Buổi chiều ngày thứ hai, Tô Từ liền thấy, không chỉ có thú nhân chạy trốn chết, mà có thêm nhiều động vật bình thường khác.
Tô Từ thấy vậy có chút luống cuống, tuy nàng biết rõ động vật có thể cảm
ứng điềm báo động đất, nhưng lại không biết thời gian chính xác động đất có thể xảy ra. Nàng lo lắng nếu thời gian quá ngắn, nàng và Tiger không chạy kịp tránh khỏi sẽ ra sao đây.
Nhưng rất nhanh nàng liền trấn định lại.
Tiger còn có tâm tư tìm địa phương nghỉ ngơi chỉnh đốn, như vậy đại biểu cho
hắn có thể chạy kịp. Nhưng cũng không nên làm hắn lãng phí thể lực, Tô
Từ nhìn vài lần một túi tảng đá (*túi đựng phỉ thúy và những vật chạm đá mà Tô Từ thích) treo trên người hắn, nàng tìm một cơ hội cắt đứt sợi
dây da thú buộc gói to đựng tảng đá. Lúc ấy, Tiger đang gấp gáp chạy như điên, chờ hắn phát hiện mất đi cái túi, hắn gấp gáp rống to lên thì đã
muộn rồi.
Gói to bằng da thú vừa rơi xuống đất lăn vài vòng, sợi dây cột cái túi đứt đoạn hơi mở ra làm một vài mảnh bị bể văng ra ngoài.
Tiger quay lại, cúi đầu cắn một góc gói to lôi kéo, những vật chạm ngọc, chạm đá bên trong bị va chạm ‘lao xao’ trong túi, cơ hồ không có cái nào là
nguyên vẹn, cái túi bị hắn cắn lôi kéo lập tức rơi đồ ra trên mặt đất,
Tiger có chút vô thố đảo quanh chúng nó vài vòng, cổ họng thấp gầm nhẹ,
sau đó quay đầu trừng mắt nhìn Tô Từ, cũng không kêu Tô Từ xuống dưới,
hắn chỉ duỗi ra chân trước cẩn thận thò vào khe hở của một tảng đá lôi
kéo, hi vọng có thể tìm ra mội cái còn nguyên vẹn.
Những thứ này toàn là Tô Từ trước kia rất cẩn thận nâng niu, không cho Tiger quá phận tiếp cận, nàng sợ hắn vừa vung lên tay hay vung đuôi đụng phải bảo bối
của nàng sẽ làm chúng nó bị bể nát. Những vật này toàn là Tiger kiên
nhẫn từng chút từng chút một chạm khắc tặng cho nàng, Tô Từ quả thật là
không muốn bỏ. Nhung lý trí lại nói cho nàng, những vật này hoàn toàn
không thích hợp mang đi chạy nạn a.
Trước khi chạy đi Tô Từ
không biết rõ tính chất nghiêm trọng của lần chạy nạn này, nàng mang
theo chúng nó, hơn nữa Tiger cũng không muốn bỏ lại, nàng vì an ủi hắn
nên cũng đành chấp nhận.
Nhưng những vật dễ bể này cũng không
được xử lý chống va chạm (*ví dụ như bọc lại một tầng da thú, chúng nó
sẽ không va chạm với nhau mà bị bể) nên chúng cũng sẽ bị bể trong quá
trình chịu xóc nảy do chạy băng băng trên đường, Tô Từ định khuya hôm
nay giải thích cho hắn hiểu vấn đề, với lại nàng chỉ cần giữ lại vài món là đủ rồi, đỡ mất công chọn lựa cho khổ.
Tiger cũng không có
trì hoãn bao lâu, rất nhanh từ trong tảng đá ngậm ra một khối trang sức
bị bể một góc nhỏ xíu, hắn quay đầu nhìn Tô Từ. Tô Từ chột dạ, lấy lòng
kêu một tiếng “Tiger” vươn tay ra cầm món trang sức dưới ánh mặt trời
phá lệ xinh đẹp.
Tiger nháy mắt mấy cái, bất tình bất nguyện đem trang sức đặt vào lòng bàn tay Tô Từ, trong mũi trọng trọng hừ một
tiếng, quay đầu đạp hai bước tại chỗ, Tô Từ hiểu ý, bỏ trang sức vào
trong ba lô, lại cúi người cầm lấy sợi dây chuẩn bị tiếp tục chạy đi.
