Mặc dù, Ôn Lĩnh chơi cùng với con gái nhưng cô vẫn chú ý ở bên Sở Du và An Nhược, ban đầu cô cảm thấy tạo không gian cho hai người quả thật không sai, Sở Du còn cười nói chuyện với An Nhược, nhưng mà sau đó nhìn biểu cảm ngày càng không thích hợp. Sắc mặt Sở Du đột nhiên khó coi, cô quay đầu nhìn nhìn bên đó, Cố Dung Khanh lập tức giận dỗi với cô nói, “Em làm gì mà nhìn chằm chằm Sở Du vậy?”
Rõ ràng biết Ôn Lĩnh và Sở Du chẳng có gì cả nhưng mà Ôn Lĩnh cứ nhìn về phía Sở Du, cô có chút không vui, đúng hơn là rất không vui, giọng nói cũng không tốt chút nào.
Ôn Lĩnh nhìn cô khó hiểu, cái gì mà nhìn chằm chằm Sở Du chứ? Tính tình gì kỳ cục kẹo vậy....
“Ý chị là gì? Cái gì mà kêu tôi nhìn chằm chằm cô ấy chứ?” Giọng nói của Ôn Lĩnh có chút bực bội, Cố Dung Khanh vừa nghe lập tức uỷ khuất, rõ ràng buổi tối đó thái độ của Ôn Lĩnh đối với cô đã tốt hơn nhiều rồi, đột nhiên hôm nay làm sao vậy?
Thật ra, khi nói xong Ôn Lĩnh cũng cảm nhận được giọng nói mình có chút khó nghe, nhưng cũng không thèm xuống mặt nói lời mềm mỏng.
Cho nên sau đó, Ôn Lĩnh và An Nhược tự động đi cùng nhau.
“Cậu và Cố Dung Khanh làm sao vậy?” An Nhược nhìn thấy giữa hai người có gì đó không đúng, lập tức hiếu kỳ, cô không hỏi thì thôi, này vừa hỏi một cái Ôn Lĩnh liền bực bội, trừng mắt liếc mắt một cái nói, “Còn không phải là vì cậu sao.”
“Bởi vì mình sao?” An Nhược chỉ chỉ vào bản thân, vẻ mặt nghi hoặc, cô đã làm gì? Cô có làm cái gì đâu.
“Không phải cậu thì là ai, vừa rồi cậu nói cái gì với Sở Du vậy?”
An Nhược nhớ lại lời mình đã nói, hận không thể cho bản thân một cái tát, cô ấp a ấp úng nói với Ôn Lĩnh, “Vừa rồi mình nói Khả Khả rất đáng yêu, không giống Sở Du.”
Ôn Lĩnh nghe xong, cũng đơ người.
“Cậu nói vậy, ai mà vui cho được.”
“Haizz~ mình phải làm sao bây giờ?” An Nhược gục đầu xuống, có chút phiền muộn.
Ôn Lĩnh thấy vậy, đành ôm bả vai cô An Nhược hỏi. “Cuối cùng, cậu có nghĩ cậu và Sở Du sẽ có gì với nhau sao?”
“Đương nhiên muốn!” Cô nằm mơ cũng muốn nữa.
Ôn Lĩnh sờ cằm, nhìn Sở Du và Khả Khả ở phía trước, đột nhiên nói, “Hay là cậu xuống tay từ Khả Khả đi.
“Cậu dỗ phụ nữ không được, nhưng mà dỗ dành con nít cũng được nha.”
Bất thình lình được khen, An Nhược có điểm trở tay không kịp, này cũng là tính khen người sao?
Nhưng mà, cũng có thể thử một lần.
Hành động tiếp theo của An Nhược, làm cho Ôn Noãn ghen tị, mua kem thì đưa cho Khả Khả đầu tiên, nhìn thấy món đồ Khả Khả thích cũng mua, còn bế Khả Khả lên nữa!
Ôn Noãn giận dỗi dậm dậm chân, nói sẽ không bao giờ thích mẹ nuôi nữa, mà An Nhược cũng không thời gian dành cho cô bé, bởi vì cô phát hiện Khả Khả thực sự rất vui khi cô làm như vậy.
Khả Khả vui thì Sở Du cũng cười vui theo.
Thậm chí, cô còn to gan hơn, chạy đến bên cạnh Sở Du giải thích, “Lời lúc nãy tôi nói, chỉ là khen Khả Khả đáng yêu, cô....”
