Từ ngày hôm đó, lúc Ôn Lĩnh gặp lại An Nhược chính là ở lễ bấm máy <<Nữ Tướng>>, thoạt nhìn trạng thái rất tốt, một chút không giống với kẻ say rượu hôm đó khóc lóc kể lể.
Nhưng mà tình trạng của cô lại không tốt. Từ đêm hôm đó, Cố Dung Khanh dọn đến phòng Ôn Noãn ngủ, ngày hôm sau cũng không có về phòng ngủ với cô. Mặc dù ban ngày vẫn chạm mặt nhau, Cố Dung Khanh cũng sẽ nấu cơm cho cô ăn, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy Cố Dung Khanh cũng là cái dáng vẻ khó chịu.
Cô nhịn không được mắng thầm trong lòng, chẳng lẽ cô đồng ý làm bạn gái của Cố Dung Khanh rồi, thì người này lại biến thành dáng vẻ lạnh lùng trước kia?
Hiển nhiên là không phải rồi, mặc dù không ngủ cùng nhau, nhưng Ôn Lĩnh quan sát Cố Dung Khanh, ánh mắt của Cố Dung Khanh nhìn cô vẫn quan tâm như ngày thường, ngẫu nhiên nhìn chằm chằm vào cô còn đỏ mặt.
Ngày thứ ba, Cố Dung Khanh trở về Cố gia, đã có một khoảng thời gian cô không về đó, hơn nữa bộ phim sắp bấm máy, cô phải về chuẩn bị hành lý.
Trước nói đến nhà Ôn Lĩnh ở tạm thời, cho nên đa số hành lý của cô vẫn còn ở nhà ba mẹ.
Lúc Cố Dung Khanh nói phải về nhà ba mẹ, Ôn Lĩnh thấy được, Cố Dung Khanh rất để ý cái nhìn của cô, hơn nữa bản thân Cố Dung Khanh còn không nghĩ làm Ôn Lĩnh hiểu lầm là vì né tránh Ôn Lĩnh mới về nhà.
Nhưng mà, Ôn Lĩnh lại thơ ơ mà ừ một cái.
Ôn Lĩnh bị vắng vẻ hai ngày đã bắt đầu cáu kỉnh.
Thậm chí lúc đặt phòng cho đoàn làm phim, Ôn Lĩnh có thể lợi dụng chức quyền mà để hai người ở chung một phòng, nhưng mà Ôn Lĩnh không làm như vậy.
Ôn Lĩnh loáng thoáng nhìn về phía Cố Dung Khanh. Hôm nay, Cố Dung Khanh mặc một cái váy liền áo màu trắng, thoạt nhìn giống như tiên nữ, làm Ôn Lĩnh không nhịn được mà lén nhìn Cố Dung Khanh, trong lòng còn suy nghĩ tiên nữ Cố Dung Khanh bị cô kéo xuống thần đàn sẽ là cái dáng vẻ gì?
Nhất định sẽ rất quyến rũ, lại có chút....
“Cậu làm gì làm cười khinh bỉ vậy?”
An Nhược nhìn Ôn Lĩnh một lúc, phát hiện ánh mắt Ôn Lĩnh vẫn luôn nhìn Cố Dung Khanh, hơn nữa ánh mắt càng đáng khinh....
Nhìn có chút ghê ghê.
Ôn Lĩnh đang có ý đồ xấu xa, bị bắt được lập tức xấu hổ, cô thu hồi sạch sẽ mấy cái suy nghĩ không hề sạch sẽ, ho khan một cái che giấu, “Không có gì, mình xem mẹ của con gái mình không được à?”
Mẹ của con gái... bỗng nhiên An Nhược bị lời này đả kích, có chút không thèm để ý đến Ôn Lĩnh, cái hay không nói còn thích nói mấy lời khiêu khích.
Ôn Lĩnh chính là cố ý, vẫn còn nhớ đến chuyện đêm đó cô gọi điện thoại khóc lóc kể lể, còn khiêu khích cô nữa chứ.
