Sau khi khâu xong vết thương, cả thân người Tô Từ toàn mồ hôi lạnh, môi bị dập nát không biết là nàng cắn môi vào lúc nào.
Miệng vết thương lớn như vậy, lại bị vụng về khâu vào, cong vẹo như hình dạng một con rết rất khó xem, nhưng cuối cùng máu cũng ngừng chảy.
Cầm mảnh vải sạch sẽ băng lại miệng vết thương, trước mắt Tô Từ biến thành
màu đen (*bị choáng mà), ngồi liệt ở trên mặt đất nửa giờ, mới đứng dậy
lục tìm thuốc làm giảm nhiệt uống.
Thuốc trị thương vốn mang
theo không nhiều, dùng lại nhanh. Đến hiện tại, chỉ còn sót lại một ít
bạch dược Vân Nam cùng với thuốc hạ nhiệt mà nàng vẫn tiết kiệm chưa
dùng tới.
Nhưng cũng chỉ là liều lượng dùng cho 2 ngày mà thôi.
Nâng tay lên xem đồng hồ, lúc này đã là 3h15 chiều. Thời gian quả nhiên trôi qua mau.
Tô Từ liếm liếm môi dưới đang bị tổn thương, đem thịt đổ vào hộp đựng cơm
để nấu canh, sau đó mở laptop viết nhật ký, lại phát hiện trong đầu chỉ
toàn nghĩ đến kế tiếp cần phải làm gì, căn bản không có tâm tình viết
nhật ký, ít nhất cũng chỉ là viết lên đó thời gian mà thôi để tránh quên mất cả ngày tháng, sau đó lại ngừng viết đem bút cùng laptop cẩn thận
cất kỹ.
Không có muối ăn nên nước canh thịt quả thật khó uống,
Tô Từ vốn không có khẩu vị, miễn cưỡng ăn một chút, sau đó đặt hộp cơm
sang một bên cẩn thận đậy nắp lại, đứng dậy ra hốc cây, quyết định tìm
xem nguyên nhân tại sao nơi này không có muỗi và côn trùng.
Các
cây xung quanh đây là loại thông thường hay gặp trong khu rừng nguyên
thủy này, cũng không thấy có điểm gì đặc biệt. Tô Từ nghĩ nghĩ, cầm
nhánh cây dùng như cây gậy ở chung quanh tìm kiếm.
Loại rừng rậm nguyên thủy này vốn không có đường đi, trên đất nơi nơi toàn bụi cây
hoặc rễ cây già lồi lên mặt đất. Nhưng bởi vì kế bên có con sông, động
vật thường tới đây uống nước, nên cũng hình thành một vài con đường nhỏ
quanh co khúc khuỷu.
Tô Từ ở chỗ này sinh sống mấy ngày, tuy
rằng không thể nói là nhận biết nhiều ít thực vật, nhưng tại trong khu
rừng này gặp lùm cây tương đối nhiều. Rất nhanh, lực chú ý của Tô Từ
liền tập trung vào một ít cây cỏ có hình dạng tương đối nhỏ.
Không có so sánh, không có vật thí nghiệm, Tô Từ đành phải dùng chủy thủ cắt
lấy mỗi loại một ít, sau đó bó chúng lại, nhưng xảy ra chuyện.
Vừa rồi không cẩn thận ngòn tay nàng đụng một loại cỏ thực vật, đại khái có hơn một thước, tràn đầy răng cưa, mặt cỏ bị vỡ chảy ra nước, dính lên
ngón tay, lập tức ngón tay bị sưng tấy lên, dọa đến nàng ngồi bệt xuống
đất, đem dây lưng trói trên cánh tay ngăn cản máu lưu thông (*sợ bị
trúng độc, không ngăn lại máu độc chảy về tim là “treo”), trong tâm cũng đã có tinh thần chuẩn bị một khi có phát sinh cái gì không ổn sẽ lại
cắt thêm một lần thịt.
Nhưng may mắn, thân thể cũng không có cái gì khác thường.
Trải qua một lần như vậy, Tô Từ nào dám dùng tay chạm vào chúng nó, lấy ra
một bộ quần áo gần như bị nàng chém thành nát vụn buộc vào lòng bàn tay, cẩn thận quan sát.
Thậm chí ý nghĩ lát nữa về nấu dã hành lá uống thử một chút xem sao cũng bị nàng vứt ra sau đầu.
Nghiên cứu hơn một giờ, mới lấy ra một vài loại cây cỏ có thể là nguyên nhân
xua muỗi không đến khu vực này, cự ly phòng muỗi ước tính khoảng 10 mét.
Sở dĩ nàng cho rằng như vậy là do phát hiện phụ cận không có muỗi, côn
trùng, sau đó mới quan sát ra cự ly. (*cái đoạn này ta cũng chẳng hiểu,
ta “chém”)
Chỉ là cuối cùng vẫn không xác định được trong mấy
cây này cây nào là nguyên nhân chủ yếu làm muỗi, côn trùng và dã thú
tránh xa. Suy nghĩ lâu như vậy, Tô Từ lại đau lại mệt mỏi cũng không có
tinh lực nghiên cứu tiếp nữa, cuối cùng chắc chắn là xung quanh mười
thước là khoảng cách an toàn, nàng lượm củi trong khu vực này sau đó
quay về hốc cây.
