Tô Từ cũng không biết con dã thú này thuộc chủng loại gì, đã thành
niên hay chưa, nhưng theo thời gian trôi qua, lực công kích của Tiger
dần dần không còn hung mãnh như lúc đầu nữa, mà con dã thú kia tuy có
chút chật vật nhưng dần dần đã chiếm thế thượng phong, miệng vết thương
trên thân Tiger cũng theo đó mà tăng nhiều.
Tuy rằng vết thương
cũng không đến nỗi trí mạng, nhưng máu chảy trên thân Tiger chưa từng
ngừng lại, nếu tình trạng này kéo dài, Tiger sẽ bị con dã thú kia đánh
đến chết mất thôi.
Tô Từ càng lúc càng lo lắng.
Hành
động của Tiger càng lúc càng chậm, nhiều lần hiểm hiểm tránh đi móng
vuốt sắc nhọn của dã thú, ngay cả hơi thở cũng đã trở nên nặng nhọc.
Nhưng cuối cùng, chân sau vẫn bị móng vuốt của dã thú cắt ra một khối thịt,
huyết nhục vẩy ra, Tiger bị đau, rống lên một tiếng, rốt cục chuyển từ
tiến công sang phòng thủ.
Rốt cục Tô Từ cũng trốn không nổi nữa, hung hăng cắn răng một cái, xoay người chạy đi.
Cây đuốc lúc nãy bị vứt xuống đất còn đang bốc khói, chạc cây bên cạnh đã
có chút lửa nhỏ bùng lên, không ngừng nướng cháy những chiếc lá mục trên mặt đất, lá cây vốn đang ẩm ướt bây giờ đã có xu thế nóng lên.
Tô Từ thở phào một cái, gom lá cây trên mặt đất lại chỗ ngọn lửa nho nhỏ,
đợi ngọn lửa đốt cháy lá mục, sau đó dụi cây đuốc vào đống lửa, một lần
nữa thắp cháy cây đuốc, lúc này nàng mới cầm lấy cây đuốc đi xung quanh
tìm kiếm.
Nếu như Tiger chỉ là có xu thế bị thua, Tô Từ còn có
thể chịu đựng trốn tránh ở một bên, nhưng tình thế của Tiger bây giờ rất nguy cấp, nếu tình hình không chuyển biến, con dã thú đó sẽ kéo chết nó mất.
Cũng chỉ có thể liều một phen thôi.
Tô Từ cầm cây
đuốc cẩn thận tìm kiếm trong lùm cây, khi thấy một cái cây thân cao hơn
một thước lá cây tràn đầy răng cưa, Tô Từ liền nhẹ nhàng thở ra, dúi đầu cây đuốc cắm trong bùn đất, tay cầm chủy thủ cẩn thận cắt xuống mấy cái lá hình răng cưa để lên một tảng đá kế bên.
Sau đó lại đi chung quanh tìm kiếm tảng đá tương đối bén nhọn, cầm lên tảng đá dùng lực đập nát mấy cái lá răng cưa, loại lá cây này Tô Từ tìm thấy trong lúc tìm
cỏ phòng muỗi.
Lúc đó Tô Từ cũng không biết nước ép (*nước chảy
ra khi lá bị nát) của loại lá cây này có tác dụng gì, do không cẩn thận
khẽ đụng vào, ngón tay lập tức bị sưng phồng lên, qua hai ngày sau mới
khỏi.
Khi Tô Từ thấy Tiger có nguy hiểm, không có biện pháp gì giúp đỡ, lại đột nhiên nhớ đến lá cây hình răng cưa.
Nước ép của lá cây này lại có tác dụng mạnh mẽ như vậy, nếu như đem chúng nó hất vào mắt con dã thú kia… thì tác dụng chắc sẽ không tệ đâu nhỉ.
