Thừa Cơ Mà Nhập

Chương 96: Chương 96: Chương 95




Ôn Lĩnh nhìn theo hướng mà Lâm Tự chỉ, hai người già đang chơi với hai đứa nhỏ vui vẻ vô cùng, đặc biệt là dì Lâm, trong mắt tràn đầy yêu thương, bà đảo mắt qua nhìn Lâm Tự và Lương Mị, “Hai đứa định khi nào sinh con?”

Cái này chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng mà người nghe lời này sắc mặt đều hồng, thoạt nhìn bị mất tự nhiên, Ôn Lĩnh khẳng định đây là cơ hội tốt để cà khịa hai người này, không thể bỏ qua.

“Hai người tính ai là người sinh?”

Cô tưởng rằng Lương Mị sẽ trả lời, nào ngờ Lâm Tự lại ấp úng nói, “Em còn trẻ tuổi, em sinh.”

Ôn Lĩnh “....”

Đến chiều hôn lễ kết thúc, Hứa Triết đi tiễn khách, Ôn Lĩnh đi cùng Hứa Triết, một là muốn cảm ơn, hai là muốn Hứa Triết ở lại để chơi tiếp, kết quả Hứa Triết nói công ty có việc phải đi về, anh vừa nói xong thì nhìn thấy cô em gái thân ái ở bên cạnh với vẻ mặt hưng phấn cùng với chờ mong, Hứa Triết đành nói, “Để Mộc Mộc ở lại chơi với mọi người đi.” Cứ như vậy mà giữ Mộc Mộc ở lại.

Ôn Lĩnh cũng không nói thêm gì.

Hứa Mộc Mộc cả ngày nay không dám vui vẻ ra mặt, bởi vì có anh trai cô ở đây, đây là chuyện tốt, có thể tự do bay nhảy, cho nên trên đường về Hứa Mộc Mộc so với Ôn Lĩnh càng tích cực hơn.

Người ở lại trừ bỏ Hứa Mộc Mộc còn có Tiểu Hàng cũng ở một mình, Ôn Lĩnh mệt mỏi cả ngày cho nên tối nay cũng không mong chờ lắm, cô muốn nghỉ ngơi, nhưng mà Hứa Mộc Mộc lại cực kỳ hứng thú, nói buổi tối phải làm đồ nướng, Ôn Lĩnh thuận thế nói, “Vậy em đi chuẩn bị đi.”

“Được, không thành vấn đề.”

Hứa Mộc Mộc đồng ý xong, Ôn Lĩnh đã mang Cố Dung Khanh về phòng, An Nhược và Sở Du còn có Lâm Tự và Lương Mị cũng vậy, Hứa Mộc Mộc nhìn thấy mấy người rời đi, lập tức cuống lên.

Sao lại thế này? Chỉ còn lại một mình cô thôi sao?

“Chị, một mình em chuẩn bị hả?” Hứa Mộc Mộc không tin được.

Ánh mắt của Ôn Lĩnh nhìn đến Tiểu Hàng đang chuẩn bị chuồng đi, chỉ vào cô mà nói, “Còn có em ấy hỗ trợ.”

Tiểu Hàng chuẩn bị trốn đi, nhưng bị bắt lại với vẻ mặt bức mộng, “....”

Cố Dung Khanh nhìn thấy bộ dáng ấm ức của hai người, cuối cùng không nhịn được nói, “Được rồi, bọn chị chỉ lên thay quần áo, hai đứa cũng đi nghỉ đi, bây giờ còn sớm, trễ chút nữa rồi cùng nhau chuẩn bị.”

Nghe vậy, Hứa Mộc Mộc mới thở dài một hơi, “Vẫn là chị dâu tốt nhất.”

Cố Dung Khanh bị Hứa Mộc Mộc gọi vậy có chút ngượng, không nói chuyện nữa mà kéo Ôn Lĩnh đi lên lầu.

Bởi vì trong kế hoạch ở đây một đêm, cho nên Ôn Lĩnh đã đặt sẵn một căn biệt thự, ngày mai Lâm Tự và Lương Mị sẽ đi hưởng tuần trăng mật riêng, mà cô và Cố Dung Khanh cũng ở lại thả lỏng một chút.

Ôn Lĩnh đi vào nhà tắm xả nước trước, lúc đi ra nhìn thấy Cố Dung Khanh nằm ở trên giường, cô cũng đi đến ôm lấy Cố Dung Khanh, sau đó hôn lên mặt Cố Dung Khanh một cái, “Sao nè, mệt sao?”

“Ừ... hơi mệt.” Cố Dung Khanh tìm một tư thế thoải mái nằm trong lòng ngực Ôn Lĩnh, vuốt tóc Ôn Lĩnh.

Gần đây, Ôn Lĩnh phát hiện Cố Dung Khanh rất thích vuốt tóc cô, hơn nữa cái động tác kia như chải lông chó.

“Dung Khanh, chị đừng có vuốt tóc em như vậy.”

“Chị thích.”

Được rồi, vợ cô thích thì cô biết nói cái gì nữa?

“Em còn tưởng rằng Lương Mị sẽ sinh con chứ?”

