Tiger nhanh chóng biến mất không thấy thân ảnh, Tô Từ ngớ ra một hồi,
mới phản ứng lại, thu hồi cánh tay có chút cứng ngắc, lại đứng ở điểm
trung tâm.
Thấy Tiger đã chạy đi, tâm Tô Từ đột nhiên nhảy một
chút, nàng có cảm giác ‘rốt cục thì nó cũng bỏ nàng’. Nhưng ngay sau đó
lý trí lại nói với nàng, biểu hiện mấy ngày nay của Tiger có thể nhìn ra được, xác suất mà nó bỏ nàng lại một mình vào ban đêm tuy rằng sẽ có,
nhưng xác suất rất nhỏ.
Hơn nữa cho dù nó thực sự muốn vứt bỏ nàng, cũng sẽ không làm cái chuyện dư thừa là đem nàng lại chỗ này rồi mới chạy đi.
Dưới chân dinh dính giống như đạp phải một lớp keo vậy, Tô Từ lại dời tầm
mắt chú ý trên thân cây. Vừa rồi do quá gấp gáp, nên Tô Từ cầm chủy thủ
chém lên mấy nhánh cây trùng trùng điệp điệp trước mặt để chém ra một
con đường chạy tới chỗ Tiger khi nó định bỏ đi. Trước mặt nàng lúc này
đã có mấy nhánh cây bị chém đứt, nhưng Tô Từ đang đứng ở vị trí trung
tâm của thân cây, cành lá xum xuê, nên mấy nhánh cây bị cắt đứt cũng
không có rơi xuống đất.
Lúc này Tô Từ mới phát hiện, cùng với lá cây xum xuê, trên thân cây còn có rất nhiều trái cây màu nâu, hơn nữa
phạm vi phân bố của những trái màu nâu này càng đến bên ngoài càng ít,
lúc này đại đa số trái cây đã bị nghiền nát.
Tô Từ nhíu mày,
duỗi tay cẩn thận đụng đụng một quả trái cây vẫn còn nguyên vẹn, gặp nó
không bị bể ra, nàng hơi hơi dùng sức bóp lại, sau đó là một tiếng
“phốc”, ngón tay Tô Từ liền dính đầy chất lỏng trong veo.
Này… cũng không khỏi quá giòn đi.
Bởi vì lá cây này có công dụng đặc thù, nên Tô Từ cũng rất muốn nếm thử
trái cây này, không chừng nó cũng có tác dụng hữu ích nào đó thì sao?
Nhưng để đảm bảo an toàn, Tô Từ vẫn quyết định lau đi chất lỏng đang
dính trên từng ngón tay.
Tô Từ đã từng nghiên cứu tử tế mấy
nhánh cây diệp tử mà Tiger mang về, không hề có loại trái cây màu nâu
này, xem ra là Tiger ngắt chúng ném bên ngoài rồi mới mang về.
Nghiên cứu lá cây này được một lúc lâu, Tô Từ nâng tay nhìn đồng hồ. Năm giờ rưỡi chiều rồi nhưng Tiger vẫn còn chưa trở lại.
Hiện tại đang ở lưng chừng núi, chung quanh lại toàn là cây cối cao tận
trời, ánh dương từng chút từng chút ngã về phía chân trời, lúc này chút
ánh sáng của ánh tà dương cũng rất khó chiếu xuyên qua cây cối rậm rạp
như thế này.
Xem như là tín nhiệm Tiger, Tô Từ cũng không thể nào cứ ngồi tại chỗ yên tâm không làm gì cả.
Tô Từ nghĩ nghĩ, cầm chủy thủ mở đường, nhảy xuống khỏi thân cây, rất
nhanh đã tìm được mấy cây củi ở chung quanh, sau đó lại dùng gai xương
lùa về một đống lá khô rụng dưới đất, nàng chọn một chỗ cách cây diệp tử chữa thương không xa có tảng đá nhô ra nhóm một đống lửa nhỏ, sau đó
mới lại đi chung quanh cái cây lượm thêm một ít củi trở lại trước đống
lửa, chất thêm một ít củi vào đống lửa, số cây còn lại nàng cột thành
một cây đuốc, quyết định cầm cây đuốc đến phụ cận tìm chút củi nữa.
Càng sinh hoạt ở trong rừng lâu, Tô Từ thấy mình thật may mắn khi có thể
chạy thoát thân khỏi sự truy đuổi của con trăn vào đêm đầu tiên nàng lạc đến đây, sau đó nàng đã từng đi lung tung trong rừng nhưng cũng không
gặp bất kỳ một con dã thú nào nữa, nếu không nàng cũng khó mà thoát khỏi bị mất mạng, quả nhiên số nàng may mắn đến cực hạn a.
