Bị vây công lâu như vậy, bây giờ thân hình Tiger đã bắt đầu lảo đảo. Tô
Từ nóng lòng vô cùng, ngay lúc thú nhân độc giác thú di chuyển về phía
bên trái cách nàng đại khái hơn mười thước, Tô Từ hung hăng cắn răng
dùng hết toàn lực xông về phía hắn.
Kỳ thật Tô Từ đã tính toán
thật kỹ hết thảy, nàng muốn lợi dụng con độc giác thú nhỏ phát điên chỉ
muốn toàn lực công kích nàng, dẫn dụ nó về phía thú nhân độc giác thú
lôi hắn ta vào vòng chiến với độc giác thú nhỏ, nếu làm như vậy, nàng
chắc chắn cùng sẽ trúng chiêu của nó. Đến lúc đó nàng hẳn là sẽ phải
chết, nhưng có thể giúp Tiger tranh thủ được thời gian lấy lại sức, cũng là để hai con độc giác thú tự giết lẫn nhau.
Hơn nữa, một khi nàng chết đi, Tiger cũng không phải bị bó tay bó chân vì bận tâm lo lắng nàng mà bị thương.
Tô Từ chỉ vừa mới làm ra quyết định này. Cuộc sống hạnh phúc của nàng và
Tiger chỉ vừa mới bắt đầu, nàng còn muốn vì Tiger sinh một cái bảo bảo
(*sinh bé con của 2 người), nàng thật sự không muốn chết, nàng muốn
sống. Nhưng nếu trận đấu cứ kéo dài như vậy mãi, không chỉ một mình nàng chết, mà ngay cả tính mạng Tiger cũng không còn.
Nếu như nàng không làm một cái gì đó, Tiger tuyệt đối sẽ bị hai con độc giác thú này kéo chết.
Nghĩ đến Tiger, Tô Từ cười khổ một tiếng, bây giờ nàng dùng tốc độ cực nhanh của kiếp này tiếp cận thú nhân độc giác thú, nàng muốn gọi một tiếng
‘Tiger’ nhưng lực bất tòng tâm, chỉ có thế lặng yên kêu tên hắn trong
lòng.
Vứt bỏ những suy nghĩ trong đầu, Tô Từ quyết tuyệt dùng chính bản thân mình hấp dẫn lực chú ý của con độc giác thú phát điên.
Rất nhanh, Tiger liền phát hiện hành động của Tô Từ, hắn vừa quay đầu lại
liền thấy thân ảnh Tô Từ chạy về phía địch nhân, thân thể hắn liền cứng
ngắc đứng tại chỗ, bị con độc giác thú càng lúc càng điên khùng do bị
ngăn cản nãy giờ cắn một ngụm, cắn xé ra một miếng thịt trên người.
“Rống!” Tiger lại kinh lại khủng (*vừa kinh sợ vừa khủng hoảng), dùng toàn lực
ném con độc giác thú, nhưng con vật lập tức lại đứng lên, phốc hướng Tô
Từ bổ nhào qua.
Tiger đuổi sát theo sau, muốn ngăn cản nó, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, thể lực lại hao mòn, căn bản không the đuổi
kịp con độc giác thú tuy rằng cũng bị thương nặng nhưng lại hoàn toàn
không có cảm giác đau đớn kia, Tiger rống lớn một tiếng, tiếng gào thét
rung trời hùng hậu lại mang tia thê lương.
Nhưng ngoài ý muốn,
lúc Tô Từ chạy đến chỗ thú nhân độc giác thú, hắn không có vươn móng
vuốt chụp chết nàng, mà chỉ lẳng lặng nhìn nàng cho nàng chạy ra phía
sau lưng hắn, ngay sau đó nghênh tiếp đòn tấn công của đồng bạn.
Nhìn 2 con độc giác thú giống nhau như đúc cuốn lấy nhau đánh lên, nháy mắt
tất cả dũng khí của Tô Từ biến mất hầu như không còn, chân mềm nhũn liền té lăn trên đất.
Tiger hoàn toàn không để ý đến hai con độc
giác thú, hắn bổ nhào đến trước mặt Tô Từ khẩn trương xem xét nàng xụi
lơ ở trên mặt đất, cổ họng nức nở như đang khóc, đầu lưỡi dính máu như
muốn thăm dò, cẩn thận dè dặt nhẹ nhàng liếm khuôn mặt Tô Từ.
Tô Từ không kịp an ủi hắn, giãy dụa đứng lên, khàn khàn nói, “Tiger, ta không sao, ngươi mau tập trung chiến đấu đi.”
