Tô Từ giật mạnh thân thể, ánh mắt mở to nhìn một mảnh hắc ám, hô hấp nặng nhọc.
Tiger cũng bị giật mình tỉnh giấc, ở bên cạnh khò khè trấn an, lại chủ động
đem chi trước đặt vào trong ngực nàng cho nàng ôm (*hehe có gối ôm miễn
phí). Tô Từ ôm chặt lấy chi trước lông xù mềm mại của hắn, đặt trán lên
đó, lại nhỏ giọng nói, “Tiger, ta nằm mơ thấy Đại Bảo và Tiểu Bảo thành
niên thất bại.” Dừng một chút, nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt Tiger nói,
“Bọn nhỏ tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện có đúng hay không!?”
Tiger trầm mặc một giây, dùng một chân khác mở chăn ra, biến thành hình
người, sau đó ôm lấy thân hình không ngừng run rẩy của Tô Từ vào trong
ngục, lại dùng cái chăn bằng da thú đắp kín lên nguời nàng, thấp giọng
nói, “Đương nhiên. nhi tử của ta, tuyệt đối sẽ thành công!”
Được những lời khắng định chắc như đinh đóng cột này trấn an, Tô Từ gật đầu, hít vào một hơi thật sâu, đôi tay vòng qua người Tiger, ôm lấy hắn thật chặt.
Lúc trước, nàng và bọn nhỏ bị hổ cái đuổi đánh phải chạy
vào rừng rậm, sau khi Tiger trở về, nhìn thấy Tô Từ một thân chật vật,
trên người chỉ còn một tầng mỏng áo lót da thú đang không ngừng run lẩy
bẩy, cùng với Tiểu Bảo toàn thân đều là máu, hắn ngửa đầu gầm thét một
hơi dài để phát tiết nỗi sợ hãi cùng với lửa giận, sau đó mới đưa ba mẹ
con nàng về sơn động dưỡng thương.
Tô Từ rất hiểu Tiger, từ
trước đến nay hắn đều đặt mẹ con nàng lên vị trí thứ nhất, lần này bọn
họ chịu ủy khuất lớn như vậy, thù này hắn nhất định phải báo.
Chỉ là… thú nhân trong tộc hổ, mỗi người đều chiếm cứ một đỉnh núi, mặc dù
cùng không có truyền thống sống theo bầy, nhưng từng nhà đều sống liền
kề nhau thành một vòng tròn. Đối với thú nhân giống cái, bọn họ càng bảo vệ chặt chẽ, nên thú nhân giống cái đều sống ở trung tâm vòng tròn đỉnh núi. Có lẽ từ hồi bé Tiger đã bị vứt bỏ, hắn không có rất bài xích quần tộc này, nhưng cũng không quá thân cận bọn hắn. Cho nên lúc trước Tiger chọn ngọn núi này để ở là trực tiếp tránh xa vòng tròn đỉnh núi của tộc hổ. Thú nhân giống cái quá trân quý. Hơn nữa lần này tuy là Tiểu Bảo bị thương nặng một chút, nhưng vẫn còn tốt hơn vết thương của hổ cái, giờ
đây bộ lông toàn thân của ả đã bị cháy hơn phân nửa, vết bỏng lại bị
nhiễm trùng do lúc đầu lăn lộn trên đất để dập tắt lửa. Nếu Tiger muốn
báo thù, phải đối mặt nguy hiểm một mình đấu với toàn bộ tộc hổ.
Tô Từ hiểu rõ điểm này, cũng tự giác quên đi không muốn báo thù. Mặc dù hổ anh và hổ em có mang gen của nàng, nhưng cũng không gây ảnh hưởng gì
đến năng lực cường hãn của dòng máu thú nhân chảy trong chúng, hơn nữa
bọn nhỏ cũng không bị thương đến gân cốt, nên vết thương rất nhanh đã
khỏi. Cho nên, vì báo thù mà tánh mạng Tiger không đảm bảo an toàn là
không đáng (*cho dù Tiger mạnh tới đâu cũng không đánh lại cả tộc a).
