Từ ngày hôm đó, mỗi lần mà Cố Dung Khanh gọi cho Ôn Noãn cũng sẽ kêu Ôn Lĩnh đi lên.
Mấy ngày đầu thì Lương Mị canh lúc các cô gọi video sẽ trốn đi, nhưng về sau số lần hai người gọi cho Ôn Noãn càng nhiều, cho nên Lương Mị thuê một cái phòng khác để ở. Tạo không gian cho hai người kia nhiều thêm.
Ôn Lĩnh lúc đầu cũng ngại Lương Mị phải tránh chỗ nhường phòng cho các cô. Mà mấy ngày sau, cô cũng quên mất cái chuyện này, mỗi ngày đều đắm chìm trong khoảng thời gian được ở riêng với Cố Dung Khanh.
Cô cũng cảm thấy may mắn, bộ phim lần này do Cố Dung Khanh diễn vai chính. Nếu không cô cũng không có cơ hội ở chung với Cố Dung Khanh. Thật là kỳ quái, lúc hai người chưa ly hôn thì lại không được như thế này.
Đặc biệt là sau khi Cố Dung Khanh nói có khả năng thích cô, làm cho tâm tư của cô lại ngo ngoe động đậy như sống lại, cô muốn đến gần Cố Dung Khanh.... Đến gần thêm chút nữa.
Thời gian này, mỗi lần cô và Tiểu Noãn nói chuyện thì Tiểu Noãn đều cười nhạo cô, nói cô không biết xấu hổ luôn nhìn mẹ nhỏ. Ban đầu cô còn ngại ngùng lén lút mà nhìn, nhưng mà Cố Dung Khanh mỗi lần như vậy cũng sẽ đỏ mặt. Sau vài lần cũng không lén lút nữa, quang minh chính đại mà nhìn Cố Dung Khanh. Ban đầu Cố Dung Khanh còn đỏ mặt, vài ngày sau lại trừng mắt với cô.
Còn hai ngày nữa là đến Quốc Khánh, cho nên hôm nay lúc gọi video, Ôn Noãn nói muốn nghỉ lễ ở cùng với hai mẹ. Cố Dung Khanh không trả lời mà nhìn Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh nhìn đôi mắt trông mong của Tiểu Noãn, cô cảm thấy có chút khó xử, cô cũng rất nhớ Tiểu Noãn nhưng mà hai người các cô mỗi ngày đều bận rộn, làm sao mà có thời gian chăm sóc cho Ôn Noãn?
Kỳ nghỉ chỉ có bảy ngày, Cố mẹ đã chăm sóc Ôn Noãn cả tháng, mặc dù Ôn Noãn là một đứa bé rất ngoan, nhưng mà bảy ngày tới để cho Cố mẹ chăm Ôn Noãn, cô cũng có chút ngại.
“Mẹ ~ con rất nhớ mẹ.” Vào lúc Ôn Lĩnh đang do dự, thì Tiểu Noãn đã bắn một viên đạn ra công kích cô.
Vốn dĩ đã rất nhớ con gái rồi, Ôn Lĩnh lại càng không thể chịu nổi con gái làm nũng, cô cũng có chút suy nghĩ lại, thậm chí còn muốn bay về đón Ôn Noãn.
Ôn Lĩnh muốn xin Cố Dung Khanh giúp đỡ, xem thử cô ấy có cách nào tốt hơn không. Nhưng mà Cố Dung Khanh cả một ánh mắt còn không nhìn cô, giống như còn đang trả thù cô cái vụ nhìn lén. Ôn Lĩnh không còn cách nào chỉ có thể nói với Tiểu Noãn, “Mẹ và mẹ nhỏ con bàn bạc một chút.”
Nhưng mà trong video lại ngầm cho rằng cái này là đồng ý, cô bé vui vẻ, “Con biết rồi ~”
Lúc này, Cố mẹ mới nói, “Tiểu Noãn thực sự rất nhớ hai đứa, gần đây cứ nhắc hai đứa mãi với mẹ, hơn nữa kỳ nghỉ đợt này mẹ và ba con có khả năng phải đi Yến Thành khảo sát thị trường một chuyến, nếu hai đứa không có thời gian thì mẹ để ba con đi một mình vậy.”
