Trong không khí tràn ngập hơi thở mờ ám....
An Nhược xoay người, rõ ràng thấy được sự vội vàng trên mặt Sở Du. Lần đầu tiên, cô có thể nhìn được biểu cảm sống động trên mặt Sở Du.
Sự lạnh lùng trên người Sở Du không giống Cố Dung Khanh, lạnh của Cố Dung Khanh là thờ ơ.
Còn lạnh của Sở Du giống như băng tuyết ngàn năm.
Không dễ dàng tan chảy.
Thậm chí, lúc Sở Du bị cô ép thừa nhận, cô nhìn thấy được sự nặng nề cùng với áp lực.
Cô cảm thấy Sở Du không hề vui vẻ.
Cho nên khi thấy được biểu cảm sống động của Sở Du, An Nhược có chút cao hứng, bởi vì Sở Du sẽ vì cô mà tan chảy.
Nhìn thấy An Nhược cười, trong lòng Sở Du không biết vì sao lại loạn, cô bỏ cái tay của mình xuống.
Cúi đầu cắn môi, tay nắm thành quyền, nhưng mà... cô lại nhịn không được, ngẩng đầu xem mặt trời nhỏ của cô.
Sở Du chớp chớp mắt, An Nhược giống như phát hiện ta được một thế giới mới, nhìn Sở Du khẩn trương cô cảm thấy có chút đáng yêu...
Một tay An Nhược nắm lấy tay Sở Du, một tay khác xoa xoa môi Sở Du nhẹ giọng nói, “Đừng cắn.”
Sở Du cao hơn An Nhược nửa cái đầu, cho nên lúc An Nhược đến gần, cô có thể nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của An Nhược, tay thì được An Nhược phủ ấm, cảm giác thật dễ chịu, chỗ môi bị xoa xoa thì cảm giác mềm mại.
Trong nháy mắt, Sở Du muốn khóc.
Cô hình như đã chạm vào được sợi dây thừng kia.
Cô nghĩ An Nhược thật sự là mặt trời nhỏ, chứ nếu không cơ thể lạnh băng của cô vì sao lại nóng như vậy.
Cô khát vọng An Nhược.
Lúc Sở Du thất thần thì không biết An Nhược đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà từ lần đầu tiên cô nhìn thấy Sở Du, cô cảm thấy bản thân bị kìm chế.
Nếu không phải từ lần uống say trước, cô e rằng không dám đến gần Sở Du.
Mặc dù có chút khó chịu, nhưng mà từ ngày hôm đó An Nhược cảm thấy băng tuyết dần dần tan ra.
Sở Du quá mong manh.
Siết càng chặt thì càng dễ vỡ.
Bỗng nhiên, An Nhược ôm lấy Sở Du, cô gắt gao ôm Sở Du vào trong ngực, rõ ràng thời tiết rất ấm, nhưng mà cô cảm nhận được hơi lạnh từ người Sở Du.
Mà Sở Du lại hoàn toàn ngây ngốc vì cái ôm này.
Cái ôm này không giống như cái hôm cô say rượu, cái ôm này thật sự rất ấm áp.
Sở Du luân hãm vào trong đó, cô luôn mơ đến một ngày sẽ một cái ôm ấm áp bao quanh.
“Chị Sở Du... em thích chị.” Là giọng nói của An Nhược, là An Nhược ở bên tai cô nói ra lời này, cô cảm giác được sự tê dại từ sau tai truyền đến tim.
Tôi cũng rất thích em.
Rất thích.
Cô há miệng thở dốc, vẫn không thể đem câu này nói thành lòi.
An Nhược có thể cảm nhận được Sở Du đang ỷ lại vào cô, nhưng vì sao lại không đáp lời của cô chứ?
Cô không cam lòng.
“Sở Du... rốt cuộc chị có thích em hay không?”
Mí mắt Sở Du run lên, cô không biết có nên đáp lại hay không.
