Tối nay có rất nhiều người mà cả Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải đều quen biết.
Dọc đường đi, có nhiều người tới chào hỏi hai người bọn họ.
Thẩm Thanh Ngọc đáp lại cho có lệ rồi đi qua một bên. Cô nghiêng đầu nhìn Phó Ngọc Hải rồi vẫy cái tay bị nắm của mình: “Nếu cứ nắm như vậy nữa thì sẽ quá trớn đấy.”
Sau khi Phó Ngọc Hải được đằng chân lân đằng đầu thì cũng bớt bớt hơn nhiều rồi. Anh cong môi cười rồi thả lỏng tay Thẩm Thanh Ngọc ra.
Có người qua lại với nhà họ Phó đi tới chào hỏi với Phó Ngọc Hải, Thẩm Thanh Ngọc bèn nhân cơ hội này mà bưng nước trái cây của mình đi qua một bên.
Nhưng độ nổi tiếng của nhà họ Thẩm cũng không nhỏ. Thẩm Thanh Ngọc vừa tách riêng ra, người đi tới chào hỏi cũng không hề ít.
Có người là vì chuyện buôn bán làm ăn, có thiên kim thì là cố ý muốn móc nối quan hệ với nhà họ Thẩm.
Thẩm Thanh Ngọc thản nhiên qua lại mấy hồi, sau đó thật sự cảm thấy không thú vị lắm nên cô bèn đổi một ly nước nho rồi ra bên ngoài vườn hoa của tiệc rượu.
Lâm Thành tháng mười hai, gió buổi đêm thật sự rất lạnh.
Đêm nay Thẩm Thanh Ngọc mặc một bộ lễ phục, mặc dù có áo choàng bên ngoài nhưng vẫn rất lạnh.
Chẳng qua trong vườn hoa rất thanh tịnh. Cô đã đối phó với người bên trong hơn nửa tiếng rồi, lúc này muốn được yên tĩnh một lát nên cô định đứng đây chốc lát rồi đi vào.
Ngày lạnh như này nên không được mấy ai muốn chạy ra ngoài đón gió lạnh. Thẩm Thanh Ngọc cũng không muốn đợi lâu.
Chẳng qua vận may của cô thật sự chẳng tốt chút nào. Thẩm Thanh Ngọc đi ra từ cửa hông, đang đứng ở vị trí cách cửa chính vào vườn hoa chừng mười mét, ở giữa có mấy cái cột La Mã, cô vừa lúc đứng bên cạnh một cái cột nên cả người bị che đi.
Thế nên hai người đi từ cửa chính bên kia tới không phát hiện ra phía sau cây cột có người.
Thẩm Thanh Ngọc cũng không có suy nghĩ muốn nghe chuyện phiếm, nhưng vừa mới xoay người chuẩn bị quay về thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Cô Bạc muốn nói cái gì?”
Giọng nói này khá quen thuộc. Thẩm Thanh Ngọc chỉ tốn một giây đồng hồ đã nhận ra đây là giọng của anh họ Trần Minh Quang của Trần Ánh Nguyệt.
Mà người họ Bạc ở Lâm Thành này, còn có năng lực xuất hiện trong trường hợp đêm nay, trừ Bạc Minh Tâm ra thì quả thật là cô không nghĩ được bất kỳ ai khác nữa.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Thẩm Thanh Ngọc chợt nghe thấy giọng nói ngang ngược kiêu ngạo của Bạc Minh Tâm truyền tới từ phía trước: “Tổng giám đốc Trần, rất xin lỗi anh về chuyện lần trước. Tôi không cố ý đâu. Tôi đã cho người đi mua một chiếc đồng hồ đeo tay khác rồi, hy vọng anh không để bụng.”
Chậc chậc chậc, Thẩm Thanh Ngọc vào nhà họ Bạc ba năm chưa từng nghe thấy Bạc Minh Tâm đối xử dịu dàng với ai như vậy.
“Cô Bạc khách khí quá, chuyện nhỏ mà thôi, đồng hồ tôi nhận, nếu không còn việc gì thì tôi đi vào trước.”
“Ôi, từ từ, tổng giám đốc Trần...”
“Cô Bạc còn chuyện gì nữa sao?”
“Tôi nghe nói gần đây có vẻ như tổng giám đốc Trần đang đi xem mắt...”
“Kẻ hèn họ Trần này ngu dốt, không biết cô Bạc có ý gì?”
“Anh đang đi xem mắt, chúng ta cũng coi như là đánh nhau xong mới thành bạn. Gần đây mẹ tôi cũng đã sắp xếp xem mắt cho tôi. Quả thật là rất khó từ chối người lớn trong nhà. Hay là hai người chúng ta hợp tác với nhau nhỉ?”
Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy lời của Bạc Minh Tâm thì suýt nữa không nhịn được mà phì cười.
Muốn bẫy được người ta thì bẫy đi, còn nói năng đàng hoàng như vậy, hợp tác với nhau cơ đấy, nghĩ mà buồn cười.
“Kẻ hèn họ Trần này xin nhận ý tốt của cô Bạc, nhưng làm người hai nhà hiểu nhầm thì không tốt lắm.”
“Thật ra thì hiểu nhầm cũng không sao. Nếu đến lúc đó anh còn chưa có người mình thích, tôi cũng không có người mình thích thì chúng ta chấp nhận cũng... cũng rất tốt.”
“Rất xin lỗi, cô Bạc.”
Trần Minh Quang nói xong bèn quay người bước đi, để lại một mình Bạc Minh Tâm đứng đó hung hăng dậm chân.
Thẩm Thanh Ngọc nghe xong một câu chuyện buồn cười như vậy thì tâm trạng phiền não vì bị ruồi bọ vây quanh cũng đỡ hơn không ít.
Cô nhấp một ngụm nước nho rồi xoay người định quay về tiệc rượu, không ngờ vừa bước một bước bỗng nghe thấy giọng nói khó chịu của Bạc Minh Tâm: “Ai đó?”