Vào đêm giao thừa, Hứa mẹ và dì Lâm bận rộn làm bữa cơm tất niên. Ôn Lĩnh chơi đùa với Ôn Noãn, còn Lâm Tự thì lén lút ở trong phòng gọi điện thoại. Còn tại sao cô phải lén lút à? Là bởi vì cô chưa chuẩn bị tâm lý nói cho mẹ.
Ngày 27 tết, dì Hứa mang mẹ cô đến thủ đô. Đêm đó, mọi người đi ra ngoài ăn rồi mới về nhà, cô quên bén mất chuyện nói cho Lương Mị biết. Cho nên lúc ăn cơm, Lương Mị có nhắn WeChat cho cô, nhưng cô lại không xem tin nhắn, sau khi trở về nhà, cô trốn vào phòng ngủ để gọi điện thoại.
“Em làm gì mà không thèm để ý đến chị?”
“Không có mà, hôm nay mẹ em đến đây, mọi người cùng nhau ra ngoài ăn, em quên nói với chị.”
Lâm Tự phát hiện ra một chuyện, từ sau khi cả hai yêu đương, Lương Mị rất dính người...
Cô sợ mẹ phát hiện, cho nên nói vài câu cho có lệ rồi cúp máy, nào ngờ người bạn gái dính người kia lại tức giận. Các cô ở bên nhau đã được một tháng, đây là lần đầu tiên Lương Mị tức giận.
Một khi đã tức giận dỗ ba ngày còn chưa hết, Lương Mị cũng không phải không để ý đến cô, nhưng mà lại lúc lạnh lúc nóng, thực ngạo kiều.
Hai bà mẹ làm một bàn đồ ăn rất phong phú, bận rộn từ sáng đến chiều. Mười món ăn còn chưa làm xong, đặc biệt là Hứa mẹ, mỗi một món ăn làm xong đều bắt Ôn Lĩnh nếm thử.
Món ăn thứ năm vừa mới làm xong.... “Ôn Lĩnh, con mau đến đây thử xem.”
Ôn Lĩnh đang chơi đùa với Ôn Noãn, nghe mẹ kêu, cô bất đắc dĩ mà nếm thử đồ ăn mẹ nấu. Nếm từ lúc nhỏ đến lúc lớn, khi nhỏ Ôn Lĩnh sẽ cáu kỉnh, mẹ cô liền nói, cái này không phải vì làm đồ ăn ngon theo khẩu vị của con à.
Ôn Lĩnh nếm xong, lập tức khen ngợi liền.
“Nhân gian mỹ vị a, nhân gian mỹ vị a!” . ngôn tình tổng tài
Hứa mẹ liếc cô một cái, “Con bây giờ càng ngày càng làm cho có lệ, thấy mẹ già rồi dễ lừa lắm sao?”
Hứa mẹ xoay người còn đá vào Ôn Lĩnh một cái, nói ghét bỏ, “Tránh ra, đừng có vướng bận mẹ.”
Dì Lâm nhìn hành động của Hứa mẹ, cười cười cưng chiều.
Ôn Lĩnh cũng cười theo, mẹ cô như vậy rất đáng yêu.
Nào ngờ, Hứa mẹ lại liếc cô thêm mấy cái, lại nhìn ra ngoài phòng khác, có chút nhiều chuyện, “Có phải Lâm Tự đang yêu đương không?”
Thật ra thì bà hỏi thay vợ mình thôi. Mấy bữa nay, Lâm Tự đều lén lút gọi điện thoại, người sáng suốt đều nhìn ra được, Lâm Tự cũng coi là bà nhìn cô lớn lên, mấy năm Ôn Lĩnh kết hôn, Lâm Tự còn chưa trưởng thành, mỗi ngày trôi qua Lâm Tự đều ở bên cạnh làm bạn với hai bà.
Cho nên, bà thay vợ hỏi nhưng mà bản thân cũng muốn biết.
Quả nhiên, dì Lâm nghe Hứa mẹ hỏi, cũng dừng tay lại, nhìn Ôn Lĩnh.
Bị hai người nhìn, Ôn Lĩnh đột nhiên cảm thấy rất áp lực, việc này... Lâm Tự không nói thì thôi, cô nhiều lời cũng không tốt lắm nhỉ?
Ôn Lĩnh có chút khó xử, “Hai người vẫn nên hỏi em ấy đi.”
