Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 70: Chương 70: Ai cao quý hơn ai chứ




Chuyện Thẩm Quốc Vinh muốn đến Nam Thành là hành trình công khai, ông ấy đi chuyến bay vào khoảng ba giờ chiều, hơn năm giờ đến Nam Thành, Thẩm Thanh Ngọc vừa đến sân bay thì chuyến bay của Thẩm Quốc Vinh đã hạ cánh.

Hôm nay bên phía Trần Hạc Nhất vốn cũng định phái người đến đón Thẩm Quốc Vinh, nhưng Thẩm Quốc Vinh thẳng thừng bảo thư ký từ chối.

Lần này Thẩm Quốc Vinh đến Nam Thanh, ngoại trừ việc khảo sát tình huống của Nam Thành Vạn Tượng, ông ấy còn đến nhìn xem Thẩm Thanh Ngọc sau khi ly hôn với Bạc Minh Thành thì sống ra sao.

Nam Thành vào cuối tháng hai trời mau tối, mới chạng vạng sáu giờ mà sắc trời đã bắt đầu tối xuống.

Thẩm Thanh Ngọc đã nhìn thấy Thẩm Quốc Vinh từ đằng xa nhưng lại sợ bị người khác chụp được nên cô không gọi ông ấy, mà đợi đến khi Thẩm Quốc Vinh và thư ký đi đến trước mặt mới mở miệng: “Bố.”

Thẩm Quốc Vinh đánh giá Thẩm Thanh Ngọc một lượt: “Sắc mặt khá tốt.”

Thẩm Thanh Ngọc nhướng mày: “Trần Ánh Nguyệt đã đặt chỗ rồi, bây giờ chúng ta qua đó đi.”

Trần Ánh Nguyệt với Thẩm Thanh Ngọc quen biết nhau từ hồi đi nhà trẻ, hai người cùng nhau đi nhà trẻ, tiểu học đến cấp ba, ngay cả đại học cũng học cùng nhau. Lúc Thẩm Thanh Ngọc nhất quyết kết hôn với Bạc Minh Thành, Thẩm Quốc Vinh đã buông lời cay nghiệt, có rất nhiều tình huống của Thẩm Thanh Ngọc ông ấy đều biết được từ chỗ của Trần Ánh Nguyệt.

Hai gia đình lại rất thân nhau, Thẩm Quốc Vinh cũng rất thích Trần Ánh Nguyệt: “Phòng làm việc của Ánh Nguyệt còn mở không?”

“Gần đây còn chưa mở, qua mấy tháng chắc sẽ mở lại lần nữa.”

Nhà họ Trần nhà to sản nghiệp lớn, trên Trần Ánh Nguyệt còn có anh trai, mấy người anh họ nên cũng không cần Trần Ánh Nguyệt làm gì để nuôi gia đình sống qua ngày, Trần Ánh Nguyệt vừa sinh ra thì đã định sẵn là một người sống vui vẻ không lo không nghĩ.

Thẩm Quốc Vinh bật cười: “Con nên học theo Ánh Nguyệt đi, bố còn chưa già mà.”

Thẩm Thanh Ngọc hừ hừ: “Nhưng con cũng thích kiếm tiền.”

Thẩm Thanh Ngọc cũng không có nói dối, quả thật cô rất thích kiếm tiền.

Khi còn nhỏ Thẩm Quốc Vinh sợ cô bị bắt cóc, một nhà ba người đều ở trong nhà trệt bình thường, trong mắt bạn cùng lớp thì gia đình Thẩm Thanh Ngọc là một gia đình ba người rất bình thường.

Mặc dù lúc nhỏ Thẩm Thanh Ngọc có rất nhiều tiền tiêu vặt, nhưng cũng không phải do mình tự kiếm, hơn nữa “gia đình bình thường” có nhiều tiền tiêu vặt để xài như vậy thì rất không bình thường.

Sau này, vì để có tiền tiêu xài, vào năm ba tiểu học, Thẩm Thanh Ngọc nhân dịp nghỉ đông đã ra ngoài bán bông hồng kiếm tiền.

Cô vừa xinh đẹp lại biết cách nói chuyện, mỗi đêm cô đều có thể bán hết mấy chục bông hồng trong hơn một tiếng đồng hồ.

Khi còn học cấp hai, cô lấy tiền lì xì rồi nhờ cậu gửi một chồng quần áo đẹp từ bên Hải Thành qua, vào thứ sáu lúc tan học thì bày sạp bán ở con đường bên cạnh trường.

Lúc đó Trần Ánh Nguyệt cũng theo cô, hai người vui đùa giống như người bán hàng rong mua bán trong một năm cũng kiếm được mấy vạn.

Sau này lên cấp ba, nhà họ Thẩm mới lộ ra chút của cải, lên cấp ba nhiệm vụ học tập rất nặng nề, Thẩm Thanh Ngọc kéo hai, một ngày đều phải dạy bù cho Trần Ánh Nguyệt và Cao Ngọc, lúc này mới không tiếp tục “kiếm tiền”.

Lúc học đại học, ngành cô học cũng là quản lý tài chính, nếu như không có cái ngoài ý muốn là Bạc Minh Thành này thì cô đã lập nghiệp hoặc là về nhà phụ giúp từ lâu.

Hôm nay tình hình giao thông rất tốt, chưa đến bảy giờ đã về đến trung tâm thành phố, đến chỗ nhà hàng mà Trần Ánh Nguyệt đã đặt cũng mới bảy giờ.

Trần Ánh Nguyệt đã đợi ở phòng bao từ sớm, Thẩm Thanh Ngọc và Thẩm Quốc Vinh vừa bước vào phòng bao, Trần Ánh Nguyệt đã gọi một tiếng ngọt lịm: “Chú Thẩm, sao mà chú đẹp trai thế!”

“Hai tháng không gặp, Ánh Nguyệt lại xinh hơn rồi!”

Thẩm Quốc Vinh khen một câu rồi ngồi vào chỗ.

Thẩm Thanh Ngọc cũng mỉm cười bước qua, ngồi xuống bên cạnh Trần Ánh Nguyệt, vừa mới ngồi xuống, Trần Ánh Nguyệt bên cạnh đã nâng vai đụng cô một cái.

Thẩm Thanh Ngọc liếc cô ấy, Trần Ánh Nguyệt thấp giọng nói bên tai cô: “Năm xui tháng hạn, lúc tớ tới nhìn thấy Lâm Mai Phương với Bạc Minh Tâm đó.”

Thẩm Thanh Ngọc không cho là đúng: “Chị ấy bao nhà hàng này rồi à?”

“Này thì không có.”

“Vậy sợ gì?”

Trần Ánh Nguyệt thấy cũng phải, Bạc Minh Tâm cũng không thể gọi bảo vệ đuổi bọn cô ra ngoài được.

Mọi người đều trả tiền mà, ai cao quý hơn ai chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.