Giờ này, người dưới lầu công ty không nhiều, nhưng vẫn có người qua lại.
Hai người Thẩm Thanh Ngọc và Bạc Minh Thành đứng đây, không tránh khỏi thu hút những ánh mắt nhìn.
Đêm qua hôn lễ đó rất rầm beng, nhà họ Bạc bị cô đè chết, Thẩm Thanh Ngọc không muốn việc sắp thành lại hỏng.
Cô ngẩng đầu nhìn anh ta, lạnh giọng cười một tiếng, rồi giơ tay tát mạnh lên mặt anh ta.
“Bốp” tiếng vang vô cùng, trạng thái tinh thần của Bạc Minh Thành một đêm không ngủ vốn đã rất tệ, cái tát của Thẩm Thanh Ngọc làm cho anh ta hoảng hốt nửa giây.
Có thể thấy, cái tát này của Thẩm Thanh Ngọc dùng bao nhiêu phần sức.
“Bây giờ anh tin rồi chứ?”
Thẩm Thanh Ngọc nói, giơ tay đẩy anh ta ra, lùi về sau hai bước: “Nếu như anh không tin, vậy tôi còn có thể nói cho anh một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Anh ta ngước mắt nhìn cô, bên trong biến hoá không rõ, anh hiển nhiên vẫn không tin.
“Anh biết năm đó tại sao tôi thích anh không?”
Bạc Minh Thành nghe lời này của cô, sững sờ một lát: “Tại sao?”
Trong điện thoại đó chỉ có tâm trạng Thẩm Thanh Ngọc thích anh ta, nhưng không có nói tại sao thích.
Bạc Minh Thành nhìn Thẩm Thanh Ngọc, anh ta mơ hồ cảm nhận được tiếp theo đây mình sẽ nghe thấy một đáp án không lành, anh ta muốn chạy, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Giây sau, anh ta nghe giọng của Thẩm Thanh Ngọc vang lên: “Mười hai năm trước, trong một con hẻm sau đường Trung Hải ở Nam Thành, tôi bị người ta chặn đánh ngất trong đó, là một nam sinh cấp ba cứu tôi, cậu ấy đưa tôi đến bệnh viện xong thì đi, sau khi tôi tỉnh lại, chỉ thấy một bộ đồng phục, trên đồng phục có một bảng tên, ghi “Bạc Minh Thành “.”
Dường như sợ anh ta không nghe rõ, Thẩm Thanh Ngọc nói rất chậm.
Cô nói rất rõ ràng, Bạc Minh Thành nghe rất rõ.
Đó là một chuyện nhỏ nhoi, đổi lại chuyện khác, Bạc Minh Thành đã quên lâu rồi.
Nhưng chuyện này anh nhớ rất rõ, năm đó anh ta và Phó Ngọc Hải vẫn chưa xích mích, ông bà ngoại của anh ta và ông nội Phó Ngọc Hải là hàng xóm, hai nhà thân thiết, sáu năm trung học anh ta học ở Nam Thành, gần như là đi học tan học cùng với Phó Ngọc Hải.
Anh ta trước giờ không phải người tốt bụng, có lúc còn máu lạnh vô cùng, cho dù có người ngã ở trước mặt mình, suy nghĩ đầu tiên của anh ta sẽ là phiền phức chứ không phải thật đáng thương.
Dường như trời sinh anh ta không có lòng thương xót, càng không có thông cảm, anh ta không thích kẻ yếu, cũng không thích kẻ mạnh.
Tình cảm của anh ta và Phó Ngọc Hải cũng không tốt lắm, đối với anh ta thì Phó Ngọc Hải chẳng qua chỉ là một người cùng anh ta lên lớp ở Nam Thành thôi, nhưng rốt cuộc vẫn hơn người không quen biết.
Vì thế hôm ấy, Phó Ngọc Hải hỏi mượn đồng phục của anh ta để đắp cho nữ sinh đó, tuy anh ta không muốn nhưng cũng đưa áo khoác ngoài cho anh.
Vì anh ta biết, Phó Ngọc Hải thích cô gái đó.
Phó Ngọc Hải luôn nghĩ mình giấu rất giỏi, nhưng anh tan học xong lúc nào cũng vô tình đi ngang qua cổng trường cấp hai đó, thứ sáu thích kéo anh ta qua đó chơi bóng bàn.
Anh ta đã nhìn ra từ lâu, chỉ là vẫn luôn không nói.
Anh ta không hề quan tâm những chuyện này, vì thế cả dáng vẻ của nữ sinh đó, anh ta cũng không nhớ.
Điều duy nhất nhớ được là hôm đó, Phó Ngọc Hải bế cô ấy ra từ trong hẻm, lúc cô ấy hôm mê ló ra một cái đầu để lộ gương mặt trắng ngần tinh tế.
Nhiều hơn nữa thì không có.
Sau này, hình như nữ sinh đó nhờ người khác trả lại đồng phục cho anh ta, anh ta trước giờ không thích người khác chạm vào đồ mình nên áo khoác đó anh ta đã vứt đi.
Hôm đó, đứng ngay con đường đối diện, đột nhiên nhìn thấy Phó Ngọc Hải bế người chặn xe đến bệnh viện, anh ta không hề có ý định lên trước giúp đỡ.
Bạc Minh Thành sững người một chút rồi nhìn Thẩm Thanh Ngọc, giọng hơi run một chút: “Vì thế nên?”
Tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân sao?