Nhưng lần này Tô Từ khuyên như thế nào Tiger cũng không nghe, đôi mắt to màu vàng luôn trầm mặc nhìn Đại Bảo và Tiểu Bảo nằm ngủ ở bên cạnh.
Một buổi sáng, sau khi một nhà bốn người cơm nước xong xuôi, Tô Từ liền bị
Tiger ngậm để lên trên lưng, mang nàng tới địa bàn của hổ vương.
Sau đó Tô Từ cùng hai anh em nhà hổ liền tận mắt chứng kiến một hồi mạo
hiểm đoạt vị, Tiger thành công trở thành hổ vương trong tộc. Đối với thú nhân trong tộc hổ, địa vị của hổ vương là không dung xâm phạm, Tiger
đem con hổ cái vẫn còn chưa dưỡng thương tốt làm con mồi cho Đại Bảo và
Tiểu Bảo luyện tập, từng lần một dạy anh em chúng phác cắn như thế nào;
lúc ả hấp hối, Tiger lại dạy hổ anh và hổ em làm thế nào cấp đối thủ tạo thành vết thương trí mệnh. Mặc dù Tô Từ có chút không đành lòng, nhưng
cũng không bị dao động hoặc mềm lòng buông tha.
Lúc trước là ả
ta muốn đem ba mẹ con nàng đuổi vào rừng rậm, để nàng và bọn nhỏ bị táng thân trong bụng dã thú. Tô Từ cũng không phải là người tốt lành gì,
thương tổn đến nàng còn không có gì, nhưng thương tổn đến hai đứa con
của nàng, chính là cái vấn đề lớn.
Nhưng thật ra Tiger lại làm
cho nàng kinh ngạc hơn. Tô Từ vốn nghĩ rằng nàng đã rất hiểu Tiger,
nhưng như thế nào cũng đều không nghĩ tới, ông xã hàm hậu thuần khiết
nhà nàng, bất kể là thân thế hay là tâm linh đều trong suốt như thiên
sứ, lại cũng hiểu được cái tốt của địa vị, biết khiêu chiến giành lấy
vương vị để dễ dàng trả thù.
Tiger đã không làm như nàng suy nghĩ, đó là chỉ biết công kích đối thủ mà thôi.
Đến bây giờ Tô Từ đều không biết hắn học được điều này từ đâu nha.
Lúc trước báo thù xong, Tiger liền mang theo ba mẹ con nàng đi khỏi ngọn
núi kia. Cho dù hắn đã trở thành hổ vương, hắn tuyệt đối có quyền uy
trong tộc nhân, nhưng do bị một lần khiếp sợ, một lần giáo huấn, dù thế
nào Tiger cũng sẽ không lại tín nhiệm đám tộc nhân đó, hắn lại không thể mỗi ngày chỉ ở trong nhà coi chừng mẹ con nàng, tự nhiên là phải chuyển nhà đi, cách chỗ này càng xa càng tốt a.
Chuyển nhà mới, mặc dù lại phải hao phí tâm cơ rất nhiều, lại không thể mang tất cả đồ vật
theo, nhưng Tô Từ thật sự thấy vui vẻ.
Ông xã săn sóc dũng mãnh, con cái hiếu thuận tri kỷ, lại không hề có đám người râu ria trong tộc
xa lánh làm ảnh hưởng đến tâm tình.
Nàng bây giờ nha, rất là
oai, tâm tình rất tốt sẽ mang theo một hoặc hai lão hổ (*chồng con đấy
ạ) ra ngoài dọa dã thú, tâm tình không tốt cũng sẽ mang ba lão hổ ra
ngoài dọa dã thú. Cuộc sống gia đình thật hạnh phúc, cũng thật thích ý.
Nhưng hiện tại, Tô Từ lại nghĩ đến Đại Bảo và Tiểu Bảo đã rời nhà đi ra ngoài lịch lãm gần 10 tháng.
Lúc trước dọn nhà đến đây chưa được bao lâu, Tiger đã đuổi hai anh em Đại
Bảo và Tiểu Bảo ra khỏi nhà sau khi chúng đã thành thạo cách săn mồi.