Cô vẫn nhớ rõ cái đêm đó cô gọi cho Ôn Lĩnh khóc lóc kể lể có biết bao thảm, cô dường như phát tiết đem hết những hành động của Sở Du kể cho Ôn Lĩnh nghe, thậm chí còn chất vấn Ôn Lĩnh, “Cũng đã là vợ mình rồi, tại sao Khả Khả không thể là con gái của mình.” Lời nói không có liêm sỉ này.
Mặc dù, sau đó Sở Du đến tìm cô, hai người cũng đã nói hết lời trong lòng.
Sở Du sẽ mở rộng cánh cửa đón nhận tình yêu của cô, nhưng mà... lúc cô nói Sở Du tặng cho cô, Sở Du vẫn còn kháng cự.
Chuyện này vẫn làm An Nhược khó chịu, đã hai lần rồi, sắp tới thời điểm lau súng cướp cò, Sở Du vẫn né tránh cô, mặc dù so với lần đầu thì phản ứng không còn mãnh liệt nữa.
Nhưng lúc cô đưa tay sờ bụng Sở Du, Sở Du vẫn run rẩy sợ hãi, sau đó theo bản năng mà đẩy tay cô ra.
An Nhược có chút thất vọng buông tay ra, không khí lại căng thẳng, sau đó cô mới hỏi, “Sao lại sinh mổ?”
Sở Du không nghĩ là sẽ bị An Nhược hỏi vấn đề này, do dự một lát mới nói, “Lúc đó, trạng thái tinh thần tôi không ổn định, ảnh hưởng đến cơ thể... chỉ có thể sinh mổ.”
Sở Du rũ mắt, rõ ràng đang nhớ lại chuyện xưa.
Sở Du như vậy làm cho An Nhược phát ghen, mặc dù đã chấp nhận hết tất cả từ con người Sở Du, nhưng cô không thích Sở Du nghĩ đến người khác, có thể Sở Du đang nghĩ đến người chồng cũ.
Cô đè Sở Du trên sô pha, tuỳ ý mà hôn Sở Du, miệng nói, “Sau này, chị chỉ có thể vì em mà thương tâm.”
Một An Nhược cường thế nhưng vậy làm Sở Du không thích ứng được, nhưng Sở Du cảm nhận được hành động này chính là dục vọng chiếm hữu của An Nhược, cô ấy không muốn cô nghĩ đến ai khác.
Còn về người kia, cô sớm đã không nghĩ đến nữa rồi, chỉ nghĩ đến đoạn thời gian thống khổ kia. Bây giờ cô đã mãn nguyện thích kiểu ăn dấm bá đạo nào của An Nhược.
Khoé mắt dần ướt, Sở Du ôm lấy An Nhược, hưởng thụ nụ hôn bá đạo mà lại ôn nhu.
Hôn một lát, Sở Du thở gấp, vuốt mặt An Nhược, dịu dàng nói, “Cho tôi ít thời gian được không?” Cô nhất định sẽ giao bản thân cho An Nhược.
Giọng nói cực kỳ dịu dàng của Sở Du, làm cho An Nhược trong giây phút này tham lam chỉ muốn ôm lấy Sở Du. Còn lời nói của Sở Du, An Nhược biết, sớm muộn gì Sở Du cũng là của cô.
“Được, em biết rồi.”
Nghe được câu trả lời, Sở Du cười cười, vuốt ve lỗ tai cô nói, “Đêm nay, tôi ở lại cùng em nhé.”
Ở cùng, chỉ là đơn thuần ở lại thôi, cô có thể nghĩ không muốn ở cùng Sở Du sao? Đương nhiên là muốn rồi.
Ôn Lĩnh không biết An Nhược được lâm vào hồi ức, chỉ nhìn thấy cái biểu cảm đáng khinh kia, lại nghĩ đến trạng thái của An Nhược hôm nay rất tốt.
“Nhớ Sở Du sao?”
“Ừ, ừ....”
An Nhược cơ bản đâu có biết Ôn Lĩnh nói cái gì, đúng là cô nhớ Sở Du, cho nên lúc Ôn Lĩnh hỏi cô, cô theo bản năng mà gật đầu nói ừ.
Sau đó, Ôn Lĩnh nói câu tiếp theo làm cô đỏ mặt.
“Dáng người Sở Du ngon đúng không?”
