Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 436: Chương 436: Đừng thả cô ta ra làm người ta buồn nôn




Bạc Minh Thành nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Ngọc, lúc cô nói đến đây, tuy trên mặt mỉm cười nhưng ánh mắt nhìn anh ta vô cùng lạnh nhạt.

Hiển nhiên Thẩm Thanh Ngọc không muốn nói nhiều với anh ta dù chỉ một câu, nói xong, cô lập tức đi về phía Hạ Tú Trinh, sau đó lấy một tờ giấy ra khỏi túi xách: “Cô Hạ, làm sáng tỏ chuyện này chắc không quá đáng lắm đâu nhỉ?”

Hạ Tú Trinh nhìn thoáng qua, bây giờ làm sao cô ta còn dám mạnh miệng: “Tôi sẽ đăng.”

“Vậy là tốt rồi.”

Thẩm Thanh Ngọc mỉm cười, lướt mắt sang rượu vang đỏ trên bàn, hơi nhíu mày, sau đó cúi người cầm lấy một chai, rồi cầm dụng cụ mở chai, đứng bên cạnh thong thả mở nắp rượu vang vừa nói: “Có điều con người tôi ghét nhất là bị người ta coi thành tấm bia, cô Hạ à.”

Nói xong, chai rượu vang đỏ trong tay cô đã mở ra, Thẩm Thanh Ngọc lập tức cầm chai rượu đổ từ trên đầu Hạ Tú Trinh đổ xuống.

“Á…”

Rượu vang đỏ lạnh băng tưới xuống đầu Hạ Tú Trinh, cô ta kêu lên sợ hãi.

Nhưng khi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Thẩm Thanh Ngọc. Cả người cô ta cứng lại.

Thẩm Thanh Ngọc cầm chai rượu vang giơ lên trên đầu cô ta, khóe môi cong lên như có như không, ánh mắt cô nhìn cô ta mang theo khinh thường và vài phần tàn nhẫn.

Hạ Tú Trinh chưa từng thấy Thẩm Thanh Ngọc như thế, lập tức bị dọa sợ ngây người.

Những người khác nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Thanh Ngọc, cũng hoảng sợ trong lòng.

Cái cô Thẩm Thanh Ngọc này cũng chẳng hiền hơn Bạc Minh Thành chút nào!

Xối hết một chai rượu vang đỏ, Thẩm Thanh Ngọc giơ tay lên, tát thẳng xuống bên má của Hạ Tú Trinh.

Một tiếng “Choang”, chai rượu vang đỏ bị đập chia năm xẻ bảy, miểng bể văng khắp nơi, có một ít bắn lên trên người Hạ Tú Trinh, mặt cô ta càng thêm trắng.

“Cô Hạ, thông minh là chuyện tốt, nhưng thông minh dùng sai chỗ thì không phải chuyện tốt đâu.”

Thẩm Thanh Ngọc nói rồi cất tiếng cười nhạo: “Nếu còn lần sau tôi không dám chắc chai rượu này có thể trượt tay văng ra ngoài, đập trúng đầu cô Hạ không.”

Trần Ánh Nguyệt nhớ tới cũng thấy tức, nhìn Hạ Tú Trinh “phì” một tiếng: “Dựa vào chút kỹ xảo của cô mà dám đến trước mặt chúng tôi múa rìu qua mắt thợ, lúc Tiểu Ngũ nhà chúng tôi xử cô có lẽ cô còn đang tè dầm kìa! Lần sau muốn chọc ai thì phải biết ước lượng, xem đó có phải người mình có thể chọc vào hay không!”

Hạ Tú Trinh bị Thẩm Thanh Ngọc đổ cả một chai rượu vang đỏ xuống, cả người vô cùng chật vật, bây giờ Thẩm Thanh Ngọc đã hoàn toàn đánh tan cô ta, cô ta ngồi xuống vừa khóc vừa nói biết sai rồi.

Thẩm Thanh Ngọc rút khăn giấy lau tay của mình, quay người đi ra khỏi phòng riêng.

Lúc đi ngang qua người Bạc Minh Thành, đuôi mắt của cô chẳng thèm liếc nhìn anh ta lấy một cái.

Cơ trên mặt Bạc Minh Thành giật giật, quay đầu lại nhìn thoáng qua Lâm Nam Vũ: “Cậu xử lý trước đi.”

Nói xong, anh xoay người đuổi theo Thẩm Thanh Ngọc: “Thẩm Thanh Ngọc.”

Bước chân Thẩm Thanh Ngọc không tính là nhanh, nhưng cũng không chậm, dù vậy cô không hề có ý định nói chuyện với Bạc Minh Thành.

Trần Ánh Nguyệt đứng bên cạnh trợn mắt: “Người này đúng là âm hồn không tan mà.”

Thẩm Thanh Ngọc rũ mi mắt, cảm thấy Trần Ánh Nguyệt nói không sai.

Chẳng phải là âm hồn không tan sao.

Lâm Thành này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, vậy mà lại trùng hợp đến vậy, hôm nay cô chân trước đến tìm Hạ Tú Trinh tính sổ, Bạc Minh Thành chân sau đã theo tới.

Có điều người ra vào hội sở này không phải nhân vật đơn giản, cãi nhau ở đây rất mất mặt.

Thẩm Thanh Ngọc quay đầu lại nhìn Bạc Minh Thành một cái, thờ ơ hỏi một câu: “Có chuyện gì sao cậu hai Bạc?”

Nhưng tâm trạng của cô đã bị ảnh hưởng, không thể vui nổi, Thẩm Thanh Ngọc lại bồi thêm một câu: “Chẳng lẽ cậu hai Bạc muốn tìm tôi tính sổ chuyện em gái mình sao?”

Trần Ánh Nguyệt nhớ tới Bạc Minh Tâm là thấy tức: “Bạc Minh Thành anh nên quan tâm quản lý cô em gái mắc bệnh dính người của anh đi, đừng thả cô ta ra khiến người khác buồn nôn!”

Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn Trần Ánh Nguyệt một cái, Trần Ánh Nguyệt túng túng, khóe mắt vừa thấy một bóng hình quen thuộc, cô ấy lập tức vui vẻ: “Tiểu Ngũ, đừng để ý đến anh ta, cậu về trước đi, tớ có chút việc!”

Nói chưa xong, cô ấy đã quay người chạy mất.

Bạc Minh Thành nhìn Thẩm Thanh Ngọc trước mặt, nỗi đau khổ mấy ngày qua làm anh ta không thể nào nhẫn nại được nữa: “Chẳng lẽ hai ta thật sự không thể quay lại được nữa sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.