Minh Minh Là Ta: Ai cơ?
Hoàng Tử Gió: Người quen.
Minh Minh Là Ta: Đừng giỡn nhằng thế!
Hoàng Tử Gió: Quen thật mà. Đoán đi…
…………………………………………………………………………………………
Tuy là tay tôi bị thương nhưng lại muốn tự mình làm bữa ăn. Anh đã cắt
nhỏ ra tất cả rồi, giờ chỉ việc nêm nếm nữa thôi, chẳng lẽ tôi không làm được? Tôi phải trổ tài nữ công gia chánh mới được. Hú hú hú… Tôi đẩy
anh ra khỏi đó, cắn môi, bắt đầu từ đường, muối, bột ngọt, bột nêm vào
món mực vậy. Tôi bắt chảo dầu cho nóng và cho mực vào xào, do mực chín
sớm nên chỉ 1 loáng là tôi cho khóm, dưa leo vào xào chung. Mực xào chua ngọt, tất nhiên là phải có đường. 1 chảo to thế này chắc cũng phải cho
nhiều đường nha, tôi tìm cái vá múc canh trong tủ chén, đổ đường vào đầy vá rồi cho vào chảo. Muốn chua thì phải có chanh, cho luôn 10 trái cho
đậm đà. Hắc hắc, thơm quá đi mất. Tôi trộn đều chúng lên rồi nếm thử,
chỉ có ngọt và chua thôi thiếu độ mặn, 1 vá muối luôn. Tôi trộn lên, mực hơi bị khô thì phải, tôi mở vòi nước đầy ly nước cho vào. Có vẻ ngon và thơm rồi nha! Tôi tắt lửa, cho mực vào 2 đĩa đem ra. Tụi Chihuahua đang bật bếp ga mini để luộc cua, ghẹ. Còn anh thì mở tủ lạnh lấy vài lon
bia, tiện thể nháy mắt với tôi 1 cái. Chết con rồi, tim con đang lên cơn biến thái mà đập cuồng loạn. Tôi đặt 2 đĩa mực trước sự trầm trồ thán
phục, hắc hắc, ghi điểm rồi, ghi điểm rồi.
Con Yến cắn môi:
- Thì ra bao lâu nay mày giấu nghề!
- Phải giấu để còn truyền lại cho riêng con cháu chứ!
Anh đặt mấy lon bia trước mặt bọn hắn rồi ngồi cạnh tôi, mỗi tên cầm lấy 1 lon, con bạn tôi cũng thế. Tôi trừng mắt:
- Mày biết uống mấy thứ này từ khi nào thế?
- Hắc hắc, không uống không được, hôm nay là ngày vui nhất cuộc đời tao với mày, không uống là uổng lắm đó!
Lâu lâu nhỏ này nói chuyện cũng có lí. Tôi cũng cầm lấy 1 lon. Tôi mỉm cười gắp cho anh miếng mực. Anh cũng cười:
- Anh bị dị ứng!
Hắn quay sang nhìn anh khó hiểu rồi tự gắp cho mình miếng mực nếm thử.
Hắn ăn cũng không có gì khó chịu mấy. Chắc là không khó ăn lắm nhưng
hoàng tử không ăn tôi cũng không đụng đũa đâu. Tôi hỏi:
- Anh bị dị ứng với mực sao em thấy anh làm rất thành thạo thế?
- Thì thằng nhóc này thích ăn anh phải biết làm chứ!- Anh xoa đầu hắn,
hắn phủi ra. Thái độ mọi rợ gì đây? Hên lắm mới được làm em của 1 hoàng
tử hoàn hảo thế này mà. Tôi liếc hắn 1 cái. Chỉ 5 phút sau 2 đĩa mực đã
vơi hơn phân nửa, chị làm ngon quá mà, đứa nào cũng gắp lia lịa thế kia, tiếc là hoàng tử không thể ăn. Thôi, ngồi cạnh cũng hạnh phúc lắm rồi,
không hoài công ta năn nỉ.
Cua và ghẹ đã chín đỏ, trông ngon mắt quá đi thôi. Anh hỏi tôi:
- Em ăn cua hay ghẹ?
