Ôn Lĩnh mang Ôn Noãn trở về lại thủ đô, trước ngày đi mẹ cô nhân lúc Ôn Noãn ngủ trưa mà dạy dỗ cô, “Nếu ly hôn là sự lựa chọn của con thì chắc lúc đó con cũng đã lựa chọn từ bỏ, còn nếu cảm thấy không từ bỏ được thì nhân lúc còn có thể thì hãy cứu vãn, làm hết sức có thể đi.”
Ôn Lĩnh không ngờ được mẹ cô có thể nói ra những lời này, chuyện ly hôn ồn ào, náo loạn, người khác có thể không biết được tác giả nhỏ kia là ai, nhưng mẹ cô lại biết rất rõ ràng, từ lúc cô ly hôn đến giờ mẹ cô cũng không hề nhắc đến chuyện ly hôn với cô một lần nào.
Thậm chí, hôm đó, Lâm Tự nhắc đến chuyện của Cố Dung Khanh, mẹ cô một chút kinh ngạc cũng không có, sau đó cũng không có nói với cô mấy chuyện này.
Trên máy bay, Ôn Noãn ngủ rồi, cô ôm thân hình nhỏ bé của Ôn Noãn vào trong người, cô nghĩ thôi thì cứ như vậy đi, cô có Ôn Noãn, là đứa bé của cô và Cố Dung Khanh, không cần phải ghen ghét với Kỷ Thần Hi, cái gì mà thừa cơ mà nhập một lần nữa, thôi bỏ đi, cô không làm được, mà Cố Dung Khanh chắc cũng không cho cô thêm một cơ hội nữa.
Xuống máy bay cô không đành lòng đánh thức Ôn Noãn, ôm con bé đi lấy hành lý, gọi xe về nhà, về đến nhà đã là 3h chiều, Ôn Noãn vẫn còn chưa tỉnh, cô nhìn Ôn Noãn mà phát ngốc. Cô suy nghĩ, vì sao trước kia bản thân lại không có can đảm đề nghị ly hôn sớm hơn?
Đúng, chuyện ly hôn là do Ôn Lĩnh đưa ra, cô và Cố Dung Khanh kết hôn với nhau 7 năm, Cố Dung Khanh lớn hơn cô một tuổi. Khi đó Cố Dung Khanh vừa mới tốt nghiệp, đã nhận nữ hai của một bộ phim truyền hình, nhờ vai diễn đó mà được mọi người biết đến, sự nghiệp diễn xuất của cô cũng bắt đầu từ đó, sau đó lại nhận một bộ đóng vai nữ chính, rồi chuyển qua đóng phim điện ảnh, trừ bỏ năm đó cô sinh Ôn Noãn phải nghỉ ngơi nửa năm thì dường như làm việc không ngừng nghỉ.
Nhưng mà không ai biết được, Ôn Lĩnh chưa tốt nghiệp đại học đã kết hôn với Cố Dung Khanh, sự nghiệp vừa mới bắt đầu, cũng vì Ôn Noãn mà dừng lại, làm người phụ nữ phía sau Cố Dung Khanh.
“Mẹ ơi, con đói.” Nghe được giọng nói mềm mại của con gái, Ôn Lĩnh từ trong hồi ức tỉnh lại, bế con gái lên.
“Buổi tối, con muốn ăn gì? Mẹ làm cho con ăn.”
“Mẹ nhỏ sẽ trở về ăn với chúng ta sao ạ?”
Nhìn gương mặt của con gái ngày càng giống Cố Dung Khanh, cô lại ngây ngốc.
Ấp úng không biết nói sao, “Mẹ nhỏ của con... mẹ ấy rất bận...” Lời nói còn chưa hết thì Ôn Noãn đã thút thít muốn khóc.