Bụng đói, nên cảm giác canh thịt cũng không khó uống vào miệng như trước nữa. Tô Từ vừa uống vừa suy xét, phải làm như
thế nào mới xác định trong khu rừng này loại thực vật nào có thể ăn,
loại nào không thể ăn. Hôm nay ở bên ngoài nàng tìm thấy rất nhiều trái
cây màu hồng, màu xanh, nếu có thể biết được loại nào ăn được loại nào
không thì nàng cũng không phải như hiện tại vì lương thực mà lo lắng đến như vậy.
Dù sao thức ăn còn lại hiện tại của nàng cũng chỉ còn có một ít.
……
Hôm nay vừa bị hoảng sợ, vừa bị thương mất máu, chính mình còn phải xuống
tay làm đau chính mình, tinh lực Tô Từ rõ ràng sa sút hơn hôm qua. Sau
khi cho củi vào trong đống lửa, đem mấy quả trái cây không biết tên để
xuống cách nàng không xa, nàng nằm trên tấm bạt rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.
Nửa đêm nàng bỗng giật mình tỉnh lại.
Trong hốc
cây chỉ còn lại một đống lửa nhỏ sắp tàn, mở to mắt miễn cưỡng có thể
thấy vật. Toàn thân rét run, miệng khô nứt nẻ, Tô Từ liếm liếm làn môi,
nâng lên cánh tay nặng trịch sờ sờ trán.
Bàn tay cảm nhận đến nhiệt độ thân thể vẫn như cũ, nhưng Tô Từ biết rõ sở dĩ như vậy là bởi vì độ ấm của bàn tay cũng rất cao.
Quả nhiên là phát sốt rồi.
Trước đó Tô Từ ra sức uống nước nóng, uống thuốc giảm nhiệt để phòng bệnh,
nhưng hiện tại xem ra cũng không có hiệu quả. Tô Từ than thở, gian nan
đứng lên nhóm lửa.
Tô Từ hết nóng, lại đến lạnh run, đầu nặng,
chân nhẹ bước xiêu vẹo đốt lửa, nấu nước sôi, sau đó lại uống thuốc giảm nhiệt, cũng chỉ có thể nhích đến ngồi gần đống lửa sưởi ấm.
Thân thể nàng từ nhỏ rất tốt, ít đau bệnh, hi vọng lần này có thể qua khỏi mà sống tiếp.
Tỉnh lại lần nữa là bị một tiếng sấm làm bừng tỉnh. (*éc, lúc này mà có sét đánh vào cây là “mệt trong mình à”).
Lúc trời gần sáng, Tô Từ mở mắt, đột nhiên ngồi dậy, lập tức liền bị miệng
vết thương trên cánh tay làm đau đớn đến nổi phải rên rỉ một tiếng. Lúc
này Tô Từ mới phát hiện không rõ nàng ngủ lại vào lúc nào, toàn thân
cũng dinh dính đến khó chịu, vừa sờ trán, đã bớt nóng.
Không sao rồi.
Tâm Tô Từ thả lỏng xuống một chút, vừa định cười, chân trời đột nhiên “ầm”
một tiếng cùng với tia chớp chợt lóe xẹt ngang trên bầu trời.
Sau đó Tô Từ nhìn ra ngoài hốc cây thấy từng giọt từng giọt nước mưa rơi xuống, rất nhanh mưa đã tuôn xối xả như trút nước.
Tô Từ cười không nổi, này quả thực chính là điển hình ốc lậu thiên phong
dạ vũ a! Nàng vừa mới hạ sốt, sức đề kháng của thân thể rất kém, rồi lại gặp phải đổ mưa.
Nhưng tay vẫn lưu loát đem tấm bạt xếp lại cất vào ba lô, sau đó lấy ra ba lô của nam nhân thô tục, mở khóa kéo tối
đa, nàng quyết định một khi nước rỉ đến trong hốc cây này, nàng sẽ lấy
ba lô trùm mình lại.
Hiện tại nàng chỉ cần giữ cho phần đầu cùng nửa người trên khô mát là được.
Trong lúc mưa như trút nước, thỉnh thoảng cũng có sét đánh, vang vọng trời
đất. Tô Từ trùm ba lô lên đầu, lại suy nghĩ mấy người kia hiện tại đang
làm cái gì, có hay không lại xuất hiện thương vong.
Còn có Lý Ngọc, trong nhóm nàng ta là người yếu nhất, cũng không biết rõ nàng ta hiện tại sống được không.
Nhưng này đó ý nghĩ cũng chỉ là lo nghĩ, Tô Từ lại tiếp tục suy nghĩ hôm nay
sẽ phải làm gì. Tuy rằng, ngày hôm qua trải qua quá khủng bố, nhưng nàng vẫn là phải ra đi tìm kiếm một cái thạch động có thể lưu trú lại.
