Tô Từ vốn là thiếu dưỡng khí đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, cái gì
cũng nghĩ không ra, cứ như vậy cương thân mình đứng trong nước.
Hàm răng vẫn đang ngậm thịt của con mồi, dã thú đưa đầu gần sát mặt Tô Từ,
Tô Từ thậm chí ngay cả hô hấp cũng sai điểm không biết rõ làm thế nào hô hấp, ngay khi cảm thụ được trước mặt có mùi huyết tinh, đột nhiên Tô Từ nhắm chặt mắt lại.
Trong tâm nàng đã nhận mệnh kết cục chính mình sẽ táng thân trong bụng thú.
Nếu như hình thể con dã thú này nhỏ một chút nàng còn có thể chống đỡ một
chút. Nhưng mà…. Đây là một con vật có hình thể lớn gấp hai lần con hổ,
nàng làm thế nào có thể…. Aizzz!
Tô Từ cắn răng, nhắm mắt, bình hô hấp chờ đợi hàm răng sắc nhọn cắn tới.
Nhưng ngay lúc này hô hấp mang mùi huyết tinh ở trên mặt lại thối lui, sau đó chính là thanh âm ‘Kẽo kẹt kẽo kẹt’ cắn nát thịt xương, cơ bắp toàn
thân Tô Từ lơi lỏng xuống một chút, thân thể đang dựa sát tảng đá lại
rơi xuống nước, làm nàng bị sặc, uống mấy ngụm nước.
Tô Từ không biết sẽ có thể phát sinh chuyện gì, cũng không ngu xuẩn bỏ chạy vào lúc này, chỉ có thể vừa ho sặc sụa vừa đánh bạo nhìn xem hướng dã thú. Lại
phát hiện dã thú đã thối lui đến trước mặt con mồi của nó, một bên ăn
cơm (*ăn thịt con mồi đấy nhá, chứ hổ làm sao chịu ăn kum), một bên nhìn chằm chằm nàng. Cái đuôi nhàn nhã ở phía sau ngẫu nhiên ve vẫy một
chút.
Da lông màu bạch sắc lây dính chút máu tươi, nhàn nhã
trung mang thiên nhiên cảnh giác ăn cơm… Nếu như loại hình ảnh này là
nàng đang xem trên Tivi, là tại chương trình «Thế giới động vật», Tô Từ
nhất định sẽ cảm thán cho sự tinh tráng và xinh đẹp của con dã thú này.
Nhưng hiện tại lúc này là đang trong tình cảnh sống chết trước mắt, Tô Từ cảm thấy chính mình hẳn là sợ hãi trước cảnh dã thú ăn cơm huyết tinh.
Dã thú liền ở trên tảng đá tiến hành ẩm thực, Tô Từ cũng chỉ có thể cương ở trong nước, không dám nhúc nhích, chỉ sợ con vật không biết tên này vì
cái gì không có một ngụm cắn đứt cổ họng nàng hiểu lầm. (*keke chị sợ
nhúc nhích nó sẽ tưởng chị tấn công hoặc cướp đồ ăn của nó đó mà)
Trong thanh âm ‘Kẽo kẹt kẽo kẹt’, Tô Từ bắt đầu đánh giá dã thú. Mới phát
hiện nếu như thu nhỏ hình thể của nó lại, thì con dã thú nanh ác trước
mặt rất giống lão hổ. Một đầu thuần trắng lão hổ, trên thân mang mấy vết thương vẫn chưa khỏi hẳn.
Bạch sắc có lẽ rất đẹp, nhưng Tô Từ
biết rõ, trong thiên nhiên rộng lớn này, tại nơi rừng nguyên thủy sâu
thẳm này, bạch sắc là đại biểu cho không thể ẩn tàng, đại biểu cho lúc
vồ mồi sẽ rất dễ dàng bị con mồi phát giác, là đại biểu cho… vừa ra đời
cũng sẽ bị gia tộc vứt bỏ.
Tại trong rừng sâu này, động vật mang màu trắng chỉ có 2 kết cục, hoặc chết đi, hoặc trở thành vương giả.