“Vậy, con hỏi mẹ nhỏ của con đi.” Ôn Lĩnh nói những lời này, không biết tâm tình của bản thân như thế nào nữa, cô muốn gặp Cố Dung Khanh sao? Không muốn. Các cô đã một tháng rồi không gặp nhau, từ Cục Dân Chính đường ai người nấy đi cũng chưa từng gặp lại.
Nghe mẹ nói như vậy, Ôn Noãn cười cong đôi mắt, cầm điện thoại gọi cho Cố Dung Khanh.
Nhìn thấy gương mặt vui vẻ của con gái, cô lại nghĩ, Noãn Noãn cũng hơn một tháng rồi chưa gặp Cố Dung Khanh. Tuy rằng từ lúc mới lọt lòng là cô luôn mang theo đứa nhỏ này bên mình, Noãn Noãn cũng không thường xuyên được gặp Cố Dung Khanh, nhưng mà hơn một tháng rồi, cũng có chút lâu.
Chưa chắc Cố Dung Khanh muốn gặp Noãn Noãn, lúc tranh quyền nuôi Noãn Noãn thì Cố Dung Khanh cũng không có chút ý kiến nào, cô ấy còn không phí một chút sức lực hay lời nói nào để giành quyền nuôi Noãn Noãn.
“Alo...” Giọng nói lạnh lùng của Cố Dung Khanh từ trong điện thoại phát ra, ừ vẫn là giọng nói lạnh lùng như vậy. Chẳng qua là từ trước đến nay Noãn Noãn không cảm giác được.
“Mẹ nhỏ, Noãn Noãn rất nhớ Mẹ nhỏ, hôm nay mẹ nhỏ sẽ trở về ăn cơm với Noãn Noãn sao?” Ôn Noãn làm nũng, Ôn Noãn ngày càng giống Cố Dung Khanh, có đôi khi cô nhìn thấy Ôn Noãn làm nũng cũng sẽ nghĩ... liệu Cố Dung Khanh cũng sẽ làm nũng như vậy sao?
“Mẹ lớn bảo mẹ nhỏ qua đó ăn cơm sao?”
Vốn dĩ Ôn Lĩnh có chút khẩn trương, không biết Cố Dung Khanh có tới hay không? Nhưng nghe câu nói ấy, cô nhanh chóng lấy lại điện thoại trong tay Ôn Noãn, “Mẹ giúp con nói chuyện nhé, Noãn Noãn ngoan.” Sờ sờ đầu Ôn Noãn, xoay người đi ra khỏi cửa phòng.
“Noãn Noãn không biết chuyện của chúng ta, chị nói vậy không tốt.”
“Chị quên mất, thật xin lỗi.” Giọng nói của Cố Dung nghe ra có chút khách khí, cảm giác xa cách.
“Không có gì, nếu chị có rảnh thì tới, không rảnh thì khỏi, tôi giải thích với Ôn Noãn là được.”
“Có rảnh, chị nhớ Ôn Noãn.” Nói xong liền cúp điện thoại.
“Mẹ nhỏ sẽ đến sao mẹ?” Giọng nói có chút sợ hãi, Ôn Noãn là một đứa trẻ mẫn cảm, không biết mẹ và mẹ nhỏ ly hôn, nhưng mà con bé đã cảm thấy bản thân không giống với những bạn nhỏ khác ở nhà trẻ. Các bạn nhỏ sẽ có ba mẹ đến đón, hoặc là cả hai mẹ cùng đến đón, nhưng mà chỉ có riêng con bé là được mẹ đón, cho nên con bé nghĩ rằng tình cảm của mẹ và mẹ nhỏ không được tốt lắm.
“Đến, mẹ nhỏ nói nhớ Noãn Noãn.” Ôn Lĩnh đau lòng cho con gái, đem bế con bé lên cao dỗ dành.
“Noãn Noãn vui không? Mẹ nhỏ muốn đến gặp con đó.”
“Haha... rất vui ạ, Noãn Noãn cũng nhớ mẹ nhỏ.” Noãn Noãn có chút vui vẻ hơn.