Trải qua một kiếp để thành niên thật không dễ chịu, nhưng thú nhân càng
dũng mãnh, càng cứng cỏi thì xác suất thành công lại càng lớn.
Đặc biệt hai anh em chúng bất luận lớn lên như thế nào cũng vẫn nhỏ hơn so
với thú nhân bình thường khác, điều này càng làm bọn chúng khó khăn sinh tồn bên ngoài, nhưng nếu cứ đem con mình khư khư giữ bên người cũng
không phải là hành động yêu thương bọn nhỏ.
Hai anh em chúng
được Tiger dạy dỗ từ bé, cho dù có săn mồi thất bại, cho dù bị thương
chống đỡ hết nổi cũng sẽ không sợ hãi mà đứng dậy, cũng không hề lui
bước, nhất định phải làm cho mình càng trở nên mạnh mẽ hơn. Chỉ có chính mình tự xông lên chiến đấu, bị thương, thành công, mới có thể chân
chính trưởng thành.
Vì thế, cho dù biết lần từ biệt này rất có
thể chính là vĩnh biệt, Tô Từ cũng vẫn cố nén không ngăn cản, không đem
hai anh em chúng đoạt về.
“Tiger, ngươi nói xem bọn nhỏ hiện tại sẽ ở nơi nào?” Một lúc sau, Tô Từ đang nằm trong lòng Tiger lại đột
nhiên nói, “Đều đã ra ngoài hơn mười tháng, chờ đến sau khi thành niên
bọn chúng có thể hay không không nhớ rõ đường về nhà? Bọn chúng thông
minh như vậy, chắc là sẽ không quên đi.”
Tô Từ nói, trong đầu
lại nghĩ đến tình cảnh thê thảm lúc trước độc giác thú không thành công
thành niên, trái tim nàng liền đập nhanh hơn, trơ mắt nhìn Tiger.
Trong mắt Tiger rõ ràng hiện lên bất đắc dĩ. Mắt thấy cách ngày hai anh em
thành niên chỉ còn không tới một tháng, Tô Từ càng ngày càng nôn nóng,
gần đây càng giống như khốn thú, cơ hồ cứ cách một đoạn thời gian liền
níu chặt hắn hỏi một lần. Nhưng Tiger vẫn luôn dùng bàn tay mang theo
móng tay bén nhọn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tô Từ, tàn bạo nói, “Nếu chúng
quên, ta liền nhéo trở về, đánh mười mấy roi.”
Tô Từ xì một chút cười ra tiếng, “Chúng ta vẫn không dùng cách xử phạt về thể xác a.”
Ngày vẫn trôi qua, nó sẽ không bởi vì ngươi hài lòng hay không vui mà dừng
lại, mấy ngày này Tô Từ mặc dù cảm thấy thời gian trôi qua quá giày vò,
nhưng cũng đã qua đến tháng tám.
Tô Từ dùng cái thìa chậm rãi
quấy nồi canh, thấy nước canh sôi sùng sục nổi lên bọt nước, mới đậy nắp lại, xoay người rút ra mấy căn củi cháy chưa hết, sau đó lại sửa lại
mấy căn củi trong lò, không cho lửa cháy quá nhỏ canh sẽ không ngon,
cùng không làm cho nước canh bị đặc lại, làm xong hết thảy mới đứng dậy
đi ra phòng bếp.
Từ phòng bếp đi ra, một thân đổ đầy mồ hôi, Tô
Từ vừa ra tới, liền nhìn thấy Tiger đang đứng dưới ánh mặt trời nóng
bỏng đợi nàng, thấy thế nàng không khỏi gấp gáp đi về phía hắn, bò lên
lưng hắn, theo hắn đi bờ sông nghỉ hè.
Nửa tháng trước hai anh
em thành niên và bị đuổi ra ngoài lịch lãm, bắt đầu từ đó Tô Từ cả ngày
nấu canh, bảo đảm khi 2 anh em về đến, liền có ngay canh nóng mà khi bọn chúng còn bé rất thích ăn lại bị Tiger cấm không cho phép ăn nhiều canh thịt.
