Sau khi Tiger đã nếm trải mùi vị ‘thịt’ với Tô Từ, làm thế nào hắn cũng
chịu đựng không nổi loại sinh hoạt như trước kia. Hiện tại, trừ ra đi
săn, thì không một phút giây nào mà hắn không chà bên cạnh Tô Từ.
Thậm chí ngay cả lúc Tô Từ đi nhà cầu hắn cũng muốn đi theo.
Tô Từ bị hắn cuốn lấy đến phiền, đuổi lại đuổi không đi, đuổi đi lại quay
trở lại, cuối cùng được kết thúc bằng hình ảnh nàng nghiêm mặt cảnh cáo.
Ngày trôi qua rất nhanh, tháng giêng hạ tuần (21 – 31/1) đã nhanh đến. Hôm
nay, Tô Từ đang nấu canh thịt, đột nhiên lại cảm giác thấy mặt đất hơi
rung chuyển. Nàng liền đứng không vững nghiêng ngã lảo đảo về phía sau,
suýt chút nữa đã té ngã vào trong nồi đá đang nấu canh nóng bỏng.
Bếp lò dùng để nấu canh là Tiger dùng một tảng đá đào ra, tính cố định thật sự tốt, hơn nữa nồi đá đủ lớn nên canh thịt trong nồi không đổ ra ngoài khi mặt đất rung chuyển.
Tô Từ té mạnh ngã ngồi trên mặt đất,
có một tảng đá nhỏ rơi xuống từ vách phòng bếp, lăn đến gần tay Tô Từ.
Tô Từ ngớ ra một hồi, lập tức liền đứng lên đi tìm Tiger.
Chấn động này có cảm giác như một trận động đất, mà Tiger vẫn còn ở trong sơn động.
Tô Từ lảo đảo đứng dậy, còn chưa kịp đi đã thấy Tiger kích động tới trước
mặt nàng. Tô Từ thở phào nhẹ nhõm một hơi, mới duỗi tay ôm lấy hắn.
Quan tâm sẽ bị loạn, nàng đã quên, Tiger còn lợi hại hơn so với nàng rất rất nhiều lần, đâu cần nàng phải lo lắng cho hắn chứ.
Chấn động đột nhiên bắt đầu đến khi kết thúc chỉ xảy ra liên tục gần một
phút. Nó cũng không gây khó dễ cho Tiger khi đi đứng, Tô Từ kêu hắn chạy đến nơi trống trải.
Tô Từ chật vật ghé vào trên lưng Tiger, nàng cũng không quên ngẩng đầu quan sát chung quanh.
Bởi vì trận địa chấn này, ngọn núi vốn yên lĩnh bây giờ đã trở nên náo nhiệt lại chật vật.
Bởi vì trận chấn động này, tuyết phủ trên nhánh cây cũng vi vu rơi xuống
đất, một vài tảng đá không vững chắc, lăn từ trên triền núi xuống. Dã
thú đang trốn tránh trong các huyệt động cũng kinh hoảng kêu lên, một
vài động vật đang ngủ say cũng giật mình tỉnh lại, chạy tìm nơi dừng
chân.
Nhưng tầm mắt nàng nhìn đến chỗ nào cũng không thấy vết
tích của tai họa thiên nhiên. (*chỉ hơi rung nhẹ, không phải động đất
lớn nên cũng có tàn tích)
Tô Từ nhìn xem một vòng, hình như nhìn từ bên ngoài huyệt động nhà nàng cũng không bị ảnh hưởng bởi trận động
đất lần này, nàng nhanh chóng bò xuống lưng Tiger, sờ sờ lỗ tai hắn an
ủi, sau đó bước nhanh vào trong sơn động, đeo ba lô, cầm lên một gói da
thú to may bằng cốt châm (kim làm bằng xương), nhét vài bộ quần áo bằng
da thú của Tiger và nàng vào trong, lại cầm mấy khối thịt khô bỏ vào,
ngay lập tức ra sơn động, vừa đi vừa khoác lên người nàng một khối khăn
quàng cổ che khuất cần cổ cùng mặt, sau đó cầm sợi dây được bao bọc bên
ngoài bằng da thú mềm mại, tiến đến chi trước của Tiger cột vào dùng để
cố định thân mình, sau đó nàng bò lên lưng hắn, muốn hắn đi về hướng
ngọn núi.
Nàng muốn đi nhìn xem chuyện gì đã xảy ra. Có thể hay
không xuất hiện một di chứng nào đó không thể biết trước ảnh hưởng đến
nơi này.
Về phần khả năng có thể xảy ra động đất trên diện rộng
hay không, Tô Từ hoàn toàn không cần lo lắng. Nếu như nơi này là vùng có thể xảy ra địa chấn, Tiger và bọn thú nhân tuyệt đối sẽ biết rõ.
