Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 382: Chương 382: Em sẽ không kết hôn lại với tôi




Lời nói đã đến bên miệng của Bạc Minh Thành cứ như thế bị Thẩm Thanh Ngọc chặn lại, anh ta nhìn nụ cười ở trên mặt cô, cùng với mấy phần sung sướng và đắc ý ở trong đáy mắt, trong lòng đột nhiên giật mạnh một cái.

“Vì sao?”

Thẩm Thanh Ngọc cười một tiếng: “Vì sao gì cơ?”

Cô đang giả ngu với anh ta.

Ánh mặt trời hôm nay rất đẹp, chiếu lên trên mặt Thẩm Thanh Ngọc, khiến cho khuôn mặt cô càng thêm tùy ý xinh đẹp, đồng thời tôn lên nụ cười trên mặt cô càng thêm rực rỡ.

“Vì sao lại muốn hủy bỏ đám cưới?”

Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy anh ta hỏi lại lần nữa, khóe miệng khẽ nhếch, nhìn anh ta mà nói từng câu từng chữ: “Dĩ nhiên là, cố ý rồi.”

Lời của Thẩm Thanh Ngọc giống như là một lưỡi dao, đâm thẳng về phía anh ta, theo từng câu từng chữ của cô, lưỡi dao kia cũng đâm sâu vào bên trong từng chút một.

Bạc Minh Thành dần dần thấy khó chịu, buổi kết hôn này, là anh ta tốn thời gian hơn nửa tháng, tự mình giám sát thiết kế, cẩn thận làm ra, váy cưới cũng là anh ta cố ý sửa lại cho xứng với vẻ đẹp của Thẩm Thanh Ngọc…

Tất cả những gì anh ta làm, đều là vì muốn cho cô một lễ cưới vừa hoành tráng vừa khó quên.

Nhưng mà cô lại hủy bỏ dễ như trở bàn tay, thậm chí còn hủy bỏ đến vui vẻ như vậy.

Bên ngoài nói về lễ cưới này như thế nào, thật ra Bạc Minh Thành cũng không quá để ý, anh ta không phải là ông cụ nhà họ Bạc, với những ánh mắt của đám nhân viên không liên quan đó anh ta hoàn toàn không hề để bụng.

Nhưng Thẩm Thanh Ngọc hủy bỏ lễ cưới mà anh ta cẩn thận chuẩn bị, nhìn anh ta, không hề có sự áy náy cũng không hề có đau khổ, cô chỉ có vui vẻ.

Nếu cô muốn trả thù anh ta, không thể không nói, Thẩm Thanh Ngọc đã hoàn toàn thành công.

Anh ta đột nhiên nhớ tới năm đầu tiên Thẩm Thanh Ngọc mới gả cho anh ta, chuẩn bị cho anh ta một bữa tiệc sinh nhật, nhưng mà anh ta không tới, cô ngồi một mình ở trong phòng bao đến tận hừng đông, ngày hôm sau lúc cô chạy tới hỏi anh ta, có phải thật sự ghét cô tới như vậy hay không.

Anh ta nói phải.

Nhớ tới chuyện cũ, cảm xúc trong đáy mắt của Bạc Minh Thành càng thêm phức tạp: “Em đã thành công.”

Lúc Bạc Minh Thành nói lời này, bình tĩnh đến khó hiểu, không hề tức giận giống như trong tưởng tượng của Thẩm Thanh Ngọc, cũng không có sự giễu cợt mà anh ta hay dùng.

Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh ta, thu lại vài phần ý cười: “Tôi biết tôi thành công rồi, không cần cậu Bạc anh tới nhắc nhở tôi.”

“So với việc anh có thời gian tới hỏi tôi mấy vấn đề không quan trọng không liên quan như vậy, tôi đề nghị cậu Bạc vẫn nên nghĩ xem danh tiếng của nhà họ Bạc nên làm sao đi thì hơn.”

Thẩm Thanh Ngọc không muốn nói tiếp, cô đã không muốn có bất kỳ giao thoa gì với Bạc Minh Thành nữa.

Lễ cưới tối hôm qua chính là quyết tâm của cô, cô làm lớn đến mức như vậy, có là ai cũng không quay đầu lại được nữa, cô cũng không muốn quay đầu lại.

Sau khi nói xong, Thẩm Thanh Ngọc dứt khoát xoay người tiếp tục đi vào bên trong Vạn Tượng.

Nhưng mà chưa đi được mấy bước, Bạc Minh Thành phía sau đột nhiên mở miệng gọi cô một tiếng: “Thẩm Thanh Ngọc.”

Thẩm Thanh Ngọc ngừng bước chân, cô không xoay người, chỉ đứng yên tại chỗ.

“Em cảm thấy tôi sẽ để ý mấy chuyện đó sao?”

Nghe thấy lời này của anh ta, Thẩm Thanh Ngọc hơi nhíu mày: “Sẽ không.”

Cô quay đầu lại nhìn anh ta một cái, khẽ cười nói: “Nhưng mà anh mang họ Bạc đấy, Bạc Minh Thành.”

Lời này của Thẩm Thanh Ngọc vừa nói ra, sắc mặt của Bạc Minh Thành lập tức thay đổi: “Em sẽ không tái kết hôn với tôi nữa, có đúng không?”

Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh ta một lát, mới mở miệng nói: “Tôi tưởng là lấy trí thông minh của cậu Bạc, phải sớm nhìn ra rồi chứ.”

Mặc dù trước đó đã đoán ra, Thẩm Thanh Ngọc hủy bỏ lễ cưới tối hôm qua, đẩy nhà họ Bạc vào hoàn cảnh như vậy, hiển nhiên là cô không hề muốn giữ lại một đường lui nào.

Bởi vì cô không cần đường lui, cô hoàn toàn không nghĩ tới chuyện sẽ tái kết hôn với anh ta.

Nhưng đoán được là một chuyện, nghe chính miệng cô nói ra lại là một chuyện khác.

Anh ta không cam lòng: “Em không yêu tôi ư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.