“Hoàng tử của Minh Minh: Truyện có thật không vậy? Anh nhận ra nhân
vật Quang Huy và Thanh Tuấn nhưng không biết nữ chính có nick name Heo
Lười này là ai!”
………………………………………………………………………………………………
Tôi đặt hộp cháo lên bàn cạnh giường của hắn. Tên Hiếu nằm giường cạnh,
chậc, cậu ta bị đôn cột sống. Con Yến khoanh tay hầm hầm:
- Rốt cuộc là tại sao anh phải nói dối tôi là đang nằm viện???
- Yến, nghe anh nói đã…- Cậu ta nhăn nhó đáng thương.
- Tôi đang chờ nghe, anh không trả lời mà cứ bảo tôi nghe là thế nào???
Từng lời của con bạn tôi như đấm vào mặt tên đó. Hắc hắc, tôi phải ăn cắp 1 số câu móc họng giống nó mới được. Tôi cầm chén cháo lên múc 1
muỗng thổi nguội để trước mặt hắn, nếu hắn có muốn ăn thì tự nhổm dậy.
Tên Hiếu nhăn nhó:
- Hôm đó anh đi cùng em họ mà!
- Vậy sao tôi gọi anh lại tắt máy???- Nó gắt lên.- Em gái á? Em gái mà nắm tay nắm chân đi vào quán bar sao?
- Lúc đó do đánh nhau anh mới phải tắt máy. Mọi chuyện anh nói là sự
thật! Con bé còn nhờ anh giới thiệu anh nào trong hội nữa kìa!
- Cho là vậy đi! Tại sao anh lại giả vờ nói mình nằm viện còn rất nặng nữa!
- Anh chỉ muốn xin lỗi em thôi!
- Xin lỗi cái cách đó á? Anh nghĩ tôi sẽ vui và cảm kích anh à?
Chậc, chỉ thêm con vịt nữa thì chẳng khác cái chợ là bao. Hắn nói nhỏ:
- Minh Minh!
Tôi nhìn vào muỗng cháo, hết nhẵn, tôi lại múc thêm muỗng khác châm chú quan sát vở kịch tiếp diễn.
- Minh Minh!- Hắn gằng giọng 1 lần nữa. Tôi bực bội quay xuống nhìn hắn.
- Á há há há!- Tôi không nhịn được mà cười phá lên. Lúc nãy tôi viết lên tấm băng trên đầu hắn đã đành, giờ thì 2 muỗng cháo tôi nằm gọn trên
mép miệng và ria của hắn. Thì ra hắn không ăn được nên mới gọi tôi, thế
mà tôi cứ tưởng đòi ăn thêm. Trông hắn bây giờ không khác gì tên trốn
trại. Hắn lấy tay gạt cháo trên mặt ra hầm hầm lườm tôi. Chỉ là sự cố
thôi mà! 2 người đang tranh cãi cũng im lặng nhìn tôi và hắn. Tôi cắn
cắn môi dưới rồi chìa ra trước mặt hắn muỗng cháo nữa.
- Cô ăn luôn đi!- Hắn tức giận nói. Cho thì ăn, bỏ thì phí. Tôi bơ hắn,
cầm hộp cháo ăn tỉnh bơ. 2 đứa kia bắt đầu tiếp diễn chuyện cũ.
- Sao em cố chấp thế? Bảo anh giải thích, anh giải thích thì không chịu nghe!
- Ờ, tôi vậy đó! Cái đồ trăng hoa còn hay nói dối con gái!
- Anh trăng hoa bao giờ?
- Không trăng hoa thì có nói dối đúng không? Đừng hòng mà quay lại!
- Được, chia tay thì chia tay. Anh cũng chán em lắm rồi!
- Nè, cho phép nói lại đó. Là ai chán ai hả? Tôi đá anh đó!
- Cô tức cười thật, tôi ra đường thì con gái bu như kiến, cần chi phải năn nỉ ỉ oi cái loại người như cô!
- Vậy đấy, vậy mà nói không trăng hoa lăng nhăng. Có cần năn nỉ hay không thì anh tự biết.
- Để rồi coi cô có khóc lóc van xin tôi quay lại hay không!