Dũng khí lớn nhất của cô, chính là mới vừa rồi bắt lấy tay An Nhược, mà bây giờ cô không dám.
Thật ra cái người hèn nhát chính là cô.
Rõ ràng Sở Du thích cô, vì sao lại không đáp lại? An Nhược mất mát, dần dần buông Sở Du ra....
Sở Du mất đi hơi ấm từ An Nhược, cô vươn tay ôm lại An Nhược.
Cô không muốn để An Nhược rời đi.
“Tôi...” Sở Du vất vả mở lời, nhưng mà cô chỉ nói được một chữ, lại không có dũng khí nói trước.
Cô biết, An Nhược đang chờ cô mở lời.
An Nhược nhận ra cảm xúc của Sở Du, cô không biết Sở Du đang sợ cái gì, cô vỗ vỗ lưng Sở Du, nhẹ giọng nói, “Chị Sở Du, chị cũng thích em sao?”
Sở Du chần chờ sau đó gật đầu.
“Thích thì nói ra, chứ không người ta làm sao biết được?”
Nếu là lúc trước, chắc An Nhược không dám nói ra lời này, nhưng cô phát hiện Sở Du còn nhát hơn cô.
“Tôi... rất thích em.”
Sở Du nói xong câu đó, lập tức cảm nhận được một sự chèn ép cực kỳ lớn.
Là An Nhược, cô ấy đang hôn môi cô.
Cuối cùng, An Nhược cũng nghe được lời mà cô muốn nghe, cô kích động, muốn hôn môi Sở Du.
Nhưng mà, Sở Du cao quá, cô phải nhón chân mới có thể chạm vào môi Sở Du, đôi môi kia có chút lạnh, nhưng lại rất mềm, hôn lên rất thoải mái.
Đầu tiên, Sở Du sửng sốt một lát, sau đó mới hé mở đôi môi kia ra, nghênh đón An Nhược.
Hôn một lúc, An Nhược cảm thấy mệt.
Cô buông Sở Du ra, đôi mắt u oán nhìn cô, vì sao lại cao như vậy chứ?
“Sở Du, chị cao bao nhiêu vậy?”
“Hở?” Đột nhiên, An Nhược rời khỏi cô, làm cho cô cảm thấy mất mát, rồi bị An Nhược hỏi ngốc.
“Em hỏi chị cao bao nhiêu.”
Sở Du hình như ý thức được vấn đề rồi, nhẹ nhàng mở miệng, “Gần 1m72.”
Nghe Sở Du nói xong, An Nhược như quả bong bóng xì hơi, chỗ nào cũng uể oải.
Có chút buồn rầu.
An Nhược cảm thấy bản thân không được cho là lùn, chỉ là người ở bên cạnh cô quá cao. Cô cao 1m63, vẫn luôn cho cái chiều cao này không có vấn đề gì.
Là do Ôn Lĩnh lớn lên cao thôi, là do Cố Dung Khanh lớn lên cũng cao nốt.
Đúng vậy... là do mọi người cao.
Sở Du nhìn thoáng qua An Nhược, cô cảm thấy như vậy rất tốt mà, nhìn An Nhược nhỏ nhỏ vậy mà đáng yêu.
Nhưng mà An Nhược không có nghĩ vậy, về sau cô làm sao có thể cường áp được chứ?
Cô suy nghĩ có nên mang giày độn không?
Chứ nếu không mỗi lần hôn phải nhón chân, thật sự rất phiền phức.
Sở Du đoán không được An Nhược đang nghĩ cái gì, cô lôi kéo tay An Nhược, trấn an một chút.
Cô đại khái biết được vì sao An Nhược lại dừng lại, vừa rồi cô cũng không có phản ứng lại kịp.
“Lần sau, tôi cúi đầu là được rồi.”
An Nhược nghe vậy càng không vui, cô cảm thấy bản thân chịu vũ nhục.