Một mảng lớn lá cây bị đập dập nát trên tảng đá, Tô Từ lại không có mang
theo đồ để đựng, lúc nãy vì thấy ba lô quá nặng lại quá cồng kềnh nên Tô đã để nó lại trong huyệt động không mang theo, cho nên lúc này trong
tay nàng chỉ còn lại thanh chủy thủ, ngoài ra không còn bất cứ vật gì
khác.
Cơ hồ cũng không nghĩ ngợi nhiều, Tô Từ liền cởi áo
T-shirt đang mặc trên người xuống, trải trên tảng đá, dùng tảng đá cẩn
thận đẩy mấy lá cây dập nát lên áo T-shirt, sau đó cẩn thận buộc lại,
mới nhanh chóng chạy về hướng ‘chiến trường’ của Tiger.
Lúc này
trên thân Tiger toàn là máu, da lông cũng đã bị nhuộm đỏ hoàn toàn, nó
vẫn đang kiệt lực né tránh thế tiến công của con dã thú.
Tô Từ trốn tránh ở dưới tàng cây, lần nữa đánh giá cảnh vật chung quanh. Suy nghĩ xem nên bò lên nhọn cây nào là tốt nhất.
Suy nghĩ trong chớp mắt, Tô Từ liền trực tiếp chạy tới.
Không nói đến thân hình Tô Từ căn bản không thể với tới đôi mắt con dã thú,
cho dù có với tới đi nữa thì với thân thủ và tốc độ của Tô Từ, nàng chưa kịp tiếp cận dã thú đã bị nó một móng vuốt chụp chết rồi.
Cho nên nàng nhất định phải trèo lên cây, lợi dụng độ cao của thân cây mà ra tay.
Nhưng trước hết nàng vẫn chưa có biện pháp tiếp xúc con dã thú, nàng không
thể đến quá gần để tránh nàng chưa kịp leo lên cây đã bị nó phát hiện
rồi.
Đôi mắt Tô Từ lại quan sát không gian tối đen chung quanh
đánh giá một lần nữa, sau đó nàng dùng tốc độ cực nhanh chạy đến phía
dưới một cái cây trong khu vực chiến đấu.
Lúc này nàng cũng
không lại trốn tránh phía ngoài vòng an toàn nữa rồi (*ngoài khu vực
chiến đấu), cũng không tránh né che dấu thân hình nữa, cơ hồ ngay lập
tức, cả Tiger và con dã thú kia liền phát hiện ra nàng. Thân hình Tiger
vốn đang tránh né công kích đột nhiên cương lại một chút, trên thân lập
tức nhận thêm một đạo miệng vết thương, Tô Từ thấy vậy thương tâm đến
ánh mắt cũng đỏ lên.
Nhưng nàng vẫn rất nhanh chạy đến dưới tàng cây, dùng hàm răng ngậm áo T-shirt đang buộc chặt mấy lá cây dập nát, bò lên cây.
Nguy cơ thúc đẩy tiềm lực bùng nổ, Tô Từ dùng chưa bao giờ có tốc độ, chỉ
trong vòng mười mấy hơi thở đã lên tới trên cây. Thở hổn hển ngồi trên
một nhánh cây, lúc này Tô Từ mới phát hiện nội y rách bươm của nàng bị
nước rỉ ra từ trong áo T-shirt chảy vào trong ngực làm ngực nàng bị sưng tấy lên đau đớn, ngay cả trên cánh tay cũng có vô số vết xước do bị
thân cây cào mà ra.
Lúc trước ngón tay Tô Từ bị sưng, nàng bị
đau đến ngủ không ngon giấc mấy ngày, lúc này nước của lá cây lại rỉ ra
từ trong áo T-shirt chảy xuống ngực, nghĩ một chút cũng có thể đoán được là bị thương đến mức nào a.
Điều đau lòng nhất là, ngực là nơi
mẫn cảm nhất của nữ nhân nha, nó chịu không nổi một chút thương tổn nào
đâu. Lúc nãy tình thế khẩn trương cũng không để ý, hiện tại Tô Từ cảm
thấy toàn tâm đau đớn, cơ hồ chỉ hận không được nghĩ cầm lấy chủy thủ
lóc thịt xuống.