Tô Từ lại xem hướng dã thú đã trở thành thực vật, từ đống thịt nát vụn
huyết nhục mơ hồ còn có thể miễn cưỡng thấy được là hình dáng của một
con trâu, nàng cũng không thật xác định có phải là con trâu hay không,
bởi vì động vật này quá lớn so với hình thể của những con trâu, ngược
lại so với những con trâu đã thành niên lại nhỏ hơn một chút.
Vốn trải qua 2 ngày quan sát, nàng cho rằng động thực vật nơi này dù có phổ biến cũng lớn hơn gấp 2, gấp 3 lần những động thục vật mà nàng biết,
nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận thì cũng không đúng, thực vật là có thể có
tỉ lệ tương đối giống địa cầu, nhưng có một số động vật cũng có tỉ lệ
thân hình không đúng so với động vật địa cầu như muỗi, châu chấu, còn có con trăn, bây giờ là lão hổ và con trâu.
Chẳng lẽ là do ảnh hưởng của gen?
Tô Từ nghĩ không ra, thế giới này không thể dựa theo lập luận logic mà
nàng biết để lý giải. Cũng như nàng không thể giải thích con trâu tại
sao lại tập kích nàng như vậy.
Nhưng có một điểm nàng có thể
khẳng định, ở nơi này bất kể là động vật hay thực vật, những động thực
vật thành thục có hình dạng nàng vô cùng quen thuộc… Con trâu này cũng
cùng một dạng sinh vật… Hẳn là ấu thú chưa thành niên?
Nếu như
là như vậy thì đã có thể giải thích vì cái gì nàng có thể né tránh, vì
cái gì con vật có thân hình lớn gấp hai lão hổ, là động vật chưa thành
niên, thân mình còn mang tổn thương lại có thể thuận lợi giải quyết con
trâu này.
Dù sao lão hổ này có thể sống được đến lớn như vậy,
khẳng định kinh nghiệm đấu tranh đã rất phong phú, nếu như ngay cả con
trâu rừng nhỏ tuổi cũng không giết được, thì lão hổ này cũng không sống
đến tận bây giờ.
Trong lúc Tô Từ đánh giá, tâm khẩn trương đã
giảm đi một ít. Dù sao lão hổ này không có cắn chết nàng ngay từ đầu,
chờ hắn ăn no lại tới xơi nàng thì… khả năng này rất thấp.
Tô Từ cẩn thận nâng tay xem đồng hồ, đã 3 giờ mấy rồi, ánh mặt trời có điểm
độc, nhưng hiện tại nàng chỉ có một người, muốn trước khi trời tối tìm
được một nơi có thể giúp nàng an toàn vượt qua đêm nay cũng không dễ
dàng. Tuy rằng hiện tại tính mạng nguy hiểm vẫn chưa triệt để giải trừ,
nhưng Tô Từ đã bắt đầu cân nhắc nàng nên đi hướng nào tìm kiếm.
Lão hổ này ăn cơm rất nhanh, Tô Từ còn đang nhíu lại mi cân nhắc, hắn đã
đứng lên, duỗi ra thân thể, từng bước một đi về phía Tô Từ.
Không phải chứ? Chẳng lẽ là con chưa ăn no nên đến đem nàng làm thành bữa ăn ngon đi?
Thần kinh Tô Từ bị kéo căng hết cỡ, nàng nghe thấy thanh âm trái tim nàng đang cấp tốc nhảy lên.
Nhưng lão hổ chỉ là đến mép sông uống nước, trong lúc uống cái đuôi phía sau
còn ve vẫy nữa chứ, Tô Từ xác định, chỉ cần nàng có chút đỉnh dị động mà nó thấy có uy hiếp đến nó, khẳng định cái đuôi đó sẽ lập tức quất lại
đây.
Sau khi uống nước xong, đôi mắt màu vàng của dã thú lại
nhìn chằm chằm vào Tô Từ, đến lúc Tô Từ cơ hồ muốn đem hàm răng cắn nát
thì nó liền xoay người, liền như vậy rời đi.