Nói xong liền đi ra ngoài, Ôn Noãn ngồi ở trên sàn nhà chơi Lego rất vui vẻ, ngay cả Ôn Lĩnh đi vào cũng không hay. Thật ra lúc Ôn Lĩnh đi vào cô bé đã nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu lên hỏi, “Mẹ chơi với con được không?”
“Con chơi đi, mẹ nhìn con chơi được rồi.”
Ôn Lĩnh ngồi trên sô pha, nhìn hai người trong bếp, hình như vẫn còn đang nhiều chuyện, không khỏi buồn cười. Sao trước nay cô không biết dì Lâm cũng có tính nhiều chuyện.
Nhưng mà nhiều chuyện chính là bản năng của phụ nhữ nha.
“Ôn Lĩnh, mau đi ra dọn bàn ăn cơm.”
“Cháu ngoan của bà, đừng chơi nữa, ra ăn đồ ăn bà ngoại làm nè.”
Ủa mắc cái gì mà mẹ cô luôn hung dữ với cô vậy?
Đồ ăn đã dọn lên bàn, Lâm Tự còn không đi ra, dì Lâm không giống mẹ cô, nếu mà cái này là cô chưa đi ra, thì mẹ cô đã rống cho tới khi nào cô đi ra, nhưng mà dì Lâm thì rất ôn nhu nói, “Đứa nhỏ Lâm Tự này, sao lại còn chưa đi ra.”
“Để con đi gọi em ấy.”
Ôn Lĩnh vừa mới lên lầu, đã thấy Lâm Tự đi ra, biểu cảm có chút vui sướng, Ôn Lĩnh nhìn là biết, chắc đã dỗ bạn gái xong rồi.
Cô thực sự không có cố ý nghe lén hai người nói chuyện đâu, chỉ là mấy hôm trước, lúc Lâm Tự gọi điện thoại giọng nói rất lớn.... Còn có giọng nói mùi mùi mẫn mẫn của Lương Mị, cô thực sự chịu không nổi mà....
“Mới vừa rồi mẹ chị hỏi chị, có phải em đang yêu không đó.”
“Chị nói sao?”
“Chị nói hai người đi hỏi em đi.” Nói xong Ôn Lĩnh đi xuống nhà trước.
Lâm Tự thở nhẹ ra, vỗ ngực nói, “Cũng còn may.”
Sau đó lại nghĩ, không đúng... bảo tự hỏi cô sao? Ủa thì đâu có khác nào nói giảm nói tránh là cô đang yêu à?
Oh no!
Ôn Lĩnh mua đồ cho Ôn Noãn, là một chiếc áo khoác bông màu đỏ, mặc vào giống con búp bê được vẽ trong tranh ngày tết, cô bé nói cung hỉ phát tài, vạn sự như ý. Làm cho mọi người cười nghiêng ngả, Ôn Lĩnh chụp vài tấm ảnh cho Ôn Noãn, sau đó đăng lên trang cá nhân.
Cô vừa định thoát khỏi WeChat thì thấy có một cái thông báo đỏ.
Là Cố Dung Khanh nhất nút like.
Sau đó, Ôn Lĩnh khoá màn hình điện thoại tiếp tục ăn tối.
Dưới sự trợ giúp của Ôn Lĩnh, Lâm Tự đã thành công nói chuyện của cô và Lương Mị.
“Tiểu Tự, sao con lại không nói cho mẹ nghe, yêu đương là chuyện tốt a.”
Lâm Tự bị hỏi liền xấu hổ, “Bọn con vừa mới... vừa mới ở bên nhau, cho nên muốn ổn định rồi mới nói với mẹ.”
Thật ra nguyên nhân mà Lâm Tự không dám nói chủ yếu là do Lương Mị lớn hơn cô 6 tuổi, cô sợ mẹ cô không tiếp thu được.
Nào ngờ, sau khi mẹ cô biết tuổi của Lương Mị thì nói với cô, “Giới tính còn không là vấn đề thì tuổi là vấn đề sao?”
Ôn Lĩnh nghe xong, trong thầm nghĩ, thật đúng là dì Lâm, luôn khác biệt so với những người khác. Lúc hôn nhân đồng tính chưa hợp pháp, bà đã thích mẹ cô, còn bây giờ thì nếu Lâm Tự tìm một người lớn hơn hai mươi tuổi, chắc dì Lâm cũng đồng ý quá.
