Trong rừng truyền tới từng trận thanh âm “sột soạt”.
Tô Từ biết đây tiếng vang do đi xuyên qua cây cối của bầy hổ đi phía sau Tiger tạo nên.
Nàng biết rõ bọn chúng là đồng loại của Tiger, nhưng cùng một lúc thấy nhiều vua sơn lâm như vậy, Tô Từ vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.
Tiger
vẫn không nhanh không chậm đi về phía trước, ngẫu nhiên còn quay đầu an
ủi Tô Từ, dần dần Tô Từ cũng cảm thấy có nhiều lão hổ theo bên cạnh cũng không có gì nguy hiểm, thậm chí trong lòng còn có chút tự hào. Nếu như
là trước kia, nàng làm sao có khả năng cưỡi trên lưng một lão hổ, phía
sau lại đi theo nhiều lão hổ như vậy.
Không mất bao lâu thời
gian, đại khái hơn một tiếng đồng hồ, những lão hổ đi phía sau Tiger bắt đầu lục tục rời đi. Một, hai giờ sau, bên cạnh bọn họ hoàn toàn yên
tĩnh.
Tiger cũng hoàn toàn không để ý đến bọn chúng, giữa đường
mang Tô Từ đến một cây ăn quả cao bằng ba, bốn người, ra hiệu cho nàng
hái mấy quả ăn giải buồn trên đường đi, để tránh quá nhàm chán.
Tô Từ vốn tưởng sau khi Tiger tìm đến đồng loại, hắn cũng sẽ đi theo bầy
đàn cùng nhau sinh hoạt, nhưng Tiger vẫn chậm rãi đi trong rừng tìm kiếm huyệt động, rõ ràng cho thấy hắn quyết định bọn họ vẫn sống một mình.
Tô Từ thấy vậy, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, cho dù giữa nàng và mấy lão hổ đó không có hiềm khích, vẫn có thể sống chung hòa thuận, nhưng dù sao
cũng kém xa sống một mình, tự mình hoàn toàn làm chủ tự do trong phạm vi vài trăm dặm.
Rất nhanh, Tiger tìm thấy một sơn động ưng ý trên một đỉnh núi. Sơn động có tính ẩn núp tốt, gần nguồn nước, vừa rộng rãi lại đủ sâu, tuy rằng chưa đến mức mùa đông ấm mùa hè mát, nhưng khẳng
định cũng rất thư thái.
Đợi Tiger đuổi ra động vật đang trú ngụ bên trong, Tô Từ mới vào trong quan sát một chút, liền quyết định sống ở nơi này.
Tiger rất tự giác ôm đồm đem rác vứt ra sơn động, quét tước lại sơn động, bắt đầu nhiệm vụ chế tác gia cụ (*vật dụng dùng hàng ngày trong nhà).
Tô Từ cũng chỉ có thể phụ trách những việc lặt vặt. Tuy rằng nàng làm đã
rất lưu loát, nhưng hiệu suất làm việc không thể so sánh với Tiger, quả
thật là khác nhau một trời một vực. Tiger vừa động động tay là có thể
hoàn thành một chuyện, nhưng nếu để nàng làm sẽ phải mất rất lớn thời
gian a.
Dù sao cho tới bây giờ, Tô Từ cùng Tiger cũng đã quen phân chia công việc như vậy rồi, ai kêu hắn có năng lực lớn chi.
Đoạn thời gian chạy trốn chết này đã quá vất vả rồi, Tô Từ cũng không muốn
ngay lập tức đem nhà bố trí hoàn mỹ, nên cũng chỉ xử lý một vài thứ cần
thiết, những việc còn lại từ từ tính.
Tiger lựa chọn đỉnh núi
này, cho nên đỉnh núi này cùng với mảnh đất rộng lớn chung quanh liền
thuộc về Tiger. Từ khi Tiger đến sống ở chỗ này, lúc đầu một vài lão hổ
đồng loại của hắn vây quanh quan sát một chút, thế nhưng sau đó lại hoàn toàn không có xuất hiện.