“Không được!”
Sở Du chớp chớp mắt, không biết nên làm sao, sao đột nhiên An Nhược lại tức giận?
Kế tiếp, eo của cô đã bị An Nhược ôm lấy, cô trở tay không kịp, toàn bộ cơ thể đều đè trên người An Nhược, cánh tay cũng tự nhiên mà vòng quanh cổ An Nhược.
Sức của An Nhược thật lớn mà.
Nhưng mà sức lớn hơn nữa nằm ở phía sau, An Nhược đột nhiên bế cô lên, hơn nữa không cần phải cố chút nào, bởi vì Sở Du cao như vậy cho nên so với người binh thường sẽ nặng hơn một chút.
Đương nhiên chỉ là một chút thôi.
Nhưng mà bị An Nhược bế lên, Sở Du vẫn sợ hãi.
An Nhược bế cô lên, sau đó tuỳ tay mà đóng cửa lại, ôm cô đến sô pha, sau đó để cô ngồi ở trên đùi An Nhược.
“Như vậy là được rồi, chân của chị tương đối dài, ngồi xuống sẽ không cao như vậy.” Thật ra trong lòng An Nhược còn muốn nói một câu, nếu nằm trên giường thì chẳng cần tốn sức lực.
An Nhược tuỳ ý nói, nhưng Sở Du ngồi ở trên đùi An Nhược... cô cũng có chút mắc cỡ, đôi tai cũng hơi đo đỏ.
Mặc dù cái gì cũng chưa làm, nhưng mà cứ như vậy ngồi ở trên đùi An Nhược, cô vẫn không được tự nhiên cho lắm.
Sở Du mất tự nhiên vặn vẹo cơ thể một chút, kết quả cổ áo của cô đột nhiên mở rộng ra, cảnh xuân bên trong vừa vặn lọt vào trong mắt của An Nhược.
An Nhược liếm liếm môi, cô thực sự rất thèm nha....
Sở Du cảm giác được bàn tay An Nhược đang cọ cọ ở bên eo cô, chỗ eo là vị trí mẫn cảm của cô.
Vào lúc, Sở Du bị An Nhược hôn tình mê ý loạn, tay An Nhược đột nhiên sờ vào bên trong, ở ngay vòng eo của Sở Du xoa xoa....
Đột nhiên, Sở Du như bị doạ, từ trên đùi của An Nhược bật dậy.
An Nhược còn chưa định hình được chuyện gì xảy ra, vì sao Sở Du lại không ngồi trên người cô.
Khoé mắt Sở Du hồng hồng, đôi mắt ướt đẫm, rõ ràng cũng động tình.
Nhưng mà... An Nhược nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
Sở Du không dám ngẩng đầu, vừa rồi cô bị An Nhược hôn, cả cơ thể cũng có cảm giác, nhưng lúc An Nhược sờ đến ngay bụng cô, cô lập tức sợ hãi.
Nếu An Nhược sờ đến chỗ vết sẹo của cô, thì làm sao bây giờ?
Nếu An Nhược để ý đến nó thì làm sao đây?
Không khí xấu hổi, mới vừa rồi hai người còn hôn nhau cuồng nhiệt, bây giờ nhìn mặt nhau lại không biết nói gì.
An Nhược muốn chạy trốn.
Lúc cô đứng lên, đột nhiên Sở Du giữ chặt cô lại.
“Tôi xin lỗi.”
Nhìn cái dáng vẻ cẩn trọng kia, đột nhiên An Nhược lại đau lòng, mặc dù không biết tại sao Sở Du lại phản ứng như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ này của cô ấy....
“Không sao, là do em quá vội.”
Đúng là cô quá vội vàng rồi, hai người vừa mới xác định tâm ý với nhau mà cô đã muốn làm chuyện đó với Sở Du rồi, có khả năng Sở Du không tiếp nhận được cũng là chuyện bình thường.