Nói đến đây thì An Nhược lại mắc kẹt, Sở Du đang chờ cô nói tiếp, hơn nửa ngày An Nhược mới đỏ mặt nói, “Tôi cảm thật, cô rất đẹp.”
Nói xong lại tiếp tục đi chơi với mấy đứa nhỏ, cũng không dám nhìn biểu cảm của Sở Du.
Vẫn làm chơi cùng với mấy đứa nhỏ thoải mái hơn.
Sở Du nhìn cô chơi đùa với mấy đứa nhỏ, cảm giác cô em gái nhỏ này thật đáng yêu, nhưng mà có đôi khi thật ngốc ngếch, nghĩ đến cảnh lúc nãy không khỏi mà cười lên, vừa lúc Khả Khả quay đầu lại muốn gọi cô, không nghĩ tới quay đầu lại thấy mẹ đang cười.
Hôm nay, chính là ngày mà Khả Khả cảm thấy vui vẻ nhất, cô bé rất ít được nhìn thấy mẹ cười, hôm nay mẹ cô bé thực sự rất hoàn hảo, còn ôm cô bé nữa.
Còn có bạn học chơi chung nữa và gia đình của bạn học, còn có dì An mua đồ chơi cho cô ~
Muốn nói người không vui thì có thể là Ôn Lĩnh và Cố Dung Khanh. Hai người sau đó không thoải mái với nhau, cơ hồ là không nói gì, lúc đi thì giữa hai người luôn có khoảng cách.
Cố Dung Khanh không rõ vì sao Ôn Lĩnh lại tức giận, cô cũng không biết nên nói gì, cũng muốn đi dỗ Ôn Lĩnh một chút, nhưng mà mặt của Ôn Lĩnh vẫn luôn lạnh.
Uỷ khuất ghê, rõ ràng là bởi vì Ôn Lĩnh nhìn chằm chằm vào người khác cho nên mới không vui, Cố Dung Khanh còn vì lời nói của Ôn Lĩnh càng uỷ khuất thêm.
Nhưng mà Ôn Lĩnh không thèm để ý đến cô, cô càng buồn hơn.
Cố Dung Khanh muốn đến gần Ôn Lĩnh một chút, sau đó làm bộ không có gì xảy ra, nắm lấy tay Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh cau mày quay đầu lại hỏi, “Làm gì vậy?”
Cố Dung Khanh bĩu môi uỷ khuất, dịu dàng nói, “Em đừng có giận được không ~”
Nhưng mà Ôn Lĩnh vẫn không để ý đến cô.
Cô không còn cách nào đành phải dùng đòn sát thủ, Cố Dung Khanh kéo cánh tay cô, nhón chân lên hôn lên mặt Ôn Lĩnh một cái, sau đó nhỏ giọng nói, “Chỉ cần em không giận, em muốn làm cái gì cũng được.”
Lời này nói ra, biểu cảm của Ôn Lĩnh có chút thả lỏng, cô thò đến bên tai Cố Dung Khanh nói, “Thật sao?”
Cố Dung Khanh có chút đỏ mặt gật đầu, “Ừa...”
Sau đó, Ôn Lĩnh lập tức chỉ vào tàu lượn siêu tốc nói, “Tôi muốn chị cùng chơi cái này với tôi.”
Lúc này, đến lượt Cố Dung Khanh trợn tròn mắt, cô vốn dĩ cho rằng... là chuyện kia.
Nhưng thế nào lại đòi chơi tàu lượn siêu tốc, cô từ trước tới nay chưa từng chơi cái này, cô có chút sợ, cô muốn rút cái tay nhưng Ôn Lĩnh không cho cô cơ hội, nắm lấy tay cô lôi kéo Cố Dung Khanh đi về phía trước.
“Dung Khanh muốn chơi tàu lượn siêu tốc, mọi người muốn chơi không?”
Thật ra An Nhược cũng rất muốn, nhưng Sở Du lại không muốn chơi.
Cuối cũng chỉ có Ôn Lĩnh mang Cố Dung Khanh chơi, lúc xếp hàng Cố Dung Khanh lùi bước vài lần, cô chưa từng chơi cái này....
Nhưng mà, Ôn Lĩnh lôi kéo tay cô nói một câu, “Đừng sợ, có tôi ở đây.”
Cô cảm thấy lời của Ôn Lĩnh có một loại mê hoặc, cám dỗ cô, cô cứ như thế đi theo Ôn Lĩnh lên tàu lượn.