Bởi vậy Tiger rất buồn bực, trên đường đi Tô Từ cũng không phát hiện ra tâm tình của hắn. Buối tối dừng lại nghỉ ngơi chỉnh đốn, hắn hoàn toàn
không có phản ứng gì với nàng.
Tô Từ chủ động đi qua lấy lòng
cũng không dụ dỗ được hắn hết giận, lúc này đang chạy nạn, Tiger tuyệt
đối cần thể lực, Tô Từ cũng vậy, cho nên nàng không thể sử dụng ‘đòn sát thủ’ được với hắn. Lần này Tiger thực sự tức giận không nhẹ a, lại khó
dụ dỗ nữa chứ. Aizz!
Vừa nướng xong thịt, Tiger không như ngày
thường cùng ngồi ăn cơm với nàng, mà là rất nhanh biến trở lại thú hình, đưa mông về phía Tô Từ, miệng ngậm khối thịt đang bốc khói mà ăn.
Trên đống lửa còn treo phần ngon nhất của khối thịt, đó là Tiger chừa lại cho Tô Từ.
Tô Từ ho khan một tiếng, từ trong ba lô lấy ra khối trang sức thiếu mất
một góc hồi chiều, dùng sợi dây cố định lại đội ở trên đầu, sau đó mới
cầm khối thịt nướng đến gần lão bạch hổ đang nhe răng hừ khí trước mặt,
Tô Từ thỉnh thoảng lấy lòng kéo xuống một miếng thịt đưa tới bên miệng
hắn, lão hổ hừ hừ, bất tình bất nguyện lè lưỡi đem miếng thịt cuốn vào
trong miệng.
Lúc đi ngủ Tiger vẫn còn tức giận, tuy rằng hắn
uống nước xong trở về vẫn cẩn thận ghé vào nằm bên cạnh Tô Từ, nhưng lại cố ý xoay đầu sang hướng khác không nhìn nàng, Tô Từ thấy bộ dạng kỳ
quặc này của hắn, trong tâm không nhịn được cười như nở hoa.
Tốc độ Tiger rất nhanh, nhưng là đã chạy hai ngày rồi mà hắn vẫn không cho
Tô Từ ăn thịt khô mà hắn đã chuẩn bị trước đó, điều này có nghĩa là, lộ
trình chạy nạn lần này của bọn hắn tuyệt đối sẽ không ngắn, cũng đại
biểu trận động đất lần này sẽ rất khó đỡ.
Xác định thiên tai
động đất sắp xảy ra, tâm tình khủng hoảng của Tô Từ không khi nào giảm
bớt, đến buổi chiều nàng vẫn ngồi trên lưng Tiger nghĩ ngợi lung tung,
không phải nàng làm tâm tình nàng trở nên không vui, cũng không phải
không tin tướng vào năng lực của Tiger, mà là tự nhiên bị khủng hoảng
cùng lo lắng, đặc biệt một khi đối diện với thiên tai, nàng không hề có
năng lực phản kháng, chỉ có thể 100% dựa vào Tiger mà thôi.
Vốn
tưởng rằng khuya hôm nay sẽ khó đi vào giấc ngủ, nhưng khi Tô Từ cầm lấy chi trước của Tiger, nằm dưới thân hắn một lát liền ngủ say, khóe miệng hơi hơi vểnh một chút.
Động vật chạy nạn càng lúc càng nhiều,
lúc bắt đầu Tô Từ còn phát hiện một vài động vật khi nhìn thấy Tiger
liền vô ý thức giảm lại tốc độ không dám chạy vượt qua mặt, đây là bản
năng trời sinh chúng nó kinh sợ kẻ mạnh hơn mình, nhưng bây giờ chúng nó cũng không kiêng kỵ về vấn đề này nữa.
Rất nhiều rất nhiều động vật chạy đi, có loài Tô Từ biết, cũng có loài nàng không biết, bọn
chúng hoàn toàn không chú ý động vật đang chạy băng băng bên cạnh mình
là đồng bạn hay là thiên địch, chúng nó chỉ có một mục đích duy nhất là
ra sức chạy về phía trước.
Hướng về nơi an toàn mà chạy.
Thậm chí Tô Từ còn tận mắt nhìn thấy một động vật giống con sói, có lẽ do
quá mệt mỏi, vừa không cẩn thận lảo đảo một cái, liền bị động vật chạy
phía sau xông lên làm nó bị ngã xuống, cũng bị giẫm đạp lên… Rốt cục sau đó nó hoàn toàn không có khí lực đứng lên nữa.