Lúc trước, Cố Dung Khanh có nghe mẹ cô nói, năm nay có nhà hàng muốn khai trương ở Yến Thành, cô gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Mà Ôn Lĩnh cũng không có suy nghĩ nhiều, cô nhớ Ôn Noãn cho nên muốn đưa con bé đến đây, vội vàng nói “Chăm sóc Ôn Noãn là việc của con, trong thời gian này đã làm phiền bà nội rồi.”
Cố mẹ tỏ vẻ chăm sóc cháu gái mình làm gì mà phiền chứ? Mỗi ngày bà ở bên chơi với Tiểu Noãn đều rất vui, Tiểu Noãn nghe được cười vui vẻ, nhào vào ngực bà nội làm nũng.
Cố Dung Khanh có chút tan chảy, cô cũng nhớ Tiểu Noãn, mới vừa rồi còn đẩy chuyện này cho Ôn Lĩnh xử lý, mà bây giờ cô đã có chút gấp gáp không chờ nổi muốn đón Ôn Noãn đến đây.
Ôn Lĩnh nhìn thấy Cố Dung Khanh biểu cảm tình thương bao la của mẹ, có chút buồn cười.
Mới vừa rồi còn bày ra cái mặt không để ý còn gì, bây giờ còn làm cái dáng vẻ này, giống như xa cách lâu ngày vậy đó.
Cô có lòng tốt thay Cố Dung Khanh nói với Tiểu Noãn, “Mẹ nhỏ con rất nhớ con, chờ con lại đây nè.”
Chút tâm tư nhỏ của Cố Dung Khanh đã bị Ôn Lĩnh chọc thủng, càng thêm xấu hổ, cô giận dỗi ừ một tiếng, nói chuyện Ôn Noãn đến đây ngày mai rồi nói tiếp.
Ngắt điện thoại, Cố Dung Khanh đốc thúc cô mau đi về phòng, cái dáng vẻ xa nhớ bị chọc thủng làm thẹn quá hoá giận nè.
Ôn Lĩnh ăn vạ ở trên giường không chịu đi, cô cảm thấy thật thú vị, cảm giác trêu đùa Cố Dung Khanh rất mới lạ, trước kia tại sao cô lại không phát hiện ra Cố Dung Khanh lại có dáng vẻ xa nhớ đáng yêu như vậy.
Cố Dung Khanh kéo kéo cô dậy, còn Ôn Lĩnh thì né tránh tìm chỗ trốn, hai người cứ vậy mà nháo với nhau.... Sau đó, Ôn Lĩnh đột nhiên dùng sức đè Cố Dung Khanh ở trên giường.
Cố Dun Khanh không ngờ Ôn Lĩnh sẽ đè cô như vậy, cô có thể cảm nhận được cơ thể của Ôn Lĩnh đang dán lên cơ thể cô, tư thế này làm cho cô có chút xấu hổ, đỏ mặt đẩy Ôn Lĩnh, “Em đứng dậy đi.”
“Tôi không dậy nổi.”
“Em nặng như vậy còn đè chị nữa.”
Ôn Lĩnh cảm nhận được hơi thở của Cố Dung Khanh dồn dập, ánh mắt né tránh không dám nhìn cô, ngay cả cổ cũng bắt đầu đỏ lên.
Trong khoảng thời gian này, cô phát hiện Cố Dung Khanh tính cách có khác biệt, không chủ động cũng không từ chối.
Cho nên cô bạo gan cúi đầu ở bên tai Cố Dung Khanh nói, “Dung Khanh, chị thật đáng yêu.”
Nói xong Ôn Lĩnh cảm thấy không đủ, lại nói, “Tôi muốn hôn chị.”
Trong nháy mắt, cả cơ thể Cố Dung Khanh cứng đờ, Ôn Lĩnh nói cô đáng yêu cái gì.... Còn muốn hôn cô nữa sao?