Cuối cùng cũng chỉ có thể nhịn đau nhìn sang hướng Tiger.
Lại phát hiện địa điểm giao chiến của Tiger và dã thú đã cách xa nàng rất
nhiều. (*đoán một chút cũng bít là tại sao ha, mình nghĩ Tiger kéo con
thú kia chiến đấu xa chỗ Tô Từ ^_^)
Mà bây giờ bụng con dã thú máu tuôn xối xả, Tô Từ có thể thấy miệng vết thương là dấu vết móng vuốt của Tiger.
Chương 27
Tiger chăm sóc
Khi Tô Từ tỉnh lại, y như nàng dự liệu, nàng đang nằm trên lá chữa thương diệp tử.
Toàn thân cứng ngắc, động ngón tay một chút cũng thấy đau.
Chung quanh một mảnh tối đen, hẳn là đang ở trong sơn động. Phỏng chừng lúc
nãy té từ trên cây xuống đầu bị đập xuống đất nên bây giờ cảm thấy rất
choáng váng, khó chịu, muốn nôn.
Hẳn là phát hiện nàng đã tỉnh lại, bên cạnh lập tức có một đầu lưỡi lao tới đây liếm mặt nàng.
Đầu lưỡi Tiger có xước mang rô, tuy rằng hiện tại thu lại, nhưng đầu lưỡi
thô ráp vẫn làm Tô Từ phát đau, Tô Từ cố nén ghê tởm nghiêng đầu né
tránh, nhưng Tiger lại không khoan dung, không buông tha lại tấu tới
đây, Tô Từ không biện pháp, chỉ có thể nhắm mắt mặc cho nó liếm.
Rất lâu, đầu lưỡi Tiger càng liếm càng di chuyển từ từ xuống phía dưới
(*liếm từ mặt xuống tới ngực chẳng hạn ^_^), Tô Từ nhịn không được thấp
kêu một tiếng, “Tiger”. Nó mới lại tựa đầu chà lên mặt Tô Từ, nàng cũng
có thể nghe thấy tiếng gió do cái đuôi phía sau nó không ngừng ve vẫy.
Nó là đang cao hứng vì nàng vẫn còn sống đi.
Tô Từ hơi hơi giơ lên khóe miệng, tuy rằng bị thương rất đau, nhưng cuối
cùng vẫn có thể lưu lại cái mạng, đây đã là chuyện may mắn lắm rồi.
Tô Từ than thở, trong đầu không khỏi nhớ lại tình cảnh dã thú phóng về
phía nàng. Lúc ấy nàng không kịp có bất kỳ cảm giác gì, nhưng hiện tại
nhớ lại, nàng sợ đến sống lưng lạnh run.
Nếu như lúc ấy động tác nàng hơi chậm một chút thôi, thân thể sẽ bị dã thú cắn chặt. Cái eo còn có thể bị cắn đứt cũng nói không chừng; nếu như không phải nàng gặp may khi té xuống rơi vào mấy bụi cây làm giảm đi lực tiếp xúc với mặt đất,
chắc chắn là đã mất mạng rồi.
Tô Từ tự mình kiểm điểm một phen, mới chịu đựng toàn thân đau đớn, duỗi tay chậm rãi rờ rẫm thân mình kiểm tra thương thế.
Tô Từ nhớ đến lúc ấy nàng bị hộc máu, cũng không biết có để lại di chứng hay không.
Ngón tay bị sưng có chút cứng ngắc lần mò từng cái xương sườn xem có bị gãy
không. Nơi này không giống trước kia, vật chất ở đây vô cùng thiếu thốn
lại không có bác sĩ, nếu chẳng may bị gãy xương, thì không phải chỉ là
phiền toái không thôi.
Bất quá may mắn, tuy rằng thân thể bị
thương do nhánh cây cào xước, nhưng may mắn không có gãy xương hoặc vết
thương gì khó trị, chỉ là trước ngực có một tầng da thịt phồng lên không ít (*bị sưng) làm nàng đau đớn đến tê dại khi đụng đến.
