Thừa Cơ Mà Nhập

Chương 58: Chương 58: Chương 57




Ôn Lĩnh không biết Cố Dung Khanh suy nghĩ nhiều như vậy, lúc về đến nhà, Ôn Lĩnh chuẩn bị nấu cơm, cô nghĩ đâu Lâm Tự và Lương Mị sẽ ăn cơm ở nhà, nào ngờ đưa Hứa mẹ và dì Lâm đi rồi, bắt đầu giở trò trước mặt cô và Cố Dung Khanh, hai người to nhỏ không biết nói cái gì.

Cũng chỉ nói với cô, mấy ngày nay sẽ ở cùng Lương Mị, không về nhà, có chuyện gì thì gọi điện thoại.

Sau đó đã đi rồi.

Chỉ để lại Ôn Lĩnh cùng Ôn Noãn và Cố Dung Khanh ở nhà, Ôn Lĩnh vẫn còn khó chịu, Cố Dung Khanh nhìn không biết nói cái gì cho tốt.

Cũng không biết Ôn Lĩnh đang khó chịu vì cái gì nữa.

Cơm nước xong Cố Dung Khanh dỗ Ôn Noãn ngủ, cô muốn Ôn Lĩnh được nghỉ ngơi.

Ôn Lĩnh đột nhiên rảnh rỗi, không biết làm cái gì, nằm trên sô pha chơi điện thoại.

Sau đó mới nhớ đến tin nhắn An Nhược gửi cho cô vào tối qua.

Lập tức gọi điện thoại cho An Nhược, gọi một hồi cũng không thấy An Nhược nghe máy, lúc cô định tắt điện thoại thì An Nhược đã nghe điện thoại.

Giọng nói khàn khàn, có lẽ còn đang ngủ mà bị cô đánh thức.

Đầu tóc An Nhược rối tung, trèo đèo lội suối vất vả mới cầm được điện thoại, cô cũng không ý thức được bản thân đang nằm trên cơ thể của Sở Du.

An Nhược ngáp một cái, mới nói, “Sao vậy?”

“Hôm qua, không phải cậu nói sẽ gọi cho mình à?”

“A... mình quên mất.” An Nhược có chút mệt, ngày hôm qua cô ngủ không có ngon lắm.

“Thôi được rồi, chờ cậu tỉnh rồi nói.” Ôn Lĩnh nghe giọng nói của An Nhược thì biết cô nàng còn chưa tỉnh ngủ, bây giờ có nói thì cũng chẳng được gì.

Cúp điện thoại, cô chuẩn bị vào thư phòng, đột nhiên lại gặp Cố Dung Khanh từ phòng Ôn Noãn đi ra.

Cố Dung Khanh bắt lấy tay cô, kéo cô đi về phòng, cô cũng không biết Cố Dung Khanh lấy đâu ra sức mà kéo cô đi một mạch, sau đó đè cô lên giường.

“Chị làm sao vậy?” Ôn Lĩnh biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, Cố Dung Khanh càng không vui, bất mãn căn một cái lên xương quai của cô.

“Tối hôm qua, chị không phải nói, em là bạn gái của chị sao?”

“Tối hôm qua, tôi cũng đã nói rõ là tôi không đồng ý rồi mà?” Ôn Lĩnh nói xong, Cố Dung Khanh càng cắn mạnh hơn, cô biết mà, con người Ôn Lĩnh càng ngày càng tàn nhẫn.

“Đau...” Ôn Lĩnh bị cắn đau.

Cố Dung Khanh vươn đầu lưỡi liếm một chút, cả người Ôn Lĩnh như bị giật điện! A, cái đồ yêu nghiệt này.

Cô bất đắc dĩ mà nói, “Chị có thể... bình thường lại được không?” Có thể biến thành Cố Dung Khanh lạnh lùng cấm dục được không???

Cố Dung Khanh bĩu môi nói, “Em không thích à?”