Cố Dung Khanh còn chưa tiêu hoá hết lời Ôn Lĩnh nói, thì cảm nhận được một bờ môi mềm mại... ướt át...
....
Ở trên phim trường, Cố Dung Khanh đang đối diễn với vị hôn phu của mình là ảnh đế Chiêm Phong. Hiện tại, Chiêm Phong phát hiện vị hôn thê của anh ta và Phương Cao có gì đó mờ ám, đã vậy còn nhục mạ Phương Cao vì tiền mà không từ thủ đoạn nào, thậm chí chỉ cần anh ta ra tiền Phương Cao sẽ ngủ với anh ta. Cận Nam Phong nghe được những lời này, hận không thể cho anh ta thêm vài cái tát. Ngay từ đầu, Cố Dung Khanh thật sự ngại khi diễn cảnh tát này, quay vài lần chưa dám dùng sức nhiều, cho nên NG vài lần.
Ôn Lĩnh ngồi ở bên cạnh đạo diễn nhìn hình ảnh Cố Dung Khanh và Chiêm Phong đang diễn, cô cảm thấy cảm xúc của Cố Dung Khanh vẫn chưa đủ, vì vậy nói cho đạo diễn nghe. Kỷ Thần Hi ngồi một bên sau khi nghe được liền biểu đạt ý kiến bất đồng, “Bản thân Cận Nam Phong là một người dịu dàng, cảm xúc quá mãnh liệt không phù hợp cho lắm.”
Ôn Lĩnh không biết là Kỷ Thần Hi cố ý nhắm vào cô hay thế nào, đoạn diễn này cần phải thể hiện cảm xúc mãnh liệt, Kỷ Thần Hi lại có thể nói như vậy sao?
Ôn Lĩnh cũng không cho cô sắc mặt tốt, cứng giọng nói, “Hoá ra ảnh hậu Kỷ thích bị người ta nhục mạ như vậy, còn sẽ cố gắng bảo trì trạng thái cùng đối phương nói chuyện nhẹ nhàng a.”
Kỷ Thần Hi nhất thời nghẹn họng, vốn dĩ cô thấy không vừa mắt với Ôn Lĩnh cho nên mới nói như vậy. Bị Ôn Lĩnh nói như vậy cô cứng họng không nói gì được.
Đạo diễn Lý thấy vậy, đứng ra giảng hoà, bảo Cố Dung Khanh vfa Chiêm Phong lại đây, nghe một chút ý kiến của hai người.
Ôn Lĩnh thấy vậy cũng không nói nữa, nghe bọn họ thảo luận cũng không nói thêm điều gì, cô biết bộ phim này là tác phẩm của cô do cô biên kịch, nhưng mà trên thực tế cô cũng không có quyền gì, cô ở đây chỉ đương là công cụ tham khảo mà thôi, cụ thể thì vẫn do vài người quyết định.
Nhưng mà cô không ngờ Cố Dung Khanh lại tán đồng với ý kiến của cô, cô ấy tỏ vẻ là cảm xúc còn chưa đúng chỗ, lời này là lấy lòng Ôn Lĩnh rồi.
Cô ấy không màng tới ánh mắt của Kỷ Thần Hi, đôi mắt cô nhìn chằm chằm môi Cố Dung Khanh, cô có chút khổ sở, đã hai ngày rồi cô không ở cùng với Cố Dung Khanh. Sau cái đêm mà cô cưỡng hôn Cố Dung Khanh, thì Cố Dung Khanh không có gọi cô lên gọi video chung nữa, cô cũng không biết Cố Dung Khanh sẽ giải thích với Ôn Noãn như thế nào. Ôn Noãn cũng không có gọi cho cô, mà cô cũng không dám gọi lại. Cho nên cô cũng không biết được con gái cô khi nào sẽ đến.
Sau khi thảo luận xong, mọi người bắt đầu vào vị trí chuẩn bị quay phim, lần này trạng thái của Cố Dung Khanh so với trước tốt hơn nhiều, cho nên đã thành công qua. Ôn Lĩnh định sau khi quay xong sẽ đi tìm Cố Dung Khanh ăn trưa, kết quả lúc này Lâm tự đến tìm cô có việc, hai người tìm chỗ không có người, Lâm Tự nói với cô, “Vừa rồi mẹ em mới gọi, mẹ nói dì Hứa muốn đến đây.”