Bọn hắn không có di chuyển, không có bất an, điều đó chứng tỏ tai họa này
sẽ không có ảnh hưởng quá lớn đến bọn họ, cũng nói lên rung chuyển vừa
rồi chỉ là dư chấn, là di chứng của địa chấn từ phương xa truyền tới.
Tiger tuy rằng không hiểu vì sao Tô Từ lại muốn làm như vậy, nhưng hắn rất
nghe lời chạy băng băng hướng về ngọn núi trước mặt, tốc độ rất nhanh,
tuy rằng có một lớp tuyết dầy hơn 10 centimét dưới chân, nhưng hắn lại
giống như không chịu bất cứ ảnh hưởng, không bao lâu sau ngọn núi nơi
huyệt động của bọn họ đang ở bị bỏ lại phía sau lưng.
Tốc độ
Tiger rất nhanh, gió thổi trong thời tiết vốn rét lạnh càng thêm thấu
xương, Tô Từ chỉ dùng cánh tay cầm lấy sợi dây da thú giữ cho thân mình
vững vàng, toàn thân đều được bao bọc trong da thú, chỉ lộ ra đôi mắt.
Nhưng lúc này, mặt đất lại bắt đầu rung chuyển.
Tiger rống lên một tiếng, nhảy phốc một cái lên một tảng đá lớn trống trải, đứng lại tại chỗ.
Lần rung chuyển trước, Tô Từ cũng không có nghe thấy bất cứ thanh âm nào.
Nhưng lần này, đứng tại nơi có độ cao tương đối, dường như Tô Từ mơ hồ có thể nghe thấy phía tây có động tĩnh gì đó, giống như là tiếng nổ mạnh, hoặc giống như là tiếng sấm, khoảng cách quá xa, Tô Từ cũng nghe không rõ
ràng.
Bên tai nghe thấy là vi vu tiếng vang, trong mắt nhìn thấy là tuyết rơi xuống. Tô Từ cũng có thể nhìn thấy trên mặt đất, một tầng
tuyết đọng cũng rung nhảy không ngừng.
Chấn động lần này ngắn hơn so với lần truớc, rất nhanh liền ngừng lại.
Chấn động vừa ngừng lại, Tô Từ lập tức muốn Tiger chạy về huớng ngọn núi phía tây.
Trên đất chồng chất một tầng tuyết đọng mấy tháng nay, Tiger vừa giẫm lên đã tạo thành một lõm sâu xuống.
Lại qua gần một giờ, Tiger rốt cục ngừng tại trên một đỉnh vách núi cao,
lúc này, bầu trời phương tây sớm đã có khói đặc cuồn cuộn bốc lên, ở
trên đường Tô Từ cũng có thể nhìn thấy, nhưng hiện tại đến chỗ cao, lại
cũng chỉ tiếp tục nhìn thấy khói đặc, tầm mắt lại bị ngọn núi ngăn trở.
Mà lúc bắt đầu, thanh âm Tô Từ nghe thấy giống như tiếng nổ mạnh, lại giống như tiếng sấm cũng đã không nghe thấy nữa rồi.
Gió lạnh gào thét trên đỉnh núi, lạnh hơn nhiều so với phụ cận huyệt động.
Tô Từ bị đông lạnh đến phát run, cuối cùng bò xuống lưng Tiger, trốn tránh tại dưới thân hắn, cho hắn giúp nàng chắn gió.
Có khói tức là có lửa. Tô Từ lo lắng chính là vấn đề này, tại nơi rừng rậm nguyên thủy, nếu như lửa cháy, thì đó chính là một vấn đề đau đầu a.
Cũng không biết trận lửa này khi nào mới dập tắt, sinh vật sống nơi đó
cũng không biết rõ sẽ như thế nào. Nhưng động vật cũng có bản năng cảm
nhận nguy cơ, trước khi động đất xảy ra hẳn là chúng đã đi khỏi rồi.
Tô Từ nghĩ, chung quy vẫn là cảm thấy yên lòng. Hiện tại là mùa đông, nơi
nơi lại phủ đầy tuyết đọng, cho dù lửa cháy cũng không lan đi quá xa.
Trước đó tuy rằng nàng đoán ra là do dư chấn, lại không biết nơi xảy ra thảm
họa cách nơi này bao xa, bây giờ biết rõ sẽ không ảnh hưởng đến nơi này, nàng cũng yên tâm.
Khói đặc cuồn cuộn trong không trung ở
phương xa có xu thế càng ngày càng lớn, Tô Từ than thở, bò lên lưng
Tiger quyết định trở về.
Ở bên ngoài lâu như vậy, tay chân nàng đã cóng lạnh đến không còn cảm giác rồi.
Tháng ba sắp đến, phần lớn tuyết đọng cũng bắt đầu hòa tan.