Nói không có xuất hiện cũng không
phải, Tô Từ thường xuyên có thể nghe thấy tiếng hổ gầm trong núi, lúc
theo Tiger ra ngoài, thường thường cũng có thể thấy thân ảnh của bọn
hắn, nhưng bọn hắn lại chưa từng tiến vào địa bàn của Tiger.
Bọn hắn chính là đồng loại của Tiger sao? Nơi này cách nơi lúc trước Tiger
từng sống quá xa, Tô Từ cũng biết chúng nó không phải là cha mẹ và tộc
nhân đã vứt bỏ Tiger lúc trước, nhưng dù sao cũng là đồng tộc a, quan hệ sao lại có thể lãnh đạm đến như vậy.
Nghĩ đến từ lúc ấu thơ,
Tiger đã phải sống lẽ loi trơ trọi đối mặt nguy cơ, Tô Từ hoàn toàn
không có hảo cảm đối với đám hổ đó. Hơn nữa, tộc nhân của bọn hắn tuyển
một bạn lữ rườm rà yếu đuối (*bạn lữ = Tô Từ), mà bọn hắn cũng không
quản, cũng không khuyên bảo một chút nữa. Quan hệ cùng trong tộc không
khỏi cũng quá đạm bạc đi.
Tô Từ cũng biết tư tưởng này trong đầu mình là không đúng, mỗi lần nghĩ đến cũng tự giễu chính mình một phen,
nhưng trong tâm vẫn là không thích những lão hổ đó.
Có một mái nhà an ổn, sinh hoạt của Tô Từ cùng Tiger lại bình tĩnh an nhàn trở lại như trước.
Về phần Tiger, sau khi sinh hoạt an ổn trở lại, hắn bắt đầu quấn quýt bận
tâm đến mấy vật chạm ngọc, chạm đá từng bị Tô Từ ném xuống. Muốn làm lại những vật như vậy cũng không phải không có khả năng, nhưng phiền toái
nhất là không có nguyên liệu để làm.
Tuy rằng bây giờ Tô Từ cũng không đem ngọc thạch xem như bảo bối, nhưng so với vật khắc ra bằng đá
thì vật dụng được khắc bằng ngọc thạch vừa ôn nhuận lại vừa xinh đẹp
đương nhiên càng làm cho nữ nhân thích hơn. Tô Từ cũng không ngoại lệ,
Tiger làm chạm đá tuy rằng nàng cũng thích, nhưng tóm lại vẫn coi trọng
mấy vật được chạm khắc bằng ngọc hơn.
Trang hoàng sắp xếp sơn
động ổn thỏa, sau đó Tiger liền chạy khắp núi tìm ngọc thạch. Nhưng nơi
này không có mạch khoáng (*nguồn khoáng sản), thì làm thế nào mà tìm
thấy ngọc thạch a.
Không tìm thấy nguyên liệu nên cũng không có
biện pháp làm ra vật dụng chỉ từ mấy khối chạm ngọc bị nát vụn được, tâm tình Tiger nhất thời biến thành xấu, thỉnh thoảng liền trừng liếc Tô
Từ.
Tô Từ đuối lý, lần nào cũng chỉ có thể đi qua lấy lòng hắn.
Hơn nữa mỗi lần Tiger chạm ra vật dụng bằng đá nào đưa tới cho nàng,
nàng nhất định cũng chỉ có thể làm ra vẻ mặt vừa kinh hỉ vừa vui sướng,
tối đó lại ân cần ‘dâng tặng thân thể’ để tỏ vẻ thích.
Tiger bây giờ cũng có chút tính kế nho nhỏ đối với Tô Từ, sau khi nếm qua ngon
ngọt (*Tô Từ lấy lòng), cơ hồ mỗi ngày đều trừng liếc Tô Từ trong khi
điêu khắc vật dụng, cẩn thận tỉ mỉ chạm khắc, sau đó hưởng thụ mỹ thực
chủ động đưa vào trong miệng từ tay Tô Từ.
Tô Từ đã sớm hối hận cả trăm lần. Sớm biết rõ phải chịu hậu quả như vậy, lúc trước nàng
tuyệt đối sẽ không ném xuống mấy vật kia nha.