- Cua ạ.- Lâng lâng, lâng lâng. Chết mất, bìn tĩn đi Minh Minh.
- Em ăn gạch hay càng?
- Ăn gạch em dễ bị say máu ngà lắm. Em chỉ biết ăn càng thôi.- Tôi thành thật. Anh lấy 1 con cua, bóc vỏ 2 cái càng rồi cho vào chén tôi. Á,
hạnh phúc quá sao giờ? Anh đúng là yêu nghiệt mà! Tôi ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, hắn đang chằm chằm nhìn tôi, sắc mặt không biểu thị điều gì cả. Không những bị câm mà còn bị liệt cơ mặt. Con Yến thấy tôi nhìn nó
thì giơ 2 ngón tay cái lên cười. Ý nó có nghĩa là:” Mày thật xuất sắc,
anh ấy cũng pro ghê!”.
- Minh Minh à, ăn càng đi!- Tôi xoay lại phía phát ra âm thanh, tên
Khiêm cũng đã bóc vỏ 2 cái càng cua đưa cho tôi. Lúc nãy không có anh
thì không nhận ra nha, tên đó thua anh xaaaaaaaaaaaaaaaaaaa lắm lắm
luôn. Này nhé, ngoại hình, học thức, không nho nhã, chân ngắn nữa… 2
cách đưa càng cũng khác luôn.
- Minh Minh!- Tên đó gọi lần nữa tôi mới nhận lấy. Nhìn cậu ta cũng có
chút buồn buồn nhưng… sao cậu lại là đàn em tên côn đồ kia, không to lớn đẹp trai như hoàng tử. Đành cam chịu đi!
Tôi ăn cái càng của hoàng tử đưa trước. 1 tên bảo nâng ly lên nhưng
làm gì có ly, mặc kệ, nâng lon lên. Cả đám “cụng lon” xong rồi cho vào
miệng uống. Lúc đầu còn thấy không ngon, khó uống nhưng chỉ sau ngụm thứ 2 thì nó ngon lạ thường. Đột nhiên, con bạn tôi ôm bụng. Nó nhăn mặt:
- Tự nhiên em đau bụng quá!
- Anh…cũng vậy.- Tên Hiếu cũng ôm bụng.
- Á… Tôi cũng đau.- 1 tên khác nói.
- Đau thật!
Cả đám nhao nhao trừ tôi, hắn và hoàng tử. Hắn chỉ im lặng đứng dậy
mà chạy vào W.C gần nhất, tên này khôn thật. Con bạn tôi ôm bụng nhăn
mặt:
- W.C còn ở đâu nữa không ạ?
- Tất cả các phòng đều có phòng tắm, cố gắng giành chỗ gần nhất nha!-
Anh mỉm cười. Sặc, anh cũng biết nói đùa nữa cơ. Nhưng mà sao chỉ có tôi và anh không bị đau bụng thế? Tôi cũng ăn uống giống họ kia mà. Chắc là trời phù hộ cho bọn người kì đà đó đi hết để ta ở đây ân ân ái ái. Hắc
hắc, tôi cầm lon bia lên uống tiếp. Càng uống thì càng thấy thích và
muốn uống thêm, tôi quên béng là anh đang ở trước mặt mình mà “nock” hết 3 lon. Giờ thì lâng lâng trong mình rồi. Anh cười:
- Không biết uống mà cũng cố!
Tôi dựa vào người anh nhừa nhựa:
- E..m… Hức… tự…nhiên nó…muốn…uống à!
- Say nên mới thế! Anh đoán là em say từ ngụm thứ 2.- Anh xoa xoa đầu tôi mà không hề đẩy ra. Ôi giấc mơ, sao mà đẹp thế. .
Minh Minh dựa hẳn vào người anh. Huy lắc đầu bế cô đứng dậy, đặt lên
ghế sô pha. Tính ra cũng không nặng gì lắm, cơ thể chỉ hơi mủm mỉm thôi. Anh pha ly nước chanh cho cô bớt say. Lúc này, hắn mới đi ra, dáng vẻ
mệt mỏi ngồi phịch xuống sô pha đối diện cô. Anh đặt ly chanh nóng lên
bàn nhìn hắn mỉm cười. Hắn nói nhẹ:
- Mực có vấn đề!