Tuy rằng vẫn chưa xác định loại cây cỏ nào phòng được muỗi, côn trùng,
nhưng nàng cũng không còn thời gian tra xét nữa, lúc ra đi sẽ cắt lấy
mỗi thứ một ít, về sau tiếp tục tìm hiểu.
Mùa hè trong rừng rậm, mưa tới được nhanh cũng đi được nhanh, rất nhanh, mưa cũng đã tạnh.
Mà lúc này mặt trời cũng đã ló dạng.
Toàn thân cây và trong hốc cây đã bị nước mưa chảy vào ướt nhẹp, đống lửa
cũng bị tắt, Tô Từ than thở, không chỗ ở, không củi lửa, cũng đành phải
mở ra ba lô, đành phải ăn mấy cái bánh bích quy cùng một ít chocolate,
uống một ít nước còn thừa trong hộp đựng cơm ngày hôm qua, sau đó cầm
nhánh cây làm gậy chống, tất cả chuẩn bị thỏa đáng liền quyết định đứng
dậy ra đi.
Có lẽ vận khí hư hỏng cũng đã dùng hết tại ngày hôm
qua, lại có lẽ là cây cỏ treo trên ba lô phát huy tác dụng, trên đường
đi Tô Từ thế nhưng không có gặp phải bất kỳ con dã thú nào, nếu tính là
gặp phải, nàng cũng có một khoảng thời gian để nàng tránh né.
Về phần muỗi, côn trùng một con cũng không thấy.
… Mấy cây cỏ phòng muỗi trùng diệp nàng cần phải nắm chắc một ít, Tô Từ nghĩ vậy.
Sau cơn mưa rừng rậm càng thêm khó đi, quần áo trên thân đã ướt nước lại bị cây cối, bụi cỏ va quẹt càng thêm ướt nhẹp.
Cuối cùng, lúc gần hai, ba giờ chiều, lúc Tô Từ đang định quay trở lại hốc
cây, nàng phát hiện phía trước không xa ở lưng chừng núi, thế nhưng lờ
mờ phảng phất có một chỗ giống như là sơn động.
Tô Từ thật vui
mừng, nhưng cũng không được bao lâu đã có tia do dự. Xem cái sơn động
kia tại lưng chừng núi, nàng hiện tại ngay cả chân núi còn chưa đi đến,
muốn lên đến cửa động kia nói dễ hơn làm.
Hơn nữa nàng cũng
không xác định, cái sơn động đó có thích hợp vào ở hay không nữa, có hay không dã thú ở bên trong dùng sơn động này làm nơi cư trú của nó, nếu
lúc này nàng đi lên đó, chính là đem cơ hội sinh tồn hoàn toàn đặt vào
sơn động này.
Nhưng nếu hiện tại không đi… Không kể đến ở trong
hốc cây hoàn toàn không có chỗ phòng bị có thể bảo đảm cho nàng an toàn
cư ngụ, lại kể đến thời gian quay trở lại từ nơi này về đến hốc cây cùng với vấn đề an toàn lúc đi đường, cũng đủ làm nàng ăn mệt rồi.
Chuyện liên quan đến sinh tử, Tô Từ do dự phân vân, nhãn tình yên lặng quan
sát sơn động, sau cùng cắn răng một cái, triều hướng triền núi đi đến.
Thật không dễ dàng bò đến bên ngoài sơn động, Tô Từ đã chật vật được không chịu nổi.
Tử tế quan sát thổ nhưỡng cùng vết tích tảng đá chung quanh sơn động, phát hiện nơi này chẳng hề giống như có động vật thường xuyên đi lại, ra
vào, lúc này Tô Từ mới nhẹ nhàng thở ra, đặt mông ngồi ở trên tảng đá.
Triền núi này đón hướng ánh mặt trời, bởi vì có nhiều đá, lại có nhiều bụi
cây cao đến eo nàng, nhưng cũng không có cây đại thụ sinh trưởng ở đây,
cho dù lúc này chỉ có thể phơi nắng đến trời chiều, tâm tình Tô Từ phá
lệ tốt làm hành động lãng mạn, đôi tay mở ra nghênh hướng ánh mặt trời
hít vào một hơi thật sâu.
Sau đó mới lượm một bó to nhánh cây,
tuy rằng bị ướt nước mưa nhưng trải qua một ngày ánh mặt trời chiếu lên
lại trở nên khô ráo, làm thành một bó đuốc, nàng cẩn thận dè dặt đi vào
sơn động.
Vừa rồi chỉ đánh giá sơ sơ, sơn động này cũng không có vết tích có động vật cư ngụ, chỉ cần xác định được bên trong có dưỡng
khí có thể hô hấp, không có cái gì độc trùng độc khí, thì tại cái thế
giới lạ lẫm này, nàng quyết định nơi đây sẽ chính là nhà nàng.
Khi không xác định được đại khái tình huống nơi này, không có một nơi tốt hơn so với sơn động này, nàng sẽ không đi khỏi đây.