“!!!!” An Nhược nhìn cái bản mặt xấu xa của Ôn Lĩnh với vẻ mặt khiếp sợ, mặt lập tức đỏ lên, giống như bị Ôn Lĩnh phát hiện được bí mật trong lòng.
“Mình... làm sao mình biết được.” An Nhược quay đầu đi chỗ khác, không muốn trả lời vấn đề này.
“Ah~~ không phải Sở Du là vợ của cậu sao? Sao lại không biết thế nhỉ?”
“Cút!”
Nhưng mà, Ôn Lĩnh vẫn không có ý định tha cho cô, còn cười xấu xa nhìn thoáng qua chỗ Giả Tình và Kỷ Thần Hi, nói với An Nhược, “Cậu nhìn kìa, đó không phải là... nữ thần ngày xưa của cậu sao?”
Nữ thần ngày xưa.
Không bao giờ!
An Nhược tức giận liếc cô mấy cái, cô càng có lý do để thấy là Ôn Lĩnh cố ý chọc cô, nếu là trước kia đương nhiên An Nhược sẽ nhận, nhưng từ khi biết những chuyện xấu mà Kỷ Thần Hi làm, cô cảm thấy mắt cô mọc mụt lẹo, mới đem Kỷ Thần Hi làm nữ thần nhiều năm vậy.
Vẫn là bề ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng thì mỏng manh, như Sở Du là tốt nhất.
Hơn nữa, cô đối với Kỷ Thần Hi cũng chẳng có bao nhiêu thích. Đương nhiên, nếu không gặp được Sở Du, cô khẳng định còn không thể biết rõ cái cảm giác đó là gì.
Đối với Kỷ Thần Hi có thể xem như là thần tượng thời niên thiếu, bởi vì từ trước đến nay, cô chưa từng muốn đem Kỷ Thần Hi chiếm làm của riêng, chỉ là đơn thuần thưởng thức, đương nhiên bây giờ cũng đã mất cái cảm giác thưởng thức rồi.
Mà đối với Sở Du, cô muốn chiếm hết mọi thứ của cô ấy, ngay cả trong suy nghĩ, cô cũng muốn Sở Du chỉ thuộc về cô.
Hai người lẩm bẩm với nhau cả buổi, các nhà đầu tư cũng đã nói xong đến lượt phỏng vấn đoàn làm phim, An Nhược lên sân khấu, mà Ôn Lĩnh yên lặng rút lui, cô đem cơ hội này nhường cho Lâm Tự.
Cô ngồi dưới sân khấu, nhìn Cố Dung Khanh tiếp nhận phỏng vấn vừa xinh đẹp lại khéo léo, không khỏi nghĩ đến chuyện đêm qua Cố Dung Khanh về nhà. Vốn dĩ, hôm nay các cô đều đến đoàn làm phim bên này, cô đã sắp xếp hết mọi thứ ổn thoả. Bởi vì, Hứa mẹ sống ở trong khu nhà cô, cho nên cô rất yên tâm giao Ôn Noãn cho Hứa mẹ và dì Lâm, thật ra mấy hôm trước Ôn Noãn có thể đi học rồi, nhưng mà bởi vì cô và Cố Dung Khanh phải rời xa nhà một thời gian, lại lưu luyến Ôn Noãn cho nên không cho cô bé đi học.
Nào ngờ, nửa đường Cố Dung Khanh lại chạy về nhà, ngày hôm qua cũng lấy lý do khó chịu nói với Ôn Noãn.
Nhưng ánh mắt thì luôn nhìn cô, Cố Dung Khanh lại muốn quyến rũ cô, đươn nhiên lần này cô quyết nhịn xuống.
Mấy cái kế của Cố Dung Khanh cô đã nhìn thấy, cô vốn cho rằng Cố Dung Khanh đã học thói hư trên giường, bắt đầu nắm giữ quyền chủ động, nhưng mà qua chuyện ngày hôm đó, cô phát hiện, Cố Dung Khanh vẫn là Cố Dung Khanh trước kia, vẫn là con cừu non tuỳ ý cô muốn làm gì làm.
Mặc dù, cũng sẽ có lúc nghịch ngợm quyến rũ cô, nhưng lúc động tình thì vẫn không được.
