Rõ ràng, Bạc Minh Thành cũng không nghĩ đến sẽ đụng phải Phó Ngọc Hải ở nơi này, anh vừa liếc mắt đã nhìn thấy anh ta đang ôm Thẩm Thanh Ngọc trong ngực.
Thẩm Thanh Ngọc ở trong ngực của Phó Ngọc Hải đã ngủ, chỉ lộ ra ngoài một nửa khuôn mặt.
Chú ý tới tầm mắt của Bạc Minh Thành, Phó Ngọc Hải ôm Thẩm Thanh Ngọc hơi nghiêng mình sang một góc khác, dứt khoát ngăn cản tầm nhìn của anh.
Đi theo ngay sát phía sau lưng Bạc Minh Thành còn có Lâm Mai Phương, nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc đang ngủ yên ở trong ngực Phó Ngọc Hải, phản ứng đầu tiên của Lâm Mai Phương là ngẩn ra, ngay sau đó đột nhiên cô ta xông thẳng tới bên cạnh Phó Ngọc Hải, giơ tay lên lôi kéo Thẩm Thanh Ngọc: “Rốt cuộc cô đã nói điều gì với Mai Chi?”
Phó Ngọc Hải không tránh kịp, Thẩm Thanh Ngọc bị Lâm Mai Phương lôi qua kéo lại, Thẩm Thanh Ngọc đang ngủ bất chợt giật mình tỉnh dậy.
Cô mở mắt ra, ánh mặt trời chiếu thẳng vào trong mắt, bên tai là lời tra hỏi điên cuồng của Lâm Mai Phương, Thẩm Thanh Ngọc cau mày, trong lúc nhất thời không phản ứng lại kịp.
Thẩm Thanh Ngọc khẽ cử động thân người, lúc này cô mới nhớ ra là mình vẫn đang được Phó Ngọc Hải ôm trên tay, cô giãy giụa muốn đi xuống, đột nhiên một giọng nam quen thuộc vang lên: “Đủ rồi! Đi xem tình hình của Lâm Mai Chi trước hẳn nói sau!”
Bạc Minh Thành lạnh lùng quát Lâm Mai Phương một tiếng, nói xong, tầm mắt anh quét về phía Thẩm Thanh Ngọc, ôm Lâm Mai Chi đi nhanh vào trong bệnh viện. Lâm Mai Phương vừa không ngừng khóc vừa đuổi theo sau lưng Bạc Minh Thành, đi như chạy vào bên trong bệnh chạy.
Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu nhìn bóng lưng của hai người kia, tầm mắt rơi vào bên cổ tay đang buông thõng xuống của Lâm Mai Chi, phía trên đó đang quấn một dải khăn lụa.
Ban đầu Thẩm Thanh Ngọc cho rằng đó là một chiếc khăn lụa màu đỏ, cho đến khi cô nhìn thấy một giọt máu nhỏ xuống từ chiếc khăn lụa ấy, Thẩm Thanh Ngọc mới ý thức được, đó không phải là một chiếc khăn lụa màu đỏ, đó là chiếc khăn lụa đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Lâm Mai Chi cắt cổ tay?
Như vậy thì chuyện thú vị rồi đây.
Chuyện Lâm Mai Chi cắt cổ tay tự tử đúng thật là rất thú vị, nhưng mà một khi có dính dáng gì đó tới cô, đương nhiên Thẩm Thanh Ngọc sẽ không cảm thấy thú vị nữa.
Nhìn thấy một đám phóng viên đang chờ sẵn trước mặt, Thẩm Thanh Ngọc vội vàng đẩy nhẹ lên người Phó Ngọc Hải: “Mau buông tôi xuống.”
Phó Ngọc Hải cũng không nghĩ tới sẽ có nhiều phóng viên chó săn bỗng nhiên từ đâu xuất hiện, khiến cho anh ta phải trưng ra dáng vẻ nhíu mày hiếm thấy, khom người để Thẩm Thanh Ngọc xuống, sợ cô đứng không vững, Phó Ngọc Hải còn duỗi một cánh tay ra để đỡ cô.
“Cô Thẩm, xin hỏi cô có cái nhìn như thế nào về chuyện cô Lâm Mai Chi tự sát?”
“Cô Thẩm, câu nói mới vừa rồi kia của cô Lâm Mai Phương là có ý gì?
Chuyện cô Lâm Mai Chi cắt cổ tay tự sát, liệu có quan hệ gì với cô hay không?”
Câu sau lại càng bén nhọn hơn câu trước, nhưng cũng có người chú ý tới cả vấn đề khác nữa: “Cô Thẩm, mới vừa rồi cô đã được cậu Phó ôm ra ngoài, hai người thân mật đến như vậy, xin hỏi, có phải cô và cậu Phó đang ở bên nhau đúng không?”
“Cậu Phó, xin hỏi có phải bây giờ cậu đã ôm được người đẹp về tay rồi không?”1
Chuyện Thẩm Thanh Ngọc châm biếm Bạc Minh Thành tối ngày hôm qua vẫn còn chưa hết nóng, hôm nay lại đụng phải nhiều tin tức có tính bùng nổ đến như vậy, bất kể là nhìn từ góc độ nào, chỉ cần lấy ra một tin đơn độc từ trong số này thôi cũng có thể trở thành chủ đề nóng.
Việc Lâm Mai Chi tự sát, dáng vẻ thân mật của Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải, lời chất vấn mới vừa rồi của Lâm Mai Phương đối với Thẩm Thanh Ngọc...
Đám phóng viên bắt chặt những điểm quan trọng này không ngừng đặt câu hỏi với Thẩm Thanh Ngọc, vốn dĩ tính cách của Thẩm Thanh Ngọc cũng không được coi là tốt lắm, hôm nay lại còn bị sốt khó chịu. Đối mặt với một đám phóng viên chó săn đứng chắn trước mặt, cô bị những tiếng tranh cãi ồn ào làm cho đầu đau đến ù đi.
Đúng vào lúc khi Thẩm Thanh Ngọc chuẩn bị nổi giận, đột nhiên cổ tay cô bị nắm chặt, Phó Ngọc Hải ở bên cạnh kéo cô hơi lùi về phía sau lưng anh ta, bản thân lại đứng ra chắn lấy những ống kính máy ảnh kia: “Tâm trạng của tôi hôm nay cũng không tệ lắm, không muốn so đo nhiều, nhưng nếu như mấy người còn tiếp tục hỏi mấy câu thế này, tôi cũng không dám đảm bảo, những thứ đồ coi như đang ở trên tay của mấy người, đến ngày mai không biết còn có thể nhìn thấy mặt chúng nữa hay không.”
Hai năm trước, dưới cơn nóng giận Phó Ngọc Hải đã phá hủy hết những đơn vị truyền thông đưa tin vạch trần chuyện của anh ta và một người mẫu mới, sự kiện này ai nấy đều biết.
Một câu nói nhẹ bỗng này của Phó Ngọc Hải, có thể nói là còn có tác dụng hơn sự quá khích cuồng loạn của bất kỳ ai.