Thừa Cơ Mà Nhập

Chương 33: Chương 33: Chương 32




“Tình cảm của mình đối với Kỷ Thần Hi và tình cảm của cậu dành cho Cố Dung Khanh không giống nhau.” An Nhược bỏ vào miệng một miếng đồ ăn, má phồng cả lên, “Mình đối với Kỷ Thần Hi là sùng bái!”

“Cậu sùng bái cô ta cái gì?” Ôn Lĩnh thật ra từ sớm đã muốn hỏi An Nhược, sùng bái cái gì của Kỷ Thần Hi?

Cô thật sự không hiểu được, dù sao cô cũng chướng mắt Kỷ Thần Hi, mỗi lần mà nghe nhắc tới Kỷ Thần Hi là kích động không thôi.

Vì vậy An Nhược lại bắt đầu, làm bộ thiếu nữ hoài xuân, “Kỷ Thần Hi rất ưu tú a, kỹ thuật diễn lại tốt, lớn lên lại xinh đẹp!”

Ôn Lĩnh thật sự không chịu được, theo thói quen muốn dỗi An Nhược, “Cố Dung Khanh chẳng lẽ không ưu tú sao?”

Kết quả An Nhược vừa nghe, mặt đầy khinh bỉ nói, “Gương mặt khối băng Cố Dung Khanh không phải chỉ có một biểu cảm thôi sao, về phương diện tình cảm như cái đầu gỗ, trong lòng cậu không phải biết rõ nhất sao? Cậu mới là người không có quyền lên tiếng ở đây đó.”

Ôn Lĩnh hoàn toàn bị đánh bại...

Cô không thể không thừa nhận An Nhược nói đúng.

Nhưng mà nói Kỷ Thần Hi ưu tú, cô tuyệt đối không thừa nhận!

Gương mặt khối băng Cố Dung Khanh, sau khi kết thúc lễ trao giải đi về nhà, hôm nay mặt càng thêm khối băng nữa, lúc cô trở về Cố mẹ và Cố ba đang ngồi xem tivi, thấy gương mặt lạnh của cô, Cố mẹ và Cố ba đều hoảng sợ, Cố mẹ cảm thấy trong khoảng thời gian này Cố Dung Khanh rất đáng yêu.

Chuyện gì... đã xảy ra để người về nguyên hình rồi???

“Dung Khanh, con làm sao vậy?” Cố mẹ quan tâm hỏi.

Cố Dung Khanh đang định đi lên lầu, nghe mẹ hỏi liền dừng bước chân lại nhìn Cố mẹ, giọng nói lạnh lùng, “Con không có việc gì!” Sau đó liền đi lên lầu.

Cô cũng không biết khi nói lời này, trong lòng có bao nhiêu miễn cưỡng, Cố mẹ quay đầu liếc nhìn Cố ba, nghĩ thầm trong đầu lại có biến.

Cố mẹ đi lấy một ly sữa mang lên lầu cho Cố Dung Khanh, Cố Dung Khanh đem cửa phòng khoá lại, Cố mẹ gõ cửa cũng không có phản hồi lại, Cố mẹ đột nhiên phát sầu, bà cảm thấy hình như tuổi dậy thì của Cố Dung Khanh đến trễ....

“Dung Khanh, mở cửa đi con!”

“Con có chuyện gì thì nói với mẹ a.”

Cố mẹ đứng bên ngoài nói đông nói tây nửa buổi, Cố Dung Khanh mới chịu mở cửa, kết quả muốn chọt mù mắt Cố mẹ, bởi vì bà nhìn thấy vành mắt đỏ hồng của Cố Dung Khanh, làm bộ sắp khóc đến nơi.

Ơ này... dạo gần đây con gái nhà bà làm sao ấy nhở? Sao mà yếu đuối quá vậy???

“Mẹ... con gặp Ôn Lĩnh.” Cố Dung Khanh bĩu môi.

“Gặp Ôn Lĩnh... không phải tốt sao?

“Con thấy em ấy ở cùng với người phụ nữ khác!”

.... Cho nên, Cố Dung Khanh đang ghen sao???