Cô cảm thấy Ôn Lĩnh rất thích mà, nhưng mà cái miệng không chịu thừa nhận, nếu cô không thành thế này, bây giờ có thể nói chuyện cùng với Ôn Lĩnh à?

Khó khó chịu chịu... bày đặt chết cũng không thừa nhận là thích.

Bị Cố Dung Khanh hỏi trực tiếp, Ôn Lĩnh đỏ mặt không nói lời nào, nói cái gì giờ? Nói cô thích sao?

Cô đây không thèm thích.

Cô xoay đầu, không tình nguyện mà phun ra một cậu, “Không phải chị nói sẽ theo đuổi tôi sao?”

Cố Dung Khanh nghe Ôn Lĩnh nói vậy, trong lòng có chút chán nản, sau đó ánh mắt sáng người, trong lòng nghĩ, Ôn Lĩnh chắc dễ theo đuổi.

Ôn Lĩnh bị Cố Dung Khanh cười có chút không tự nhiên, cái cười này giống như muốn nói cô rất dễ theo đuổi?

“Được rồi, tôi bận việc, chị đi nghỉ đi.” Cô đẩy Cố Dung Khanh ra, sau đó không nhìn cái nào đã bỏ đi ra ngoài.

Trong lòng không nhịn được mà suy nghĩ, Cố Dung Khanh thực sự không đáng yêu chút nào.

Cô vẫn thích lạnh lùng một chút, cô muốn gọi cho Lương Mị, đem nữ thần trả lại cho cô được không?

Hiện tại, cái đồ yêu nghiệt này, cô thực sự chịu không nổi.

Cô bận rộn cả chiều trong thư phòng, cơm tối do Cố Dung Khanh nấu, còn nấu món cô thích.

Nhìn một bàn đồ ăn, Ôn Lĩnh đột nhiên hổ thẹn, không phải nói đến đây để cô chăm sóc Cố Dung Khanh và Ôn Noãn sao?

Như thế nào mà thành Cố Dung Khanh chăm sóc cho cô vậy?

“Mẹ, mẹ nhỏ, khi nào có thể mang con đi ra ngoài chơi a.” Ăn cơm xong, Ôn Noãn ngồi trong lòng ngực Ôn Lĩnh, hỏi các cô.

Hai người đều sửng sốt, đặc biệt là Ôn Lĩnh, cô nhìn thoáng qua Cố Dung Khanh, sau đó cúi đầu không nói chuyện.

Cố Dung Khanh nhìn thấy Ôn Lĩnh vậy, cũng biết Ôn Lĩnh lại khó chịu, thật là khó mà.

“Chờ hai ngày nữa, mẹ mang Tiểu Noãn ra ngoài chơi được không?” Cố Dung Khanh dịu dàng nói với Ôn Noãn, Ôn Noãn lập tức cao hứng, mắt nhìn Ôn Lĩnh mà trông mong, còn túm ống tay áo Ôn Lĩnh nói, “Mẹ đi cùng sao? Mang Tiểu Noãn đến công viên giải trí được không ~”

Nhìn thấy con gái cầu xin mình, Ôn Lĩnh thật sự không thể nào từ chối được, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cố Dung Khanh, thấy Cố Dung Khanh đôi mắt nhìn cô cũng trông mong, ôi hai mẹ con một ánh mắt... cô làm sao từ chối cho đặng.

“Được, chờ con dưỡng thân thể cho tốt rồi đi.”

Ôn Noãn cực kỳ vui vẻ, từ trên người Ôn Lĩnh nhảy xuống, sau đó miệng thì nói muốn gọi cho Khả Khả nói cho bạn tốt của mình biết.

Nhưng mà, cô bé làm gì có số điện thoại của Khả Khả.

Một tuần rồi, cô bé còn chưa được gặp Khả Khả, chắc chắn Khả Khả cũng rất muốn gặp cô bé, lỡ đâu Khả Khả có bạn mới chơi cùng thì sao? Cô bé lại lay lay cánh tay Ôn Lĩnh nói, “Mẹ ơi, mẹ gọi cho Khả Khả được không?”