Hiện tại
nàng cũng không có dũng khí giống như lúc trước đến trời tối lại tìm chỗ trốn, hôm sau lại ngây ngốc đi khắp nơi. Lúc này Tô Từ cũng chỉ có thể
lượm củi, một khi Tiger thực sự không trở lại, nàng sẽ dùng tảng đá phía sau lưng nàng miễn cưỡng cũng có thể che khuất thân mình cùng đống lửa
đang cháy để dã thú không tới gần mà vượt qua đêm nay.
Hơn nữa…
Tô Từ quan sát thấy lúc nãy bởi vì nàng từ giữa trung tâm chém ra một
con đường mà thân cây lại trở nên hỗn độn và nát vụn. Bộ dáng nôn nóng
vừa rồi của Tiger dường như là do nàng đạp phải trái cây màu nâu mới
xuất hiện.
Mà chung quanh, cũng không có bất kỳ động vật nào.
Tô Từ phán đoán, mấy trái cây này cũng có công dụng tương tự như cỏ phòng muỗi, hơn nữa lại tốt hơn gấp nhiều lần.
Không biết loại cây này có thể cấy ghép được không nữa. Nếu như có thể trồng
chúng với diện tích lớn thì dù không có Tiger bên cạnh nàng vẫn có thể
sống được.
Bất quá rất nhanh Tô Từ lại nghĩ tới hình ảnh, lần đó nàng bị thương nặng, mỗi ngày Tiger đều ngậm về mấy nhánh cây diệp tử
chữa thương cho nàng. Lúc đó nàng vẫn cho rằng mấy nhánh cây này rất dễ
ngắt lấy, nhưng nàng chưa từng nghĩ qua, mùi của trái cây trên thân cây
diệp tử lại có thể ảnh hưởng đến Tiger như vậy. Đối với dã thú thì mấy
trái cây này vừa đụng vào sẽ bị vỡ ra (*sức dã thú rất mạnh), cho nên sự tồn tại của nó là giống như là để bảo vệ diệp tử và đây cũng là phản
ứng tự bảo vệ mình của thiên nhiên. Động vật sống trong khu rừng này tự
nhiên sẽ biết được điểm này hoặc phải rất cẩn thận khi hái diệp tử nếu
không muốn trái cây bị vỡ ra.
Nghĩ đến điểm này, Tô Từ nhanh chóng bình tâm lại và tin tưởng ‘Tiger nhất định sẽ trở lại’.
Một giờ sau, Tiger ngậm con mồi trở về.
Xuyên qua ánh lửa Tô Từ vừa thấy thân ảnh của Tiger xuất hiện, liền đứng phắt dậy, tay gắt gao nắm chủy thủ cũng có chút run rẩy.
Nhưng Tiger lại không đến gần Tô Từ như mọi lần, mà chỉ đứng cách nàng khoảng vài
chục bước, cổ họng không ngừng thấp hô nhỏ lải nhải, cái đuôi ở sau
người không ngừng ve vẫy. Tô Từ vốn định chạy tới ngênh đón nó, nhưng
thấy bộ dạng nó như vậy, lại nghĩ đến suy đoán lúc nãy của mình, nàng
cũng không biết rõ lúc này nên làm thế nào nữa.
Bất quá miệng
lại hơi hơi nhếch lên. Trong đầu đột nhiên lại toát ra một suy nghĩ, mấy ngày qua nàng đã rất cố gắng tìm cây diệp tử này nhưng tìm hoài vẫn
không thấy, nguyên nhân có lẽ là nơi huyệt động nàng đang sống không
thích hợp cho cây này sinh trưởng. Tiger lại chán ghét hay là nói Tiger
rất e ngại mùi của trái cây trên cây diệp tử, nhưng nó vẫn hái cho nàng
dùng, quả thật là công lao không nhỏ a.
Tiger vừa về đến, Tô Từ
chỉ cảm thấy toàn thân thả lỏng rất nhiều, cũng đứng tại chỗ đánh giá
nó, mới phát hiện nó hẳn là ở bên ngoài ăn con mồi xong mới trở về, da
lông nơi khóe miệng còn dính một chút máu, phỏng chừng là ăn xong sau đó liếm da lông.
Trong miệng nó còn ngậm về một con heo rừng nho nhỏ, phỏng chừng là muốn chuẩn bị thức ăn cho nàng.
