rồi cô nhìn sang Minh Minh. Cha sanh mẹ đẻ đến giờ, Minh Minh mới gặp
được kẻ phản diện ngoài đời như thế này nhưng mà… cô không có ý lên
tiếng hay phê phán gì ai hết, sao chị Thảo lại nhìn cô thế này? Dao kiếm không có mắt, dao gọt trái cây thì cũng là vũ khí mà.
- Là tại mày, đúng không?
- Trời đất ơi!- Minh Minh hoảng hốt nấp sau lưng anh Huy. Hải Yến vừa
nghiêm túc vừa buồn cười, Minh Minh thật sự là có những… biểu cảm khác
người.
- Đủ rồi!- Quang Huy đi đến giành lấy con dao trên tay Thanh Thảo quăng
ra xa. Cùng lúc, cảnh sát đi đến, anh giao mọi chuyện lại cho họ xem
xét, anh cũng không nói gì thêm, mọi chuyện xảy ra quá nhanh và quá bất
ngờ. Thanh Thảo không ngừng la hét giãy giụa như vô ích. Minh Minh vuốt
vuốt ngực vài cái, cô mà xui xẻo xíu nữa là quy tiên rồi… Thiện Nhân nãy giờ lấp ló, mặt nhăn nhó như gà mắc thun thì hỏi Minh Minh:
- Thanh Thanh đã xin lỗi chị rồi sao?
- Ồ, có gì sao?
- Thì em đã hoàn thành nhiệm vụ. Đến lúc nói ra sự thật!- Thiện Nhân rất cắn rức, dù biết cô gái này không được trong sáng hay hồn nhiên như
những người khác nhưng mà, cô ấy không đến nỗi xấu. Tiếp xúc lâu ngày
cũng mến tay mến chân, giờ mà nói ra những lời từ biệt vô tình cũng rất
khó.
Thanh Thanh cúi đầu:
- Mình biết rồi! Mình biết từ lâu… Chỉ là mình quá thích cậu nên mới
chấp nhận tự lừa gạt bản thân, nhưng mà… cậu không có chút cảm tình nào
với mình sao? Mình cứ nghĩ, nước chảy đá mòn chứ! Thôi vậy, cậu đi đi.
Chúng ta vẫn là bạn, mình cần yên tĩnh!
- Mình…- Thiện Nhân đứng hình, chân tê ngắt, cậu phải làm sao bây giờ?
Nghe những lời nói này của Thanh Thanh, cậu thấy mình giống 1 tên tội
đồ, tội lỗi ghê gớm. Minh Minh rơm rớm nước mắt, lần đầu tiên cô thấy
liên tiếp 2 câu chuyện y như trong ngôn tình như thế. Quả thực rất cảm
động! Qua cái xước che khuất trán, cô có thể biết là Thanh Thanh đang
khóc. Minh Minh vỗ vai Thiện Nhân:” Nếu thích người ta thì nói ra luôn
đi, về sau hối hận thì khổ!”
Rốt cuộc, Thiện Nhân vẫn cứ nghĩ mình không có ý gì với Thanh Thanh nên ra về cùng Minh Minh.
Vài ngày sau, Thiện Nhân dần chán nản bởi thời gian rãnh quá nhiều.
Lúc trước thì đi chơi với Thanh Thanh cho nên cũng đỡ thấy tẻ nhạt.
Thanh Thanh dường như bốc hơi, cô không đi học, không nghe điện thoại.
Điều này làm Thiện Nhân thấy mình… hình như đã quyết định sai. Chưa bao
giờ cậu thấy cuộc sống của mình ảm đạm như vậy. Minh Minh gấp cuốn
truyện Đạo tình lại, cô như bóng ma lướt sau lưng cậu mà… ngâm thơ:” Đa
tình tự cổ nan di hận
Dĩ hận miên miên vô tuyệt kỳ” hay ” Cứ làm như mình là Tề Mặc vậy đó, giờ tìm người ta không ra thì ngồi khóc…”
Về phía Minh Minh, cuối cùng, cô cũng hiểu ra… hắn nhờ Thiện Nhân làm vậy chỉ để cô biết ai đã làm chuyện đó với mình, hắn muốn Thanh Thanh
xin lỗi cô và đồng thời để 2 chị em họ bất đồng. Minh Minh tối đó khóc 1 trận linh đình, sốt tận 7 ngày. Lâu lâu, cô lại nhận được số điện thoại lạ, cô bắt máy nhưng đầu dây bên kia không trả lời, chỉ nghe tiếng thở
nhè nhẹ. Minh Minh biết người đó là hắn, cô không tắt máy cũng không nói gì thêm, cả 2 đều im lặng. Ngày Valentine, Minh Minh nhận được bưu phẩm không tên, bên trong là sợi dây chuyền, mặt dây chuyền là chiếc nhẫn có khắc chữ I Believe. Minh Minh thở dài rồi đem nó cất vào ngăn bàn học…
Hải Yến nghe ngóng được tin tức từ Thanh Thanh, Thanh Thảo hình như
bị ức đến phát điên hay gì đó nên phải đưa đi chữa trị, tạm thời chưa
truy cứu tội danh. Quang Huy thì trầm lặng hơn trước, chỉ có anh mới
hiểu cảm giác chính tay mình gián tiếp hại 2 người con gái yêu thương
mình nhất.
Ít lâu sau, vì không chịu nổi nữa, Thiện Nhân rốt cuộc cũng phải cầu
xin Minh Minh cho mình biết đến hành tung của Thanh Thanh. Minh Minh chỉ lắc đầu:” Có không giữ, mất đừng tìm!” Thiện Nhân lại phải tốn kém 1
chầu gà rán để Minh Minh mở miệng. Minh Minh mò đến tìm Thanh Thanh,
trái lại với ý nghĩ của Minh Minh là Thanh Thanh sẽ nhảy cẫng và hét lên sung sướng, ai ngờ, cô bạn nhếch môi dửng dưng.” Biết ngay mà!” Minh
Minh nuốt nước bọt cái ực, đúng là không đơn giản nha! Xuất hiện như 1
thói quen trong cuộc sống của người khác rồi nhẹ nhàng bốc hơi, chiêu
này hay, Minh Minh duyệt!
Ngày tháng cứ thế nối tiếp nhau, Minh Minh và Hải Yến cùng thi đỗ vào 1 trường đại học với thành tích cực khủng. Minh Minh cũng bất ngờ vì
điều đó, cô đứng thứ 2, gần như thủ khoa. À, bất ngờ hơn nữa là Quốc
Thiên là thủ khoa, cậu ta thật là dai mà!!!! Hải Yến thì đứng hạng 5,
cũng không tồi, cô còn được Quang Huy khao 1 chầu chúc mừng.