- Biết sao còn ăn?- Anh ngồi xuống xoa đầu hắn. Hắn cũng đẩy ra như phản ứng ban nãy.
- Ăn rồi mới biết.- Hắn hừ lạnh.
- Anh thấy con bé chẳng biết gì về nấu nướng đâu, dùng nước của bồn rửa mặt cho vào mực đó!
- Tiếc là lúc nãy không vạch trần anh.
- Anh biết rồi, chỉ em hiểu anh chứ gì?- Anh cười.
- Còn…chị Thảo?- Hắn tỏ vẻ khó chịu với Huy. Anh chỉ lắc đầu:
- Đừng trách anh khi căn bản anh chưa từng cho cô ấy 1 hy vọng.
- Thất vọng quá.- Hắn ngã đầu trên thành ghế. Anh chỉ ngồi nhìn cô đợi cho ly chanh nguội bớt. Anh nhướn mày:
- Sao em ghét cô bé này?
- Ghét từ cái nhìn đầu tiên.- Hắn nhếch mép.
- Trọng tâm?
- Tiêu chuẩn bạn trai rất đặc biệt. Cô ta đang ám chỉ mấy tên côn đồ không có cửa!
- Giống anh không?- Anh cười.
- Anh không thấy sao?- Hắn hỏi lại bởi vì hắn hiểu, anh trai hắn đủ
thông minh để nhìn xuyên thấu con người đơn giản chỉ biết cười kia.
- Được thôi! Cho rồi thì đừng giành lại, anh không nhường đâu.- Anh nhìn hắn nghiêm túc, hắn chậc lưỡi, lâu nay anh hắn luôn nhìn người rất
đúng, anh đang ám chỉ hắn sẽ yêu con nhỏ này. Chắc hẳn lần này anh sai
rồi. Hắn hừ lạnh:
- Tùy.
- Ờ, nếu có giành lại anh cũng không trả đâu!
- Đã nói là tùy, anh làm như em mến con nhỏ này lắm vậy.- Hắn gắt lên.
Anh nhún vai rồi đi đến bên cạnh cô đánh thức, Minh Minh khẽ nhíu mày
rồi ngủ tiếp, nàng ta đang mơ giấc mơ ngọt ngào đây. Miệng cô gọi khẽ:
“Quang Huy…” điều này làm anh rất vui nha. Anh để cô ngủ tiếp. Lúc này
những kẻ tha phương tìm W.C mới ló dạng xuống, ai cũng mệt phờ người.
Yến ngồi trên chiếc ghế nhỏ lắc đầu:
- Chắc chắn là mực, anh bị dị ứng nên may mắn không sao!
Hắn thở ra, anh ấy bị dị ứng sao? Biết quy trình chế biến sẽ bị đau
bụng nên không ăn đấy chứ! Anh ấy thích mực xào nhất trên đời. Mọi người từ biệt ra về với vẻ mặt không còn gì để mệt thêm nữa, không mệt vì quá mệt chăng? Trước khi về Yến còn nháy mắt với anh:
- Em giao con bạn mình cho anh!
Anh giơ tay dấu hiệu OK. Tất nhiên là sẽ bảo hoàn thành nhiệm vụ thật tốt rồi.
……………………………………………………………………………………………….
6 giờ. . .
“Có điện thoại kìa Lợn Lười, không nghe máy bà bóp chết bây giờ!!!” Tôi lấy tay mò mò cái điện thoại trong túi nghe máy:
- À…nhông…
- Về chưa vậy? Mẹ mày vừa điện cho tao, tao phải nói dối là mày đi tìm thông tin cho bài báo cáo Sinh đó. Còn không mau về!