Con heo này thật sự rất nhỏ, phỏng chừng là vừa mới được sinh ra, cho nên
da lông trên người nó cũng không nhiều, nặng khoảng 10 mấy cân, vẫn đang bất động không có giãy dụa.
Tại nơi xa lạ như vầy, Tiger thế
nhưng còn ăn xong con mồi bên ngoài mới trở về, xem ra nó rất có lòng
tin đối với cây diệp tử này.
Nghĩ đến lo lắng lúc nãy của mình,
Tô Từ nhịn không được cắn chặt răng. Sau đó liền phát hiện bộ dạng của
Tiger giống như là kiềm nén không được, vứt con heo rừng về hướng cây
diệp tử, rống lớn một tiếng nhảy đến bên cạnh Tô Từ, hàm răng cắn lấy
cánh tay nàng, sau đó súy nàng lên trên lưng nó, phóng nhanh trong khu
rừng đã hoàn toàn tối đen.
Tô Từ căn bản không nghĩ đến nó sẽ
hành động như vậy, bị dọa đến thét chói tai một tiếng, tay vô ý thức ôm
chặt da lông phía dưới thân.
Rất nhanh Tô Từ liền nghe thấy tiếng nước chảy, sau đó thân thể liền bị ngâm trong nước.
Lúc này Tô Từ mới nhớ tới ba lô cùng chủy thủ của nàng, những vật cũng quan trọng không kém để duy trì sinh mệnh tại trong khu rừng này, toàn bộ
chúng vẫn còn bên cạnh đống lửa, còn có con heo rừng chưa kịp ăn nữa a.
Hy vọng sẽ không có dã thú đi ngang qua đó.
Đã bảy, tám giờ tối
rồi, Tô Từ thật sự cũng không muốn phí thì giờ, hơn nữa lại lo lắng cho
vật dụng của nàng vẫn còn tại chỗ kia, nên rất nhanh chóng tắm táp và
giặt sạch quần áo, sau đó mặc vào quần áo vẫn còn đang ướt sũng, lúc này Tô Từ nhìn sang hướng Tiger vẫy tay, nó mới chịu đi qua đây.
Nhìn đôi mắt lóe u quang trong đêm đen của Tiger, trong đầu Tô Từ liền nghĩ, vô luận ra sao nàng cũng muốn biết rõ làm thế nào mới có thể trồng được cây diệp tử.
……
Lúc về lại chỗ cũ, bởi vì củi ở mặt
trên đã cháy hết nên lửa cháy yếu đi rất nhiều, nhưng vẫn có thể thấy
được heo rừng vẫn nằm ở đằng kia không xa.
Tô Từ nhẹ nhàng thở
ra, đi qua kéo heo rừng nhỏ tới đây, lại quay sang nhìn Tiger, tuy rằng
nó đã đứng gần hơn so lúc nãy nhưng vẫn không có tới gần Tô Từ, nàng mềm lòng đi qua phía nó muốn đốt một đống lửa bên cạnh nó, nhưng nàng vừa
mới bước qua, nó thế nhưng liền khò khè lui về phía sau.
Tô Từ
nhịn không được cười ra tiếng, biết rõ mùi trái cây màu nâu mới chỉ phai nhạt đi một ít nên Tiger mới có hành động như vậy. Nghĩ vậy cho nên Tô
Từ cũng không đi để ý tới nó, đi trở về đống lửa bắt đầu xử lý con heo
rừng nhỏ, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu ngó sang Tiger.
……
Bởi vì là ở bên ngoài, vừa nghe đến bên tai thanh âm khò khè của Tiger, Tô Từ lập tức liền mở mắt ra.
Thấy Tiger chạy tới đây chà nàng như thường lệ, cũng không còn cố kỵ tránh
xa nàng như hôm qua nữa rồi, Tô Từ nhịn không được cười cười, bò dậy vệ
sinh cá nhân, sau đó đi đến đống lửa bắt đầu nướng phần thịt heo rừng
còn thừa lại của ngày hôm qua.
Theo thói quen nàng ăn không hết
thịt liền thuận tay đưa đến bên miệng Tiger. Đêm qua lúc ăn no, Tô Từ
định đem phần thịt còn thừa chia cho Tiger lại bị nó ghét bỏ không chịu
ăn, Tô Từ thực là có điểm không quen.
Hiện tại xem bộ dáng Tiger như vậy (*đã chịu ăn, không có hành động ghét bỏ như hôm qua), hẳn là
hiệu quả của trái cây diệp tử đi.
Về điểm này, Tô Từ cũng đã đoán được, không có kinh ngạc gì mấy.