Mà có muốn ném
cũng phải chờ đến thời điểm nguy hiểm, rối loạn nhất trong lúc chạy trối chết, làm bộ như thuận theo tự nhiên đem chúng ném xuống thì sẽ không
có chuyện gì rồi a!
Nhưng chuyện xảy ra rồi có hối hận cũng
không còn kịp nữa. Cho nên, sau khi nhận lấy vật chạm đá từ tay hắn, lại nhìn sang ánh mắt màu vàng sáng long lanh mong đợi của Tiger, Tô Từ vẫn chỉ có thể đi qua chủ động thân mật hắn.
Thật sự mà nói, hình
tượng đơn thuần trong sáng của Tiger đã quá khắc sâu vào trong tâm Tô
Từ, nên đợi đến lúc Tô Từ hiểu Tiger là đang thừa cơ hội này giành phúc
lợi cho mình thì đã là một tháng sau đó.
Trong một tháng này,
Tô Từ quả thật là ăn đủ đau khổ, tuy nói một khi nàng giả bộ đau, Tiger
liền sẽ khẩn trương đi hái diệp tử chữa thương, cũng sẽ không tiếp tục
muốn nàng nữa, nhưng mà… nàng cũng sẽ chột dạ a, cái loại giả vờ đau này cũng không dám dùng nhiều.
Có thể nói, một tháng này chính là thiên đường của Tiger.
Đợi Tô Từ hiểu được, nàng hận đến ngay cả hàm răng cũng muốn cắn đứt, trực
tiếp nhào đi lên cầm lấy cánh tay Tiger ra sức cắn. Không trút nỗi căm
phẫn trong lòng một chút làm sao được, nàng đã bị ngộp đến tim, gan,
phèo, phổi cũng đau a!
Một buổi chiều tháng tám hạ tuần (tuần cuối cùng của tháng 8).
Tô Từ đang ngồi trên một tảng đá bên bờ sông cấp Tiger chải lông, đột
nhiên lại vang lên một tiếng thét dài, tiếp đó, từ các phương hướng
trong rừng rậm lập tức có tiếng hô hưởng ứng.
Nhãn thần đang
lười nhác của Tiger lập tức trở nên sắc bén, hắn mạnh mẽ đứng dậy, run
run bộ lông trên thân, ngửa đầu cao rống lên một tiếng, mới quay đầu cọ
xát Tô Từ. Tô Từ vội chỉnh lý ba lô, leo lên trên lưng Tiger để hắn mang nàng về nhà.
Sau khi đặt Tô Từ xuống đất, Tiger cọ xát nàng, lập tức xoay người chạy đi.
Trên không vẫn lục tục tiếng hổ gầm truyền ra từ trong rừng rậm, giống như
là toàn tộc hổ xuất động ra ứng chiến. Tô Từ đứng tại cửa sơn động, tâm
thần không yên, không ngừng đi lòng vòng, nàng đoán hẳn là có đại sự
phát sinh, nhưng không biết rõ là có chuyện gì, cũng chỉ có thể ở trong
nhà gấp gáp lo lắng cho hắn mà thôi.
Tô Từ chú ý thấy, phương hướng Tiger chạy đến cùng hướng với bầy chim bị hù dọa bay tán loạn, đó là hướng tây nam.
Tô Từ đứng tại cửa sơn động nhìn sang bên kia, không bao lâu, bên kia đột
nhiên truyền ra từng đợt từng đợt gầm lên giận dữ, có tiếng gầm của lão
hổ, cũng có của sinh vật khác.
Có thú nhân xâm phạm sao?
Tô Từ đứng thẳng tắp nhìn sáng hướng bên kia, tuy rằng cái gì cũng không
thấy, thậm chí ngay cả thanh âm cũng không rõ ràng, nhưng là nàng vẫn
phải làm như vậy mới có thể thấy yên tâm được một chút.