……
Thẳng đến thân ảnh lão hổ đã biến mất hơn một phút, Tô Từ mới phản ứng kịp, hung hăng run rẩy.
Nàng lần đầu tiên cảm thấy chính mình thực là may mắn.
Nếu như tập kích nàng không phải là ấu thú, nàng căn bản sẽ không có cơ hội né tránh; nếu như không phải con hỗ già có đã ăn no, nàng căn bản cũng
không thể may mắn thoát khỏi.
Gió nhẹ thổi tới, Tô Từ hung hăng
run run hai cái, lúc này mới luống cuống tay chân bò đến trên tảng đá,
quyết định nhanh chóng tìm địa phương sống qua khuya hôm nay.
Mới đi hai bước, Tô Từ liền dừng lại, nhìn dưới chân một đống thịt vụn bên
cạnh tảng đá. Nàng nghĩ nghĩ, sau đó tháo xuống ba lô còn đang ướt nước
đầm đìa tìm túi nylon. Mở ra khoá kéo phía sau, nàng mới phát hiện bên
trong thế nhưng không như nàng suy nghĩ là nước bị thấm vào bên trong ba lô.
Lúc nàng cái ba lô này, bà chủ bán hàng cam đoan cái ba lô
này là cái ‘ba lô siêu quý không thấm nước’, kỳ thật nàng đối với cái
công năng gọi là ‘không thấm nước’ cũng chẳng hề tin tưởng. Sau khi mua
xong Tô Từ còn có điểm hối hận, nhưng hiện tại nàng lại vô cùng vui
mừng.
Sau khi tìm thấy túi nylon, Tô Từ cắn chặt răng đem chút
thịt nát nhặt lên, sau đó cột chặt túi nylon, sau đó lấy quần áo ướt
sũng nước bao lại, nhét vào ba lô, tận lực che dấu mùi máu tươi.
Chút thịt vụn này là nàng quyết định lấy về ăn.
Lúc này bụng đói là quan trọng nhất, nàng cũng bất chấp thịt này có phải
hay không là từ trong miệng lão hổ rỉ ra tới, có hay không vi khuẩn. Tại nơi này, ngay cả con châu chấu cũng lớn bằng con chó, nên sau này nàng
muốn ăn thịt là vô cùng khó.
……
Tô Từ một tay cầm nhánh
cây dò đường, một tay cầm chủy thủ cứ mỗi bước đi nàng để lại một ký
hiệu trên thân cây, để tránh bị lạc đường trong khu rừng này.
Bởi vì bờ sông thường xuyên có động vật tới đây uống nước, cũng hình thành
một vài đường nhỏ cong cong quẹo quẹo, chẳng hề giống mấy con đường lúc
trước, mở đường gian nan được muốn chết.
Tại loại rừng nguyên
thủy này nếu muốn tìm một nơi có thể nhượng nàng an toàn qua đêm chẳng
hề nhiều, trước mặt vẫn là rừng rậm vô tận, Tô Từ than thở, nâng tay xem đồng hồ, lúc này đã là 4 giờ chiều rồi.
Nghĩ nghĩ, Tô Từ than
thở, bất đắc dĩ quay lại dựa theo những ký hiệu nàng làm dấu tìm đến ở
trên đường nàng thấy một hốc cây được hình thành từ mấy gốc cây quấn
quanh.
Cây cối nơi này cũng rất lớn, mấy gốc cây quấn quanh mà
thành, hình thành một địa phương trống rỗng tự nhiên cũng sẽ không nhỏ.
Chỉ cần nàng chịu khó uốn thân thể, đi vào nơi này trú ẩn cũng tương đối thuận lợi. Lúc đầu sở dĩ Tô Từ bỏ qua không chọn chỗ này để trú thân là bởi vì nỗi ám ảnh lần trước của con trăn quá lớn, chỉ cần nàng tưởng
tượng con trăn có thể leo lên cây ăn chim… Nàng liền đối với cây cối có
loại vô ý thức bài xích. Thứ 2 là, chọn nơi này cũng không an toàn cho
lắm, hơn nữa bên trong có rất nhiều lá rụng bị phân hủy, hình thành một
cỗ khí tức rất khó ngửi, Tô Từ sợ hãi những mùi này có độc.