Ăn một chút thịt heo rừng còn thừa của đêm qua, phần còn lại ném cho
Tiger, đợi nó ăn xong, một người một hổ liền bắt đầu chạy đi, bởi vì hôm nay thời gian đủ sung túc, khi thái dương đến thời điểm nắng gắt, Tô Từ còn cùng Tiger tắm rửa tại một dòng suối nhỏ, lúc leo lên tới đỉnh núi
cũng mới hơn 2 giờ chiều.
Đứng ở dưới chân núi nhìn lên chỉ cảm
thấy đỉnh núi này trụi lủi cây cối thưa thớt, nhưng bò lên tới đây mới
biết rõ, tuy rằng thực vật nơi này không nhiều như nơi khác, nhưng chúng rất tươi tốt.
Tô Từ thở một hơi, lưu loát nhảy xuống khỏi sống
lưng Tiger, lần đầu tiên dùng ánh mắt nhìn xuống đánh giá toàn bộ phía
dưới núi, nơi mà nàng sinh hoạt đã hơn hai tháng nay.
Đỉnh núi
này không tính thấp, cũng không tính cao, có hai phương hướng bị dãy núi cao hơn cản trở tầm mắt không thấy được, nhưng nhìn sang hướng Đông vẫn có thể nhìn thấy rất xa, phập phồng phập phồng toàn là lít nhít líu
nhíu thực vật mang màu xanh lá, ngẫu nhiên còn có thể thấy từng bầy hoặc đơn độc một loài chim đang bay.
Tô Từ hơi híp mắt lại, thẳng đến tầm mắt bị một tòa núi lớn nơi xa cản trở, mới thở dài một cái.
Khu rừng rậm này lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng.
Chẳng lẽ… Nàng thực phải sống nơi này cả đời sao? Tô Từ chỉ cảm thấy vô lực,
chân mềm nhũn, đặt mông ngồi lên tảng đá vẫn đang nóng bỏng, nhìn màu
xanh phía dưới than thở.
Tiger cũng tùy theo ghé vào bên cạnh
nàng, Tô Từ quay đầu nhìn thoáng qua, cười sờ da lông của nó, “Tiger, ta vẫn là không cam tâm a.”
“Ngươi lại không thể nói chuyện, ta
cũng chỉ có thể lần mò mà đi từng bước. Đợi qua mùa đông đi, chờ ta an
toàn sống qua mùa đông, chúng ta liền thẳng hướng đi về phía trước! Ta
liền không tin khu rừng này thật là không có điểm cuối!”
Tiger chớp chớp mắt, quay đầu liếm một chút tay Tô Từ, sau đó giống như là cảm thấy hương vị rất tốt, lại liếm một chút.
Lòng bàn tay bị liếm lấy ngưa ngứa, Tô Từ vội cười né tránh, Tiger không
chịu, một người một hổ nháo thành một đoàn. (*TL: “giỡn vui quá ha, cho
tui dzô góp dzui với”, Tiger: “gầm gừ”, dzọt lẹ không là mất mạng a)
Náo loạn hảo một hồi, trên tay, trên mặt Tô Từ toàn là nước miếng của
Tiger, ghé vào trên thân nó nghỉ ngơi hảo một hồi mới đứng lên, quyết
định khởi hành về nhà.
Kết quả lần này tuy rằng không khoái trá, nhưng cũng không phải là không được gì.
Nghĩ cây diệp tử vừa có thể trị thương vừa có thể đuổi đi dã thú, tâm tình
Tô Từ liền tốt lên rất nhiều, quyết định kêu Tiger theo đường cũ trở về, nàng còn muốn nghiên cứu một chút cây diệp tử này.
Trước khi rời đi Tô Từ lần nữa nhìn xuống một mảnh xanh lục phía dưới, sau đó xoay người định leo lên lưng Tiger.
Nhưng rất nhanh, động tác nàng cương một chút, nhanh chóng xoay người nhìn hướng một ngọn núi hơi gồ lên trong một mảnh màu lục.
Tuy rằng nơi đó vẫn là một mảnh lục sắc, đã không còn thân ảnh mà nàng vừa
mới nhìn thấy, nhưng Tô Từ xác định chắc chắn, vừa rồi nàng quả thật
thấy một người!
Thì phải là… bọn người của Chu Lập?
Hoặc là nơi này ngoài nhóm du lịch của nàng bị lạc vẫn còn người khác?
Bên tai nàng có thể nghe thấy thanh âm tim đập nhanh, Tô Từ gắt gao nhìn
chằm chằm ngọn núi đó, hàm răng bởi vì kích động, cắn được lợi cũng bắt
đầu phát đau.