- Thì cứ chờ đi!- Con Yến nói xong đánh cái bốp vào bả vai đang băng bó
của tên Hiếu. Nó bảo phải về, không muốn ở lại nhìn thấy cái tên đáng
ghét đó nữa. Yến ơi, mày nhầm rồi! Tên bên cạnh tao mới là đáng ghét
nhất.
Có tiếng mở cửa, tôi nhìn ra, là Gia Linh. Cô ta đến đây làm gì nhỉ?
Ừm, 2 người đó đang tìm hiểu nên cô ấy đến đây cũng không phải chuyện
quá ngạc nhiên. Cô mỉm cười hiền dịu rồi đặt giỏ hoa quả lên bàn. Tôi
thấy cô ấy vào thì giao phó lại mọi thứ. Giờ thì tôi phải về chuẩn bị
cho chuyến dã ngoại ngày mai. Đúng lúc, tôi chạm mặt anh. Anh ngỏ ý muốn đưa tôi về. Tôi nhận lời ngay, đi taxi cũng mất 100k rồi.
Anh im lặng lái xe. Hôm nay trông anh có vẻ không được vui. Tôi nghiêng đầu nhìn:
- Ngày mai mấy giờ anh đến đón ạ?
- 7 giờ nhé!- Anh cười nhẹ.
- À. Mà bao giờ thì mình về nhỉ?
- 5 giờ thì những người đi theo đoàn trường đã về rồi. Đường xá ở ngoại ô vào buổi đêm rất tối mà khó lái xe. Đến nơi thì cũng đã 6 giờ. Em chưa
từng đi sao???
- Em học có mỗi năm nay là lớp 12 thì sao đi được?- Tôi bĩu môi, anh làm như tôi đã lưu bang 2 3 năm ấy. Anh lấy tay trái véo má tôi. Tôi cố gỡ
ra nhưng anh càng siết chặt. Anh buông ra, tôi xoa xoa má mình, đau chết được. Tôi cố rướn người qua véo má anh nhưng tay ngắn quá, với không
tới. Híc. Đành ôm uất ức trong lòng. Anh cười thỏa mãn:
- Em đừng bĩu môi nữa.Em có khuôn miệng đáng yêu khi cười, nhìn chỉ muốn cắn thôi! Khi em bĩu môi thì chỉ muốn véo cho 2 cái má phúng phính này
xẹp xuống!
- Nè!- Tôi đánh vào tay anh 1 cái. Anh ấy bị bệnh thú tính hay sao mà khoái hành hạ cái mặt tôi thế.
Anh cười giã lã rồi thả tôi xuống trước cửa nhà, không quên tạm biệt
bằng cái mi gió. Anh đúng là yêu nghiệt mà! Mong ước bé nhỏ của tôi sắp
thành hiện thực rồi sao??? Tôi ngã người lên chiếc giường êm ả, đánh 1
giấc ngon lành.
*****
Thanh Tuấn nhìn người con gái xinh đẹp, đoan trang ngồi trên ghế đối
diện mình. Cô đang chăm chú gọt trái táo. Hắn nhanh chóng nhìn ra ngay
cô gái này là 1 vị tiểu thư nhưng tính cách không hách dịch thậm chí là
tốt. Tuy nhiên, bên trong cô ấy thì không biết được. Không thể trông mặt bắt hình dong, biết đâu cô ta là người mà ai ai cũng nể sợ, kiêng dè.
Hắn đưa ly nước lên miệng uống, tác phong có chút khó khăn, chậm chạp.
Cô ấy mỉm cười ngẩng đầu lên đưa trái táo cho hắn:
- Cầm lấy!- Cô ta phô hết lợi thế ở nụ cười ra. Cô ấy cười thì không
tươi và thoải mái như Minh Minh, tuy nhiên, nụ cười khá thu hút người
đối diện bởi 2 chiếc răng thỏ con con. Hắn nhíu mày:
- Sao cô lại đến đây?