Nhưng bây giờ cũng không còn biện pháp nào khác, nơi này là địa phương tốt nhất mà nàng tìm thấy trong thời gian ngắn như vậy.
Những vật dụng trong ba lô là tuyệt đối không thể vứt bỏ, Tô Từ cũng không
đem ba lô để xuống dưới, nàng lấy đèn pin từ trong ba lô ra, sau đó lại
đeo vào trên lưng.
Đem đèn pin đặt cố định một chỗ, Tô Từ cũng
bất chấp bẩn, cầm lấy quần áo nàng lột xuống từ người tên nam nhân thô
tục kia, đã giặt sạch nhưng vẫn còn dính một mày hồng nhạt, nàng dùng nó để bịt miệng và mũi (*dùng như một khẩu trang tránh bụi), sau đó cầm
lấy nhánh cây dùng dò đường lúc nãy gom những chiếc lá trong hốc cây này lại đợi lát nữa dùng tới nhóm lửa, phần còn lại cũng đẩy đến một bên
tại cửa hốc cây.
Tuy rằng trước đây nàng có ở dưới quê sống qua
mấy năm, nhưng những năm nàng sống trong thành thị thật sự nhàn nhã,
hiện tại miệng mũi lại bị quần áo ướt sũng ngăn chặn, làm sự thời điểm
nàng mệt mỏi được mồ hôi cùng nước mắt đồng loạt rơi xuống. Nhưng sự
quan sinh tử (việc liên quan đến sống chết), Tô Từ động tác vẫn là rất
nhanh. Bên trong những chiếc lá không biết có hay không mấy con sâu, Tô
Từ không muốn chúng nó ở quá gần, nhưng nàng đã không còn khí lực, cũng
không có thời gian, cũng chỉ có thể buông tha cho.
Hốc cây này
hơi ẩm ướt lại được hình thành do cây cối xung quanh hợp lại, chỉ cần
quét ra một chỗ địa phương, hỏa đừng quá lớn, liền sẽ không có khả năng
phát sinh hoả hoạn. Hốc cây ngoại có rất nhiều cành khô, tuy rằng bị ướt một chút, nhưng vẫn có thể đốt. Hơn nữa nàng ở trên đường thuận tay
lượm nhánh cây, cũng có thể chống đỡ một buổi tối.
Thu thập xong chỗ ở, Tô Từ đã không còn khí lực, thân ở trên là tro bụi bùn đất, quần áo lại chưa kịp khô dán ở trên người khó chịu muốn chết, nhưng trước
mắt Tô Từ còn không có tinh lực đi xử lý chính mình, kéo xuống quần áo
bịt trên mặt, nàng chua xót kéo lê cái đùi đau nhức đến bên đống lá khô, lấy hộp quẹt từ trong ba lô ra, cẩn thận đốt, sau đó cầm một vài nhánh
cây nhỏ khô ráo để một ít lên nhọn lửa, đợi nhánh cây cháy sau đó, nàng
mới dám nghỉ ngơi một chút.
Đợi đống lửa cháy lớn, Tô Từ lấy ba
lô trên lưng xuống. Trước nàng vẫn cưỡng ép chính mình bỏ qua trên thân
không thoải mái, nhưng hiện tại nơi ở đã có, lửa cũng có, cũng xem như
đã an toàn rất nhiều rồi, cũng đã đến cực hạn của nàng.
Lúc này Tô Từ bắt đầu cảm thấy thân ở trên không thư thái.
Nghĩ nghĩ, dù sao nơi này chỉ có một mình nàng, nàng cẩn thận kéo một thân
cây phóng cạnh đống lửa với khoảng cách an toàn, sau đó đem T-shirt quần bò cũng cởi ra treo trên thân cây hong khô, trên thân chỉ còn lại nội y quần lót.