Tiger tiếp tục
lấy tốc độ càng nhanh hơn nữa chạy băng băng, có lẽ là không lông tóc
ngăn cản nên Tô Từ nhận ra một sự thật trước mắt, chỉ ngắn ngủi có mấy
ngày, cho dù dùng mắt thường Tô Từ vẫn có thể thấy rõ hắn càng ngày càng gầy yếu, Tô Từ không có bất kỳ biện pháp nào giúp hắn, chỉ có thể chiếu cố tốt chính mình, không để chính mình càng thêm liên lụy đến hắn.
Không khí căng thẳng càng lúc càng đậm, chạy đi được ba ngày, tuy rằng buổi
tối Tiger vẫn tìm nơi nghỉ ngơi, nhưng ban ngày lại chạy không ngừng,
cũng không tìm nơi nghỉ ngơi chỉnh đốn như trước nữa, cho nên chút thịt
khô mang theo bắt đầu phát huy tác dụng của nó.
Rừng rậm trước
mặt giống như một mảnh vô tận, vĩnh viễn cũng không thể chạy thoát, càng lúc càng có nhiều động vật gia nhập hành trình chạy nạn. Cũng thấy được một tình cảnh cứ lặp đi lại nhiều lần, đó là một số động vật không cẩn
thận ngã xuống, liền không có cơ hội đứng lên mà bị hết con này tới con
kia giẫm đạp đến chết, nàng thấy nhiều đến nỗi đã không còn cảm giác tội nghiệp như lần đầu tiên chứng kiến.
Đến lúc này, Tiger cũng đã
chạy được một cự ly gần hàng ngàn, nhưng Tiger vẫn chạy về phía trước,
nghe Tiger nặng nề hô hấp, Tô Từ rất muốn mở miệng kêu hắn dừng lại, thử tìm một nơi rộng rãi để tránh né qua cơn động đất.
Dù sao chỉ
cần không phải tại tâm địa chấn, thân lại ở một mảnh rộng lớn trống
trải, ảnh hưởng của động đất cũng sẽ không quá nghiêm trọng.
Trong lòng nàng có điểm hoài nghi Tiger cùng những động vật này sở dĩ chạy
thẳng về phía trước là bởi vì nơi này vẫn còn trong địa phận tâm chấn,
bọn hắn cảm nhận được nơi này có nguy hiểm nên mới không buông lỏng chạy thẳng về nơi mà bọn hắn cho là an toàn.
Nếu như nơi này vẫn còn trong phạm vi tâm chấn của động đất mà nàng lại kêu Tiger dừng nơi này… Nếu như bởi vì phán đoán sai lầm của nàng mà kéo theo Tiger gặp nguy
hiểm, nàng nhất định hối hận đến chết mất thôi.
Mấy buổi tối
này, Tô Từ cũng đã từng hỏi qua Tiger, hắn cảm giác được những gì, Tiger cũng chỉ nói rằng trực giác nói cho hắn biết hắn đang ở nơi không an
toàn, cũng nói không nên lời tại sao lại như vậy, nhưng cảm giác về sự
nguy hiểm vẫn còn đây.
Cuối cùng Tô Từ cũng không hỏi nữa, chỉ chú ý đến mặt đường, để lựa chọn con đường tương đối rộng rãi một chút mà đi.
Ngày thứ năm, bầu trời đột nhiên kéo tới mây đen, rất nhanh trời bắt đầu đổ
mưa. Tại sâu trong rừng, bình thường mưa vào mùa hè tới rất nhanh, lại
rất lớn, mưa kéo tới nhanh, đi cũng nhanh. Nhưng lần này lại không như
vậy, lâm râm mưa phùn trong suốt một ngày.
Tuy không ảnh hưởng hành trình chạy đi, nhưng lại làm người ta không được một tí khô ráo.
Cho dù Tô Từ có che da thú cũng chịu không nổi trong thời gian dài mưa rồi
lại ngừng, ngừng rồi lại mưa, quần áo trên thân cũng đã ướt nhẹp, tóc
ướt đẫm nước nhỏ giọt xuống dưới, lông tóc trên thân Tiger cũng sớm bị
ướt nhẹp chật vật dán ở trên người.
Thịt khô trong gói to đã bị
nước mưa tẩm ướt đến trắng bệch, thịt này vốn phơi nắng chưa đủ, do
chuẩn bị gấp gáp chỉ ngắn ngủn một đêm nên đã sớm thúi không thể ăn được nữa rồi, sợ ăn vào sẽ bị đau bụng, Tô Từ chỉ có thể nhịn đau ném bỏ gói thịt. Bởi vì không có củi đốt để nướng thịt, nàng cũng chỉ có thể uống
máu tươi, ăn thịt tươi như Tiger mà thôi.