Cố mẹ lôi kéo Cố Dung Khanh đi vào trong phòng, ngồi xuống hỏi đầu đuôi sự việc.

Cố Dung Khanh đem toàn bộ chuyện gặp Ôn Lĩnh nói cho mẹ nghe, còn nhấn mạnh Ôn Lĩnh với An Nhược có cử chỉ thân mật với nhau.

Nghe con gái nói xong, Cố mẹ hỏi cô, “Vậy con đã nói với Ôn Lĩnh cái gì?”

“Nói...”

“Nói gì?”

“Con hỏi em ấy, em ấy đi như vậy Ôn Noãn làm sao bây giờ?”

“........”

Nếu đây không phải là con gái bà, chắc bà chửi không ngóc đầu dậy được quá.

Không còn nói chuyện gì khác nữa sao? Ví dụ như đi gặp Ôn Noãn, chủ động tí đi trời.

“Dung Khanh, mẹ cảm thấy con không thể ngồi chờ nhận án tử...”

Cố Dung Khanh chớp chớp mắt nghe không hiểu.

Cố mẹ thở dài, cái tuổi của bà đã làm tới bà ngoại rồi, giờ này còn phải đi dạy con gái học cách yêu nữa sao?

Thôi bỏ đi, là do bà thiếu Cố Dung Khanh.

“Con không thể cứ ngồi yên một chỗ, chờ Ôn Lĩnh hồi tâm chuyển ý a.”

Cố Dung Khanh vẫn không hiểu lại chớp mắt.

“Con phải chủ động tấn công! Tìm cơ hội gặp mặt!”

Nhìn Cố Dung Khanh có vẻ hiểu hiểu được chút.

Thấy cô gật đầu, lòng Cố mẹ vui mừng, nghĩ thầm con gái bà vẫn chưa hết thuốc chữa, kết quả Cố Dung Khanh lại lắc đầu.

“......” Bà đã làm gì sai mà không được cô con gái có EQ cao vậy?

“Mẹ... cái chuyện mẹ nói con hiểu, nhưng mà bảo con tìm cơ hội gặp mặt, phải làm sao a... sẽ không phải rất đột xuất sao?” Nhìn thấy sắc mặt của mẹ không tốt lắm, Cố Dung Khanh cẩn trọng nói.

Đột xuất??? Đột xuất cái gì??? Có cái gì mà đột xuất?

Cố mẹ nghe con gái nói vậy, muốn tăng huyết áp, cắn răng nói, “Gặp thì gặp, con còn sợ đột xuất cái gì???”

“Có cơ hội gặp mặt, cái đó mới quan trọng!”

Cố Dung Khanh kiên định gật đầu.

Trong nhà hàng món Nhật, Ôn Lĩnh và An Nhược vẫn còn ăn chưa xong, Ôn Lĩnh lại trơ mắt nhìn An Nhược gọi thêm đồ ăn, miệng há hốc...

“Cậu vẫn là diễn viên à?”

“Sao vậy? Mỗi món ít như gì a!” An Nhược có điểm không phục, lại gắp đồ ăn bỏ vào trong miệng, một bên ăn một bên nói, “Cậu không biết đâu, mình ở mấy tháng trong núi, quá khổ!”

Ôn Lĩnh thử tưởng tượng, có chút hiểu nên gật gật đầu.

An Nhược ăn rất được, từ lúc hai người biết nhau, cô đã biết rồi. Hai người mà ăn lẩu thì sẽ ăn phần của ba người, mì gói mỗi lần ăn là phải hai gói, nhưng mà cho dù có ăn thế nào, An Nhược cũng không có béo, cái thể chất này thật sự là người ta đố kỵ mà.

Hơn nữa lúc trước, cô ở trong núi đóng phim hơn nửa năm, ở trong đó phải trèo đèo lội suối, đúng thật là rất khổ.

“Cậu cũng không biết, nửa năm này mình đều nghĩ đến cậu.” Nói An Nhược còn đút cho Ôn Lĩnh ăn một miếng sushi, Ôn Lĩnh rất phối hợp mà hé miệng.

“Nếu không phải bộ này mình quay lâu như vậy, chắc chắn bộ <<Lạc Lối>> của cậu mình đã làm nữ chính.”

