Sau khi Thẩm Thanh Ngọc để Trần Ánh Nguyệt rút hotsearch xuống, mình cũng xóa bỏ bài Weibo, xem như chuyện từ từ bình tĩnh lại.
Mảnh đất Thành Bắc kia không vượt qua dự toán đã lấy được, ngay cả Thẩm Quốc Vinh cũng gọi điện thoại tới khen Thẩm Thanh Ngọc không ngừng, Trần Hạc Nhất càng thêm không dám nói gì.
Trong khoảng thời gian này Thẩm Thanh Ngọc ở công ty, có thể nói chói sáng thành kim cương, đi đâu cũng thành tiêu điểm.
Vốn cho là cô Thẩm là một cái thùng rỗng, bây giờ lấy được mảnh đất Thành Bắc dễ như trở bàn tay từ trên tay Từ Việt Quốc, đây không phải là chuyện cái thùng rỗng có thể làm được.
Đương nhiên cũng có người nói là bởi vì quan hệ giữa Từ Việt Quốc và Bạc Minh Thành, Từ Việt Quốc chủ động nhường.
Nhưng chủ động nhường thì thế nào?
Đó cũng là tặng cho Thẩm Thanh Ngọc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Thẩm Thanh Ngọc mới thu tầm mắt lại, ngẩng đầu nhìn về phía Phó Ngọc Lam.
“Cô Thẩm, đêm nay chị có tiệc tối, đây là lễ phục đêm nay.”
“Cảm ơn.”
Tiệc tối đêm nay vừa lúc chính là nhà họ Từ tổ chức, người hai nhà xem như đồng hành, thư mời nhà họ Từ đã gửi đến trên tay Thẩm Thanh Ngọc, tất nhiên Thẩm Thanh Ngọc cần cho nhà họ Từ mặt mũi này.
Nhà họ Từ tổ chức tiệc tối đương nhiên là không nhỏ, sau khi nhận được thư mời, Thẩm Thanh Ngọc đã liên hệ người giúp mình chuẩn bị lễ phục.
Lễ phục là nhà A định chế, váy màu xanh sẫm trễ ngực, dùng loại gấ tốt nhất, váy thiết kế đơn giản, Thẩm Thanh Ngọc cài trâm ngực bên ngực phải, vừa cũng lại tinh xảo, màu xanh sẫm càng lộ ra làn da trắng như tuyết của Thẩm Thanh Ngọc.
Để phối với váy, Thẩm Thanh Ngọc đeo đôi hoa tai nhỏ làm bằng ngọc trai, mang một đôi giày cao gót đế nhọn màu bạc, cả người lạnh lùng lộ ra chút của một cô con gái rượu.
Khi Trần Ánh Nguyệt nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc, con mắt sáng lên: “Tiểu Ngũ, cái này váy là tuyệt phối với cậu đấy!”
Trần Ánh Nguyệt biết đêm nay Thẩm Thanh Ngọc tham gia tiệc tối nhà họ Từ, cô ấy cầm thư mời từ chỗ Trần Minh Quang, đi theo Thẩm Thanh Ngọc tới.
Tiệc tối nhà họ Từ, người tới đều là nhân vật xã hội thượng lưu Nam Thành, ai biết sẽ có người chơi chiêu gì với Thẩm Thanh Ngọc hay không!
Trần Ánh Nguyệt tùy tiện tìm một bộ lễ phục, chiếc váy màu trắng càng làm nổi bật Thẩm Thanh Ngọc hơn.
Trần Ánh Nguyệt cũng không sợ làm “Lá xanh”, trực tiếp kéo Thẩm Thanh Ngọc vào trong.
Váy màu xanh sẫm cũng không dễ mặc, loại tiệc tối này, muốn sáng chói mắt đều thích mặc màu đỏ chót hoặc là cổ áo hình chữ V lộ lưng.
Váy trên người Thẩm Thanh Ngọc cũng không thiết kế gợi cảm mà lại khá đơn giản, nhưng chính là như vậy, vào sảnh vẫn dẫn tới không ít người ghé mắt.
“Cô gái này là ai? Khí chất rất tốt, mặc váy cũng quá tuyệt!”
“Người phụ nữ này nhìn rất quen mắt, ồ, tôi nhớ ra rồi, là mợ hai Bạc, à không đúng, là mợ hai Bạc trước đây, Thẩm Thanh Ngọc!”
Trần Ánh Nguyệt nghe xung quanh nghị luận, liếc mắt: “Xin đấy, cậu và Bạc Minh Thành đã ly hôn lâu như vậy, còn gọi mợ hai Bạc gì nữa.”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn thoáng qua Trần Ánh Nguyệt: “Kệ họ đi.”
Tối nay tới đều là nhân vật có mặt mũi, đối với Thẩm Thanh Ngọc mà nói không ít “Người quen“.
Bạc Minh Tâm đã nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc vào sảnh, nhưng hiện tại khác trước kia, cô ta cũng không muốn chủ động trêu chọc Thẩm Thanh Ngọc.
Nhưng hết lần này tới lần khác đột nhiên Tô Nguyệt Lăng bên cạnh nói một câu: “Minh Tâm, cậu xem có phải Thẩm Thanh Ngọc hay không? Lại nói trước đó cậu nói xin lỗi cô ta, cô ta còn kênh kiệu không chịu nhận à?”
Không đề cập tới xin lỗi tâm trạng Bạc Minh Tâm còn tốt, nhắc đến cô ta lại không chịu nổi: “Đừng nhắc cô ta với tôi!”
Tô Nguyệt Lăng và Kiều Lệ bên cạnh liếc nhau một cái đã biết chuyện ở trong đó, Lý Kim Nhàn vội hỏi: “Làm sao vậy, cô ta thật đúng là làm bộ làm tịch à?”
Bạc Minh Tâm không ngừng dâng cao lửa giận: “Rốt cuộc các cậu có phải bạn bè của tôi không, tôi không muốn nghe đến chuyện của Thẩm Thanh Ngọc, các cậu còn nhắc, còn nhắc mãi!”
Tô Nguyệt Lăng vội vàng vịn vai Bạc Minh Tâm: “Thanh Thanh, cậu đừng tức giận! Thẩm Thanh Ngọc không biết tốt xấu như thế, tối nay là một cơ hội, chúng ta giúp cậu hả giận thế nào?”1
Nghe nói như thế, cuối cùng Bạc Minh Tâm đã có hơi hứng thú: “Trút giận làm sao?”1