Ôn Lĩnh nghe xong cảm thấy không hiểu được, lại nói với Lâm Tự, “Sao mẹ chị lại không gọi cho chị?”
Lâm Tự nhúng vai tỏ vẻ khôg biết.
Ôn Lĩnh lại hỏi “Khi nào hai người đó đến?”
“Em cũng không biết.”
Ôn Lĩnh thở dài, mẹ ruột cô muốn đến đây mà cô cũng không biết khi nào đến, thật sự không phải chân ái a.
Lúc hai người quay trở lại phim trường, nhân viên trong đoàn nói có nhà đầu tư làm phim đến đây muốn mời ảnh hậu Cố đi ăn.
Ôn Lĩnh chặn người đó lại hỏi, “Anh nói ai tới? Mời ai ăn cơm?”
Người kia vừa thấy Ôn Lĩnh, lễ phép gọi Cô Ôn, lại đem chuyện nhà đàu tư mời Cố Dung Khanh ăn cơm nói lại lần nữa.
Nhân viên đoàn phim đi rồi, cô nhìn Lâm Tự bảo cô đi mau, nhanh chóng đi vào lại trong phim trường thì Cố Dung Khanh đã không còn ở đó.
Nhưng mà cô thấy đạo diễn cùng Kỷ Thần Hi đang nói chuyện với Hứa Triết, cô cảm thấy bực bội. Bộ phim này không phải do Vạn Dương đầu tư sao? Nhà đầu tư không phải là Hứa Triết còn là ai nữa? Nhưng bây giờ, anh ấy còn đứng đó vậy thì Cố Dung Khanh đâu?
Ôn Lĩnh bước nhanh đến trước mặt mấy người đó, vừa định gọi Hứa Triết thì khựng lại, đoàn làm phim không có biết mối quan hệ của cô với Hứa Triết.
Hứa Triết nhìn thấy Ôn Lĩnh đang đi về hướng mình đột nhiên dừng lại, trong đầu nghĩ thầm cô em họ này lại bắt đầu làm bộ như không quen biết, không muốn thừa nhận bản thân có quan hệ với Vạn Dương, nhưng mà có người làm cô không được như ý.
Mấy người kia cũng theo ánh mắt của Hứa Triết mà nhìn về phía Ôn Lĩnh, Lý Tân cười nói với cô, “Hứa tổng lại đây xem tiến độ quay phim, giữa trưa mời mọi người ăn cơm.
Ôn Lĩnh gật đầu ý bảo biết rồi, bảo mọi người nói tiếp đi, cô về khách sạn.
Lúc lên xe, Hứa Triết bảo Ôn Lĩnh ngồi xe của anh ấy, Ôn Lĩnh không từ chối, mấy người khác thấy vậy nhìn cô có chút kỳ lạ, đặc biệt là Kỷ Thần Hi.
Hứa Triết cười nhạo cô, “Lúc này mới biết tôi là anh của cô rồi sao? Đừng có gấp, chúng ta đi qua tìm họ.”
Cô biết người anh họ này của cô, là một quỷ ấu trĩ, từ nhỏ đã khi dễ cô, chỉ cần Hứa Triết không muốn nói thì ai cũng không có cách làm anh ta nói.
Ôn Lĩnh cũng không thèm hỏi.
Nhưng mà Ôn Lĩnh không nghĩ đến, trên bàn cơm cô thấy được mẹ cô và con gái mình.
Vừa vào cửa, đã nghe được Ôn Noãn gọi cô một tiếng mẹ giòn ngọt.
Cô còn chưa kịp đáp lại thì đã thấy Hứa nữ sĩ, bật lên một tiếng, “Mẹ??”
Sau đó tất cả mọi người đều nhìn cô....
Làm cô rơi vào tình cảnh này, xấu hổ muốn chết, cô nhìn Hứa Triết, Hứa Triết nhìn cô cười cười.