Phó Ngọc Hải chợt mỉm cười nhìn Thẩm Thanh Ngọc, ý cười ngập tràn trong đôi mắt hoa đào tựa như trăm hoa tháng ba nở rộ. Cô lập tức bị nụ cười này hớp hồn. Giọng cười trầm ấm và nam tính của anh vọng ra từ trong xe, nhưng lạ lùng thay cô chỉ nghe thấy nhịp tim của chính mình.
“Hôm chúng ta học thể dục, tôi đã trèo tường vào lấy áo khoác của em.”
Năm ấy có một bộ phim Thái Lan về đề tài mối tình đầu rất nổi tiếng, trong cốt truyện có nói đến chiếc cúc áo đầu tiên trên bộ đồ đồng phục học sinh. Lúc bọn họ tốt nghiệp, Phó Ngọc Hải rất muốn có được chiếc cúc áo kia của Thẩm Thanh Ngọc, vì mọi người rỉ tai nhau rằng nếu lấy được chiếc cúc đầu tiên trên áo đồng phục của người mình thích thì sẽ có thể thành đôi với người đó. Đối với những cô cậu bé mười bảy, mười tám tuổi, tình yêu là một thứ gì đó rất trong sáng và non nớt.
Phó Ngọc Hải không tin chuyện đó, nhưng vào ngày diễn ra buổi tiệc cảm ơn thầy cô, anh đã uống một tí rượu, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà anh đã đi bộ đến trường của Thẩm Thanh Ngọc, trèo tường lẻn vào trong lớp học của cô và trộm đồng phục học sinh của cô.
Anh thuộc nằm lòng thời khoá biểu của cô nên biết rất rõ hôm đó cô đang học môn thể dục. Vốn dĩ anh chỉ định lấy một cúc áo thôi, nhưng vì hồi hộp quá nên anh giật cúc áo mãi không được, mà anh cũng không nỡ làm rách áo của cô, nên đành phải bấm bụng mang cả cái áo đi khi nhìn thấy cô và các bạn học sắp sửa kết thúc tiết thể dục.
Khi về nhà anh lấy kéo cắt cúc áo đó ra, nhưng anh để đồng phục của cô ở trên giường của mình tận ba ngày mới nhờ người trả áo lại cho cô.
Anh luôn giữ gìn cẩn thận chiếc cúc ấy. Vào cái ngày Thẩm Thanh Ngọc và Bạc Minh Thành kết hôn, anh đã thừ người nhìn nó và cảm thấy thật nực cười. Truyền thuyết đều toàn lừa người mà thôi. Cô gái anh yêu đã cưới người đàn ông khác rồi.
Tối đó anh đã thẳng tay vứt chiếc cúc đi, nhưng sau hai ngày vật vã say xỉn, anh bỗng nhiên chạy vào vườn hoa, cuống cuồng giẫm lên cỏ và đào bới từng tấc đất với đôi chân trần chỉ để tìm kiếm nó.
Anh cũng không biết mình còn tìm nó để làm gì, nhưng dù sao đây cũng là kỷ vật mà anh đã nâng niu suốt nhiều năm qua.
Lúc nhìn thấy tin tức Thẩm Thanh Ngọc và Bạc Minh Thành sắp tái hôn vào sáng hôm nay, cả người anh như rơi tõm vào vực sâu tuyệt vọng, dù leo đến kiệt sức vẫn không tài nào thoát ra được.
Bao nhiêu năm làm một chàng cậu ấm hào hoa lịch sự, dịu dàng kề cạnh chăm sóc cho cô, ấy thế mà sau cùng cô vẫn quay về bên cạnh Bạc Minh Thành.
Anh trả lại cúc áo cho cô, giống như sự trả thù không cam lòng cuối cùng của mình, vì anh không muốn người khác biết về mối tình sâu đậm khắc cốt ghi tâm của bản thân, cũng không muốn cô hời hợt nhắc về mình trong những tháng năm sau này. Khi đứng dậy, anh thật sự muốn mau chóng rời khỏi đây.
Nhưng khi bước ra khỏi cửa nhà hàng thì trời đột nhiên mưa rả rích, gió lạnh phả vào mặt anh, anh chán nản đứng dưới hiên nhìn màn mưa đêm mịt mù, ấy thế mà vẫn miễn cưỡng đưa cô về nhà.
Nhưng anh thật sự không muốn quay vào đó vì ghét phải nghe thấy chuyện tình yêu của cô và Bạc Minh Thành. Do đó anh đành đứng dưới hiên hút thuốc, thầm nghĩ đợi cô đi ra và nhìn cô bước lên xe về nhà thì cũng coi như bản thân đã hoàn thành mối tình mười một năm đằng đẵng của mình rồi.
Đúng lúc anh châm điếu thuốc vừa mới mua và rít hai hơi thì tình cờ nhìn thấy cô đang hớt hơ hớt hải chạy thật nhanh. Thậm chí anh cũng không dám khẳng định liệu có phải cô đang đuổi theo mình hay không. Nicotine khiến anh tỉnh táo, nhưng cũng khiến đầu óc của anh trở nên mụ mị.
Nhìn thấy cô tần ngần đứng trong cơn mưa, rốt cuộc anh vẫn không thể kìm lòng được mà bước đến che ô cho cô.
Anh biết mình đang đánh cược một ván bài “được ăn cả ngã về không“. May thay, kết quả cũng không đến nỗi quá tệ.
||||| Truyện đề cử: Mật Đắng |||||
Phó Ngọc Hải nhoẻn miệng cười, quyết định không nhịn nữa, đưa tay kéo Thẩm Thanh Ngọc vào lòng: “Cuối cùng em cũng đến tìm tôi rồi.”