“.... Mẹ làm gì có số điện thoại của Khả Khả.”

Vừa nghe mẹ nói không có, cái miệng nhỏ kia mếu máo muốn khóc, Cố Dung Khanh có chút không đành lòng, bế Ôn Noãn lên dỗ, “Chờ thêm hai ngày nữa, con đến nhà trẻ có thể gặp Khả Khả rồi nói, có được không?”

Không được, Ôn Noãn lắc đầu, bây giờ cô muốn nói cho Khả Khả nghe.

Ôn Lĩnh bị cô bé nháo có chút phiền, lâu lâu Ôn Noãn sẽ gây sự vô cớ, hơn nữa cô có phát hiện mới, Cố Dung Khanh quá nuông chiều con gái.

“Được rồi, mẹ không có mà, ngày mai gọi được không. Bây giờ giáo viên cũng hết giờ làm rồi.” Thôi được rồi, cô cũng nuông chiều con gái.

Ôn Lĩnh cùng Cố Dung Khanh dỗ Ôn Noãn, lấy đồ ăn ra dụ mới dỗ được cô bé.

Sau khi dỗ xong rồi, Cố Dung Khanh mang Ôn Noãn đi ăn bánh kém, Ôn Lĩnh nằm xả lai trên sô pha không muốn động. Đứa nhỏ này ngày càng khó dỗ mà, rõ ràng trước kia đưa cho đồ ăn ngon sẽ dỗ được, bây giờ có Cố Dung Khanh ở đây, nuông chiều gấp đôi, cho nên cáu kỉnh cũng gấp đôi.

Leng keng....

Thật phiền, mới nằm được hai phút, chuông cửa vang lên.

“Ai đó?”

“Chuyển phát nhanh.”

Chuyển phát nhanh? Ôn Lĩnh có điểm mơ hồ, cô cũng đâu có mua cái gì đâu?

Cô mở cửa, người giao hàng cười cười hỏi cô, “Là cô Ôn sao?”

Ôn Lĩnh gật đầu, “Đúng vậy.”

Rốt cuộc cô mua đồ khi nào vậy?

Cho đến khi người giao hàng mang đồ vật vào nhà, dở bỏ đồ ra, đặt ở trong phòng khách, thật ra có thể trực tiếp mang vào phòng ngủ, nhưng mà... Ôn Lĩnh không muốn.

Cố Dung Khanh đang cùng với Ôn Noãn ăn bánh kem, nghe được có tiếng gõ cửa, liền lôi kéo Ôn Noãn đi ra ngoài xem, nhìn thấy Ôn Lĩnh bảo người giao hàng đặt ghế treo ở trong phòng khách, cô đi lại ngăn cản, “Phiền anh mang giúp tôi lên lầu, lắp đặt hết bao nhiêu tiền thì nói tôi.”

Ôn Lĩnh nhìn ghế treo được lắp đặt ở vị trí cũ, trong lòng... có chút loạn.

Mà điều càng loạn hơn là nằm ở sau câu nói của Ôn Noãn....

“Mẹ, sao mẹ lại nhặt cái này về?” Ôn Noãn vốn định không nhìn nhưng thấy cái ghế treo đã lắp xong, nói lời cảm thán.

Nghe Ôn Noãn nói, sắc mặt Cố Dung Khanh không tốt, mặc dù đã từng nghĩ tới nhưng từ miệng Ôn Noãn nói thì đúng là cái ghế kia đã bị vứt, cô vẫn không vui.

Ôn Lĩnh thật sự xấu hổ, cô không ngờ Cố Dung Khanh còn nhớ đến cái ghế treo đó, lại còn mua một cái giống cái cũ, rõ ràng trước kia Cố Dung Khanh cũng nói mấy lần, muốn quăng cái ghế kia mà....

Ôn Lĩnh gãi đầu muốn nói cái gì đó, đột nhiên điện thoại của cô vang lên, là An Nhược.