Cũng
không biết rõ đã qua bao lâu, trên bầu trời đột nhiên truyền tới một
tiếng hổ gầm cao vút, còn mang theo chút sát ý, nhưng lại rất là vui
sướng.
Thân thể Tô Từ chấn động, sau đó chậm rãi cười.
Là Tiger của nàng! Hắn đang nói với nàng, hắn không sao.
Lúc này Tô Từ mới cảm thấy thân thể thật cứng ngắc, nàng chỉ nhúc nhích một chút, cặp chân lập tức liền truyền tới một trận bén nhọn đau đớn tê
dại, vội chống tay lên tảng đá bên cạnh, chầm chậm ngồi xuống, dùng tay
gõ đôi chân một hồi, mới đứng lên đi nhóm lửa.
Bây giờ Tô Từ đã
có thể khẳng định, vừa rồi bên kia nhất định là đang đánh nhau, nghe qua thanh âm của Tiger chắc là không có chuyện gì, nhưng không tận mắt nhìn thấy hắn, Tô Từ cũng không thể nào an tâm được.
Tô Từ nhóm lửa
vừa xong, liền nghe thấy tiếng hô của Tiger, nàng mạnh đứng lên, xoay
người liền thấy Tiger từ phía sau một cái cây trong rừng đi ra.
Tô Từ bước lên phía trước hai bước, không đợi hắn ngừng lại, nhãn tình
nàng liền tham lam dao động trên người hắn, thấy trên người hắn nhiều ra mấy chỗ vết thương, đôi mắt nàng liền hoe hoe đỏ, nhanh chóng bước tới
gần hắn, lớn tiếng nói, “Không cho biến thành người!” Lúc này mà biến
thân không chỉ xé rách miệng viết thương nghiêm trọng hơn, càng quan
trọng là, sau khi Tiger biến thành người, năng lực khôi phục mạnh mẽ của hắn sẽ giảm đi rất nhiều. Tóm lại là dưỡng thương trong dạng thú hình
càng có lợi hơn.
Tiger hung bạo ngừng tại chỗ, sau đó mới thấp
thấp oa ô một tiếng, nháy mắt đã đến bên cạnh chà lên người Tô Từ, Tô Từ lo lắng cho vết thương của hắn, chỉ sờ sờ đầu hắn, liền ngồi xuống xem
xét miệng vết thương của hắn.
Năng lực chiến đấu của Tiger phi
thường nhanh, đối thủ có thể tổn thương đến hắn đã rất ít, nhưng lúc
này, một vài vết thương nhẹ trên thân không tính, có hai nơi bị thương
nghiêm trọng thậm chí sâu đến tận xương!
Rốt cục là hắn gặp phải đối thủ như thế nào?
Hoặc là hắn bị vây công? (*1 đánh với nhiều đối thủ)
Tô Từ vội hỏi. Tiger ừng ực một tiếng, đắc ý đưa ra móng vuốt khoa tay múa chân. Chính là ‘ba cái móng vuốt’… Quả nhiên là bị vây công.
Tô Từ tâm thương sờ sờ hắn, lại nhìn xem sắc trời đã dần biến tối đen, vết thương của hắn nhất định phải bôi thuốc mới được, nhưng nàng biết buổi
tối hắn sẽ không để nàng ra ngoài một mình, vừa muốn hỏi hắn, nàng có
thể đi tìm diệp tử chữa thương không, lại đột nhiên phát hiện chung
quanh có hơi thở của những con dã thú khác, đôi tay lập tức nắm lấy cốt
đao bên cạnh, mạnh xoay người nhìn chằm chằm mấy chỗ chợt lóe u quang
trong hắc ám.
Mà những cạm bẫy nàng kêu Tiger bố trí xung quanh, lại hoàn toàn không có tác dụng với chúng!
Trong nháy mắt, toàn thân nàng bị mồ hôi lạnh tẩm ướt.
Trong đầu xẹt qua một ý nghĩ… Không biết có phải hay không có dã thú hoặc thú nhân thừa dịp Tiger bị thương nên đến đây tập kích? Tiger bị thương,
cạm bẫy lại không có tác dụng, nàng nên làm sao bây giờ?