Đến lúc này, thịt khô mà Tô Từ lưu trữ đã hết từ sớm. Vốn dĩ có Tiger che
chở sống qua đoạn ngày gian nan này tự nhiên không cần phải sầu khổ.
Cuối cùng Tiger cũng biết được nguyên nhân Tô Từ ăn thịt khô là vì thiếu
thốn lương thực, sau đó hắn ép buộc Tô Từ một ngày ăn ba, bốn bữa cơm,
nàng ăn thịt nhiều đến nỗi vừa nhìn thấy thịt đã muốn ngán, như vậy mà
hắn vẫn không buông tay, cứ nài ép nàng ăn mãi.
Tuy rằng sau khi tới nơi này Tô Từ đã đem thịt làm món ăn chính, nhưng bị Tiger nhồi
nhét ăn toàn thịt, lại thêm không vận động, rất nhanh Tô Từ liền mập ra
một vòng.
Bởi vậy, một lần nữa Tô Từ lại được kiến thức đến tính cường ngạnh của Tiger. Lại nói tới, tính tình Tiger quá tốt, cơ hồ là
duy Tô Từ mệnh lệnh là từ (*lão bà kêu ngồi không dám đứng, biểu đi
không dám ngồi, vợ sai đâu đánh đó), chỉ cần không giẫm đến điểm mấu
chốt của hắn, cho dù Tô Từ có ăn hiếp hắn như thế nào cũng không thành
vấn đề.
Đầu xuân, vạn vật sống lại, thời tiết tuy rằng vẫn lạnh, nhưng sống tốt hơn nhiều so với mùa đông.
Có mấy lần trên đường đến suối nước nóng, Tô Từ nhìn thấy gấu đen hàng xóm nằm phơi nắng, hắn gầy hơn trước, nhưng cái tính lười nhác vẫn không
đổi, chỉ lờ đờ uể oải nằm trên tảng đá phơi nắng, sưởi ấm.
Mà
hai vợ chồng thú nhân bị Tiger chiếm huyệt động cũng không còn căm thù
bọn họ như trước nữa. Tô Từ có thể thường xuyên nhìn thấy bọn hắn đi ra
ngoài săn mồi, mang theo hài tử của bọn hắn. Tiểu thú nhân được hai vợ
chồng thú nhân giữ lại, bây giờ có bộ dạng giống papa của nó, cao bằng
hai phần ba thú nhân giống đực, rất là cường tráng.
Từ khi tiểu thú nhân gầy yếu bị vứt bỏ, Tô Từ cũng không còn đến nhà bọn hắn gây rối.
Cũng không phải nàng bất mãn bọn hắn, đây là quy tắc sinh tồn trong tự
nhiên. Nàng sẽ không ngăn cản, cũng không có năng lực đi ngăn cản. Sở dĩ không đi, chỉ là không cần thiết mà thôi.
Nàng cũng không muốn tự đày đọa bản thân mình khi đem tâm trí mình suy nghĩ về mấy vấn đề này.
Trải qua một mùa đông, bây giờ bên trong sơn động không giống với lúc bọn họ vừa mới chuyển vào ở, lúc đó nơi đây chỉ là một sơn động trụi lũi, bẩn
thỉu, dơ dáy.
Tay Tiger tốt hơn nhiều so với bất kỳ công cụ hiện đại nào, bất kể là đầu gỗ hay táng đá, chỉ cần Tô Từ khoa tay múa chân
ra một hình dạng đại khái, hắn liền có thể làm được.
Tủ làm bằng đá, cái bàn, ghế dựa, tủ quần áo, chén gỗ, thìa, một vài cái điêu khắc
gỗ, chạm đá không tinh xảo… Chỉ cần Tô Từ muốn, Tiger cũng cấp nàng làm
ra.
Được Tô Từ sắp xếp, một ngôi nhà ấm áp được tạo thành.
Hom nữa, biết rõ Tô Từ thích những vật dụng này, Tiger cũng phá lệ dụng tâm, thủ nghệ thẳng tắp được nâng cao.
Tô Từ lại bắt đầu làm da thú, hơn nữa bởi vì cách làm da thú trải qua
nhiều công đoạn, lại bởi vì số lượng da thú không đủ, nàng cũng không
mạo hiểm hủy diệt một khối da thú chỉ để làm một bộ quần áo kiểu dáng a.
Trời chiều nhanh hạ xuống, Tiger trở về.
Con mồi lần này thế nhưng là hình người. Con mồi hắn mang về rất lớn, nửa
người cũng bị hắn kéo ở trên mặt đất, hắn lại như không cảm thấy bất kỳ
sức nặng nào. Tô Từ nhìn thấy chỉ cảm thấy ghê răng.