“Aaaaaa!”
“Ôn Lĩnh, chị sợ quá!!!”
An Nhược đứng ở dưới, lộ ra vẻ mặt hâm mộ, mà Sở Du đứng ở kế bên thì sắc mặt trắng bệch...
Cô cũng sợ cho nên mới không chơi.
Lúc xuống dưới, chân Cố Dung Khanh mềm nhũn ra... cô sợ muốn khóc, nhưng mà có con gái ở đây, cô vẫn còn sĩ diện, cho nên nước mắt rưng rưng nhìn Ôn Lĩnh.... Thật sợ quá đi thôi, có quỷ mới biết được cô làm sao mà đi xuống dưới được.
Cô muốn làm nũng... vừa mới lôi kéo cánh tay Ôn Lĩnh, thì nghe được một giọng nói mà cô không muốn nghe.
“Mẹ của Tiểu Noãn~” Là cô giáo của Ôn Noãn, Ôn Lĩnh cũng không nghĩ là gặp được cô giáo này ở đây, nhưng đã gặp rồi thì phải đến chào hỏi, cô vỗ vỗ canh tay Cố Dung Khanh trấn An Nhược, sau đó cười tươi chào hỏi cô giáo.
“Cô giáo Trịnh, không ngờ ở đây gặp được cô.”
Nếu không phải Ôn Lĩnh nhiệt tình gọi cô giáo Trịnh, thì Cố Dung Khanh cũng không bị vị giáo viên trẻ tuổi kia họ Trịnh, nhưng mà nụ cười của Ôn Lĩnh thật sự ôn nhu, mặt cô giáo kia đỏ cả lên, Cố Dung Khanh đứng một bên tức giận, nhưng Ôn Lĩnh một chút cũng không nhận ra.
An Nhược lúc này còn chơi xấu, cố ý kích thích Cố Dung Khanh, cô nhỏ giọng nói, “Cô giáo này hình như có ý với Ôn Lĩnh thì phải.”
Người sáng suốt đều nhìn thấy được mà? Lần trước, lúc cô nhìn thấy thì đã biết cô giáo này có ý với Ôn Lĩnh rồi, nhìn cái ánh mắt đang nhìn Ôn Lĩnh kìa, thật đáng khinh!
Nhưng mà Ôn Lĩnh làm sao lại ôn nhu như vậy chứ, càng nghĩ càng giận, Cố Dung Khanh đành phải đem sự tức giận trút lên người An Nhược, trừng mắt liếc An Nhược một cái, sau đó tức giận nói, “Cô vẫn nên đi theo cô Sở đi.”
A... Cô Sở sao? An Nhược vừa quay đầu lại phát hiện Cô Sở hình như đang tức giận, mới vừa rồi còn cười nữa mà, bây giờ sao lại nghiêm túc nữa rồi.
Cô cho rằng Sở Du sẽ nói cái gì đó với cô, nhưng mà không có...
Cô không còn tâm tình mà ăn dưa nữa, chạy đến trước mặt Sở Du.... Không đúng, là trước mặt Khả Khả.
“Tôi cũng không ngờ là ở đây gặp được cô, cô Ôn.” Mặt cô giáo Trịnh có chút hồng hồng....
Bỗng nhiên, Ôn Lĩnh nhớ đến lần trước Cố Dung Khanh tức giận, cũng chỉ bởi vì một cuộc điện thoại....
Không đúng, hình như lần trước cô gọi cho giáo viên Trịnh còn nói sẽ đến công viên giải trí chơi, giáo viên Trịnh còn hỏi cô là khi nào....
Cô giáo Trịnh có chút kỳ quái.
Không chỉ có cô mà Cố Dung Khanh cũng cảm thấy kỳ quái. Lần trước, Ôn Lĩnh gọi điện thoại tìm cô giáo Trịnh là vì muốn có số điện thoại của Sở Du, cho nên sẽ có nói là để làm gì, cho nên cái này gọi là ngẫu nhiên sao?
Cố Dung Khanh nghĩ đến đây thôi, có chút không chịu nổi, thậm chí trong đầu cô còn nghĩ đến Ôn Lĩnh bị cô giáo Trịnh kịch bản quyến rũ thành công, cô đi đến bên cạnh Ôn Lĩnh kéo tay Ôn Lĩnh, cười nói với giáo viên Trịnh, “Không nghĩ đến đây cũng gặp được cô, cô giáo Trịnh đến đây cùng với bạn trai hay là bạn gái vậy?”