“Cho nên, bộ tiếp theo, mình nhất định phải được làm nữ chính.”

Bộ tiếp theo... thật ra Ôn Lĩnh đã viết xong, mấy hôm trước Hứa Triết còn gọi hỏi cô tiến độ, lần này có muốn bán cho công ty nào?

Lúc ấy, cô không trả ời, trong lòng cô có một dự tính còn chưa nói cho An Nhược biết, sẵn tiện An Nhược nhắc đến vấn đề này, cô cũng muốn nói luôn.

Vì vậy, mặt Ôn Lĩnh nghiêm túc nói, “Mình muốn ở một phòng làm việc.”

“???” An Nhược dừng cái miệng đang nhai lại, nhìn Ôn Lĩnh.

Cô cho rằng Ôn Lĩnh sẽ bán tiểu thuyết thôi, làm biên kịch cũng được, không ngờ lại có chí khí như vậy, đây là muốn đi làm ăn lớn a.

An Nhược nghĩa khí mà nói, “Mình ra tiền!”

Ôn Lĩnh xua tay ý bảo không cần, “Mình định để công ty ở Vạn Dương.”

An Nhược biết quan hệ của Ôn Lĩnh và Vạn Dương, cô cũng không kinh ngạc mấy, chỉ gật đầu sau đó trầm tư.

Ôn Lĩnh nghĩ rằng An Nhược đang muốn nói linh tinh gì đó, nào ngờ lại nghe cô ấy nói, “Hợp đồng của mình cũng sắp hết hạn, mình sẽ lập nghiệp cùng cậu?”

“Cùng mình?” Ôn Lĩnh kinh ngạc chỉ chỉ vào bản thân, An Nhược cũng gật đầu.

“Mình chỉ muốn mở một cái phòng làm việc thôi mà, hơn nữa cũng chỉ đơn giản là sản xuất, cậu định qua bên mình làm gì?”

An Nhược cũng đem chính suy nghĩ của bản thân nói cho Ôn Lĩnh nghe, vốn dĩ hợp đồng của cô sắp hết hạn, định sẽ mở một cái phòng làm việc. Bây giờ, Ôn Lĩnh cũng muốn gây dựng sự nghiệp đương nhiên cô cũng muốn làm theo a, nỗ lực biết bao mới lãnh được thưởng. Bây giờ, ít ra cô cũng đã là một ảnh hậu.

“Mình đến chỗ cậu, đảm bảo cậu không lỗ.” An Nhược cười cười.

“Haha làm sao mà lỗ được, còn kiếm được nhiều tiền cho mình hơn đúng không?” Ôn Lĩnh cười khanh khách.

“Nhưng mà bây giờ cũng chỉ là ý tưởng mà thôi, còn chưa xem xét xong, cần phải chuẩn bị rất nhiều.” Ôn Lĩnh cũng có chút rầu, chuyên ngành của cô không phải là cái này, làm biên đạo cô có thể làm được, nhưng mà mở công ty gì đó, vẫn nên cần Hứa Triết hỗ trợ.

Thật ra An Nhược rất tin tưởng cô, cô uống miếng nước rồi nói, “Cậu thật không biết, bên cạnh cậu có bao nhiêu người ưu tú a.”

“Thân cậu dựa vào Vạn Dương, có tài chính! Hơn nữa cậu còn có mình, mấy năm trước mình đã khuyên cậu làm rồi, mà cậu đâu có nghe!”

Ôn Lĩnh gật đâu, nghĩ thật cũng đúng, chỉ là mấy năm trước cô không có nghĩ đến, lúc đó Ôn Noãn còn nhỏ, Cố Dung Khanh lại bận làm việc ở bên ngoài. Để một mình Ôn Noãn cô không yên tâm, nhưng mà bây giờ không giống vậy, cô có thể một mình nuôi Ôn Noãn được, tuy rằng tiền cô đủ dùng, nhưng mà bản thân cũng muốn làm một cái gì đó, làm tấm gương tốt cho Ôn Noãn, bằng không mỗi ngày đều ở nhà, sợ tạo ảnh hưởng không tốt đến Ôn Noãn.