Hơn nữa nội y duy nhất trên thân nàng đã không cánh mà bay.
Ý nghĩ đầu tiên của Tô Từ là may mắn nội y đã được cởi ra, bằng không,
nàng sẽ trở thành người đầu tiên bị áo ngực chẹt chết, hoặc trở thành
người đầu tiên bị nội y ép đến phát nổ mà chết.
Sau đó mới nghĩ đến một vấn đề khác, áo ngực trên người nàng là do ai cởi.
Tô Từ xanh mặt chậm rãi quay đầu nhìn sang hướng Tiger đang ở bên cạnh,
nhìn đôi mắt phát sáng u quang trong sơn động hắc ám, hàm răng có điểm
phát ngứa. (*keke! Tức quá muốn cắn người, ý quên muốn cắn lão hổ đó mà)
Tiger vốn đang liếm liếm miệng vết thương trên thân nó, gặp nàng nhìn qua,
đầu to đùng lập tức tiến tới đây, thấy tay Tô Từ đang để trên ngực, lập
tức tiến lên lè lưỡi liếm (*hehe sắc hổ, lại “dzê” Tô Từ nữa rồi, liếm
cái gì thì các bạn bít rùi đấy). Động tác quen thuộc lại thông thuận, Tô Từ khẳng định trước đó nó cũng làm như vậy giúp nàng ‘liếm qua thương
tổn’.
Tô Từ đột nhiên bị tập kích, hoàn toàn né tránh không được, xanh mặt nghiến răng nghiến lợi kêu lên một tiếng “Tiger”.
Tiger lập tức ngẩng đầu nhìn Tô Từ, cổ họng không ngừng ừng ực ừng ực, giống
như là hỏi nàng ‘Kêu ta có chuyện gì không?’. Tô Từ không bận tâm đau
đớn trong lòng ngực và cái đầu choáng váng gần hôn mê, nàng khàn khàn
lên tiếng nói, “Nước!”
Tiger là nghe hiểu được cái từ này, đầu
quơ quơ. Tô Từ thấy đôi mắt lóe u quang của nó chuyển động, hết nhìn
hướng cửa động lại nhìn hướng ngực nàng (*đang phân vân), sau đó đầu nó
lại muốn tiếp tục tấu đến liếm lồng ngực nàng.
Cùng Tiger chung
sống lâu, có chút thời điểm Tô Từ có thể đoán biết tâm ý nó qua hành
động. Hiện tại rõ ràng cho thấy, bộ dạng Tiger là đang do dự lựa chọn 2
cái sự kiện: Tiếp tục giúp nàng ‘liếm vết thương’ và đi ra ngoài lấy
nước cho nàng, cuối cùng nó vẫn lựa chọn ưu tiên giúp nàng ‘liếm vết
thương’.
Tay Tô Từ che trên trước ngực ngăn cản hành động của Tiger, lại khiến nó nghĩ rằng nàng đang đau đớn đến ôm ngực.
Tô Từ rất dễ dàng đoán được tâm tư Tiger, lại cắn răng kêu một tiếng, “Tiger, nước, rất khát.”
Nàng cứ nói như vậy một lúc, Tiger cuối cùng có chút cọ xát Tô Từ, đi ra
ngoài. Tô Từ hiện tại đã thói quen trong sơn động hắc ám, vẫn có thể lờ
mờ phảng phất thấy động tác khập khiễng cà nhắc đi ra ngoài của Tiger,
biết rõ nó bị thương khẳng định không nhẹ, không khỏi lại than thở một
phen.
Sau đó duỗi tay chậm rãi chùi nước miếng trên ngực, về
phần ngực bị liếm thì… Nàng thực không có mặt mũi lại đi so đo với một
đầu dã thú đơn thuần, tự nhận là đang giúp nàng liếm vết thương mà thôi.
Tô Từ tuy rằng may mắn không có bị gãy xương, nhưng cũng không đại biểu nàng bị thương không nặng.