- Ừm, em nghe Minh Minh nói!- Cô gật đầu thú nhận. Hắn hắng giọng, điệu
bộ của Minh Minh lúc nãy còn khá ngạc nhiên khi thấy cô ta kia mà, có
thể tin được không? Quả thật, hắn là 1 con người tinh tế khi quan sát kĩ lưỡng từng chi tiết xung quanh mình. Hắn gật đầu không nói, tay cầm
trái táo nhưng không ăn bởi vì không quen. Hắn rất ít khi nhận đồ ăn hay vật gì từ người lạ, bởi định luật tồn tại trong thế giới con người như
thế này:” Chẳng có thứ gì cho không, trừ khi là thuốc độc.”
Cô ta vẫn mỉm cười vui vẻ. Hắn nhớ đến sự im lặng của Linh trong suốt buổi ra mắt, nếu mà tươi cười như thế có phải là giả tạo quá không? Cô
không phải là người khó chịu nhưng cũng chẳng dư nụ cười và tiếng nói.
Phải chăng vì tình yêu mà mọi thứ có thế thay đổi? Cái giá để sở hữu
tình yêu thật sự có quá lớn? Tên Hiếu nhanh ngồi dậy nhìn cô mỉm cười:
- Cô định “tán” đại ca của bọn tôi sao?
Linh mỉm cười e ngại, ý tứ cũng đã rõ ràng thế kia rồi, chẳng lẽ còn không hiểu? Tên đó phá lên cười 1 cái:
- Anh ấy bị bệnh “lười yêu” í, “tán” tôi đây này!
Cô bĩu môi đáp:
- Để tôi “tát” anh thì hơn!
Thanh Tuấn đưa mắt nhìn lên trần nhà trầm mặc, “lười yêu” sao? Theo hắn
thì hắn đang mắc phải chứng bệnh “sợ yêu”! Hắn sợ tỏ tình thì cô ấy
không đồng ý, hắn sợ yêu cô ấy rồi thì hắn phải mất đi người hắn tôn
trọng, kính nể nhất, hắn sợ cô ấy sẽ ghét hắn và đi với người khác, hắn
sợ nhiều chuyện lắm…
Chẳng biết từ bao giờ mà đứa con gái có cái tính cách nữ không ra nữ, nam không ra nam, nóng lạnh thất thường đã lẻn vào lối mòn của tim hắn
chứ? Chẳng lẽ hắn thuộc hội chứng thích “ngược”? Có thể hiểu nôm na là
khi mình ghét ai đó hay bị ai đó ngược đãi mà lại đi yêu. Hắn thở dài,
đặt trái táo vào dĩa rồi nhắm mắt lại ngủ, hoàn toàn không quan tâm đến
cô gái bên cạnh. Cô thấy có chút buồn buồn nhưng rồi nhanh chóng tươi
tỉnh, tính cách của hắn luôn luôn là vậy mà, mọi thứ đều cần thời gian
để giải quyết.
*******
Là lá là la là, lá la là lá la…
Minh Minh vui miệng hát í ới gì đó rồi đeo ba lô vào vai. Cô ngắm
nghía mình trong gương thật kĩ. Hôm nay cô dùng chiếc kẹp nơ kẹp tóc mái ra sau, để lộ vầng trán cao thông minh nhưng bướng bỉnh. Cô nhe răng
cười trong gương, tốt, răng trắng sáng, xinh đẹp tuyệt vời. Phải cười
nhiều ơi là nhiều để hoàng tử cắn càng nhiều càng tốt. (Ô my chuối! ==”)
Quang Huy đã chờ sẵn trước cửa nhà cô. Minh Minh tươi cười vẫy tay với anh:
- Ngày mới vui vẻ nha anh!
- Em cũng vậy!- Anh cũng cười. Anh đang mặc chiếc áo phông in 1 slogan
đẹp mắt cùng với chiếc quần jeans bó tạo sự thoải mái, phóng khoáng.
Khác hẳn với vẻ đẹp trai, thư sinh hằng ngày. Minh Minh nhìn mà thèm
thuồng sắp rơi nước bọt lả chả. Cô vào ngồi cạnh anh, định thắt dây an
toàn thì anh đã chồm qua, trong phút chốc, khuôn mặt anh kề sát mặt cô.
