“Mày, mày...”
Lời nói của Bạc Minh Thành khiến ông cụ Bạc tức giận đến nỗi cả người run rẩy. Bách Gia Tính đứng ở cửa thấy thế bèn vội vàng chạy vào, lấy thuốc giảm áp ra: “Cụ à, ngài phải chú ý giữ gìn sức khỏe!”
Ông cụ Bạc còn chưa muốn chết, giận thì giận thế thôi nhưng ông ta cũng không muốn vào phòng cấp cứu một lần nữa.
Nhìn thuốc trên tay Bách Gia Tính, ông ta run rẩy giơ tay nhận lấy rồi cho vào miệng mình.
Một bàn tay khác không quên vơ đại những thứ có thể vơ được rồi ném đi. Trong phòng vang lên tiếng “loảng xoảng rầm rầm” không ngừng.
“Rốt cuộc trong mắt nó có còn coi tôi là ông nội nữa không! Anh trai nó đi rồi, nó cho rằng chắc chắn nhà họ Bạc sẽ vào tay nó đấy à. Bây giờ quả thật là xem tôi như chết rồi vậy!”
“Cụ à, đã xảy ra chuyện như vậy rồi, chắc chắn là cậu hai cũng rất khó chịu. Cụ đừng tính toán với cậu ấy nữa, cơ thể mình quan trọng hơn.”
Ông cụ Bạc không nói gì. Bây giờ ông ta bớt giận rồi mới bắt đầu nghĩ đến lời vừa rồi của Bạc Minh Thành.
Giận thì giận nhưng ông cụ Bạc cứ nghĩ đến những lời đó của Bạc Minh Thành là lại lo lắng.
Ông ta không ngờ rằng chuyện mà mình làm ra lại bị nhà họ Thẩm và Thẩm Thanh Ngọc biết nhanh như vậy. Chuyện không giấu được nữa, Bạc Vĩnh Cơ hiểu rằng ông ta không thể lừa dối nhà họ Thẩm được nữa rồi.
Thứ ông ta muốn chẳng qua là chờ hôn lễ xong xuôi rồi, Thẩm Thanh Ngọc đã trở thành người nhà họ Bạc rồi thì cho dù mọi việc có bại lộ, nhà họ Thẩm cũng không thể bất hòa với ông ta được.
Nhưng hôm nay mọi chuyện lại bại lộ trước.
Không cần nghĩ cũng biết chuyện ở hôn lễ đêm qua chắc chắn là do Thẩm Thanh Ngọc cố ý.
Mặc dù nhà họ Bạc và nhà họ Thẩm ngang sức ngang tài, nhưng Thẩm Quốc Vinh và bà cụ nhà họ Lương bên kia cũng không đơn giản.1
Nếu nhà họ Thẩm thật sự muốn truy xét đến cùng thì ông cụ Bạc biết nhà họ Bạc sẽ chẳng có chút lợi ích nào.
Ông cụ Bạc cũng không muốn trở mặt hoàn toàn với nhà họ Thẩm. Thế nhưng hôm nay nhà họ Thẩm đã biết chuyện này rồi.
Bây giờ đến tức giận mà ông ta cũng chẳng tức giận nổi nữa. Dù sao thì so với hôn lễ đêm qua, những thứ mà nhà họ Thẩm sắp làm với nhà họ Bạc còn khiến Bạc Vĩnh Cơ lo lắng hơn.
Ông cụ Bạc càng nghĩ càng bình tĩnh. Ông ta liếc nhìn Bách Gia Tính: “Nó nói nhà họ Thẩm đã biết chuyện này rồi.”
Bách Gia Tính cũng không ngạc nhiên. Thật ra trong hôn lễ đêm qua phát sinh chuyện như vậy cũng là trong dự đoán của ông ta.
“Ngài có tính toán gì không?”
“Bây giờ không phải là tôi có tính toán gì không mà là nhà họ Thẩm có tính toán gì không mới đúng.”
“Vậy ý của ngài là...”
“Liên hệ với Lâm Mai Chi một chút.”
Trong hôn lễ đêm qua, cô dâu đột nhiên biến thành Lâm Mai Chi, ông ta không thể tính sổ với nhà họ Thẩm, thế nhưng tính sổ với Lâm Mai Chi thì vẫn có thể.
Nếu được thì ông ta còn muốn đổ hết mọi chuyện lên người hai chị em nhà Lâm Mai Chi nữa kìa.
Thẩm Thanh Ngọc cũng không biết đến giờ phút này rồi mà ông cụ Bạc vẫn còn có tâm trạng muốn đùa giỡn.
Nhưng cô cũng không để ý lắm. Bây giờ tất cả dư luận đều đang mắng nhà họ Bạc. Ông cụ Bạc chỉ cần không phải là đồ ngu thì sau này cũng sẽ không ảo tưởng muốn cô vào cửa nhà họ Bạc nữa.
Cuối cùng cô cũng thoát khỏi nhà họ Bạc rồi.
Về phần Bạc Minh Thành...
Nghĩ đến chuyện hồi sáng nay, vẻ mặt Thẩm Thanh Ngọc cũng không quá tốt.
Chiếc di động kia ở trên tay Bạc Minh Thành chuyện khiến cô bất ngờ nhất. Cô không ngờ rằng chiếc di động đó thế mà lại nằm trên tay Bạc Minh Thành.
Thích anh ta nhiều năm như vậy cô chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã, cũng chưa bao giờ cảm thấy mình đã sai.
Cô chỉ đơn giản là cảm thấy Bạc Minh Thành không có tư cách biết những chuyện đó. Anh ta càng không có tư cách đứng trước mặt cô để nói về những chuyện đó.
Anh ta dựa vào đâu chứ?
Phó Ngọc Lam hiếm khi thấy vẻ mặt Thẩm Thanh Ngọc như thế, do dự hai giây, cô ấy mới để cái hộp trong tay lên bàn làm việc: “Cô Thẩm, đây là của cậu Phó cho người tới tặng cô.”