Hiện tại
tuy rằng đã là mùa xuân, nhưng thời tiết vẫn rất lạnh. Dĩ vãng Tiger
không bao giờ biến thành hình người ra ngoài đi săn, cho nên Tô Từ cũng
không cấp hắn chuẩn bị quần áo, lúc này hắn là quang thân thể trở về
(*mình trần trở về). Dưới chân còn dính tuyết đọng chưa hòa tan, khiến
Tô Từ quá bất ngờ.
Tô Từ nhanh chóng chạy vào trong sơn động cầm quần áo, bước nhanh đến nghênh tiếp Tiger, muốn hắn ném con mồi chuẩn
bị mặc quần áo, nhưng Tiger ừng ực dùng tay đẩy ra quần áo, tư thế có
chút khó chịu tay trái cẩn thận vươn ra, đưa tới trước mặt Tô Từ.
Tô Từ đã sớm phát hiện tư thế hắn có chút dị thường, lúc mang con mồi, tuy rằng tay trái của hắn cũng có dùng lực, nhưng dường như là kiêng kị cái gì đó vẫn chỉ kéo lê con mồi. Tô Từ nôn nóng xem xét thân thể hắn, chỉ
xem hắn có bị thương hay không, nên cũng không chú ý đến hành động của
hắn.
Lúc này, lại thấy Tiger đưa ra một vật trong tay, tư thế
như đang hiến trân bảo, đôi mắt lớn màu vàng hơi cong, mong đợi nhìn Tô
Từ. Tô Từ vừa thấy, mũi mạnh một chút lên men, mắt hoe đỏ sắp khóc.
Trong tay Tiger chỉ là một tảng đá, đối với hắn mà nói, chỉ hơi dùng lực cầm
trong tay, hoặc hàm răng nhẹ nhàng cắn một cái cũng có thể cắn nát tảng
đá. Hắn coi trọng như vậy, chỉ vì tảng đá trong tay hắn khác hẳn những
tảng đá mà hắn từng gặp, nó trong veo, còn mang lục sắc. Tiger nghĩ đến, Tô Tô của hắn rất thích những vật như thế này.
Vật này hẳn là
một khối phỉ thúy nguyên thạch, đối với đá quý Tô Từ hoàn toàn không
biết. Nhưng nàng cũng biết rõ, khối này là phỉ thúy. Một khối phỉ thúy
to bằng nắm tay, gần như trong veo lục sắc.
Nếu là ở nơi trước
kia nàng sống, có cầm mấy trăm hoặc hơn một ngàn vạn cũng chưa chắc mua
nổi, nhưng ở chỗ này, nó chỉ là một tảng đá. Nếu như không phải mùa đông nàng cảm thấy nhàm chán, lúc Tiger rảnh rỗi thích kêu hắn dùng tảng đá, đầu gỗ cấp nàng chạm ra một vài đồ vật nhỏ, chỉ sợ ngay cả liếc nhìn
khối phỉ thúy này Tiger cũng không nhìn một cái, càng đừng nói bắt hắn
chịu lạnh đem khối đá này cùng con mồi mang về tới cấp Tô Từ.
Tô Từ hít hít mũi, nhanh chóng luống cuống tay chân cấp hắn mặc quần áo.
Đây xem như là hắn tặng lễ vật kết hôn chậm đi, đợi về sau thủ nghệ của
Tiger tinh tiến hơn chút nữa, nàng liền xa xỉ một phen, kêu hắn cấp nàng làm một đôi nhẫn.
Nhẫn kết hôn.
Bất ngờ nhận được lễ vật của Tiger, Tô Từ cười cả một buổi tối.
Tối đó, Tô Từ cũng chủ động bò lên người Tiger. Bây giờ tuy rằng lúc hắn
vừa tiến vào trong nàng, nàng vẫn bị căng đến trướng đau, nhưng cũng
không giống như trước, động một tí liền muốn lo lắng sẽ xảy ra sự cố.
Tinh lực Tiger rất mạnh, lại thêm Tô Từ chủ động, hai người giằng co hơn
phân nửa buối tối, bắt đầu buổi tối là do Tô Từ động tình, kế đó là
hưởng thụ, tiếp đến nhẫn nại, sau lại đau đớn, nàng cũng không có kêu
Tiger dừng lại. Đây là lần đầu tiên, Tiger không bị Tô Từ đá văng xuống
giường, mà là thoả mãn chủ động dừng lại.
Tô Từ bị hắn làm đến
toàn thân đau nhức, lúc thiêm thiếp đi vào giấc ngủ, nàng đột nhiên nghĩ ‘Tiger nhịn lâu như vậy, nàng phải ráng chịu đựng!’
Sau đó lại nghĩ ‘Có chịu đựng được cũng vô dụng, lúc Tiger biến thân sẽ bị nổ tung.’
Tô Từ thiếp đi trong phiền não cùng nhịp tim đập trầm ổn của Tiger.