Nhưng mà trong lòng cô vẫn rất mất mát.
Cơ bản là Sở Du quá cám dỗ, cô không nhịn được muốn ăn luôn.
Sở Du nhìn ra được An Nhược mất mát, cũng tự trách bản thân, không phải cô không muốn....
Là cô không dám.
“Vậy em đi về trước.”
Sở Du không nhúc nhích, An Nhược đứng dậy đi rồi.
Lúc đưa lưng về phía Sở Du, An Nhược khó nén được sự mất mát, đứng ở cửa cọ tới cọ lui một chút.
Cô cẩn thận suy nghĩ lại, bây giờ cô và Sở Du còn chưa tính là kết giao với nhau đúng không? Rõ ràng là mới biểu lộ tâm ý của nhau.
“An Nhược....”
Lúc An Nhược sắp bước chân ra cửa, Sở Du gọi cô lại.
An Nhược quay đầu nhìn Sở Du, “Sao vậy?”
Lúc này, Sở Du có chút rụt rè, cái vẻ mặt này của Sở Du thật sự là hiếm thấy.
Trong ấn tượng của An Nhược về Sở Du, hẳn là cô độc và kiêu ngạo.
Nhưng mà bây giờ, cô lại thấy một Sở Du yếu đuối.
Cực kỳ yếu đuối.
Sở Du cũng không biết bản thân bị làm sao, có thể hôm nay có quá nhiều thăng trầm, cũng có thể cảm nhận được hơi ấm của An Nhược, cô cảm thấy bản thân cô quá lạnh nhạt.
Muốn nói lời giữ người ở lại, cô lại không nói nên lời, đối diện với đôi mắt của An Nhược, cô là kẻ bại trận, cô nghiêng đầu qua một bên.
“Không có chuyện gì....”
Lời này nằm ngoài dự đoán của An Nhược, cô chớp chớp mắt không thể tin được, cô còn cho rằng Sở Du gọi cô là muốn cô ở lại.
An Nhược há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, nhưng chỉ buông một tiếng thở dài, rồi đi mất.
Sở Du đứng dậy không nổi, cô ngồi trên sô pha, hồi tưởng lại cái ôm cái hôn với An Nhược, nhưng cô không biết về sau bản thân còn có cơ hội được ôm, được hôn An Nhược không.
Hành động vừa rồi của cô... xem như là từ chối An Nhược rồi đúng không?
Một giây trước còn nói thích, một giây sau đã từng chối. Nếu là ai thì cũng sẽ rời bỏ đúng không?
Nước mắt không nghe lời mà rơi xuống, Sở Du muốn nhẫn nhưng không nhẫn được, cô không muốn từ chối, cô chỉ sợ An Nhược sẽ nhìn thấy vết sẹo trên bụng cô, sẽ ghét bỏ cô.
Không biết cô đã khóc bao lâu, chuông cửa vang lên, cô vội vàng lau nước mắt rồi đi đên cửa, xuyên qua mắt mèo.
Cô thấy được An Nhược.
“Chị Sở Du, chị mở cửa đi.”
Sau khi cửa mở, ánh mắt đầu tiên An Nhược thấy chính là đôi mắt đỏ của Sở Du, Sở Du đã khóc, An Nhược vốn đang cười nhìn thấy vậy lại tự trách bản thân, vừa rồi... cô cũng có chút quá đáng.
“Chị Sở Du, em có thể ở lại đây không?”
An Nhược đẩy cửa đi vào trong, nắm lấy tay Sở Du kéo vào trong phòng khách, vừa đi còn nói, “Mới vừa rồi, em về nhà tắm một cái.”
“Buổi tối, em muốn ngủ cùng chị.”
Sở Du vẫn không nói chuyện, chỉ là tuỳ ý để An Nhược kéo cô đi vào trong.
Cô cúi đầu nhìn cái tay bị An Nhược. Thật tốt.