Đúng là Bạc Minh Thành không muốn để tâm đến hôn lễ này, bởi vì anh ta biết rõ, hôn lễ anfy là hôn lễ mà nhà họ Bạc làm ra cho người ngoài nhìn vào mà thôi.
Anh ta cũng được, Thẩm Thanh Ngọc cũng được, đều là công cụ để ông cụ nhà họ Bạc trao đổi lợi ích.
Nhưng mà anh ta rất thích Thẩm Thanh Ngọc, anh ta rất muốn phục hôn với Thẩm Thanh Ngọc nên mới không nói nhiều.
Nhưng hôm nay, những câu nói của ông cụ Bạc lại làm cho suy nghĩ của Bạc Minh Thành có vài phần thay đổi.
Hôm qua Thẩm Thanh Ngọc muốn thuyết phục Thẩm Quốc Vinh cho cô và anh ta phục hôn nên đã tự mình trở về Nam Thành một chuyến sao?
Anh ta lại nghĩ tới đêm hôm đó, cô vẫn bình thản đối mặt với anh ta như vậy, thái độ thờ ơ như muốn nói rằng cô vốn không muốn phục hôn với anh ta.
Những ngày này Bạc Minh Thành cũng đã bị kích thích, cũng có lúc xoắn xuýt, đến nỗi anh ta muốn chạy đến trước mặt Thẩm Thanh Ngọc, nói với cô rằng có phải cô không muốn phục hôn không.
Nhưng mà mỗi khi bị kích thích, anh ta không nhịn được nhìn chiếc điện thoại cũ kỹ mà Thẩm Thanh Ngọc để lại kia, bên trong đều là những tin nhắn cho anh ta biết rằng Thẩm Thanh Ngọc yêu anh ta như thế nào.
Bạc Minh Thành giống như bị rơi vào bên trong một vòng lặp nghi ngờ vô hạn, anh ta không đi ra ngoài, cũng không biết làm thế nào để đi ra.
Nhưng bây giờ, anh ta không cần chạy ra nữa.
Bởi vì Thẩm Thanh Ngọc thật sự muốn phục hôn với anh ta.
Biết được chuyện này, anh ta hưng phấn một cách khó hiểu, ngay cả lúc nói chuyện với ông cụ Bạc, Bạc Minh Thành cũng bình tĩnh hơn: “Cháu biết rồi, cháu sẽ cho người chuẩn bị.”
Bốn năm trước anh ta và Thẩm Thanh Ngọc kết hôn, hôn lễ vừa tùy tiện vừa đơn giản. Nhưng bây giờ, nhất định anh ta phải cho cô một hôn lễ trọng đại và khó quên.
Có lẽ như vậy, cô có thể bớt giận một chút.
Nghĩ tới đây, sau khi Bạc Minh Thành cúp điện thoại, anh ta lập tức nhấn nút gọi nội tuyến cho Lâm Nam Vũ.
Hai ngày nay tâm trạng của Bạc Minh Thành không tốt, nói chính xác là mấy tháng này tâm trạng của Bạc Minh Thành vẫn luôn không ổn định, hai ngày nay càng bất thường hơn, Lâm Nam Vũ đã tận lực rút ngắn số lần cậu ta vào văn phòng gặp Bạc Minh Thành. Không ngờ đối phương lại có thể chủ động gọi nội tuyến gọi cậu ta đi vào.
Đi đến cửa phòng làm việc, Lâm Nam Vũ hơi lo lắng thở một hơi, bình ổn cảm xúc xong, cậu ta mới đưa tay gõ cửa.
Vừa gõ cửa hai lần, trong văn phòng đã truyền đến giọng nói lạnh lùng của Bạc Minh Thành: “Vào đi.”
Lâm Nam Vũ đẩy cửa đi vào: “Tổng giám đốc Bạc?”
Bạc Minh Thành ngẩng đầu nhìn về phía cậu ta: “Liên hệ với bên tổ chức hôn lễ giúp tôi, tiền không là vấn đề, nhưng nhất định phải đạt hiệu quả cao nhất có thể.”
Nghe anh ta nói vậy, hiếm khi Lâm Nam Vũ ngơ ngác một chút, nhưng sau đó cậu ta đã kịp phản ứng: “Tổng giám đốc Bạc, chúng ta thuê người tổ chức hôn lễ cho anh và cô Thẩm sao?”
Dường như Bạc Minh Thành cảm thấy bất mãn vì cậu ta ngu ngốc, anh ta hơi nhíu mày một cái: “Vậy cậu nghĩ rằng là ai?”
Lâm Nam Vũ nhìn Bạc Minh Thành, cũng không biết có phải là ảo giác của cậu ta hay không, nhưng cậu ta cảm giác dường như tâm trạng của Bạc Minh Thành đang rất tốt.
Chẳng lẽ lại là vì chuyện phục hôn với cô Thẩm sao?
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Lâm Nam Vũ cũng hiện ra sự vui vẻ: “Tổng giám đốc Bạc, anh yên tâm, bây giờ tôi sẽ đi liên hệ với nhà thiết kế ngay, nhất định sẽ khiến hôn lễ của anh và cô Thẩm là hôn lễ long trọng nhất.”
Bạc Minh Thành dùng giọng mũi “Ừ” một cái, Lâm Nam Vũ biết điều lui ra ngoài.
Trong văn phòng chỉ còn lại một mình Bạc Minh Thành, anh ta nhìn chỗ văn bản và tài liệu, lại cảm thấy chúng đều khó có thể lọt vào trong tầm mắt của anh ta.
Mấy giây sau, tay cầm bút máy trực tiếp bỏ bút máy xuống. Kéo một ngăn kéo ra, Bạc Minh Thành lấy điện thoại ra, ấn vào tin nhắn cuối cùng: “Tôi muốn gả cho anh ấy.”
Sáu chữ ngắn ngủn lại bao hàm tất cả tâm tình của người nhắn tin.
Bạc Minh Thành nhìn nó, chưa bao giờ anh ta thấy cảm xúc của bản thân mãnh liệt như thế.
Đột nhiên anh ta có chút muốn gặp Thẩm Thanh Ngọc.