Đặc biệt là sau lưng, bởi vì là phần lưng, phía sau nơi nơi đều da tróc
thịt bong vì bị bụi cây quất, kéo hoặc là trực tiếp bị ném lên một vài
nhánh cây, mỗi khi nàng động tay một chút cũng rất đau đớn.
Hơn
nữa phỏng chừng đầu cũng bị đập xuống đất, Tô Từ không chút hoài nghi có thể những ngày tiếp theo nàng phải làm một cái phế vật, không thể động
đậy a.
Tiger rất nhanh cắn bình nước trở về, Tô Từ đem chính
mình lộng đến một đầu đầy là nước, mới miễn cưỡng uống vài ngụm nước,
lúc này cũng chỉ có thể nằm liệt trên mặt đất đợi hôn mê thôi.
Đầu lưỡi Tiger lúc này lại nổi lên tác dụng, tấu đi qua giúp Tô Từ liếm
sạch sẽ nước trên mặt cùng đầu tóc, sau đó mới chà chà Tô Từ, cổ họng
ừng ực một phen giống như là an ủi, lại đi ra ngoài.
May mắn nó không nghĩ lại liếm vết thương trên người nàng.
Nước trên mặt tuy rằng bị Tiger liếm sạch sẽ, nhưng đầu tóc vẫn còn ướt
nhẹp, hơn nữa lúc đổ nước lên mặt lên đầu, diệp tử dưới thân cũng bị ướt nước, nàng đang nằm trên đó làm miệng vết thương ngứa ngáy khó chịu
muốn chết.
Tô Từ kiên nhẫn một hồi, cố nén choáng váng, đau đớn, bấu víu vách tường, chậm rãi đứng lên, lần mò treo lên diệp tử đang ướt nước, dùng tay xoa xoa sau đó nằm xuống bên cạnh.
Mấy cái động
tác này, nếu là lúc bình thường thì không có vấn đề gì, nhưng mà hiện
tại… Tô Từ cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào cổ họng nước chua (*đang
choáng váng đầu muốn ói, dâng lên tận cổ lại nuốt xuống >_
Như nàng suy nghĩ, Tiger đi ra ngoài để săn mồi. Chỉ là tốc độ này so với bình thường không bị thương cũng muốn nhanh rất nhiều.
Tiger tiến đến bên cạnh, Tô Từ vẫn còn chưa khôi phục, cảm giác buồn nôn vẫn
còn, lại ngửi thấy mùi máu tươi còn sót lại trong miệng Tiger, Tô Từ lại muốn ói. Nhưng Tiger chẳng hề biết rõ, chỉ đem trái cây đang ngậm trong miệng để ở bên cạnh nàng, nhỏ giọng khò khè thúc giục nàng ăn trái cây, thấy nàng không nhúc nhích, lại vòng quanh nàng đi một vòng, ngậm dậy
một quả trái cây để ở trong tay nàng, đầu chà chà thúc giục nàng.
Tô Từ hiện tại hoàn toàn không đói bụng, nhưng vì không muốn Tiger lo lắng, cũng biết rõ chính mình nên ăn một chút.
Bàn tay vẫn còn sưng, xúc giác cũng không tốt, nhưng vừa dùng lực liền có
thể biết rõ trái cây trong tay rất mềm mại, cũng không cần nàng phí lực
đi nhai.
Tô Từ chậm rãi ăn, cũng không muốn nói chuyện. Nhưng
một khi Tiger gặp nàng để tay xuống, lập tức lại ngậm một trái cây đặt
trong tay nàng.
Lúc này trong dạ Tô Từ có chút đồ ăn lót dạ rồi, nàng chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, rõ ràng phản thủ ném xuống trái cây,
tất cả cánh tay hoành khoát lên trên người Tiger, thuận tay còn nắm lấy
da lông nó, ra hiệu nó nằm xuống bên cạnh.