Trên thân là vết thương cũ vết thương mới do bị muỗi
đốt, những vết thương khác là bị cây cối, cây củ ấu va quẹt mà thành. Tô Từ cầm qua ba lô, trước ăn hai khối bánh bích quy đỡ đói, đem quần áo
ướt sũng bên trong mỗi một kiện cũng đưa ra hong lên. Sau đó cầm một
nhánh cây tương đối sạch sẽ đem chút thịt mà lão hổ để lại xuyên lên để
tại trên đống lửa. Lúc này đây nàng có thức ăn để ăn, nên những thức ăn
có thể dự trữ lâu như bánh bích quy nàng sẽ không ăn nhiều, dù sao này
đó là cứu mệnh lương thực mà, nếu một ngày nào đó nàng thật sự không thể tìm ra thức ăn, này đó thức ăn chính là dự trữ cho những lúc thiếu thốn như thế.
Nói là thịt nát, kỳ thật là so với đối tượng lớn một
cách thái quá, nên cục thịt này chẳng hề nhỏ, đem toàn bộ đi cân cũng
được bảy, tám cân.
Hiện tại thức ăn cũng đã chuẩn bị cho tốt chỉ chờ chín. Tô Từ vỗ vỗ tay, tùy tay kéo qua một cây đại thụ ngồi lên,
cầm lên ba lô sắp bị thấm nước do đựng quần áo ướt sũng, đổ ra những vật bên trong, lấy ra một túi nylon bọc lại laptop để ở tầng chót, sau đó
cũng đem ba lô máng trên nhánh cây.
Trong ba lô của nàng cũng
chỉ có vài món đồ dùng sinh hoạt, như lược, cái cốc, băng vệ sinh, những vật hơi có chút thực dụng cũng bị tìm ra. Từ cái ba lô của nam nhân thô tục kia cũng tìm thấy chút đồ dùng.
Tô Từ trước tìm ra dược vật tự mình bôi thuốc, tuy rằng hiệu quả chẳng hề lớn, nhưng so với không
có thì tốt hơn. Sau đó mới sắp xếp lại ba lô của nam nhân thô tục.
Trước nàng tìm thấy thức ăn, thuốc men trong ba lô này, đã đại khái biết rõ
bên trong có chút gì đó này nọ, nhưng sau khi lục lọi kỹ, Tô Từ phát
hiện, thu hoạch xa ngoài dự đoán của nàng.
Tô Từ tìm kiếm sau
đó, mới phát hiện bên trong không chỉ có chút ít thức ăn, thuốc men, một cây dao nhỏ nàng đã thấy lúc trước, một vật phi thường hữu dụng. Năm
cái chai rỗng, nàng thế nhưng còn phát hiện một tấm bạt được gấp chỉnh
tề.
Thậm chí ngay cả hộp đựng cơm duy nhất trong nhóm có thể dùng để nấu nước, nấu canh cũng được rửa sạch cất ở bên trong.
Có những vật này, những đồ vật khác cũng không quan trọng.
Tô Từ lập tức đem tấm bạt mở ra ngồi lên, sau đó đem hộp đựng cơm lấy ra,
lại cầm mấy nhánh cây đại thụ làm một cái giá đơn giản, cầm sợi dây
thừng cột vào 2 lỗ đã bị xuyên trên hộp đựng cơm, đổ nước trong bình vào sau đó cẩn thận dè dặt đem dây thừng treo ở trên giá nấu nước nấu thịt.
Thịt được nướng nãy giờ trên nhánh cây đã nhanh chín, Tô Từ duỗi tay đảo qua đảo lại 2 cái, sau đó đi đến túi ni lông tìm mấy khối thịt tương đối
nát cẩn thận bỏ trong nước đã nấu sôi trong hộp đựng cơm.
Có
thịt ăn, có canh uống, lại không cần lo lắng sẽ có người tùy thời bổ
nhào qua nàng quấy rối, xem bọt trắng trong canh thịt chuyển thành màu
trắng sữa đang sôi lên, lần đầu tiên cái thế giới khủng bố này, Tô Từ có cảm giác thỏa mãn đến muốn khóc.