Nhìn thấy mọi ánh mắt đang nhìn mình, sắc mặt Cố Dung Khanh càng đỏ hơn, muốn đào cái hố chui xuống.
Thật sự quá mất mặt....
Cố Dung Khanh cúi đầu che đi sự xấu hổ, vừa vặn bỏ lỡ ánh mắt khinh thường của Sở Du nhìn cô giáo Trịnh, nhưng mà An Nhược lại thấy, cô cũng cảm thấy cái cô giáo Trịnh này hơi quá đáng, đặc biệt là ánh mắt khi nhìn Ôn Lĩnh, lộ rõ là sự ái mộ, nói không dễ nghe thì là mơ ước người ta.
Đáng tiếc là cô giáo Trịnh còn không biết tự lượng sức mình, còn làm ra vẻ nói, “Thật xin lỗi, tôi... không nhịn được.”
Câu nói xin lỗi này không có một chút thành ý, ít nhất Cố Dung Khanh nghe tới là vậy, cái gì mà không nhịn được, thực nực cười! Bỗng dưng, cô cảm thấy rất buồn, bởi vì cô làm ra chuyện mất mặt như vậy, nhưng Ôn Lĩnh chỉ ngồi một bên mà nhìn.
Đầu Cố Dung Khanh cuối rất thấp.
Thật buồn.
Lúc này, trong chén đột nhiên thêm một cái đùi gà, là của Ôn Lĩnh.
Cô vừa mới ngẩng đầu, Ôn Noãn cũng đem nửa cái đùi cô bé đang ăn dở cho cô, “Mẹ ơi, ăn của con đi.” Ôn Noãn không biết cô giáo Trịnh cười cái gì, cô bé chỉ thấy mẹ vì rớt cái đùi gà mà buồn, mặc dù cô bé đã ăn được một nửa, nhưng mà mẹ vẫn trên hết, với lại mẹ lớn cũng cho mẹ nhỏ một cái đùi gà.
Cố Dung Khanh nhìn Tiểu Noãn rồi lại nhìn Ôn Lĩnh.
Tiểu Noãn cười đáng yêu, sắc mặt Ôn Lĩnh thì nghiêm túc, giọng nói còn có chút ghét bỏ, “Lớn vậy rồi còn không gắp được đùi gà, không bằng Tiểu Noãn nữa.”
Nói là ghét bỏ, nhưng lại đưa cái đùi gà duy nhất cho cô.
Cố Dung Khanh không khỏi buồn cười, cô cảm thấy cái dáng vẻ khó chịu của Ôn Lĩnh thật sự rất đáng yêu, cô cầm đũa đem cái đùi gà Ôn Lĩnh cho cô đặt vào trong chén của Ôn Noãn, sau đó sờ sờ gương mặt nhỏ của Ôn Noãn, “Mẹ ăn một nửa là được rồi, cái này cho Tiểu Noãn của mẹ.”
Nhìn thấy cái đùi gà, mắt Ôn Noãn sáng ngời, mặc dù cô bé nguyện ý cho mẹ nửa cái đùi gà kia, nhưng mà cô vẫn còn thèm thịt gà nha. Nụ cười của Ôn Noãn càng ngọt hơn cười hì hì nói, “Cảm ơn mẹ~”
Nhìn thấy cảnh tượng này, An Nhược nhịn không được mà cười, nghĩ thầm trong đầu, đây mới chính là Ôn Lĩnh.
Mà cô giáo Trịnh nhìn thấy Ôn Lĩnh đưa cái đùi gà cho Cố Dung Khanh, lúc đó Sở Du nhìn thấy trong ánh mắt của cô có sự ghen ghét.
Cô cảm thấy cô giáo Trịnh này, ngày hôm nay không giống ngày thường, bởi vì là giáo viên của Khả Khả, cho nên Sở Du cũng có gặp vài lần. Nhưng mỗi lúc gặp mặt, cô giáo nhỏ này vẫn rất đúng mực, một chút không giống loại người thảo mai.