Tôi bật dậy, aizzz, đầu tôi đang đau như búa bổ. Tôi vừa ngồi dậy đã
phải nằm xuống, trên người tôi có 1 chiếc chăn. Là hoàng tử đã đắp nó
chăng? Tôi ôm lấy cái chăn cười mãn nguyện. Anh đi ra, trên tay cầm ly
chanh còn nghi ngút khói. Hoàng tử cười:
- Em uống cái này sẽ bớt đau đầu, 6 giờ rồi đó!
- Hả? Chết em rồi!- Tôi nhăn mặt ngồi dậy, đầu óc đột nhiên choáng váng. Anh ngồi xuống cạnh tôi vỗ vỗ lên vai:
- Cho em mượn đó!
Sao cỡ này tôi toàn gặp vận may và vận đào hoa thế nhỉ? Chắc là do đã đến thời điểm bùng phát. Cho mượn thì em dùng, tôi ngã vào vai anh hạnh phúc. Hắc hắc, rốt cuộc thì ông trời cũng có mắt, xin lỗi đã trách lầm
ông. Tôi uống ly chanh anh đưa rồi đứng dậy. Người tôi toàn mùi bia,
chắc mẹ tôi sẽ mắng tôi đến thủng màng nhĩ. Tôi biết mình hơi vô duyên
nhưng cũng đề nghị:
- Anh cho em mượn phòng tắm được không? Mình em toàn mùi bia thế này. . .
- Em có quần áo chưa? Có cần anh ra ngoài mua không?
- Á, không cần, anh cho em mượn bộ đồng phục cũ của anh được rồi!
- Không vừa đâu. Để anh mua.- Chắc tôi phải tập thích nghi và miễn dịch
với anh quá, mỗi lần gặp anh là tim tôi cứ run liên hồi. Mai mốt thành
vợ thành chồng thì sẽ hết thôi. Hắn từ đâu đi ra quẳng cho tôi chiếc váy màu trắng hắn mua ban sáng:
- Mặc đi!
- Cho tôi sao?- Tôi trố mắt ngạc nhiên, hắn có thật sự tốt vậy không?
Tôi tuy hơi khó hiểu nhưng có quần áo rồi, vào tắm rồi về nhà thôi. Tôi
xả nước, cứ nghĩ đến việc anh hằng ngày tắm ở đây, hương sữa tắm này…
hắc hắc, ngại quá. (Bớt đen tối chút đi chị!!! ==”)
Sau khi tẩy trần kĩ càng và thơm tho, tôi đi ra. Chiếc váy vừa như in với tôi, mỗi tội rộng cái ngực. Anh nhìn tôi mỉm cười đưa ngón tay cái. Đừng khen, em xỉu đó. Anh đề
nghị đưa tôi về, tất nhiên là tôi đồng ý rồi. Anh lái chiếc xế hộp màu
trắng ra khỏi sân nhà, anh đúng là hoàng tử, phải thêm 1 tiêu chuẩn bạn
trai nữa:” Biết lái xe ô tô.” Để xem tiêu chuẩn của tôi được đến đâu
rồi:” Nhà mặt phố, bố làm to. Tiêu chuẩn 4G. Biết lái xế hộp. Không tiếp chân dài não ngắn và côn đồ lưu manh.” Anh có thể bớt hoàn hảo tí để em thôi nâng cấp tiêu chuẩn bạn trai lên tầm cao mới được không? Tôi mở
cửa xe ngồi cạnh anh. Anh hỏi tôi:
- Có bị say xe không cô bé?
- Hơi hơi ạ!- Thật ra là rất rất dễ bị say luôn, chỉ là giữ thể diện
thôi. Anh ấn nút, chiếc xe lập tức trở thành xe mui trần. Có cần tăng
thêm tiêu chuẩn của xe không? Xế hộp chuyển thành mui trần? Có gió vào
dễ chịu thật nha. Tôi vui vẻ đứng lên tận hưởng nhưng trời đã tắt hẳn
nắng, mấy ngôi sao đã ngoi lên rồi, tiếc quá. Tôi ngồi lại chỗ mình. Anh cười:
- Nếu thích thì anh sẽ đưa em đi chơi mỗi ngày!