Tiger bị thương tuyệt đối còn nặng hơn Tô Từ, Tô Từ tuy rằng lo lắng, nhưng nàng hiện tại
cũng chỉ có thể nằm ngay đơ, không thể vì nó xử lý cái gì, cũng chỉ có
thể tin tưởng thủ đoạn chữa thương của chính nó, dù sao Tiger một mình
sinh hoạt tại nơi này lâu như vậy, xử lý loại nguy cơ này tuyệt đối
thành thạo hơn so với nàng.
Nhớ được trên bụng Tiger có chỗ
miệng vết thương, Tô Từ cẩn thận mò lên trên bụng nó, đụng đến mấy lằn
vết thương đã kết vảy (*gần lành), sau đó nàng nhẹ nhàng thở ra.
Mà Tiger vẫn nằm xuống, để mặc cho Tô Từ lần mò trên thân nó, cổ họng vẫn
nhỏ giọng khò khè, thỉnh thoảng cúi đầu liếm liếm mặt Tô Từ đang tại
phía dưới chi trước của nó (*lão hổ nằm úp sấp trên người Tô Từ, che lại toàn thân nàng).
……
Tô Từ giật mình tỉnh ngủ mấy lần,
Tiger cũng rời khỏi thân người Tô Từ nhiều lần, nàng có thể cảm giác
thấy cứ cách một đoạn thời gian, chính mình cũng sẽ bị Tiger cẩn thận
hướng đến diệp tử tươi mới bên cạnh đẩy đi, lúc này mắt nàng cũng không
có mở nhưng vẫn phối hợp với lực đạo của Tiger lăn đi qua.
Có
chút thời điểm còn có thể cảm giác thấy Tiger lại liếm miệng vết thương
trên thân nàng, còn có ngực… Tô Từ cũng chỉ có thể cắn chặt răng, cho
rằng mình cái gì cũng không biết rõ.
Cũng không biết rõ ngủ bao
lâu, lần nữa mở to mắt, đầu rốt cục tỉnh táo rất nhiều, tuy rằng vẫn còn choáng váng, nhưng không nghiêm trọng như lúc mới bị thương, vết thương trên người cũng vậy, ít nhất lúc hoạt động cánh tay cũng không đau cho
lắm.
Nhưng hô hấp trong lồng ngực có loại nóng hừng hực đau, so
với lần trước tỉnh lại còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, hơn nữa lại rất
ngứa, làm người ta rất muốn gãi.
Không khí lưu thông trong sơn
động cũng không tốt, không thể nhóm lửa, Tiger có thể nhìn thấy vật thể
trong bóng đêm, mà hiện tại Tô Từ cũng chưa tìm thấy cái gì có thể dùng
thay thế cho bóng đèn, nên trong sơn động vĩnh viễn là một mảnh hắc ám.
Tiger cũng nằm xuống bên người nàng, rất bảo hộ nàng, nếu không phải ra ngoài săn thì là đi tìm diệp tử cho nàng chữa thương.
Tô Từ trọng trọng ho khan mấy thanh âm, bấu víu vách đá loạng choạng đi
đến một góc, nơi đó để những tấm da thú nàng đã xử lý tốt.
Trước kia Tô Từ chưa từng xử lý qua da thú, đến hiện tại cũng chỉ có thể tiếp tục xử lý đến công đoạn da thú không bị thối rữa mà thôi, nhưng da thú
lại rất cứng rắn, cũng chỉ có thể lấy ra làm giày, và dùng trải dưới
thân làm chăn mền.
Bất quá hiện tại trời nóng nực, hơn nữa buổi
tối Tiger thích ghé vào bên cạnh nàng, tảng đá trong sơn động lại sạch
sẽ lại lạnh buốt, cho nên Tô Từ cũng rất ít khi dùng chúng nó, chỉ để
bọn chúng tại một góc khuất, thỉnh thoảng đem ra phơi nắng.
Nhưng hiện tại ba lô của nàng không có ở trong sơn động, trên thân nàng lại
không có quần áo, cũng chỉ có thể cầm da thú đắp một chút.