Giáo viên Trịnh vốn dĩ đang cười, lập tức cứng lại, đôi mắt cô gắt gao nhìn chằm chằm vào cái tay đang kéo Ôn Lĩnh của Cố Dung Khanh, Cố Dung Khanh nương theo ánh mắt của cô mà xem, cô nắm càng chặt, thân thể gắt gao dựa vào Ôn Lĩnh.
Cô giáo Trịnh cũng không yếu thế, cô thu hồi tầm mắt, nhìn Ôn Lĩnh mà nói, “Tôi không có bạn gái.” Ngụ ý, cô không có hứng thú với đàn ông.
Ôn Lĩnh đương nhiên cảm giác hai người này như đối đầu với nhau... cô nhìn cơ thể Cố Dung Khanh đang dựa sát vào người cô, thật muốn nói một câu trích từ thể loại tổng tài bá đạo “Cô gái à, đừng đùa với lửa.” Cái cơ thể mềm mại này cứ dán dán lên người cô, còn cọ cọ nữ chứ!
Thật là làm càn mà.
Nhưng mà cô muốn tức giận.
Cô không thèm nói chuyện, lấy cái tay kia ra.
Cố Dung Khanh có điểm ngạc nhiên nhìn Ôn Lĩnh, làm gì mà lại rút tay ra? Nhưng mà Ôn Lĩnh không thèm để ý đến cô, lại đi nói chuyện với cô giáo, “Vậy cô đến đây một mình sao?”
Cô giáo Trịnh thẹn thùng gật đầu.
“Vậy buổi trưa cùng nhau đi ăn trưa đi.” Cái này theo thường tình thì chỉ là lời khách sáo, làm cho Cố Dung Khanh còn tức giận hơn, còn cái vẻ mặt đắc ý của cô giáo trẻ kia nữa.
Chẳng lẽ Ôn Lĩnh thật sự thích mấy cô gái trẻ tuổi sao? Cô già rồi sao?
Haizz... thật chán mà.
Nhưng mà Ôn Lĩnh không thèm để ý đến cô, cô đi hỏi ý kiến Sở Du, Sở Du cũng không có ý kiến gì, đây là giáo viên của con gái mình, An Nhược thì... không có ý kiến, bởi vì Ôn Lĩnh không có hỏi ý kiến của cô.
Thậm chí, Sở Du cũng đi qua chào hỏi với giáo viên Trịnh.
Trường mẫu giáo của Ôn Noãn học, có không ít đứa nhỏ là con của nghệ sĩ. Cho nên giáo viên Trịnh nhìn thấy các cô cũng không có hưng phấn cho mấy, lúc nhìn thấy An Nhược cũng chào hỏi đơn giản, thậm chí còn nhạt nhoà cho có.
An Nhược cười khách sáo chào lại, cũng không nói nhiều lời thêm.
Cho đến lúc ăn trưa, An Nhược rất tự nhiên ngồi bên cạnh Cố Dung Khanh, nơi ăn trưa chính là nhà hàng trong công viên giải trí, vốn dĩ An Nhược định ngồi đối diện để có thể nhìn Sở Du, Sở Du nói chuyện rất nghiêm túc, căn bản không phát hiện ra cô đang nhìn lén, cô nhìn rất mùi mẩn, thật sự rất đẹp nha.
Nhưng mà... Cố Dung Khanh ăn cơm tiếng động có vẻ lớn, đũa còn nắm chặt trên tay.
Cố Dung Khanh đang cùng với cái đùi gà phân cao thấp với nhau, làm sao mà cái đùi gà kia cũng muốn đối nghịch với cô, cô không muốn dùng tay, nhưng mà dùng đũa gắp thì lại rớt xuống.
Lại gắp lần nữa thì lại rớt xuống.
Cuối cùng thì rớt trên bàn ăn.
Cô thật sự tức giận!
Tức giận Ôn Lĩnh, tại sao lại cười vui vẻ như vậy với cô giáo Trịnh, không thấy cô không gắp được cái đùi gà sao?
“Phụt....” Giáo viên Trịnh cười một tiếng, cho nên mọi ánh mắt đều nhìn Cố Dung Khanh....
Mặt Cố Dung Khanh lập tức đỏ cả lên, thật sự quá mất mặt mà.