Minh Minh cảm nhận được hơi thở nóng bóng của anh, tim cô đang run hơn
bất cứ khi nào. Khi hôn anh tim cô cũng có đập nhanh nhưng đó là bất
ngờ, còn bây giờ thì… Anh nhìn cô cười:
- Để anh làm!
- Ồ.- Cô gật đầu, anh đang thắt dây an toàn cho cô. Sao mà anh lại menly đến thế cơ chứ! Hức hức, nhà mặt phố, bố làm to, đủ tiêu chuẩn 4G, biết lái xe mui trần, đặc biệt là không có mắc chứng bệnh côn đồ lưu manh,
chân dài não ngắn. Nghĩ đến đây, cô đột nhiên nhớ đến hắn. Minh Minh
hỏi:
- Thanh Tuấn hắn ta thế nào rồi ạ?
- Vừa xuất viện tối hôm qua, nó không thích bệnh viện chút nào cả!
- Tên đó bị điên hay sao ấy, sức khỏe chưa tốt mà đã xuất viện rồi.
- Nó luôn như vậy mà.- Anh cười nhạt.
- Hắn là tên côn đồ lưu manh ngu ngốc nhất trên đời!
- Minh Minh…- Anh khẽ gọi tên cô. Minh Minh im lặng, anh đã có nói trước mặt anh không nên nhắc đến bất cứ tên con trai nào khác. Oke, im lặng
cho anh vui. Chưa gì mà đã chiếm hữu em rồi! >.
Minh Minh lướt vào chương truyện cuối cô vừa hoàn thành, chỉ có 1
comment duy nhất. Cô nín thở lăn xuống xem. “Hoàng tử của Minh Minh:
Truyện có thật không vậy? Anh nhận ra nhân vật Quang Huy và Thanh Tuấn
nhưng không biết nữ chính có nick name Heo Lười này là ai!”
Ách, Minh Minh nín bật quay sang nhìn anh. Anh vẫn đang ung dung lái
xe, chắc là anh rồi. Cô đâu có nói là mình đã viết bộ tiểu thuyết nào
cho anh nghe, hơn nữa, cô lấy bút danh là MiLo cơ mà! (MiLo là Minh Lợn
^^). Cô cảm thấy trong lòng có thứ gì đè nặng, bực chết mất! Cá đã nằm
trên thớt rồi. Cô cười méo xệch:
- Anh là nick Hoàng tử của Minh Minh à?
- Ừ! Thì sao?-Khóe môi anh cong lên vẻ thích thú lắm. Minh Minh chỉ hận
là không thể phóng xuống xe ngay lúc đó. Cô ngồi im như tượng, 2 mắt
trừng trừng như đồng tử đã giãn hết cỡ. 1 lát sau, cô lấy lại bình tĩnh, phải cứu nguy thôi! Minh Minh lè lưỡi:
- Em thấy tên hay nên đặt cho nhân vật thôi!
- Anh vui vì điều đó!- Anh quay sang, đưa cặp mắt yêu nghiệt của mình
nhìn cô.- Kết thúc thì Huy có thể đến với Heo Lười đáng yêu không?
- Có ạ!- Cô nhìn anh, gật đầu trong vô thức. Anh phì cười, Minh Minh đang quá mức khẩn trương rồi. Đâu có gì mà đáng sợ chứ.
Do thức sớm để chuẩn bị, chẳng bao lâu Minh Minh đã gật gà gật gù
trên xe. Huy thấy vậy thì bảo cô ngủ đi, đến nơi sẽ gọi. Minh Minh đã
quá mệt nên gật đầu ngay. Cô dựa vào yên sau mà ngủ ngon lành. Vuốt lại
vài sợi tóc lòa xòa ra sau tai cho cô, anh cười buồn:” Liệu cuộc sống có giống như trong truyện không cô bé?”