Nhưng mà hôm nay, lại thể hiện quá giả tạo, mặc dù cô có thể hiểu là do cô ấy thích Ôn Lĩnh nhưng mà có cần thể hiện như vậy không?
Chuyện khó xem còn nằm ở phía sau. Ăn trưa xong, cô giáo Trịnh rất tự nhiên mà đi theo hành trình kế tiếp của các cô, hơn nữa trên đường đi đều kéo Ôn Lĩnh ở bên cạnh để nói chuyện.
Cô không biết được gút mắt của Ôn Lĩnh và Cố Dung Khanh trước kia. Lúc trước có nghe nói hai người ly hôn, còn có nhìn thấy tin tức Cố Dung Khanh cầu tái hợp, cho nên chuyện cụ thể của hai người cô thật sự không biết, mà cô cũng chẳng muốn biết.
Nhưng bây giờ xem ra, khoảng cách mà Cố Dung Khanh thành công hợp lại với Ôn Lĩnh còn khá xa.
“Chị Ôn Lĩnh, chúng ta chơi thuyền hải tặc đi.”
Bởi vì cô giáo Trịnh luôn lôi kéo Ôn Lĩnh đi cùng, cho nên Cố Dung Khanh ở phía sau mang theo Ôn Noãn đi, vốn dĩ cô đã ôm một bụng tức, nào ngờ.... Ôn Lĩnh thật sự muốn cùng cô giáo Trịnh đi ngồi thuyền hải tặc, mặc dù An Nhược cũng đi theo chơi, nhưng cô vẫn không thoải mái.
Hơn nữa, còn gọi cái gì mà chị Ôn Lĩnh chứ???
Sở Du và Cố Dung Khanh mang Tiểu Noãn và Khả Khả ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi, vốn dĩ cô cũng không có chú ý đến Cố Dung Khanh, nhưng dần dần cảm giác có hơi lạnh.
Trước kia, Sở Du cũng có nghe mọi người nói về Cố Dung Khanh, nói Cố Dung Khanh là một người cao lãnh, toàn thân từ trên xuống dưới đều phát ra hơi thở chớ đến gần quấy rầy.
Nhưng mà bây giờ, nhìn bộ dạng này của Cố Dung Khanh, sao cô lại cảm thấy... đáng yêu nhỉ?
Mặc dù, gương mặt thì lạnh băng, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Ôn Lĩnh, hơn nữa trong đôi mắt xinh đẹp kia còn mang theo uỷ khuất....
“Cô Cố.”
“Cô Cố?”
Cố Dung Khanh đang nhìn chằm chằm Ôn Lĩnh và cô giáo Trịnh, Sở Du gọi cô hai tiếng, cô mới nghe được, thu hồi lại tầm mắt, mỉm cười hỏi Sở Du, “Sao vậy?”
Ánh mắt Sở Du hướng về người bên cạnh Cố Dung Khanh, Cố Dung Khanh nhìn theo, chỉ thấy Ôn Noãn đang uỷ khuất kéo lấy tay áo của cô.
“Mẹ, sao mẹ lại không để ý đến con~” Ôn Noãn lên án.
Cố Dung Khanh xem Ôn Lĩnh quá mức nhập thần, đột nhiên cảm thấy có lỗi với Ôn Noãn, cô ôm Ôn Noãn rồi hôn hôn nói, “Mẹ không có không để ý đến con, bên này ồn quá, mẹ không có nghe được.”
Ôn Noãn ngờ vực không tin, Khả Khả và mẹ Khả Khả đều nghe được, tại sao mẹ lại không nghe được chứ? Cô bé quay đầu đi, không thèm lý giải lời mẹ nói.
“Bảo bối, là mẹ không tốt, mẹ mua kem cho con được không?”
Ôn Noãn vốn đang giận, lúc nghe được chữ kem... thì lập tức tha thứ cho mẹ.
Khả Khả nghe được từ kem cũng lôi kéo tay Sở Du nói muốn ăn, Sở Du định đi mua chung với Cố Dung Khanh, mới định mở lời nói đi cùng.