Con độc giác thú phát điên vẫn chỉ nhìn chằm chằm nàng, nếu không giải
quyết nó, bọn họ sẽ không thể chạy thoát. Mà thú nhân độc giác thú chỉ
cần ra khỏi phạm vi chiến đấu sẽ đảm bảo an toàn của hắn. Bản ý của nàng là muốn Tiger thừa cơ hai con độc giác thú cắn xé lẫn nhau, đánh lén
giết chết một con, nhưng lúc này hắn lại đi về phía nàng, đã lãng phí
một cơ hội tuyệt hảo.
Tô Từ lo lắng nhìn về hướng hai con độc
giác thú, nàng lại phát hiện, thú nhân độc giác thú cũng không có hành
động như nàng đã nghĩ là sẽ rời khỏi vòng chiến, mà là khác thường ngăn
cản đồng bạn công kích nàng.
Hai con độc giác thú có hình dạng
giống nhau, một con máu me đầy người, một con chỉ bị thương nhẹ gần như
vô khuyết, nhưng hình như con độc giác thú bị thương nhẹ chỉ muốn ngăn
cản con kia, lực đạo công kích cũng chẳng hề gây tổn thương, hơn nữa một khi con độc giác thú kia ngã xuống đất, hắn sẽ đứng tại chỗ, đợi nó
đứng lên bổ nhào qua, sau đó hắn mới lại phòng thủ một lần nữa.
Nhưng con độc giác thú kia hoàn toàn không biết đồng bạn đang nương tay thủ hạ lưu tình, mỗi lần công kích nó đều dùng toàn lực.
Trận chiến cứ diễn ra như vậy, rất nhanh, trên thân độc giác thú đang hoàn
hảo vô khuyết liền xuất hiện từng miệng vết thương luy luy, chỗ nào cũng nghiêm trọng, nhưng mà… hắn chỉ tiếp tục đẩy ra con kia, đứng tại chỗ
thấp thấp gào thét.
Nghe vào trong tai Tô Từ, lại tự dưng cảm thấy cô tịch.
Lúc này đột nhiên lại vang lên một tiếng rống to, sau đó gấu đen hàng xóm
liền nhảy vào vòng chiến của hai con độc giác thú. Gấu đen vừa xuất
hiện, hắn liền trực tiếp công kích con độc giác thú phát điên, nhưng lại bị thú nhân độc giác thú ngăn cản, chỉ khi nào nó muốn đánh về phía Tô
Từ, gấu đen liền quay người đi ngăn cản.
Tình hình chiến đấu lại là một mảnh hỗn độn.
Tiger ừng ực một tiếng, liếm liếm mặt Tô Từ, sau đó xoay người cũng nhằm về phía chiến trường nhảy tới.
Tuy rằng Tiger bị thương, nhưng được nghĩ ngơi một hồi, lực chiến đấu trong khoảng thời gian ngắn vẫn là có thể bảo trì, mà gấu đen lại vừa mới gia nhập, tinh lực rất thịnh vượng, cho dù một trong hai con độc giác thú
hoàn toàn không sợ đau nhưng bởi vì Tiger và gấu đen hợp sức chiến đấu,
nên rất nhanh hai người bọn họ liền toàn diện áp chế được hai con độc
giác thú.
Đặc biệt là chưa được bao lâu, đột nhiên lại có một
thú nhân giống như gấu đen xuất hiện gia nhập cuộc chiến, sau đó hai con độc giác thú càng là vết thương chồng chất.
Bỗng dưng, ngay tại lúc hai con độc giác thú bị hai gấu đen kềm chế, Tiger mạnh nhảy dựng
lên, không biết rõ từ lúc nào đã cắt ra da bụng con độc giác thú phát
điên, chỉ còn lại một tầng mỏng manh che lại ruột, con thú té ngã trên
đất, không đợi nó lại muốn đứng lên, Tiger liền một ngụm cắn lên cần cổ
nó, dùng lực lôi kéo, lại trực tiếp nhất tề cắn đứt cả cần cổ cùng xương cốt của nó.
Con thú tựa như đánh hoài không chết này rốt cục cũng không còn nhúc nhích nữa rồi.
Lúc này, nhìn thấy đồng bạn chết, thú nhân độc giác thú ngửa đầu than khóc
một tiếng, lại trực tiếp va đầu vào tảng đá, óc cùng hòn đá vẩy ra trên
mặt đất.
Tô Từ thấy kinh hồn táng đởm, gặp cuộc chiến đã bình
ổn, vội vàng chạy lên phía trước xem xét vết thương của Tiger, một thân
da lông bạch sắc tuyệt đẹp của hắn bây giờ toàn là máu, có máu của địch
nhân, nhưng phần lớn cũng là máu của chính hắn.
Tô Từ thấy đai
lòng muốn chết, nhưng trong tay nàng không có cái gì dùng để chữa thương được cả, nghĩ muốn giúp hắn xử lý miệng vết thương, cũng chỉ có thể cởi xuống một tầng da thú, đè giữ tại trên miệng vết thương trên người hắn
để cầm máu.