******
Đến nơi, anh lay vai tôi dậy. Tôi lờ mờ mở mắt, mệt quá đi mất, cũng may là đi mui trần, nếu là xe của trường thì tôi đã nôn thốc, nôn tháo rồi. Tôi và anh tìm 1 bóng cây rồi ngồi dưới đó. Không khí ở đây trong lành
quá, khác hẳn đô thị phồn vinh nhưng nồng nặc mùi xăng xe, khói bụi. Ở
đây chỉ toàn là cây cối, aaaaa, tôi nghĩ ra cái kết cực kì có hậu cho 2
nhân vật chính rồi, họ sẽ sống bên nhau hết quãng đời còn lại của mình
trong 1 căn nhà xinh xắn lặng lẽ ngoài ngoại ô. Xung quanh cây cối um
tùm, muốn ăn cam thì có cam, muốn ăn táo thì có táo. Họ sẽ cùng nhau ca
hát dưới bóng râm của cây cổ thụ to vào buổi trưa, buổi chiều, họ có thể ngồi cạnh bờ sông hay bờ suối ngắm mặt trời lặn. Hạnh phúc đơn giản thế thôi, chỉ cần họ ở bên nhau, tựa đầu vào nhau mà đón nhận nó. Tôi nghĩ
đến đây thì bất giác mỉm cười nhìn anh. Anh cười:
- Gì mà nhìn anh ghê vậy?
- Không! Anh rất đẹp trai.- Tôi chép miệng, rất giống những “nam thần”
đại diện cho ngành điện ảnh.- Anh có biết đánh đàn guitar không?
- Không. Anh biết chơi dương cầm và vĩ cầm!
Mắt tôi sáng ngoắc lên, sao anh giỏi thế??? Dù rất thích guitar vừa
lãng mạn vừa tiện lợi nhưng vĩ cầm cũng không tồi, rất lãnh tử đa tình.
Tôi khịt mũi:
- Anh đàn cho em nghe được không? Vừa đàn vừa hát!
- Khi nào có dịp thì anh sẽ làm điều đó!
Tôi phụng phịu:
- Khi nào là khi nào?
- Không lâu nữa!- Anh véo 2 má tôi.- Đã nói là nhìn mặt em anh rất muốn nhéo mà!
Tôi cố giằng tay anh ra nhưng anh lại bấu chặt hơn, đây là cách thể
hiện tình cảm của anh ư? Không còn cách nào khác, tôi cũng vươn tay ra
nhéo lại. Chiếc xe của trường vừa chạy đến, bọn con gái thấy tôi và anh
như thế thì há hốc mồm. Chúng tôi bỏ tay xuống. Ờ, nhìn đi, thấy rồi thì đừng bén mảng đến gần anh nhá. Con Yến lăng xăng chạy đến cạnh tôi chỉ
tay vào tôi và anh:
- 2 người dạo này ghê lắm nha! Bộ công khai yêu nhau rồi à?
- Không! Vẫn đang tìm hiểu.- Tôi nhăn mặt xua tay, anh vẫn chưa ngỏ lời, chắc có lẽ muốn tìm hiểu kĩ hơn đôi chút. Anh im lặng cười chứ không
đáp, điều này làm tôi buồn quá, anh vẫn chưa chắc chắn tình cảm của mình sao? Cô chủ nhiệm tôi thông báo tập hơp lớp lại, tôi mỉm cười nhìn anh
rồi đi với con Yến.
Đúng là nhà trường đâu có tốt đẹp gì khi mà cho chúng tôi đi dã ngoại chứ, họ bắt buộc chúng tôi phải tìm kiếm loài cây gì đó họ giao ra. Từ
xa, Gia Linh chạy đến. Tôi cũng hơi ngạc nhiên vì cô ấy mới học lớp
12A10. Cô giáo tôi nói là Gia Linh muốn tham gia với lớp tôi nên đã xin
gia nhập bọn. Cô ta vui vẻ đến đứng giữa tôi và con Yến. Cô bắt đầu phát hình ảnh cây cho từng đứa. Tôi cũng rất hiếu kì, đây là lần đầu tiên
tôi có cảm giác mình như Sherlock Holmes. Gia Linh nhanh chóng lấy 1 tấm ảnh từ tay cô giáo đưa cho tôi và Hải Yến xem. Cô ta nói:
- Đây là cây má đào, cũng khá dễ tìm nhưng hơi xa chỗ này! Khoảng 2 giờ mình đi tìm là được, giờ thì vui chơi đi!
Con Yến nhìn cô ta tỏ vẻ kì lạ mà không nói. Hình như nó đã nhận ra chuyện gì đó nhưng không nói với tôi.