“Vậy chúng ta đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn nhé.”
“Dạ.”
Hai người bận rộn hơn một tiếng trong nhà bếp, nấu cơm xong, Ôn Lĩnh mang theo Ôn Noãn ngồi trên sô pha chờ Cố Dung Khanh, sắp đến 6h rồi, Ôn Noãn chắc chắn là đói bụng rồi, nhưng mà miệng thì vẫn nói là không đói, Ôn Lĩnh biết con bé vẫn đang chờ Cố Dung Khanh.
“Bảo bảo có đói bụng không? Hay chúng ta ăn trước nhé.”
“Không cần! Con phải đợi mẹ nhỏ!”
“Được, vậy chúng ta...” Lời còn chưa nói xong thì điện thoại của Ôn Lĩnh vang lên, là Cố Dung Khanh.
“Alo, khi nào thì cô đến?”
“Hôm nay, chị không qua được rồi.” Giọng nói Cố Dung Khanh có chút áy náy.
“Đã biết.”
“Giúp chị xin lỗi Noãn Noãn.”
“Đã biết.” Sau đó, Ôn Lĩnh liền ngắt điện thoại, “Noãn Noãn, mẹ nhỏ con có việc bận đột xuất, không đến được, mẹ con bảo mẹ...” Ôn Lĩnh nhìn thấy hốc mắt đỏ của Ôn Noãn, sau đó một giọt nước mắt rơi xuống, cô chạy nhanh đi qua ôm lấy Ôn Noãn.
Ôn Lĩnh đau lòng.
Đến bây giờ, cô vẫn thực sự không thể hiểu được, vì sao Cố Dung Khanh lại muốn sinh Noãn Noãn?
Mười năm trước, kết hôn đồng tính đã được cho phép, còn các cô thì bảy năm trước mới kết hôn. Lúc ấy chuyện sinh con đã có thể, những mà cô lại chưa từng nghĩ đến chuyện có con, vì Cố Dung Khanh rất bận, không có thời gian, mà bản thân cô cũng không muốn. Lúc đó cảm thấy có được Cố Dung Khanh đã có tất cả, chuyện có con hay không cũng không sao cả.
Nhưng mà chính Cố Dung Khanh nói với cô rằng cô ấy muốn có một đứa con.
Ôn Lĩnh nói: Được.
Ôn Lĩnh cho rằng khi có Noãn Noãn rồi, Cố Dung Khanh sẽ ở nhà lâu hơn, nhưng chỉ duy nhất một lần mang thai ở nhà hơn nửa năm, còn lại nhanh nhất thì nửa tháng về một lần, lâu thì hai ba tháng, con đều do cô chăm sóc, lại sau lại sau nữa... cũng đã 5 năm qua đi, cô đã nghĩ thông suốt, thời gian hai năm đầu kết hôn, bản thân cô chìm đắm trong hạnh phúc, một người con gái cô theo đuổi lâu như vậy cuối cùng cũng đã trở thành vợ của cô, không cần Cố Dung Khanh làm gì hết cô cũng đã cảm thấy hạnh phúc.
Về sau có con, rõ ràng bản thân cô đối với Cố Dung Khanh lại thay đổi, yêu cầu nhiều hơn, cô muốn Cố Dung Khanh thường xuyên về nhà, cô muốn cuộc sống có ba người hạnh phúc vui vẻ bên nhau.
Cho đến ba tháng trước, có một lần Cố Dung Khanh về nhà, cô phát hiện ra có gì đó không đúng. Đó chính là gương mặt vui vẻ, mỗi lần về nhà trên mặt đang mang theo sự vui vẻ.
Hoá ra là Kỷ Thần Hi đã trở về mà còn liên hệ với nhau.
Cô không hiểu.
Vậy bảy năm qua là cái gì hả?
Đối với Cố Dung Khanh, không là cái gì sao.
Cố Dung Khanh và Kỷ Thần Hi lại lên hot search.
