Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 32: Chương 32: Cô chủ Bạc muốn quỳ xuống sao?




Bạc Minh Tâm vừa khóc vừa mách Bạc Minh Thành, Thẩm Thanh Ngọc vẫn đứng ở đó không, biểu cảm vẫn bình tĩnh nhưng cả người cô lạnh toát không thể giải thích nổi, cô chỉ lạnh lùng nhìn đám người Bạc Minh Tâm và Bạc Minh Thành đang đứa ngoài cửa.

Bạc Minh Tâm vô cùng hoảng loạn, khóc nấc lên trong vòng tay Bạc Minh Thành.

Sắc mặt của Bạc Minh Thành vô cùng ảm đảm, ánh mắt anh nhìn Thẩm Thanh Ngọc như muốn nuốt chửng cô vậy.

Châu Du Dân đứng bên cạnh thốt lên: “Thẩm Thanh Ngọc sẽ không chơi lớn như vậy đâu nhỉ?”

Trần Ánh Nguyệt trợn trừng mắt: “Cô Bạc đây thật biết giả bộ ngây thơ vô tội đấy, chính cô là người cầm đầu gây nên chuyện này mà bây giờ sợ hãi như vậy sao, kẻ có tội lại đi mách tội người khác.”

Sau khi lau sạch tay xong, Thẩm Thanh Ngọc mới lạnh lùng nhìn Bạc Minh Thành: “Anh đến cũng nhanh đấy.”

Nói xong, cô khịt mũi: “Nhà họ Bạc không biết dạy cô Bạc đây nên tôi đành phải đích thân dạy dỗ cô ấy một chút thôi mà.”

Sau khi nói xong, cô quay lại nhìn Trần Ánh Nguyệt: “Đi thôi, chúng mình đi ăn đêm.”

Thẩm Thanh Ngọc sải bước đi về phía cửa, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Đương nhiên, cô cũng coi như Bạc Minh Thành không hề tồn tại.

Tuy nhiên, khi cô vừa bước ra đến cửa, Bạc Minh Thành đã túm lấy tay cô với vẻ mặt lạnh lùng: “Xin lỗi đi.”

“Tổng giám đốc Bạc đây chắc chắn muốn tôi xin lỗi sao?”

Nghe lời Bạc Minh Thành nói, Thẩm Thanh Ngọc quay đầu nhìn anh, cô khẽ cong môi lên.

Lúc này, Bạc Minh Tâm đã có người chống lưng, vì thế cô ta mạnh miệng nói: “Em không cần cô ta xin lỗi! Em muốn cô ta quỳ xuống ở ngoài cửa kia cơ!”

Lớn đến từng này, Bạc Minh Tâm chưa bao giờ phải chịu ấm ức như bây giờ.

Thẩm Thanh Ngọc khẽ mỉm cười nhìn Bạc Minh Tâm: “Cô chủ Bạc đây muốn quỳ sao?”

“Thẩm Thanh Ngọc!” Bạc Minh Thành lạnh lùng hét tên cô, thái độ của Thẩm Thanh Ngọc hoàn toàn khiến anh nổi giaanjj.

Đối diện với cái nhìn sắc bén của Thẩm Thanh Ngọc, Bạc Minh Tâm cảm thấy run rẩy, cô ta co rúm người lại, trốn sau lưng Bạc Minh Thành: “Anh trai, cô ta hạ thuốc em!”

Nghe thấy cô ta nói vậy, Bạc Minh Thành khẽ cau mày: “Đi bệnh viện.”

Thế nhưng Bạc Minh Tâm không muốn rời đi, cô ta không can lòng, cô ta muốn Thẩm Thanh Ngọc phải cầu xin cô ta tha thứ: “Em không muốn đâu anh! Em bị cô ta bỏ thuốc! Em muốn báo cảnh sát! Cô ta bắt cóc em, lại còn hạ thuốc em!”

“Được thôi, để tôi giúp cô Bạc báo cảnh sát nhé.”

Thẩm Thanh Ngọc lấy điện thoại ra, trực tiếp bấm 113. Trước khi ấn nút gọi, cô còn quay sang nhìn Bạc Minh Tâm nói một câu: “Nhân tiện yêu cầu cảnh sát điều tra chuyện nửa đêm qua tôi bị người ta bắt đi.”

Lúc này đầu óc Bạc Minh Tâm như quay cuồng, cùng với tác dụng của thuốc trong cơ thể nên hai chân cô ta mềm nhũn, phải bám chặt vào vai Bạc Minh Thành mới không bị ngã.

Bạc Minh Thành đưa ta yra đỡ cô ta, Bạc Minh Tâm liếc nhìn Thẩm Thanh Ngọc, cô cũng đang đưa mắt nhìn cô ta: “Tôi báo cảnh sát rồi đó, cô Bạc cố gắng thêm chút nữa, chúng ta đi đến đồn cảnh sát lập biên bản.”

Đột nhiên, Bạc Minh Tâm cảm thấy có chút sợ hãi Thẩm Thanh Ngọc, cô ta làm việc không kín kẽ lắm, nếu như bị phát hiện nhất định sẽ phải vào tù!

Nghĩ đến đây, Bạc Minh Tâm sợ hãi: “Anh trai, em cảm thấy rất khó chịu, em muốn đến bệnh viện, em cảm thấy khó chịu lắm…”

Vẻ mặt của Bạc Minh Thành vô cùng lạnh lùng, anh ôm chặt Bạc Minh Tâm, trước khi đi, còn ném cho Thẩm Thanh Ngọc một ánh mắt hung dữ.

Bắt gặp ánh mắt ấy của anh, Thẩm Thanh Ngọc cũng chỉ thờ ơ nhìn lại.

Ban đầu, Bạc Minh Tâm cũng chỉ phóng đại sự khó chịu của mình, thế nhưng thời gian chầm chậm trôi qua, thuốc càng lúc càng phát huy tác dụng hơn, cô ta càng lúc càng cảm thấy khó chịu hơn.

Lúc này, ý thức của cô ta bắt đầu trở nên rối loạn, vừa khóc vừa vung tay dứt quần áo.

Bạc Minh Thành không dám chậm trễ, vội vàng bế Bạc Minh Tâm đến bệnh viện.

Trần Ánh Nguyệt cong môi, có chút không can lòng: “Biết vậy thì đã đến đây sớm hơn! Đợi thuốc trong người Bạc Minh Tâm phát huy tác dụng thì vứt cô ta ra ngoài để xem cô ta sau này còn dám ngạo mạn như thế nữa không!”

Thẩm Thanh Ngọc cũng cảm thấy hơi tiếc nuối, thế nhưng cô biết khi thuốc phát huy tác dụng thì cô ta cũng không dễ chịu: “Thôi bỏ đi, tha cho cô ta một lần.”

Nếu còn có lần sau, cô nhất định sẽ không rộng lượng như thế nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.