Thì Cố Dung Khanh đã đem Ôn Noãn giao cho cô, nói để cô đi một mình, thời tiết quá nóng, không cần mang theo mấy đứa nhỏ đi chung, Sở Du cũng không nghĩ vậy, đúng là trời lúc này khá nóng.
“Vậy cô chú ý một chút nhé.”
Cố Dung Khanh đáp ứng rồi đi. Ra chương nhanh nhất tại ~ TгùмT ruyệЛ.V N ~
Chân trước cô vừa đi, thì Ôn Lĩnh đã trở lại, Ôn Lĩnh không nhìn thấy Cố Dung Khanh liền hỏi Sở Du, “Dung Khanh đâu rồi?”
“Đi mua kem cho mấy đứa nhỏ.”
Ôn Lĩnh nghe vậy gật đầu, nhưng mà trong lòng vẫn lo lắng, cô sợ Cố Dung Khanh đi một mình không nhớ đường quay lại.
Cố Dung Khanh là một người mù đường.
Lúc cô đang muốn đi tìm Cố Dung Khanh, thì đột nhiên cô giáo Trịnh kéo lấy ống tay áo của cô, sắc mặt còn ửng đỏ, nhỏ giọng nói với cô, “Chị Ôn Lĩnh, em có chuyện muốn nói với chị.”
“Nói đi.” Tâm tư của Ôn Lĩnh căn bản không ở trên người cô ta, cô muốn đi tìm Cố Dung Khanh!
Nhưng mà cô giáo Trịnh lại ấp a ấp úng, ánh mắt mơ hồ, Ôn Lĩnh cảm giác được có chút kỳ quái....
Sau đó, cô bị cô giáo Trịnh kéo đến một góc tránh xa An Nhược và Sở Du.
Trong lòng Ôn Lĩnh chỉ mong cô nói nhanh lên, cô thúc giục, “Có chuyện gì, nói đi.”
“Chị Ôn Lĩnh, em thích chị.”
“.....”
Mặc dù, Ôn Lĩnh cũng đã từng nghĩ đến khả năng này, nhưng mà cô không nghĩ cô gái nhỏ này lại thẳng thắng như vậy.
“Xin lỗi, tôi có...”
“Tôi biết, chị và Cố Dung Khanh đã ly hôn.”
Ôn Lĩnh đang định nói thì bị cắt ngang, cô chớp mắt, nhìn cô giáo Trịnh mang theo gương mặt ngượng ngùng, có chút không thoải mái, nhưng mà cô giáo Trịnh vẫn còn nói, “Em biết chị đã ly hôn, còn có Ôn Noãn nữa, nhưng mà việc này không thể ngăn cản được chuyện em thích chị, thật ra ngay từ lần đầu gặp chị, em đã thích chị rồi, chị thật sự là một người rất dịu dàng.”
Cô giáo Trịnh dừng một chút rồi nói, “Còn nữa, bây giờ chị đang độc thân, cho nên em mới lấy hết can đảm để nói.”
Ôn Lĩnh nhìn gương mặt non nớt kia mang theo sự tự tin, cô cười cười có chút khinh thường, sau đó nói, “Vậy cô có biết, tình cảm của tôi đối với Cố Dung Khanh như thế nào không?”
Không chờ cô giáo Trịnh nói, Ôn Lĩnh nói tiếp, “Cho dù chúng tôi đã ly hôn, nhưng tôi đã yêu Cố Dung Khanh mười năm, không biết chúng tôi có thể tái hôn hay không, mà cho dù không tái hôn, tôi cũng sẽ không yêu người khác.”
Mặc dù, Cố Dung Khanh có rất nhiều cái không tốt, nhưng mà cô yêu Cố Dung Khanh thì biết làm sao đây? Huống gì Cố Dung Khanh đang cố gắng thay đổi vì cô.
Những lời này, Ôn Lĩnh lười nói với cô giáo Trịnh.
Cô đi lướt qua người cô Trịnh, phát hiện Cố Dung Khanh đi mua kem vẫn còn chưa trở lại, cô còn phải đi tìm cái người mù đường.