Từ sau sự kiện ở khách sạn, liền có tin nóng Cố Dung Khanh và Kỷ Thần Hi ăn cơm hẹn hò với nhau, trong lúc còn đang cừa nói vừa cười, thì cãi vã trước khách sạn tan rã không vui.
“Dung Khanh, em và Kỷ Thần Hi đến cuối cùng là sao?”
Người nói chuyện chính là người đại diện của Cố Dung Khanh - Lương Mị, cô gần đây thực sự rất đau đầu, chuyện ẩn hôn bị tung ra coi như không sao đi, mà hiện tại dư luận đang nói là ngoại tình cho nên mới ly hôn. Cho nên, cô phải gọi Dung Khanh đến công ty, phải hỏi cho ra lẽ, cuối cùng hai người đó có quan hệ gì.
“Oh, không có gì cả, chỉ là bạn bè.” Cố Dung Khanh hững hờ nói, Lương Mị không thể bình tĩnh được.
“Em có biết là gần đây em có bao nhiêu phiên bản không hả?”
“Em biết, nếu không có chuyện gì thì em đi đây, buổi tối phải ăn cơm với Noãn Noãn.”
Nói xong Cố Dung Khanh muốn đi.
“Nói cho chị nghe xem, rốt cuộc gần đây em làm sao vậy hả?” Từ lúc Cố Dung Khanh xuất đạo đã đi theo Lương Mị, cô hiểu rất rõ tình trạng của Cố Dung Khanh.
“Không có gì, không phải nói buổi tối muốn ăn cơm cùng Noãn Noãn sao?” Sắc mặt Cố Dung Khanh có chút lạnh, tuy rằng cô đi theo Lương Mị từ lúc mới xuất đạo, nhưng cô không thích bị Lương Mị quản quá nhiều.
“Thôi bỏ đi, chị cùng đi với em.” Lương Mị bất đắc dĩ, cô là người hiểu rõ tính cách của Cố Dung Khanh, lúc lạnh lùng thì lạnh lùng thật, nhưng mà lúc ôn nhu lại có thể là cho con người ta đắm chìm trong đó.
Hai người vừa đến bãi đỗ xe thì có một đám người xông đến, đều là phóng viên giải trí.
“Cố Dung Khanh, xin hỏi nguyên nhân vì sao cô lại ly hôn?”
“Là bởi vì Kỷ Thần Hi sao?”
“Cô và Kỷ Thần Hi là mối tình đầu của nhau sao?”
“Xin hỏi, vợ trước của cô là người chen vào mối quan hệ của cô và Kỷ Thần Hi sao?”
“Tình cảm tan vỡ.” Cố Dung Khanh chỉ nói một câu thì đã bỏ lên xe.
Các phóng viên vẫn đi theo cô.
Cố Dung Khanh đành gọi cho Ôn Noãn nói rằng cô không có cách nào ăn cơm với Noãn Noãn.
Sau đó lại nhận được điện thoại của Kỷ Thần Hi, Kỷ Thần Hi hẹn cô ăn tối.
Ngày hôm sau, Ôn Lĩnh mới biết được, là Cố Dung Khanh sợ phóng viên phát hiện cô ấy trở về nhà vợ trước cho nên mới không thể đến ăn cơm với Noãn Noãn.
Bởi vì lúc cô định ra cửa thì phát hiện phóng viên đã chờ sẵn ở trước cửa nhà cô.
Cô cũng không biết là phóng viên lợi hại như vậy, cô chưa từng lộ diện mà.
“Xin hỏi cô và ảnh hậu Cố ly hôn là vì ảnh hậu Kỷ sao?”
Ôn Lĩnh không chờ phóng viên kế tiếp mở miệng hỏi liền hỏi lại, “Vậy Cố Dung Khanh nói như thế nào?”
“Tình cảm tan vỡ.”
“Không có tình cảm, là tôi thừa cơ mà nhập vậy thôi.”