Cố Dung Khanh liền biết Ôn Lĩnh sẽ hỏi cô vấn đề này, cô từ trong lòng ngực Ôn Lĩnh thoát ra, ngồi ở trên giường nói, “Thật ra, cơ thể của Lương Mị không tốt, sinh con có chút khó.”

“A... trách không được sau khi em hỏi xong, sắc mặt Lương Mị không tốt cho lắm.”

Cố Dung Khanh nhìn vẻ mặt bừng tỉnh của Ôn Lĩnh, cảm thấy đáng yêu, vuốt tóc hỏi cô, “Chúng ta có nên sinh thêm đứa nữa không?”

Lại sờ đầu nữa? Ôn Lĩnh muốn né nhưng mà né không được, thậm chí sờ xong còn cắn cằm của cô nữa chứ, “Chị muốn sinh một bảo bảo lớn lên giống em.”

Ôn Lĩnh né tránh, nắm lấy tay Cố Dung Khanh nói, “Về sau rồi nói.”

Cố Dung Khanh hôn lên tay Ôn Lĩnh một cái, Ôn Lĩnh sửng sốt, liền nghe được Cố Dung Khanh nói, “Con mà giống em, sẽ rất đáng yêu.”

Cố Dung Khanh cười ôn nhu, trên gương mặt đầy chờ mong, Ôn Lĩnh căn bản không để ý đến lời nói của Cố Dung Khanh, chỉ cảm thấy bộ dáng bây giờ của Cố Dung Khanh, rất quyến rũ.

Lập tức nhào lên người Cố Dung Khanh mà cắm rồi nhâm nhi.

Không như dự kiến, Cố Dung Khanh lại không phát ra tiếng dễ nghe kia, còn cười nữa, Ôn Lĩnh bất mãn cắn lấy xương quai của cô rồi hỏi, “Chị cười cái gì?”

“Em thật giống một con chó lớn.”

Quả nhiều, Cố Dung Khanh sờ tóc cô lúc đó suy nghĩ không hề đơn giản.

“Vậy thì chó lớn muốn ăn thịt!”

Nói lập tức đè lên người Cố Dung Khanh, lột quần áo Cố Dung Khanh xuống, rồi tiếp tục cắn.

An Nhược và Sở Du trước khi đi lên phòng, định đón Khả Khả từ Hứa mẹ về phòng, chiều nay lúc các cô đang trò chuyện vui vẻ, cho nên Khả Khả và Tiểu Noãn đều bị Hứa mẹ mang đi rồi, nhưng bây giờ cũng đã hết việc, đương nhiên phải tiếp Khả Khả về rồi.

Lúc đến đón Khả Khả còn không vui, bởi vì lúc các cô đến thấy Khả Khả và Tiểu Noãn đang chơi vui vẻ, thấy thế Hứa mẹ ngăn lại, “Mấy đứa nhỏ đang chơi vui, để con bé ở chỗ này đi, tối nay mấy đứa còn phải đi ăn mà. Vừa lúc dì ở đây.”

An Nhược vừa nghe cũng thấy hợp lý, hơn nữa nhìn thấy con không vui, cô cũng không đành lòng, liền khuyên Sở Du để Khả Khả ở đây chơi.

Sở Du cũng không có lý do gì mang Khả Khả về, cũng đồng ý.

“Dì Hứa, dì Lâm, làm phiền hai dì rồi ạ.”

Hứa mẹ cười ha hả nói “Không có phiền, không có phiền.”

Cứ như vậy, Sở Du đi theo An Nhược lên lầu, lúc vào phòng An Nhược nằm ở trên giường không muốn động, cô nằm ở trên giường nhớ tới lời Ôn Lĩnh và Lâm Tự nói.

Cho đến khi Sở Du xả nước xong, giúp cô mang dép đến, cô mới lấy lại tinh thần, ngồi dậy nói, “Để em tự làm.”

Né tránh tay Sở Du, cởi giày ra.

Nhưng Sở Du lại không vui, cô nhìn chằm chằm vào An Nhược.

An Nhược bị Sở Du nhìn có chút mất tự nhiên, lảng tránh ánh mắt hỏi cô, “Sao vậy chị?”

Sở Du thở dài một hơi, ngồi bên người cô, nắm lấy tay An Nhược, đem đầu cô quay lại đây, để cho An Nhược nhìn cô.

“Từ lúc ăn cơm, em nghĩ cái gì vậy?”

An Nhược cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Không có nghĩ gì hết.”

“Em gạt chị.”

Nhìn đôi mắt Sở Du, An Nhược bỗng nhiên chột dạ, nhưng miệng vẫn còn cứng.

“Thật là không nghĩ gì hết mà, em lừa chị làm gì?”

“Vậy tại sao em lại lừa chị?”

“Em....” Mới nói một chữ, An Nhược liền nghe được tiếng khóc của Sở Du rồi hỏi cô, “Có chuyện gì mà không thể nói với chị?”

Trong lòng An Nhược hốt hoảng, cô quên mất, Sở Du vẫn là một người yếu đuối, cô mà không nói ra thì Sở Du sẽ suy nghĩ nhiều, cô ôm lấy mặt Sở Du, hôn hôn nói, “Em không có lừa chị mà.”