- Thật ạ?- Tôi vui mừng nhún nhảy, giấc mơ đang dần dần trở thành sự
thật rồi. Chưa bao giờ tôi thấy anh gần tôi đến vậy. Đến nhà tôi, tôi ấn chuông cửa, nữ chủ nhân của căn nhà ra mở, mắt vẫn không tin được chàng trai ngồi trong chiếc xe mui trần đưa tôi về. Anh gật đầu:” Cháu chào
bác, cháu đưa Minh Minh về. Cháu cũng về đây ạ!”
- À, cảm ơn cháu!
Sáng mắt chưa mẹ, rõ rành rành chưa? Đây là chân dung con rể tương
lai của bà đó ạ. Tôi cười hì hì chào anh rồi mới vào nhà. Ngay sau khi
cánh cửa khép lại, mẹ đã lôi tôi vào nhà tra tấn. Mẹ hỏi:
- Ai thế?
- Bạn con!
- Giàu thế sao?
- Đương nhiên.
- Chiếc váy này nó tặng luôn sao?
- Gì mà nó chứ!- Tôi chợt nghĩ đến hắn, chiếc váy này là của hắn. Tôi lơ luôn câu hỏi tiếp theo của mẹ rồi lên phòng. Cả ngày hôm nay đã không
được ôm cái laptop rồi. Tôi mở facebook của mình xem fanpage của ” Bạch
mã hoàng tử” thế nào rồi. Mấy cô trong page mà biết chắc GATO với tôi
chết mất. Có inbox mới, là 1 nick lạ. Tôi mở ra xem.
Hoàng Tử Gió: Hi, cô bé.
Minh Minh Là Ta: Ai vậy?
Hoàng Tử Gió: Đoán thử xem.
Minh Minh Là Ta: Chán òm, đừng có cố làm ra vẻ thần bí.
Hoàng Tử Gió: Buồn nha!
Minh Minh Là Ta: Sao buồn?
Hoàng Tử Gió: Người quen đó.
Minh Minh Là Ta: Ai cơ?
Hoàng Tử Gió: Người quen.
Minh Minh Là Ta: Đừng giỡn nhằng thế!
Hoàng Tử Gió: Quen thật mà. Đoán đi…
Minh Minh Là Ta: Cái đồ tâm thần dở hơi, bà có phải là thần tiên đâu mà bắt bà đoán, tổn hao chất xám à!
Tôi nóng giận, ghét nhất là cái bọn lằng nhằng này. Có thể còn ai
ngoài những đứa chuyên đi phá rối người khác. Bên kia đã xem khá lâu
nhưng không trả lời lại. Hắc hắc, bị bà chữi tối tăm mặt mày rồi chứ gì? Sợ chưa, sợ chưa?
Hoàng Tử Gió: Anh Huy đây mà!
*Cốp* Đó là tiếng tôi đập đầu vào tường, sao có thể như thế? Các bạn xem như chưa thấy gì đi nha.
Minh Minh Là Ta: À, chào anh.- Tôi lơ luôn câu chat vừa rồi.
Hoàng Tử Gió: Tình cờ tìm ra facebook của em thôi.
Mình Minh Là Ta: Thật sự trùng hợp bất ngờ nha, chúng ta vừa về thôi.-
Trùng hợp gì cơ chứ? Ông tơ bà nguyệt đã se duyên, chúng ta hơi bị khó
rời.
Hoàng Tử Gió: Hiiiiiiiiiiiiii Nghe “đồn” em viết tiểu thuyết sao?
Minh Minh Là Ta: OMG, sao anh biết?
Hoàng Tử Gió: Đã nói nghe đồn rồi kia mà.
Minh Minh Là Ta: Chắc là con Yến rồi. Hừ hừ >.
.
.
.
.
.
Tôi và anh trò chuyện đến tận 10 giờ mới dứt. Nói dứt thật ra em cũng không muốn đâu, là tại anh tạm biệt trước híc híc.
……………………………………………………………………………………………….
Anh cầm 1 sấp giấy tờ. Hắn ngồi cạnh khoanh tay trước ngực:
- Hiệu quả làm việc của em đã tốt hơn chưa?
- Gần bằng anh rồi.- Anh cười, tiểu thuyết gia online sao???