Xế chiều ngày thứ sáu, mưa phùn lại rơi, Tô Từ duỗi tay lôi kéo da thú che trên người. Gần một tuần lễ sống màn trời chiếu đất cùng lo lắng, hơn nữa gặp mưa, tuy rằng Tô Từ không làm bất cứ việc gì, chỉ ngồi trên lưng Tiger, nhưng thể lực đã tiêu hao đến cực hạn, nếu không phải có dây thừng da thú rắn chắc
giữ vững, chỉ sợ Tô Từ đã sớm bị té ngã xuống đất.
Hoàn toàn không nằm trong dự liệu, chỉ sau một giây, động đất thình lình xảy ra.
Tiger đang chạy băng băng, bởi vì mặt đất đột nhiên bị lay động kịch liệt,
hắn không cách nào khống chế thân hình lung lay mấy cái, Tô Từ cũng đã
nhận ra, đúng lúc gắt gao ôm Tiger, hơn nữa có dây thừng cố định, nàng
mới không bị văng xuống đất. Đột nhiên giữa thiên địa tại lay động, đại
địa tại rít gào như có một sinh vật dưới lòng đất muốn trồi lên vùng
thoát khỏi giam cầm. Cảm giác thái quá mãnh liệt khiến sắc mặt Tô Từ
nháy mắt trắng bệch.
Đồng hồ đeo tay của Tô Từ đã hư, nàng không cách nào tính toán chuẩn xác chấn động đã xảy ra bao lâu, nhưng tuyệt
đối đã hơn hơn phút. Ngay trong đoạn thời gian mặt đất rung chuyển, cây
cối chung quanh cũng lay động theo, một vài cây cao ngất nhập chân trời
cũng đang lay động, một vài nơi trên mặt đất bị lõm xuống hoặc trồi lên… Trong thiên địa chỉ còn thanh âm núi đá, bùn đất lăn xuống; thanh âm
của một vài cây cối ngã xuống, cùng với tiếng kêu của động vật, có kinh
hoảng cũng có đau đớn.
Tiger gầm nhẹ kiệt lực né tránh nguy hiểm đồng thời bảo trì thăng bằng của chính mình, nhưng Tô Từ vẫn cảm thấy
nội tạng như bị xáo trộn nhào lăn bên trong làm nàng muốn phát điên.
Đợi trời bình tĩnh trở lại, Tô Từ mới ngẩng đầu lên nhìn.
Một mảnh hỗn độn.
Trong không khí đột nhiên mang theo hương vị hủ bại, còn có mùi máu tươi, Tô Từ lập tức cúi đầu nhìn Tiger.
Trên thân Tiger cũng không có vết thương, nhưng Tô Từ còn ngồi trên lưng
Tiger, nơi có thể thấy cũng bị hạn chế, nàng đang muốn bò xuống kiểm tra toàn diện cho Tiger, hắn lại đột nhiên gầm nhẹ, Tô Từ rùng mình một
cái, lập tức nằm xuống trở lại trên lưng Tiger, miễn cưỡng điều chỉnh
thân thể, lúc này Tiger cũng đã như tên rời cung phóng qua một cây cũng
không hoàn toàn bị đánh ngã chạy về phía trước.
Sau đó Tô Từ mới nghe thấy, nơi mà bọn họ vừa rời khỏi phát ra một thanh âm gì đó.
Tô Từ quay đầu nhìn xem, cũng không có thấy được cái gì, tốc độ của Tiger
nhanh đến trước đó chưa từng có, Tô Từ gắt gao nằm trên người hắn, chú ý điều chỉnh thân mình.
Sau đó mới lần nữa quay đầu nhìn về hướng vừa rời đi lúc nãy, liền thấy, tại nơi không xa phía sau, vốn là bình
thường rừng rậm đã thiếu một góc, nơi đó giống như một bản vẽ, lặng yên
không một tiếng động bị chùi đi một góc trên đó. Lại giống như là bị
quái thú sâu trong lòng đất cắn nuốt, chậm rãi ngầm chiếm thổ địa.
Trên mặt đất, bất luận là tảng đá, cây cối, vẫn là một vài động vật bị
thương chưa kịp chạy xa, tất cả đều giống như bị nuốt vào trong miệng
quái thú sâu đen thăm thẳm.