Đặc biệt nhất là đêm qua, rõ ràng là nói nhớ Ôn Noãn, nhưng mà chỉ lo quyến rũ cô, mà Ôn Lĩnh cũng cho cô đủ thời gian để hành động. Ngày hôm qua, vốn dĩ Ôn Lĩnh không nghĩ Cố Dung Khanh sẽ quay lại. Cho nên cô mang Ôn Noãn đi tắm, rồi dỗ cô bé ngủ, Cố Dung Khanh cũng không thèm nói cái gì, một mình lén lút ở sô pha làm cái gì đó, cô cũng chả thèm để ý là gì, mang Ôn Noãn đi ru ngủ.
Lúc ra khỏi phòng, Ôn Lĩnh nghe được tiếng nước từ trong nhà tắm, cô chuẩn bị đi về phòng ngủ, nhưng lúc đi ngang qua nhà tắm, Cố Dung Khanh lại mở miệng.
“Ôn Lĩnh, chị quên lấy nội y, em giúp chị lấy đi.”
Ôn Lĩnh vốn còn đang không rõ Cố Dung Khanh định làm trò gì, vào lúc Cố Dung Khanh nói lời này, Ôn Lĩnh đã hiểu rõ, Cố Dung Khanh lại muốn chơi trò chơi với cô.
Được rồi, Ôn Lĩnh đáp ứng một tiếng, cũng không hỏi muốn cái loại nội y nào, cô đi lấy một bộ thật gợi cảm, cái loại ren, còn là màu trắng nữa.
Cái này là mua cho Cố Dung Khanh trước khi ly hôn, vẫn đặt dưới đáy tủ, lúc đó cô nào dám lấy ra.
Bây giờ thì... có thể nha.
Nếu Cố Dung Khanh định quyến rũ cô thì nhất định sẽ đến phòng của cô, cô mang theo máy tính lên giường, vờ như đang xem đồ. Đợi một lát, Cố Dung Khanh mới đi vào, cô ấy vừa vào Ôn Lĩnh đã thấy gương mặt đỏ hồng kia, ngượng ngùng xoắn xít lên giường, chui vào trong chăn, đưa lưng về phía cô.
Lúc Ôn Lĩnh cho rằng Cố Dung Khanh sẽ không có hành động gì thì Cố Dung Khanh nói chuyện, “Không ngủ sao?”
“Hả?”
“Ah, ngủ.” Ôn Lĩnh tắt đèn, cô cũng đưa lưng về phía Cố Dung Khanh, trong đầu nghĩ, chẳng lẽ chiêu này trị được Cố Dung Khanh sao?
Cảm thấy mắc cỡ sao? Đúng là mắc cỡ thật, nhưng sau khi tắt đèn lá gan của Cố Dung Khanh lớn không ít, cô xoay người lại, một tay vuốt ve sau lưng Ôn Lĩnh, từng chút một chạm vào đó.
Cô không biết nói sao nữa, trong bóng tối hình như cô nhìn thấy Ôn Lĩnh cười, sau đó nói, “Chúng ta bật đèn làm đi?”
Sau đó, Cố Dung Khanh lập tức rụt tay lại, cô hiểu được ý đồ của Ôn Lĩnh, cố ý để cô mặc loại nội y mặt đỏ tai hồng, còn ở ngay lúc này nói bật đèn nữa chứ.
Quá xấu xa rồi.
Cảm nhận được tay Cố Dung Khanh rụt lại, Ôn Lĩnh có chút mất mát, cô có chút thèm....
Nhưng mà nhìn thấy ý đồ của Cố Dung Khanh bị thất bại, lại càng làm cô hưng phấn.
Cũng thu thập Cố Dung Khanh một hồi.
Vẫn còn tiếp tục nữa...
Cho nên sáng hôm nay, lúc xuất phát, Lâm Tự và Lương Mị mang theo Tiểu Hàng đến nhà cô, vốn dĩ định đi chung, nhưng Ôn Lĩnh không đồng ý.
Cố Dung Khanh bảo cô đi chung nhưng Ôn Lĩnh từ chối, “Không thích hợp, xe của chị mọi người đều biết, nếu tôi đi cùng nhất định sẽ không có tin gì tốt.”
Nói xong, cô kéo Lâm Tự đi riêng.