Chỉ là… bọn nhỏ đều không có trở về, cả nồi canh thịt
toàn vào bụng Tiger, tuy rằng Tiger cũng thích uống canh, nhưng thịt
canh vẫn không thể so với miếng thịt quay vàng óng a. Hiện tại thật là
tội nghiệp hắn, mỗi ngày đều bị buộc phải uống một bụng canh, mới nửa
tháng, Tiger cũng uống đến vẻ mặt khổ tướng.
Trên đường đi,
Tiger đứng trước một gốc cây ăn quả có da mỏng, nhiều nước. Tô Từ đứng
dậy hái một nhánh cây trái cây, ngồi ở trên lưng Tiger lảo đảo đi hướng
bờ sông.
Tô Từ tận dụng thời gian ngồi trên lưng Tiger, hái tất
cả trái cây trên nhánh xuống, chờ sau khi đến bờ sông, bỏ trái cây vào
một cái bao bện bằng dây mây, đem chúng ngâm ở một góc râm mát dưới
sông, sau đó mới cởi quần áo bắt đầu tự mình tắm rửa, cũng thuận tiện
cấp Tiger hắt hắt nuớc, chà lông hắn.
Không bao lâu, thấy Tô Từ
đã tắm rửa sạch sẽ thơm tho rồi, Tiger khò khè khò khè cọ cọ bên người
Tô Từ hồi lâu, cọ đến Tô Từ cũng cảm thấy phiền, hắn mới biến thành hình người, đôi tay vòng ôm lấy thân thể trần như nhộng của Tô Từ, bàn tay
cẩn thận vuốt ve làn da của nàng, ưỡn mặt nói, “Tô Tô…”
Đây là tín hiệu cầu hoan a.
Phía xa xa bờ sông còn có thật nhiều dã thú đang uống nước, xung quanh cũng
còn nhiều động vật mà nàng không nhìn thấy. Không giống suối nước nóng
lúc trước ở bên cạnh tảng lớn địa vực, nàng vừa liếc mắt là có thể thấy
có dã thú hay thú nhân xung quanh hay không rồi. Nàng cũng không có lá
gan ở dưới ánh mắt của đông đảo dã thú ‘biểu diễn’ nha.
Tô Từ
suy nghĩ một chút, không chút do dự lấy tay để lên mặt Tiger đẩy về phía sau, Tiger không chịu, hai người liền giằng co cái tư thế này… Lại nói
tiếp, mấy tháng này Tô Từ đều bởi vì lo lắng Đại Bảo cùng Tiểu Bảo mà
không có tâm tư làm gì cả, hay là bởi vì nếm trải cảm giác hãi hùng, lo
lắng đứa nhỏ mà sợ mang thai, nên nàng đối với việc Tiger cầu hoan cũng
làm cho có lệ, nghĩ lại cũng thật ủy khuất hắn.
Một lúc sau, Tô
Từ nhìn đôi mắt to màu vàng mang điểm ủy khuất của Tiger, lại thấy gương mặt bị nàng lấy tay đẩy có biểu tình méo xẹo lui về sau, Tô Từ không
khỏi mềm lòng, lấy tay nhéo nhéo, xoa xoa gương mặt hắn, cầm lấy bàn tay đang định thu về từ trên lưng nàng, nói: “Chúng ta về nhà đi.”
“Ngao!!!” Tiger gào lên một tiếng, thân thề xích lõa nhảy lên bờ, ân cần cầm lấy quần áo Tô Từ, đưa cho nàng vừa mới bò lên bờ.
Sắc mặt Tô Từ có chút đỏ lên, ho khan một tiếng, cầm lấy quần áo từ trong
tay hắn, lại thuận mắt liếc ‘vật thể’ đang lắc lư dưới thân của người
nào đó, cắn răng một cái, dưới đáy lòng lại mắng hắn vài tiếng ‘sắc hổ’, trên mặt lại càng ngày càng hồng.