“Em có, em suy nghĩ cái gì mà không muốn nói, chính là gạt chị rồi.” Sở Du càng nói càng ấm ức, nước mắt cứ thế rơi xuống, An Nhược một bên lau nước mắt một bên dỗ dành, “Em làm sao mà lại gạt chị chứ?”

Sở Du không thèm nói gì, chỉ An Nhược mà rưng rưng nước mắt.

Cuối cùng, An Nhược không đành lòng nhìn Sở Du khóc, cho nên vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng.

“Chính là... em suy nghĩ đến chuyện Ôn Lĩnh và Lâm Tự thảo luận việc sinh con.”

Nghe cô nói xong, Sở Du nghĩ thầm trong đầu quả nhiên, vừa rồi lúc Ôn Lĩnh và Lâm Tự nói chuyện, cô đã nhìn thấy An Nhược thất thần, quả nhiên lại nghĩ vớ vẩn gì đâu.

“Em muốn sinh con sao?”

“Không, em không muốn.”

Cái này làm Sở Du mở to mắt, cô còn cho rằng An Nhược muốn sinh con, ai biết đâu lại không muốn.

“Tại sao?”

An Nhược lảng tránh ánh mắt của cô mà nói, “Có gì mà tại sao chứ, chỉ là không muốn sinh thôi.”

“Hơn nữa....” An Nhược nói một nửa dừng lại.

Sở Du muốn biết cái câu bỏ dở kia, cô hỏi lại, “Hơn nữa cái gì?”

Không ngờ là Sở Du lại chấp nhất như vậy, An Nhược cũng không dấu diếm, tiếp tục nói chứ không Sở Du lại giận.

“Chúng ta không phải đã có Khả Khả rồi sao? Sao lại sinh đứa nữa.”

Nghe cô nói xong, Sở Du sửng sốt, cô không nghĩ là trong lòng An Nhược lại nghĩ như vậy, nhưng mà....

“Em không muốn có một đứa con của em sao?”

An Nhược biết ngay Sở Du lại tiếp tục nói về chuyện này, cô không muốn, thật sự không muốn.

Nhìn thấy An Nhược không muốn trả lời, Sở Du còn muốn hỏi nữa lại bị An Nhược cắt ngang.

“Được rồi, đi tắm đi. Lát nữa còn phải ra ngoài ăn.”

Lúc tắm, An Nhược còn suy nghĩ, bây giờ các cô xem như là cãi nhau sao? Chỉ vì chuyện sinh con mà cãi nhau.

Thật ra, An Nhược đối với chuyện sinh con, trong lòng có chút sợ hãi, đặc biệt là khi nhìn thấy vết sẹo trên bụng Sở Du, cô không muốn sinh, mà cô cũng không muốn Sở Du chịu thêm nữa, suy cho cùng các cô đã có một cục cưng đáng yêu rồi.

Cô không cần sinh con, cô có Khả Khả là đủ rồi.

Lúc ăn cơm, giữa hai người cũng rất lạnh nhạt, cảm xúc của hai người không cao như những người khác mà vui đùa.

Hai cô dâu mới thì không cần phải nói rồi, cả ngày trên mặt đều treo nụ cười, Hứa Mộc Mộc và Tiểu Hàng cũng ngồi kế bên nhau, trong nháy mắt cũng cười nói vui vẻ, cả hai đều là người hoạt bát cho nên thích ứng rất nhanh.

Ôn Lĩnh chạm chạm vào người Cố Dung Khanh, lại nhìn An Nhược và Sở Du mà bĩu môi, làm mặt quỷ chọc cười Cố Dung Khanh, Ôn Lĩnh nhìn thấy cô cười mà bất đắc dĩ, rõ ràng là muốn Cố Dung Khanh chú ý đến hai người kia, đột nhiên lại cười rộ lên?

“Chị không nhận ra hai người kia không bình thường sao?”

“Có.”

“Vậy chị....”

“Vậy em có cách nào tốt không?”

Ôn Lĩnh lập tức nghẹn họng, nói gì giờ? Cô có cách nào tốt chứ? Với cái đầu như vậy Cố Dung Khanh làm sao mà lớn lên? EQ trước sau có như không có.

Cô định nói tiếp, Cố Dung Khanh lại nhìn ra phía sau cô, sau đó nói, “Cách thì chắc có.”

“Hửm?”

Cô còn chưa suy nghĩ lời nói kia có ý gì, thì thấy An Nhược cầm ly rượu đi lại đây, An Nhược cụng ly với Ôn Lĩnh, uống cạn hơi.

“Cái này....”

“Cậu uống ít thôi....”

“An Nhược... cậu một vừa hai phải thôi.”

Uống một lần ba ly, Ôn Lĩnh biết tửu lượng của cô, nhưng uống thế này cũng không tốt? Vừa định ngăn cản An Nhược, thì đã thấy Sở Du đưa tay ra cầm lấy ly rượu của An Nhược, uống một hơi.

“Đừng uống nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.