Đột nhiên, Ôn Lĩnh cảm thấy, mẹ cô thật sự rất hạnh phúc, ở cái tuổi của hai người mà vẫn còn trao yêu thương cho nhau, tuy rằng mẹ cô được sủng nhiều hơn nhưng mà dì Lâm lại nguyện ý a.
Lâm Tự cũng có Lương Mị, hy vọng mọi chuyện sẽ ngày càng tốt hơn.
Mà cô.
Có Ôn Noãn rồi.
...
Cố mẹ cảm thấy không khí đêm giao thừa có chút lạ.
Không, trong khoảng thời gian này không khí trong nhà rất lạ.
Lần trước, Cố Dung Khanh đưa Ôn Noãn về nhà rồi sau đó không về lại Cố gia, cô còn tưởng là ở lại nhà Ôn Lĩnh, nên bà cũng không gọi điện thoại làm phiền, nhưng mà ngày hôm sau Lương Mị lại đưa Cố Dung Khanh về nhà.
Hơn nữa sắc mặt rất kém, giống như bị bệnh vậy.
Lúc trở về cũng không muốn nói chuyện, trực tiếp đi vào phòng.
Sau đó, bà có hỏi Cố Dung Khanh có vấn đề gì sao, Cố Dung Khanh lại không nói.
Chuyện cần làm thì mới làm, thật chẳng giống ai.
Nhưng mà có một sự thay đổi, bà cảm giác Cố Dung Khanh ngày càng trầm mặc hơn.
Cho đến một ngày, Cố Dung Khanh đột nhiên nói với bà.
“Mẹ, mẹ có thể dạy con nấu ăn không?”
Cố mẹ kinh ngạc, nhưng ánh mắt Cố Dung Khanh lúc đó rất chân thành tha thiết, một mực phải học cho được.
Lúc mới bắt đầu, Cố mẹ thiếu chút nữa là tức chết, Cố gia mở nhà hàng đó nha.
Chồng bà là đầu bếp siêu hạng, mặc dù bà không so được với chồng nhưng cũng không kém lắm a.
Nhưng mà tại sao con gái nhà bà lại kém như vậy, đường thì xem là muối, dấm thì đem làm nước tương, bà thật sự tự trách bản thân, có phải đã quá nuông chiều con gái rồi không?
Tự hỏi bản thân, có thể làm gì bây giờ? Chỉ có thể dạy!
Bà càng ngày càng mệt mỏi với việc dạy nấu ăn, nhưng mà Cố Dung Khanh càng học càng hăng say.
Hơn nữa khẩu vị cũng thay đổi, đều là những món Tứ Xuyến, ăn mà nước mắt rơi trên hàng mi cũng phải ăn....
Bà thật sự kinh hồn táng đảm a, nhưng mà không ngờ chuyện kinh hồn táng đảm còn ở phía sau.
“Ba mẹ, cơm tất niên năm nay để con làm cho, ba mẹ nghỉ ngơi đi.”
Ngày giao thừa, Cố Dung Khanh 9h đã dậy rồi, làm từ sáng đến chiều. Khi cả nhà bắt đầu ăn bữa cơm cuối cùng của năm, vừa mới động đũa, Cố Dung Khanh đã nhìn điện thoại mà thất thần.
Gần đây, Cố Dung Khanh vẫn luôn chú ý đến WeChat của Ôn Lĩnh, cả Weibo nữa, muốn nhìn từng động thái của Ôn Lĩnh. Từ ngày hôm đó, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, cô không dám đứng trước mặt Ôn Lĩnh nữa. Cô sợ bản thân lại hoảng loạn.
Ngẫu nhiên, cô sẽ hỏi chút tin tức từ Lương Mị.
Nhưng mà tin tức ít quá, cô cảm thấy không đủ.
Không đăng bài lên trang cá nhân, không đăng Weibo, cho đến hôm nay Ôn Lĩnh mới đăng một bài lên trang cá nhân, cô theo bản năng mà nhấn like, nhấn xong bản thân lại hoảng hốt.
Lại có chút mong chờ.
Nhưng mà mười phút trôi qua rồi, cũng không có động tĩnh gì cả.
Cô biết, Ôn Lĩnh đã lẫn tránh cô.