Cô còn đang nghĩ ngợ, An Nhược cũng ăn xong rồi, cô xoa xoa miệng nói, “Xong, mình ăn xong rồi, mau đi về gặp con gái nuôi của mình đi.”

Ôn Lĩnh nhìn đồng hồ, bây giờ cũng sắp đến 10h rồi, An Nhược ăn hơn một tiếng, nhìn cái bàn hỗn độn, Ôn Lĩnh nghĩ thầm đúng là đồ tham ăn a!

Nhưng mà đi xem Tiểu Noãn thì thôi đi.

“Giờ này chắc Tiểu Noãn ngủ rồi.” An Nhược nghe vậy thì chán nản, cô hơn nửa năm rồi chưa được gặp Ôn Noãn.

Thật sự muốn gặp con gái aaa!

Hai người đi ra cửa, không định về nhà sớm cho nên đi dạo trên phố, vừa đi vừa tâm sự.

Bởi vì không được gặp Ôn Noãn, An Nhược vẫn buồn rầu, tâm tư Ôn Lĩnh động đậy, thò qua hỏi, “Cậu có muốn sinh một đứa không?”

Ôn Lĩnh nói xong, An Nhược kích động, “Mình sinh với ai? Kỷ Thần Hi à???”

Ôn Lĩnh cạn lời, cô thật sự muốn biết trong đầu An Nhược đang suy nghĩ cái gì?

Sao mà mê muội Kỷ Thần Hi quá vậy?

“Một vừa hai phải thôi nha An Nhược!”

An Nhược bĩu môi, lẩm bẩm, “Kỷ Thần Hi đẹp như vậy, sinh con với cô ấy chắc chắn con gái sinh ra sẽ rất đẹp!”

An Nhược như một đứa fan ngốc của Kỷ Thần Hi vậy, hơn nữa so với cô càng túng hơn, cô còn biết chủ động xuất kích với Cố Dung Khanh, mà từ thời đại học, An Nhược như một đứa fan não tàn vậy, nhìn thấy Kỷ Thần Hi sẽ kích động, sẽ hưng phấn.

Hơn Ôn Lĩnh đoán, An Nhược nỗ lực như vậy chắc chắn là vì Kỷ Thần Hi, muốn thu khoảng cách ngắn lại, nhưng bây giờ khoảng cách cũng ngắn rồi đó, mà vẫn túng như cũ.

“Nếu cậu thích Kỷ Thần Hi như vậy, hay là mình giúp cậu tác hợp với cô ta được không?”

An Nhược vừa nghe được lập tức vui vẻ, “Cậu tác hợp cho mình và Kỷ Thần Hi sao??? Chẳng phải cậu ước gì cách xa Kỷ Thần Hi sao.” Ôn Lĩnh không thích Kỷ Thần Hi đương nhiên cô biết rõ, cho nên lúc Ôn Lĩnh nói lời đó, muốn bản thân cô tin tưởng kiểu gì?

Ôn Lĩnh nghe xong lại không vui, nếu cô tìm Kỷ Thần Hi đóng phim, chưa chắc Kỷ Thần Hi đã nhận, cô cười như không cười nhìn An Nhược nói, “Kỷ Thần Hi rất thích hợp cho vai chính của <<Nữ tướng>>.”

An Nhược vừa nghe xong! Đúng vậy! Các cô có thể cùng nhau đóng phim!!!

Sau đó lại tưởng tượng đến cảnh được đóng phim chung với Kỷ Thần Hi....

Ôn Lĩnh nhìn biểu cảm của An Nhược từ kinh hỉ đến cảm xúc dần hạ xuống, còn buồn bực, chẳng lẽ không muốn đóng phim cùng Kỷ Thần Hi sao???

“Sao? Thay lòng đổi dạ rồi à? Không muốn đóng phim cùng Kỷ Thần Hi à?”

An Nhược liền chửi, “Mới không phải, mình sợ mình nhìn thấy Kỷ Thần Hi, không kiềm được muốn hạ gục cô ấy!”

Ôn Lĩnh nghe An Nhược nói xong, vô tình bật cười, “Ha ha ha, cậu như vậy, không biết ai gục dưới chân ai đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.