Ôn Lĩnh nhìn thoáng qua điện thoại, sau đó ra hiệu Cố Dung Khanh nhìn xem người lắp đặt, cô đi đến thư phòng, sau đó nhận điện thoại của An Nhược, nghe thấy giọng của An Nhược có chút suy sút.

“Buổi sáng, có phải cậu gọi cho mình hay không?”

Ôn Lĩnh sửa lời, “Là giữa trưa.”

“Được rồi, không quan trọng lắm, quan trọng là... mình muốn chết cho xong.”

An Nhược đem chuyện đêm qua gặp được Sở Du kể cho Ôn Lĩnh nghe.

Buổi sáng, cô nhận điện thoại của Ôn Lĩnh xong, cả người liền ngây ngốc, cô nhìn phòng ngủ, đây chính là phòng của cô, lại nhìn cái giường, cũng chính là giường của cô, nhưng mà tại sao lại có cái gì đó cộm cộm lên, trong lòng phát hoảng.

Cô nhìn nhìn từ dưới lên trên, không phải là Sở Du sao?

Vốn dĩ còn đang ngái ngủ, An Nhược lập tức bừng tỉnh, chuyện tối hôm qua cô cũng đã nhớ lại, tối hôm qua... Sở Du uống khá nhiều, một hai đòi đi vào nhà cô.

Nhưng mà sáng nay, Sở Du thức dậy, cô nói với Sở Du, tối hôm qua cô ấy một hai đòi vào nhà cô cho bằng được, Sở Du có thể tin sao?

Đừng nói là Sở Du, nếu là cô thì cô cũng không tin được.

Quả nhiên, Sở Du không tin, trên người Sở Du không mặc cái gì cả, bọc cái chăn lại quanh người, ngồi trên giường mà nhìn An Nhược.

Tối hôm qua, đã phát sinh chuyện gì, cô cũng không nhớ rõ nữa, chỉ biết tâm trạng không được tốt, đi uống vài chén rượu, cô biết tửu lượng của bản thân, nhưng mà An Nhược bảo cô một hai đòi đi vào nhà An Nhược, còn gọi An Nhược là em giá nhỏ, Sở Du không tin.

“Tôi không có khả năng làm chuyện như vậy.” Lúc Sở Du nói câu này, mặc dù vẫn còn khoả thân, cả người bọc trong chăn, nhưng mà thần thái vẫn như cũ, An Nhược bị cái thần thái ngự kia áp không nói được lời nào.

“Tôi tôi... tôi thực sự chưa làm cái gì mà.”

Sở Du nhìn nhìn bản thân cô, lại nhìn An Nhược sau đó nhướng mày, cười nhạo nói, “Phải không?”

Đúng... thật là vậy... nhưng mà An Nhược cảm thấy ánh mắt Sở Du quái quái a, mà đúng thật Sở Du không mặc cái gì, còn cô thì quần áo chỉnh tề.

“Quần áo... là do chị cởi ra mà.” An Nhược cố gắng giải thích, tuy nhiên nhìn tình cảnh bây giờ, cái giải thích này như cho có vậy.

Sở Du lại cười nhạo tiếp, “Vậy nên, là tôi câu dẫn cô sao?”

A cái này.... Bộ cô chưa giải thích rõ sao?

An Nhược há miệng thở dốc, muốn giải thích tiếp, nhưng Sở Du lại không cho cô cơ hội, cô ấy đứng dậy đi xuống giường, không thèm che lại cả cơ thể đang khoả thân kia, An Nhược hoảng hồn mà che mắt lại.

Sở Du nhìn thấy hành động của An Nhược, lại nhìn cơ thể của mình, đặc biệt là vết sẹo rất rõ trên bụng....

Cô mặc quần áo xong, trước khi đi còn nói với An Nhược, “Tôi là người phụ nữ từng ly hôn cũng có một đứa con, không cần cô phụ trách.”

Sở Du đi rồi, An Nhược trì độn mới nhận ra, Sở Du hình như hiểu lầm cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.