Mấy cái cuối tuần, Ôn Lĩnh đều nhân lúc cô không có ở nhà mà đưa Ôn Noãn đến đây, nếu cuối tuần cô ở nhà, thì Ôn Lĩnh sẽ gọi Cố mẹ đến đón Ôn Noãn.
Chưa từng liên lạc với cô.
Cô biết, sự xa cách của Ôn Lĩnh bây giờ là do cô làm sai, nhưng mà bản thân cô thật sự rất buồn.
“Dung Khanh, ăn cơm đi con.”
Bởi vì Cố Dung Khanh vẫn luôn nhìn điện thoại, Cố mẹ rất nhanh trí lấy điện thoại ra xem, lập tức thấy Ôn Lĩnh đăng bài lên trang cá nhân, Dung Khanh đã nhấn một cái like.
Bà đau lòng cho đứa con gái của mình, có chút lời muốn nói lại không biết nói thế nào cho tốt.
Bà nhìn thấy một bàn đồ ăn này, trong lòng rất khó chịu.
Khẩu vị của Cố Dung Khanh thay đổi, rất kỳ quặc.
Căn bản thì bà cũng không biết khẩu vị của Ôn Lĩnh, chẳng qua gần đây nhìn mấy món Cố Dung Khanh làm, bà nghĩ chắc có lẽ là khẩu vị của Ôn Lĩnh.
Ngay cả cơm tất niên, một nửa đều đỏ rực.
Rõ ràng ăn không được lại còn muốn ăn.
Nhìn ánh mắt lo lắng của mẹ, Cố Dung Khanh buông điện thoại xuống, bắt đầu ăn cơm.
Thật ra, cô rất sợ khi bị nhìn như vậy.
Gắp một miếng thịt gà, hình như bỏ ớt hơi nhiều, căn một cái, thật sự không chịu nổi, mặt cũng đỏ cả lên.
Cố mẹ đưa cô một ly nước.
Cô đột nhiên nhớ đến lúc trước, khi đi ăn lẩu với Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh cũng sẽ đưa nước cho cô.
Trước kia, mỗi năm đều là một nhà ba người cùng nhau ăn tết, nhưng năm nay....
Cố Dung Khanh cũng học Ôn Lĩnh, chụp một tấm ảnh, sau đó đăng lên trang cá nhân.
Ba chữ rất đơn giản [Cơm tất niên.]
Kết quả vòng bạn bè oanh tạc.
Cô nhìn từng cái bình luận, nhưng không có cái nào của Ôn Lĩnh/
Lúc Kỷ Thần Hi nhìn thấy bài đăng của Cố Dung Khanh, lúc đó cô đang ở khách sạn.
Người nhà cô đều ở nước ngoài, cho nên cô một mình ở đây đón tết, đương nhiên cô cũng không có cô đơn, bên cạnh còn có một diễn viên gần đây tương đối nổi tiếng.
Cô diễn viên nhỏ đang mặc nội y ngồi trên giường, để lộ ra dáng người hoàn hảo, Kỷ Thần Hi gối đầu lên đùi cô nàng, một bên hưởng thụ mát xa, một bên chơi điện thoại, nào ngờ nhìn thấy bài đăng của Cố Dung Khanh.
Cố Dung Khanh không thể ăn cay, cô biết điều đó.
Vì vậy nhìn vào bàn đồ ăn này, cô biết. Cái là bởi vì Ôn Lĩnh.
Cô và Cố Dung Khanh đã một tháng không liên lạc với nhau, cô không tìm Cố Dung Khanh, mà Cố Dung Khanh cũng không có ý muốn liên hệ với cô, cô cũng giận dỗi, nào ngờ....
Cố Dung Khanh lại bặt vô âm tín.
Nhìn bàn đồ ăn này, cô thực sự tức giận, cuối cùng Ôn Lĩnh dựa vào cái gì chứ?
Cô lập tức gọi điện thoại cho Cố Dung Khanh.
Dọn dẹp bàn ăn xong, Cố Dung Khanh về phòng, ngồi ở trên giường nhìn điện thoại mà phát ngốc.
Cô do dự, cô nên lấy cớ là Tết Âm Lịch, nhắn tin cho Ôn Lĩnh không nhỉ?
Chứ không thì không biết đến khi nào mới nhắn tin được nữa.
[Năm mới vui vẻ.]
Cô vừa mới gửi tin nhắn đi, thì lại nhận được cuộc gọi của Kỷ Thần Hi.