Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 403: Chương 403: Em quan trọng hơn một chút




Cửa vẫn chưa đóng, Phó Ngọc Hải đột ngột quay trở lại đang đứng ở cửa, đôi mắt đào hoa như cười như không nhìn Thẩm Thanh Ngọc: “Tôi đột nhiên nhớ ra, hình như đồng hồ của tôi rơi ở đây rồi.”

Thẩm Thanh Ngọc bị anh nhìn đến nỗi mặt bỗng dưng nóng lên, vội vàng đẩy Trần Ánh Nguyệt ra: “Vậy anh mau đi lấy đi.”

“Quấy rầy rồi.”

Phó Ngọc Hải lại đi vào trong căn hộ, Thẩm Thanh Ngọc liếc xéo Trần Ánh Nguyệt một cái, Trần Ánh Nguyệt cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

Cũng chỉ ở trước mặt Thẩm Thanh Ngọc thì cô ấy mới thần kinh rung rinh như vậy, bây giờ bị một người ngoài như Phó Ngọc Hải nhìn thấy, quả thật là muốn đội quần mà.

Trần Ánh Nguyệt vốn đang cực kỳ phấn khởi, bị Phó Ngọc Hải đột ngột quay trở lại nhìn thấy cảnh lúc nãy cô ấy thần kinh rung rinh ôm lấy Thẩm Thanh Ngọc, bây giờ cô ấy chỉ hận không thể làm một người tàng hình.

Sau khi Phó Ngọc Hải đi vào, cô ấy tự chạy đến phòng khách ngồi ngay ngắn, thậm chí còn không dám nói chuyện với Thẩm Thanh Ngọc.

Thẩm Thanh Ngọc đóng cửa lại, đi vào thì nhìn thấy Trần Ánh Nguyệt đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế sô pha trong phòng khách, cô vui vẻ khẽ cười một tiếng, rót một cốc nước ấm tựa vào bàn ăn cúi đầu khoan thai uống.

“Thẩm Thanh Ngọc.”

Nghe thấy Phó Ngọc Hải gọi mình, Thẩm Thanh Ngọc lập tức bị sặc.

Cô liếc nhìn Trần Ánh Nguyệt, lúc này Trần Ánh Nguyệt mới nghiêm chỉnh chưa được mấy giây, đôi mắt bắt đầu nhìn cô như hai cái đèn laser cỡ lớn.

Thẩm Thanh Ngọc liếc xéo cô ấy một cái: “Bớt suy nghĩ lung tung đi!”

Trần Ánh Nguyệt nhìn sang phòng ngủ cho khách một cái, chậc mấy tiếng liền: “Tình hình hai người như vậy, thế tớ đi nhé?”

Thẩm Thanh Ngọc bị tức đến bật cười, đi qua túm lấy một cái gối ném lên người cô ấy: “Cậu im miệng đi.”

Cô không biết Phó Ngọc Hải gọi mình làm gì, nhưng Trần Ánh Nguyệt vẫn còn ở đây, chắc Phó Ngọc Hải cũng không đến mức nhàm chán như vậy.

Thẩm Thanh Ngọc nhấc chân đi về phía phòng ngủ cho khách, mới đi vào đã nhìn thấy Phó Ngọc Hải đứng ở mép giường.

Thấy cô đi vào, Phó Ngọc Hải lùi về sau một bước: “Thẩm Thanh Ngọc, có lẽ phải làm phiền em rồi.”

“Sao vậy?”

Thẩm Thanh Ngọc đi qua đó, vừa hỏi xong cô đã hiểu ý của Phó Ngọc Hải.

Đồng hồ rơi xuống khe hở đầu giường, đã dời tủ đầu giường đi, nhưng giường lại không dễ di chuyển, tay của đàn ông khá lớn, không nhỏ nhắn bằng tay phụ nữ, chuyện này đúng là phải làm phiền cô.

Thẩm Thanh Ngọc quan sát một lát, ước lượng chiều dài, sau đó bèn cúi người móc đồng hồ đeo tay ra.

Thẩm Thanh Ngọc quỳ một chân ở trên mặt đất, vốn đã không dễ đứng dậy, trên tay còn cầm chiếc đồng hồ hơn một triệu, sợ ngã nên cô đặt đồng hồ lên giường ở bên cạnh trước, đang định chống vào giường để đứng dậy, bên hông đột nhiên có thêm một đôi tay.

Là Phó Ngọc Hải!

Bàn tay lớn đặt trên hông của cô, cô được Phó Ngọc Hải ôm eo đứng dậy dễ dàng.

Cả người Thẩm Thanh Ngọc cứng đờ, vừa đứng vững cô đã vô thức muốn đưa tay đẩy Phó Ngọc Hải ra, đối phương đã nới lỏng tay trước cô một bước.

Anh cầm lấy chiếc đồng hồ ở trên giường, nhìn cô một cái: “Cảm ơn.”

Anh ung dung như vậy, như thể lúc nãy không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Thẩm Thanh Ngọc lại cảm thấy bên hông mình nóng lên, là nhiệt độ từ lòng bàn tay của Phó Ngọc Hải.

Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy là Phó Ngọc Hải cố ý!

Nhưng cô không có chứng cứ!

Lúc này, Phó Ngọc Hải đã đeo đồng hồ xong: “Thẩm Thanh Ngọc, em nhìn tôi như vậy là muốn tôi hôn em à?”

Giọng của người đàn ông có chút trầm thấp, như đang đè nén gì đó, Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh một cái, trong cặp mắt đào hoa kia còn mang theo ý cười, dịu dàng vô hại, nhưng khi nhìn cô như vậy lại tựa như một cạm bẫy dịu dàng.

Thẩm Thanh Ngọc lùi về sau một bước, chẳng ngờ rằng bắp chân lại đụng phải tủ đầu giường bị dời ra, cô bị đau, xuýt xoa một hơi.

Phó Ngọc Hải kéo cô một cái, hơi xót xa: “Bị đụng đau rồi hả?”

“Không đau, chẳng phải anh còn có việc phải về công ty gấp hay sao?”

Nghe thấy lời này của cô, anh ngẩng đầu lên nhìn về phía cô: “Em quan trọng hơn một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.