Tiger thoát lực quỳ rạp trên mặt đất, quay đầu an ủi liếm lấy Tô Từ, lại cúi đầu liếm lấy miệng vết thương trên thân mình.
Sau khi giết chết hai con độc giác thú, đã không thấy bóng dáng tăm hơi của gấu đen, mà một thú nhân khác hướng tới Tiger gầm nhẹ một tiếng, biến
thân thành người dùng móng tay khẽ vạch kéo miệng vết thương trên bụng
độc giác thú, đã đem độc giác thú chia thành hai miếng, gánh vác một
phiến thịt máu chảy đầm đìa xoay người rời đi.
Nháy mắt, trong thiên địa giống như chỉ còn lại có hai người bọn họ vậy.
Mùi máu tươi trong không khí đặc biệt nặng, nhưng trong khoảng thời gian
ngắn cũng chưa có động vật dám tới đây, Tô Từ quay đầu xem xem, đang
muốn đứng dậy đi hái diệp tử chữa thương, lại thấy một con gấu đen cực
đại ôm một bó diệp tử chữa thương chạy tới.
Tô Từ vội vàng tới
nghênh tiếp, kéo qua một chiếc lá cắn nát trong miệng, đắp lên miệng vết thương trên người Tiger, tay, miệng không ngừng hoạt động bận rộn vì
vết thương của Tiger cũng không có thời gian cảm tạ gấu đen, may mắn hắn cũng không thèm để ý, nhếch miệng giống như là thanh âm cười ‘hắc hắc’, kéo phân nửa phần thịt mà thú nhân lúc nãy để lại, cũng xoay người đi.
Gấu đen vừa đi, Tiger liền triệt để thả lỏng người xuống, quay đầu không nhìn Tô Từ ngậm diệp tử chữa thương đắp lên người hắn.
Tô Từ biết rõ hắn đang tức giận hành động lúc nãy của nàng, nhưng diệp tử
chữa thương vừa chua lại vừa xót, nàng nhai đến đầu lưỡi cũng tê dại,
nên cũng không nói chuyện, cúi đầu chuyên tâm cấp hắn rịt thuốc.
Nhưng Tiger lại vẫn giữ nguyên tư thế quỳ rạp trên mặt đất nhích qua bên
cạnh, giống như muốn nói ‘ta không cho ngươi đắp thuốc đó’. Tô Từ xem ở
trong mắt, khóe miệng không thể ức chế giơ lên, tiến lên một bước muốn
cấp hắn rịt thuốc, lại bị né tránh, Tô Từ liền duỗi tay ôm lấy đầu hắn,
cũng mặc kệ máu dính trên cằm trên miệng hắn, nàng dùng lực hôn lên
miệng hắn một cái, nghiêm mặt cảnh cáo nói, “Tiger, nếu tránh thêm lần
nữa, tối nay không cho bò lên giường ta.”
Dường như không thể tin những gì mình vừa nghe thấy, Tiger liền trợn to đôi mắt nhìn nàng.
Tô Từ vội nói thêm, “Được… được, ta biết rõ ta đã sai, về sau ta sẽ không làm như vậy nữa. Thực sự, ta cam đoan.”
Tiger ừng ực một tiếng với nàng, Tô Từ lập tức lại nói, “Đúng, ta cam đoan, về sau có nguy hiểm ta sẽ trốn tránh”
Lúc này Tiger mới vừa lòng phát ra một tiếng ừng ực, đầu cọ xát Tô Từ. Tô
Từ cầm lấy lá cây bị cắn nát đắp lên miệng vết thương của hắn.
Nơi này không phải trong phạm vi lãnh địa, Tiger lại bị thương, ngay khi
cấp Tiger đắp thuốc xong, Tô Từ liền miễn cưỡng đứng lên, vỗ vỗ Tiger ra hiệu hắn về nhà.
Tiger ừng ực một tiếng, bởi vì bị thương nặng, cũng không có thay đổi thành hình người, hắn đi đến thi thể con độc
giác thú đâm chết ở trên tảng đá, mở miệng cắn chặt, sau đó ra hiệu Tô
Từ bò lên lưng hắn.
Xem hắn toàn thân đều là máu, Tô Từ chần chờ một chút, vẫn quyết định leo lên.
Nhà cách nơi này cũng khá xa, Tiger lại bị thương nặng, lại phải ngậm theo
con mồi, rất dễ dàng làm các thú nhân ngấp nghé để ý, toàn thân nàng
cũng bởi vì dùng lực quá mạnh vẫn còn đang run nhè nhẹ, lúc này không
thể cậy mạnh a.